Sắc mặt bà Phương không quá tốt, không vui nói: “Tiểu Hoa khó có khi được trở về một chuyến, ăn mấy quả trứng mà thôi, con nổi giận như vậy làm gì? Các con chính là chị em ruột đấy!”
Phương Lan cười lạnh, nói mỉa mai: “Con cũng không dám có một đứa em trai như vậy. Mẹ, tiền lương tháng này con không đưa cho mẹ được, mỗi ngày không phải rau xanh chính là dưa muối, đến quả trứng gà mà con cũng không được ăn. Về sau con sẽ tự mua đồ ăn tự nấu cơm.”
Sắc mặt bà Phương thay đổi lớn, lạnh giọng quát: “Con Lan, con muốn sống riêng với mẹ sao? Con cũng giống như người cha vô lương tâm kia của con sao? Con cũng muốn học theo ông ta sao?”
Giọng nói của bà ta càng ngày càng sắc nhọn dồn dập, ánh mắt cũng thay đổi khiến Phương Lan có chút hối hận. Bác sĩ nói mẹ cô ta không chịu nổi kích thích, chỉ cần có một kích thích thì sẽ phát bệnh, đáng nhẽ ra cô ta nên nhịn một chút.
“Mẹ, mẹ nói lý một chút được không? Mỗi ngày con đi làm vất vả như vậy, vậy mà đến một quả trứng gà cũng không được ăn. Phương Hoa chơi bời lêu lổng ở bên ngoài mỗi ngày, khi về nhà lại ăn toàn bộ bốn quả trứng, hai người có từng thương con hay không?”
Phương Lan vừa nói vừa khóc, còn vươn tay cho bà Phương xem. Bàn tay cô ta thô ráp giống như phụ nữ nhà nông, móng tay còn có cáu đen bẩn, có vô số vết thương cả cũ lẫn mới. Một đôi tay như vậy, nếu không nhìn mặt thì sẽ tưởng là công nhân đang làm việc ở công trường.
Vẻ điên khùng trên mặt bà Phương biến mất đi một chút, thương tiếc nhìn tay Phương Lan, nhẹ nhàng vuốt ve rồi lẩm bẩm nói: “Có đau không con?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT