Khi trẻ tuổi không khổ, già rồi sẽ hối hận. Con bé chết tiệt kia không đi lối tắt, lại cứ khăng khăng phải lãng phí thời gian, thật là khiến cô ta tức chết.
“Cũng không phải là chúng ta không nuôi nổi. Ngọc Hoàn không có thiên phú học tập, em cứ cứng rắn ép con bé thi đại học hàng đầu chính là làm khó người khác, thật sự không được thì để cho Ngọc Hoàn xuất ngoại du học, dùng thêm chút tiền cho con bé học nghệ thuật, trở về cũng không phải không tìm nổi công việc.” Triệu Vỹ Kiệt đã sớm chuẩn bị tốt cho con gái.
Xuất ngoại du học mạ vàng, mở rộng tầm mắt, về nước tìm công việc sẽ dễ dàng hơn. Nhà bọn họ có thực lực về kinh tế, sao cứ phải khăng khăng ép đứa nhỏ chịu khổ!
“Du học đúng thật không tồi, nhà các cô cũng không phải không có tiền.” Phương Đường vô cùng tán thành.
“Đi du học thì học cái gì? Nghệ thuật cũng có nhiều nghề như vậy, con bé có thể học cái gì?” Giọng điệu của Bạch An Kỳ mềm xuống một chút. Cô ta cũng từng suy nghĩ đến việc du học, nhưng đây là con đường cuối cùng. Cô ta vẫn hy vọng con gái có thể tự thi đậu đại học.
“Vẽ tranh, ca hát, đánh đàn đều được, để Ngọc Hoàn tự chọn. Nó muốn học cái gì cũng đều được.” Triệu Vỹ Kiệt thấy không sao cả, dù sao mặc kệ học cái gì thì anh ta đều có thể cung cấp được.
Con gái học chút âm nhạc vẽ tranh, khí chất đều sẽ tốt hơn một chút, anh ta cảm thấy khá tốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play