“Ăn đồ ăn của tôi đi, đừng khách sáo!”
Triệu Vỹ Kiệt nhiệt tình chào mời. Anh ta chỉ dùng một phiếu đồ ăn, đã có nhiều đồ ăn như vậy. Anh ta đã quá quen với việc người trong nhà ăn vội vàng nịnh hót như vậy rồi.
“Cảm ơn nhé.”
Phạm Bỉnh gắp một miếng cá kho, rồi nhìn Tang Mặc một cái thật sâu. Gần đây ở chung với Tang Mặc, nên anh ta cũng thân mật với con trai của giám đốc nhà máy. Vốn dĩ ở trước mặt Tang Mặc anh ta còn có chút cảm giác về sự ưu việt, hiện tại chỉ còn lại có lấy lòng và nịnh bợ.
“Khách sáo làm gì. Anh Tang, anh cũng ăn đi.”
Triệu Vỹ Kiệt chẳng hề để ý, chỉ là một chút đồ ăn mà thôi, có cái gì mà cần phải khách sáo. Anh ta còn bảo người trong nhà ăn lấy nửa bình rượu rồi tự rót tự uống. Gần đây anh ta thích uống rượu nhất, thật là hối hận vì đã không uống sớm một chút, đúng là quá vui sướng.
Tang Mặc gắp mấy miếng cá kho bỏ vào hộp cơm của Phương Đường, chính mình cũng gắp một miếng lên ăn. Triệu Vỹ Kiệt uống một hớp rượu lớn, toàn bộ mặt đều đỏ lên, đám mụn trên mặt đều lóe sáng, ánh mắt đều có chút mê ly.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT