Phương Đường nói xong liền rời đi, cô đã tính kỹ, những tấm phiếu đó sẽ đổi được mười con cá.
Bạch An Kỳ há miệng thở dốc, rất muốn hỏi vì sao lại đưa cá cho cô ta, nhưng nghĩ lại không hỏi nữa, nếu cô đưa thì cô ta ăn thôi, chỉ có kẻ ngốc mới từ chối cá dâng lên tận miệng.
Sau khi kết thúc công việc, Phương Đường lấy cần câu do ông Phương làm cho ra, cô dùng bánh bột mì làm mồi, móc vào lưỡi câu rồi ném xuống nước, một lúc sau, cá được câu lên, mỗi ngày năm con cá, cũng đủ để cho bọn họ ăn, còn có thể cầm lên trên thị trấn để đổi lấy tiền.
Sau khi cho Bạch An Kỳ một con cá diếc, Phương Đường mang số cá còn lại đi, sau đó cô còn muốn đi bắt thỏ nữa, cuộc sống bây giờ của Phương Đường rất đầy đủ, cô còn phải học tập thật tốt, nhất định phải thi đỗ đại học, khiến cho người nhà họ Phương tức chết mới được.
Bạch An Kỳ cầm con cá trên tay rồi tung tăng nhảy nhót, có chút được chiều mà sợ, hơn nữa khi bắt đầu rồi thì lại khó tỉnh lại.
Đối đầu với Phương Đường, ngay cả tép riu cô ta cũng không được ăn, bây giờ mối quan hệ của cô ta và Phương Đường được cải thiện một chút, liền được ăn hai con cá, mẹ đã nói với cô ta rằng, kết bạn nên nhìn xem người ta có cái gì tốt, nếu có thể cho mình thứ tốt thì đó chính là bạn tốt, còn nếu không thể cho mình thứ gì tốt mà còn muốn lấy đồ của mình thì mau chóng tỉnh lại và nên tránh họ ra xa nhất có thể.
Bạch An Kỳ có hai phương án tham khảo là Phương Đường và Văn Tĩnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT