Phương Đường thè lưỡi, đứng dậy đi đến giá báo ở góc tường để lấy báo chí, đối diện với tầm mắt của ông Cao, cô cười cười, ông Cao cũng cười cười. Chỉ là tươi cười có chút cao thâm, giống như là nhìn thấu tất cả mọi chuyện.
Cô tùy tiện cầm một tờ báo lên xem, mới nhìn một lát thì một trận tiếng ngáy kinh thiên động địa vang lên, là anh Lý đang nằm bò ra ngủ. Xem cái tư thế này, hiển nhiên là chất lượng giấc ngủ rất tốt.
Tiếng ngáy càng lúc càng lớn, còn mang theo tiết tấu, một cao một thấp, lúc lên lúc xuống, qua một lát còn dừng lại mà hô to lên, khiến cho Phương Đường không đọc nổi báo.
Trưởng phòng Tề đen mặt đi đến bên bàn làm việc của anh Lý, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu anh, nhưng anh Lý không hề có phản ứng, tiếng ngáy càng vang lên khiến cho trưởng phòng Tề tức giận đến mức vung một cái tát xuống, mắng: “Tỉnh tỉnh!”
Một cái tát này thật sự có chút mạnh, anh Lý ngồi dậy như hấp hối bệnh động kinh, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đều là tơ máu, trên má có vết đỏ thật sâu, thần trí còn chưa tỉnh táo, mê mang nhìn trưởng phòng Tề.
“Hiện tại là thời gian đi làm, không phải ở trong nhà, ngủ cái gì mà ngủ? Ngủ lại còn ngáy ngủ, Tiểu Lý ơi là Tiểu Lý, thái độ làm việc này của cậu quá kỳ cục!”
Trưởng phòng Tề hận sắt không thành thép mà dạy dỗ. Ngủ thì thôi đi, ông ấy coi như không thấy là được, nhưng thằng nhãi ranh này lại còn ngáy vang khò khè như vậy, nếu mà để giám đốc nhà máy nghe được thì ông ấy lại bị phê bình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play