An Kiệt gọi vài món, đều là món mà Tang Tĩnh thích ăn.
“Tiểu Tuệ đúng là ngốc, khi còn nhỏ con bé còn thật sự nghĩ rằng có con kiến trên cây, sau đó chạy ra bắt kiến, rồi bảo mẹ nấu cho ăn.” An Kiệt kể về chuyện thú vị thời thơ ấu của mình.
Tang Tĩnh buồn cười, bổ sung: “Cô ấy còn nghĩ rằng đầu sư tử thật sự là được làm từ sọ não sư tử, còn nói quán cơm ăn bớt cắn xén nguyên vật liệu, nếu không thì làm sao mà đầu sư tử to như vậy lại chỉ còn một chút.”
Cả hai người đều cười, không khí cũng trở nên quen thuộc hơn, chờ sau khi đồ ăn được mang ra, An Kiệt thuần thục bóc vỏ tôm cho cô, giống như khi còn nhỏ. Tiểu Tuệ không cần phải tự bóc vỏ, bởi vì cô bé có thể ăn cả vỏ.
Tang Tĩnh thích ăn tôm, nhưng cô không thích bóc vỏ, An Kiệt thường xuyên bóc vỏ giúp cô, dần dần thành thói quen.
“Ăn đi.”
An Kiệt đặt tôm đã được bóc vỏ vào trong bắt cô, động tác rất quen thuộc, Tang Tĩnh có chút sửng sốt, gắp tôm lên ăn, sự ấm áp trong mắt càng đậm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play