Thật ra hiện tại là giữa tháng tư, cảnh xuân tươi đẹp, không nóng không lạnh, hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy, nhưng Tang Mặc không yên tâm, coi cô là đối tượng quan trọng cần bảo vệ, thậm chí còn không cho cô chạm đất, trực tiếp ôm từ bệnh viện tới khi lên xe, vẫn là Triệu Vỹ Kiệt tới đón, lại đưa đến khu tập thể.
Ở cữ thì ở khu tập thể, bà cụ Phương nói phải ở cữ đủ hai tháng, cho dù một ngày cũng không thể thiếu.
Cũng may bà cụ Phương rất tân tiến, không để Phương Đường không dính vào nước suốt hai tháng, nếu mà thật sự hai tháng không thể tắm rửa, chắc chắn Phương Đường sẽ điên mất. Bà cụ Phương nấu nước ngải cứu, một chút nước lã cũng không có, sau khi để nguội thì để cô gội đầu tắm rửa.
Hai đứa nhỏ vô cùng dễ nuôi, ăn no liền ngủ, đói bụng đi tiểu ị phân mới khóc, thời điểm còn lại đều ngủ, hoặc là tự chơi chân mình. Sau khi hết ở cữ, hai đứa nhỏ đều béo lên giống đứa trẻ trong tranh tết, trên cánh tay nhỏ cứ có từng khúc, tựa như củ sen béo mập, nhìn thôi mà chỉ muốn cắn một miếng.
Phương Đường phát hiện, tính cách của hai anh em cũng có khác biệt rất lớn, anh trai văn nhã an tĩnh, cho dù tỉnh cũng không ầm ỹ, nằm thổi bong bóng chơi, đôi mắt đen lúng liếng mở to.
Em trai thì không giống như vậy, sau khi tỉnh thì liền không an phận, chân đá đi đá lại, tay cũng chuyển không ngừng, còn phát ra âm thanh a a a, tựa như đang nói chuyện với người ta.
“Sau khi Tiểu Võ lớn lên chắc chắn sẽ hiếu động, khi ngủ cũng đều không ngừng nghỉ, còn đá Tiểu Văn vài cái.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT