“Đương nhiên là tặng, hơn nữa đưa hay không đưa thì liên quan gì đến cô, thật là lo chuyện bao đồng, ăn no rửng mỡ!”
Bạch An Kỳ xấu hổ quá thành giận, cứ hỏi đi hỏi lại mãi cho bằng được, cố tình chọc vào chỗ đau của cô ta.
Phương Đường đi thử giày da, rất vừa vặn, đặc biệt vừa chân, cũng không biết tại sao Tang Mặc lại biết cỡ chân của cô.
Nghĩ đến có khả năng Tang Mặc lén lút đo số giày của mình, trong lòng Phương Đường vô cùng ngọt ngào. Điều này chứng minh Tang Mặc để cô ở trong lòng, là bạn gái, cô nên báo đáp lại tình ý của Tang Mặc mà chuẩn bị cho anh một phần quà sinh nhật.
“Đôi giày da này thật là đẹp mắt, lần trước tôi đi hợp tác xã cung tiêu đã thích rồi, đáng tiếc quá đắt mà trên người lại không mang nhiều tiền như vậy.” Văn Tĩnh khen không ngừng miệng, cô ta cố ý nói cho Bạch An Kỳ nghe.
Bởi vì lần trước Bạch An Kỳ đi cùng cô ta cũng nhìn trúng đôi giày da này, nhưng mà cũng không mang đủ tiền. Văn Tĩnh chính là muốn kích thích Bạch An Kỳ.
Quả nhiên, Bạch An Kỳ bị kích thích, cắn răng nhìn về phía đôi giày mới trên chân Phương Đường. Chân của Phương Đường không chỉ nhỏ mà còn tròn trịa như viên ngọc, đi giày da vô cùng đẹp. Đôi giày da này có mũi tròn, gót giày vừa phải, khiến cho chân Phương Đường có vẻ càng thanh tú xinh đẹp hơn.
Thấy vậy nên Bạch An Kỳ càng thêm ghen tị. Cho tới nay, cô ta đều là thanh niên trí thức nữ thời thượng, mặc quần áo trang điểm là thời thượng nhất, hiện tại lại bại bởi một kẻ nghèo hèn là Phương Đường này, cô ta không phục.
“Kiểu dáng của đôi giày da này đã lạc hậu rồi, cũng chỉ có nơi như nông thôn này mới xem là bảo bối, ở Thượng Hải cũng không có người đi.” Bạch An Kỳ dối lòng mà mỉa mai, cô ta không thích nghe người khác khen Phương Đường.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT