“Ăn không đủ thì vẫn còn trong nồi nhé.”
Nhìn bà nội Phương hiền từ như vậy làm Phương Đường nhớ đến bà của mình, bà cũng giống như thế này, bà sẽ nấu đồ ăn ngon nhưng không ăn, mà chờ sau khi Phương Đường ăn xong, bà sẽ ăn đồ thừa.
Khi Phương Đường còn nhỏ không hiểu chuyện, còn nghĩ rằng trong nồi thật sự có nhiều, nên luôn cầm bát ăn sạch sẽ, sau đó nhờ bà múc thêm, nhưng bà sẽ luôn múc đầy bát cho cô, cũng sẽ luôn nói: “Không đủ thì trong nồi vẫn còn.”
Nhưng một ngày nọ, sau khi ăn xong, cô phát hiện bà đã dùng số cơm còn lại trong nồi, thêm một ít nước, thêm một ít củ cải và rau xanh để nấu cháo, ăn cho có.
Nên từ đó trở đi, Phương Đường không bao giờ ăn cơm trước mà luôn ăn cùng bà nội, nếu bà nội không ăn thì cô cũng sẽ không ăn.
Ăn sáng xong, Tang Mặc đạp xe của ông Tang đi làm, từ khu nhà đến xưởng máy nông cụ mất khoảng bốn mươi phút, lúc đến nhà máy cũng gần tám giờ.
Nhìn thấy cánh cổng nhà máy vừa quen thuộc vừa xa lạ, Phương Đường cảm thấy có chút hoảng hốt, đã một năm trôi qua kể từ kiếp trước, cô lại trở về đây rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT