Cha Phương nhìn con trai mình đang ngồi trên ghế sô pha một cách cà lơ phất phơ, ngồi không đúng tư thế, không có tư thế trang trọng, ông ta cau mày bất mãn mắng cậu: “Ngồi xuống hẳn hoi, hôm nay lại đi làm muộn, nếu còn tiếp tục như vậy, thì thậm chí không thể giữ lại làm tạm thời được đâu!”
Đứa con trai này thật sự làm cho cha Phương phải đau đầu, học đã không được lại còn hay ăn lười làm, ông ta đã phải dùng mối quan hệ của mình để sắp xếp một công việc tạm thời trong nhà máy, chỉ cần Phương Hoa làm việc tốt thì sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ được chuyển lên làm chính thức, hơn nữa, giám đốc Triệu cũng đồng ý với ông ta rồi, chờ đến khi Phương Đường và Triệu Vỹ Kiệt kết hôn, thì con gái lớn của ông ta sẽ học đại học Công Nông Binh, còn con trai của ông ta sẽ được nhận vào làm nhân viên chính thức, ông ta cũng sẽ được thăng tiến, tất cả đều sẽ được thực hiện.
Nhưng cho dù là ván đã đóng thuyền thì cha Phương cũng hy vọng Phương Hoa có thể thể hiện tốt một chút, tránh để cho bất cứ ai ở trong nhà máy bàn tán, dù sao thì số lượng được lên làm nhân viên chính thức cũng chỉ có mấy suất mà thôi, mỗi năm đều có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào đó để tranh giành, nếu Phương Hoa không thể hiện tốt hơn một chút thì làm sao có thể khiến cho người khác tâm phục khẩu phục được?
Phương Hoa hừ lạnh một tiếng: “Cha, giám đốc Triệu đã đồng ý rồi, cha còn lo lắng cái gì? Chỉ cần chị hai của con gả cho Triệu Vỹ Kiệt thì con sẽ được lên làm nhân viên chính thức, cho nên không có gì phải lo lắng cả.”
Cậu ta và Phương Đường là anh em sinh đôi, nhưng nhìn không giống nhau chút nào, ngũ quan cũng coi như đẹp trai, nhưng nhìn tổng thể thì Phương Hoa lại rất cợt nhả, khiến người ta có cảm giác không đáng tin cậy.
Cha Phương tức giận đến đen mặt, hạ giọng chửi: “Việc chưa thành thì chưa có gì là chắc chắn cả, dù sao con cứ đi làm cho tốt vào, sau này còn đến muộn nữa thì xem cha xử lý con như thế nào!”
Phương Hoa muốn cãi lại, nhưng mẹ Phương nháy mắt với cậu ta, rồi hòa giải nói: “Được rồi, được rồi, út Hoa đã biết rồi, không phải chỉ là đến muộn một chút thôi sao, trong nhà máy mỗi ngày đều có người đến muộn mà, cũng không có ai quan tâm đâu.”
“Bà quản nó cho tốt đi, cái dạng cà lơ phất phơ này của nó cũng là do bà dạy thành đấy.” Cha Phương tức giận trở về phòng, đi viết thư, ông ta cảm thấy vẫn phải khuyên nhủ con gái thứ hai thật tốt mới được, nhất định phải chung sống hòa thuận với Triệu Vỹ Kiệt, cuộc hôn nhân này tuyệt đối không thể để xảy ra thay đổi gì được.
Chỉ cần con gái lớn vào trường Đại học Công Nông Binh, con trai út trở thành nhân viên chính thức, đứa con gái thứ hai gả vào gia đình nhà giám đốc nhà máy, ông ta được thăng chức, thì nhà họ Phương sẽ là nhà có thể diện nhất, ai còn dám coi thường ông ta nữa chứ?
Cha Phương mỉm cười đầy đắc ý, lấy tờ giấy ra, sắp xếp ngôn từ và bắt đầu viết thư.
Khi Phương Đường nhận được thư nhà là một tuần sau, là một phong thư thật dày. Tỉnh Chiết Giang ở cạnh Thượng Hải, gửi thư chỉ mất ba bốn ngày là có thể đến. Nhưng đại đội Núi Đầu Trâu không có bưu cục, cứ đến cuối tuần thì người đưa thư mới đến đưa thư một lần, cho nên bị trì hoãn mấy ngày.
