Bà Sở tức giận nói: “Cháu nên tôn trọng ý kiến của lũ nhóc chứ, hai đứa nó muốn ở lại.”
“Ở đây có đồ ăn ngon để ăn, nên đương nhiên tụi nhỏ muốn ở lại, nhưng bà và ông Sở có thể chịu nổi chúng được không? Chờ khi nào thời tiết mát mẻ một chút, cháu sẽ để cho chúng ở lại đây.” Phương Đường không chút mềm lòng, nếu ông Sở có chuyện gì, thì cô không gánh nổi hậu quả đâu.
Bà Sở ngượng ngùng cười, không nhắc lại chuyện ở lại qua đêm nữa, sau đó vẫn tiếp tục chơi với Tiểu Văn Tiểu Võ, không để ý đến Liễu Tử Câm.
Liễu Tử Câm nản lòng thoái chí nói lời tạm biệt, Phương Đường và nhà họ Sở quen thân nhau, hiển nhiên là thường xuyên đến đây, hơn nữa hai đứa trẻ kia lại là con trai của Phương Đường.
Làm cô ta còn định đi nịnh bợ cha mẹ của hai đứa nhỏ đó nữa… Đúng thật là chê cười.
Liễu Tử Câm ủ rũ cụp đuôi rời khỏi nhà họ Sở, bà Sở mời ở lại ăn cơm, nhưng cô ta từ chối, dù cho có là thịt rồng thì bây giờ cô ta cũng ăn không nổi.
Vì sao Phương Đường cứ như âm hồn không tan, cứ lảng vảng chặn đường cô ta khắp nơi như thế?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT