Hiện tại người trong thôn vô cùng khách sáo với bà ấy, thậm chí còn có chút cung kính, đều nói bà ấy đạt được vị trí cao ở trong thành phố, đến đại đội trưởng cũng tới nịnh nọt bà ấy.
Thím Trương cầm chiếc mũ hồng nhạt ra đội cho Tĩnh Tĩnh, thắt chặt dây lưng. Thành Thành lẳng lặng lấy ra một cây kem, đưa cho em gái. Mắt Tĩnh Tĩnh sáng rực lên, giọng nói non nớt, nói: “Cảm ơn anh Thành Thành.”
Thành Thành thẹn thùng cười cười, còn lấy cây quạt quạt gió cho em gái.
“Hôm nay Tĩnh Tĩnh không ăn kem, Thành Thành nói sẵn có thì để em gái ăn trên đường thì sẽ không nóng.” Thím Trương cười giải thích.
“Thành Thành thật thông minh!”
Phương Đường khen ngợi đứa nhỏ, lại khuyên thím Trương về nhà ở: “Dù sao chỗ đó cũng là gốc rễ của Thành Thành. Hai người còn có nhà cũ đồng ruộng ở đó nữa, trở về nhiều nhiều một chút để củng cố tình cảm, dù thế nào cũng không thể xa cách.”
Ở nông thôn, nói chất phác lại rất phức tạp, nói phức tạp thì lại rất chất phác. Ngôi nhà và đồng ruộng của Phương Đường ở quê đều nhờ vợ chồng đại đội trưởng, bọn họ chăm sóc cũng rất khá. Nhưng mà năm trước Tang Mặc giúp cho con trai nhỏ của nhà đại đội trưởng tới một xưởng quốc doanh ở Thượng Hải làm học việc, năm nay chuyển chính thức.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play