“Phụ nữ khi có con cái sẽ có thêm nhiều lo toan, ở nhà thì phiền, rời xa không ở bên cạnh lại nhớ nhung. Nhưng con cái lớn có cuộc sống riêng của chúng. Chúng ta là người lớn, không thể quản quá nhiều.” Thím Trương cười nói.
Phương Đường mệt mỏi nói: “Đúng là vậy, nhưng cháu vẫn không nỡ.”
Tang Mặc nghe mà cảm thấy khó chịu, khuyên nhủ: “Con cái lớn rồi thì cha mẹ phải buông tay, để chúng ra ngoài lang bạt. Con cái cứ suốt ngày ở bên cha mẹ sẽ không nên người. Chắc là em không muốn Tiểu Văn và Tiểu Võ không nên người chứ?”
Trong lòng anh thì đang thầm nói, tốt nhất là hai thằng nhóc thối này rời đi sớm cho khuất mắt. Học tốt thì lên đại học, thi không đậu đại học thì đi bộ đội rèn luyện, tóm lại là đến mười tám tuổi phải đi cho khuất mắt.
“Tất nhiên em mong Tiểu Văn, Tiểu Võ nên người rồi!”
Phương Đường trợn mắt, nhưng sau khi nói chuyện một hồi, tâm trạng của cô đã khá hơn nhiều. Ăn sáng xong, hai người đạp xe đi học.
“Đống hàng kia của anh đã bán được chưa?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play