Triệu Vỹ Kiệt đang nằm ở trên giường chợp mắt, lời những người này nói đều nghe được rành mạch. Anh ta cười lạnh vài tiếng, ‘hừ, một đám bình dân áo vải’, cha anh ta chính là giám đốc nhà máy. Trước khi anh ta xuống nông thôn, mẹ anh ta đã nói, xuống nông thôn chỉ là vì rèn luyện, để cho thanh danh dễ nghe một chút, qua một thời gian sẽ giúp anh ta được tuyển dụng. Đến lúc đó vào làm trong nhà máy của cha anh ta, đảm nhiệm vị trí công nhân vinh quang của nhà máy quốc doanh, còn tốt hơn cả việc làm sinh viên đại học.
Con đường của anh ta khác với những người này, tương lai cũng khác.
Con đường của anh ta sẽ là đại lộ rực rỡ, những người này có thể cả đời chỉ biết cày cuốc làm nông dân nghèo khổ. Anh ta không muốn so đo với những kẻ nhà quê này, không phải chỉ là một con cá thôi sao, có gì ngon chứ, anh ta ăn lạp xưởng.
Triệu Vỹ Kiệt tức giận cắn một miếng lạp xưởng, cổ họng mặn chát, mùi cá vẫn cứ len lỏi vào mũi anh ta, khiến anh ta thèm thuồng.
Mẹ kiếp, ả đê tiện Phương Đường kia cứ chờ đó cho anh ta!
Trương Kiến Thiết lén lút đứng dậy, hai tay đút túi, nói muốn đi vệ sinh. Mọi người cũng không để ý, chỉ tự mình uống rượu. Trương Kiến Thiết liếc mắt ra hiệu với Triệu Vỹ Kiệt, hất đầu ra ngoài.
Triệu Vỹ Kiệt ngẩn người, hiểu ý, cũng đi ra ngoài.
Hai người tìm một góc khuất gió bên ngoài. Trương Kiến Thiết lấy ra từ trong túi nửa bát cá, là do anh ta lén lút cất giấu, vì muốn nịnh bợ Triệu Vỹ Kiệt.
“Mau ăn đi, tôi tiết kiệm từ kẽ răng ra đó.”
Trương Kiến Thiết cười nịnh hót. Từ khi biết cha của Triệu Vỹ Kiệt là giám đốc nhà máy, anh ta đã bắt đầu toan tính, muốn nịnh bợ con trai của giám đốc nhà máy này, biết đâu có thể kiếm được một chỉ tiêu tuyển dụng.
Nhà anh ta chẳng có tí quan hệ nào, cha anh ta là công nhân nhà máy giày da của khu phố, mẹ anh ta ở nhà làm hộp giấy. Cho dù anh ta có về thành phố thì cũng chỉ có thể làm thanh niên thất nghiệp, còn không bằng cố gắng nịnh bợ Triệu Vỹ Kiệt, biết đâu có thể kiếm được việc làm công nhân trong nhà máy quốc doanh, nếu được như vậy thì đúng là đem lại vinh quang cho tổ tiên rồi.
“Tên nhóc nhà cậu cũng không tệ!”
Triệu Vỹ Kiệt háo hức ăn, anh ta thèm chết đi được.
“Ăn chậm thôi, nhiều xương, cẩn thận bị hóc đó.”
“Tôi ở nhà thường xuyên ăn cá, ăn rất giỏi, xưa nay chưa từng bị hóc xương.”
Triệu Vỹ Kiệt không quan tâm, từ nhỏ anh ta đã ăn cá lớn, chưa bao giờ bị hóc xương.
Trương Kiến Thiết nhìn anh ta gỡ xương cá một cách dễ dàng, ăn cá còn nhanh hơn ăn thịt. Không biết phải ăn bao nhiêu cá mới có thể luyện được như vậy, anh ta càng thêm quyết tâm nịnh bợ Triệu Vỹ Kiệt.
“Anh Vỹ, chắc anh không ở đây lâu đâu nhỉ? Cha anh có bản lĩnh như vậy, nhất định có thể tùy tiện đề ra chỉ tiêu tuyển dụng. Đến lúc anh trở về thành phố, đừng quên người anh em là tôi nhé.”
