Mặc kệ là ngành nghề nào, đều hà khắc với phụ nữ hơn một chút. Triệu Ngọc Hoàn không muốn rước phiền phức cho bản thân.
“Chị Tĩnh Tĩnh, sao chị phải quay loại phim này làm gì? Chắc chắn sẽ có người nói, hơn nữa lại không được chiếu trong nước.” Triệu Ngọc Hoàn muốn khuyên Tang Tĩnh thu tay lại.
Đặc biệt là cô còn là đạo diễn nữ, quay loại phim này sẽ chỉ đưa tới phê bình.
Tang Tĩnh khẽ cười cười: “Thích quay thì quay thôi.”
Cô cũng không nghĩ tới việc chiếu ở trong nước, chủ yếu là giành lấy giải thưởng ở nước ngoài. Các giải thưởng điện ảnh trong nước cô đều đã lấy được rồi nhưng nước ngoài còn chưa có. Chờ đến khi lấy được hết tất cả giải thưởng của nước ngoài, cô sẽ không quay phim điện ảnh nữa mà đi làm chuyện khác.
Cuộc sống ngắn ngủi lại vô thường, đã thích chuyện gì thì dù thế nào cũng phải đi làm kịp thời, nếu không thì sống có cái ý nghĩa gì?
Còn những lời phê bình đó, cô chưa bao giờ để ý tới. Những người có nội tâm yếu ớt thì mới để ý đến nhữngâm thanh bên ngoài, cô vĩnh viễn đều không muốn biết, muốn sống như thế nào thì cứ sống như thế.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play