Mỗi lần người đưa thư đến truyền thư đều là một chồng lớn, anh ta đưa đến chỗ của đội trưởng Hoàng, rồi đội trưởng Hoàng sẽ thông báo cho thanh niên trí thức đi lấy.
Nhà của đội trưởng Hoàng ở đầu thôn, cách cây long não ở cửa thôn không xa, có một ngôi nhà lớn năm gian được bố trí thật sự sạch sẽ, trong sân nuôi gà vịt, bên cạnh còn có chuồng heo. Vợ của đội trưởng Hoàng là một người phụ nữ nhanh nhẹn, những việc ngoài ruộng hay trong nhà đều làm được.
“Thím ơi, cháu đến lấy thư.”
Sau khi ăn cơm trưa xong thì có một giờ để nghỉ ngơi, nên Phương Đường đến đây lấy thư. Tuy rằng có thể đoán được trong thư viết cái gì, nhưng cô vẫn muốn đọc một chút, để xem cha mẹ tốt, chị gái tốt của cô mặt dày vô sỉ đến chừng nào.
Vợ của đội trưởng Hoàng đang giặt quần áo ở trong sân, cười tiếp đón: “Tiến vào lấy đi, khách sáo làm gì, mau tiến vào đi!”
Sau đó lại gọi với vào trong nhà: “Ông Hoàng, Phương Đường tới lấy thư, ông lấy ra đây đi.”
Phương Đường đứng bất động ở cổng, dáng vẻ nhút nhát sợ sệt, vợ của đội trưởng Hoàng cười cười, lau đôi tay đang ướt dầm dề lên tạp dề vài cái, sau đó túm cô vào nhà.
“Đừng khách sáo, cứ coi như đây là nhà mình. Chú Hoàng nhà cháu là trời sinh mặt đen, nhưng thật ra con người không xấu, đừng sợ ông ấy!”
“Đội trưởng Hoàng là người tốt.”
Phương Đường gật gật đầu, giọng nói rất chân thành. Đội trưởng Hoàng thật sự là người tốt rất chính trực, trong mắt không chứa nổi hạt cát. Tuy rằng ông yêu cầu rất nghiêm khắc, nhưng chưa bao giờ làm chuyện nham hiểm. Nhóm thanh niên trí thức có thể được phân đến làm cấp dưới của đội trưởng Hoàng thì chính là may mắn.
Vợ của đội trưởng Hoàng sửng sốt, đánh giá Phương Đường, thấy cô là thật tình thật lòng, nên ấn tượng đối với cô càng tốt, cười ha ha nói: “Con bé này có ánh mắt không tồi, ông Hoàng nhà tôi đúng thật là người tốt. Ông Hoàng, con bé này nói ông là người tốt đấy.”
Đội trưởng Hoàng cầm thư ra cũng ngẩn người, khuôn mặt ngăm đen thì vẫn đen như ngày thường, nhưng ánh mắt lại hiền hòa hơn một chút, đưa thư tới rồi thô kệch nói: “Cầm đi!”
“Cảm ơn đội trưởng.”
Phương Đường nhận thư, mềm mại cười cười, sau đó rời đi: “Đội trưởng, thím, cháu về đây ạ.”
“Lại ngồi một lát.” Vợ của đội trưởng Hoàng rất nhiệt tình.
Bà ấy nhớ kỹ hai con cá trích kia, con gái lớn vừa mới sinh con, là một thằng bé béo mập khiến thông gia vô cùng vui mừng. Nhưng mà sữa lại không đủ khiến cho cháu ngoại nhỏ mỗi ngày đều ăn không đủ no, sữa bột lại quá đắt, nhà ai cũng đều không mua nổi.
Hai con cá trích kia có hiệu quả rất không tồi, chỉ cần hầm hai lần, nước canh trắng như sữa bò. Sau khi con gái lớn ăn xong thì sữa lập tức tràn về khiến cho cháu ngoại nhỏ cũng không khóc lóc náo loạn nữa, ăn no liền ngủ, tỉnh ngủ liền ăn, không khác gì một chú heo nhỏ.
“Không ngồi được ạ, buổi chiều còn phải làm việc ạ. Tạm biệt thím ạ.”
Phương Đường không ở lại. Người ta chỉ là khách sáo một tiếng, cô không thể thật sự ở lại, hơn nữa ở lại cũng không có gì để nói, cô và vợ của đội trưởng lại không thân.