Trương Kiến Thiết vừa nuốt nước miếng, vừa lôi kéo Triệu Vỹ Kiệt làm thân. Con cá này thật thơm ngon, nãy giờ anh ta chẳng ăn được bao nhiêu, toàn để phần cho Triệu Vỹ Kiệt.
“Đừng lo, tôi sẽ không quên anh đâu!”
Ngoài miệng thì Triệu Vỹ Kiệt nói như vậy, nhưng ánh mắt lại rất khinh thường, liếc nhìn liền có thể nhìn thấu sự gian xảo của Trương Kiến Thiết, kể từ khi cha anh ta trở thành giám đốc nhà máy, mọi người xung quanh đều có suy nghĩ giống như Trương Kiến Thiết, còn không phải là mong vớt được chỗ tốt sao.
Hừ, chỉ một bát cá liền muốn chỉ tiêu tuyển dụng sao?
Nằm mơ đi!
Phải xem biểu hiện của tên nhóc này, nếu như phục vụ anh ta thoải mái, thì việc tuyển dụng cũng không phải là không thể, dù sao nhà anh ta cũng chuẩn bị hai suất, một cho Phương Đường, nhưng người phụ nữ khốn khiếp này lại không biết xấu hổ, nên anh ta sẽ không cho nữa, chừa lại một cái để dự trữ.
Trương Kiến Thiết còn tưởng Triệu Vỹ Kiệt đồng ý rồi, nên mừng rỡ không thôi, càng cười nịnh bợ nhiều hơn, thân hình gầy gò cong người xuống, không thể đứng thẳng được.
“Khụ…”
Trong bóng tối truyền đến một tiếng ho khan, Triệu Vỹ Kiệt sợ đến mức quên cả nhổ xương ra, làm xương đâm vào họng, đau đớn khiến anh ta ra sức moi cổ họng, nhưng càng moi thì xương càng đâm vào sâu hơn. Đau đến nỗi nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Khóe môi Tang Mặc khẽ cong lên, anh lui về ký túc xá ngủ.
“Uống giấm đi, giấm có thể làm mềm xương!”
Trương Kiến Thiết lấy giấm, Triệu Vỹ Kiệt đổ vào miệng, chua đến mức ê ẩm cả răng, uống hết một chai giấm, cả người đều biến thành cóc chua, cũng may xương đã không còn nữa.
“Nước… Nước…”
Triệu Vỹ Kiệt chua đến mức không nói nên lời, muốn lấy chút nước để súc miệng, Trương Kiến Thiết lại rót cho anh ta một cốc nước sôi, còn chưa kịp nhắc nhở đó là nước sôi thì Triệu Vỹ Kiệt đã uống một ngụm rồi, nước nóng đến nỗi làm anh ta hét lên như một con heo bị giết thịt, khiến tất cả những thanh niên trí thức phải kinh hãi.
“Tại sao giấm lại hết rồi? Khi nấu cá rõ ràng vẫn còn có một chai đầy mà.”
Người thanh niên trí thức lên tiếng tên là Lý Nhân Đức, anh ta có tay nghề nấu nướng rất giỏi, đêm nay người nấu cá chính là anh ta.
“Đây là ăn vụng rồi!” Có người cười lạnh nói.
Mọi người đều bất mãn nhìn Trương Kiến Thiết, vừa rồi anh ta là người duy nhất ra ngoài, thậm chí còn nói đi vệ sinh, hóa ra là cho Triệu Vỹ Kiệt ăn cá.
Tên khốn này đang lấy cá của mọi người để lấy lòng người khác, quả thật là một hành động rất có tính toán.
Thanh niên trí thức nữ cũng bị kinh động mà đi ra xem tình hình, Phương Đường đoán được tình hình, cô chán ghét nói: “Trước đó tôi đã nói rồi, không cho Triệu Vỹ Kiệt ăn, nếu như Trương Kiến Thiết anh có quan hệ tốt với anh ta thì về sau nếu tôi lại câu được cá thì anh cũng không được ăn nữa.”
“Phương Đường, chúng ta là một tập thể, không cần thiết phải đối đầu với nhau, suy nghĩ của cô như vậy là không đúng, chúng ta nhất định phải đoàn kết hữu nghị, có tinh thần tập thể.”
Trương Vệ Hồng không khỏi gật đầu, cảm thấy lời này rất đúng, Phương Đường quả thực là người hẹp hòi.