Cho dù cô quét tước khắp nhà đến mức sáng sủa sạch sẽ gọn gàng ngăn nắp, ba bữa cơm được nấu đúng giờ, quần áo người một nhà đều được giặt sạch sẽ thì cũng không chiếm được một câu khích lệ của cha cô. Ở trong mắt cha cô, những việc này đều là thuộc bổn phận của cô, làm tốt là bổn phận, làm không tốt thì phải bị mắng.
“Con có việc, cha tới làm gì?” Vẻ mặt Phương Đường đầy lạnh nhạt.
Tính ra lần cuối cùng cô gặp ông ta là một tuần trước khi chết ở kiếp trước, cô bị Triệu Vỹ Kiệt tra tấn đến mức lòng như tro tàn, nhưng vẫn còn giữ một tia hy vọng nên liền trở về nhà mẹ đẻ. Cô muốn ly hôn với Triệu Vỹ Kiệt, muốn được nhà mẹ đẻ ủng hộ.
Nhưng cô vừa mới đưa ra ý kiến ly hôn, đã bị cha cô mắng cho xối xả, mắng cô không tuân thủ bổn phận, còn nói nếu mà cô dám ly hôn thì cứ chết ở bên ngoài đừng về nhà, chỉ coi như chưa từng sinh ra đứa con gái như cô.
Mẹ Phương cũng mắng cô, mắng cô không biết đủ, có nhà chồng tốt như vậy mà còn muốn ly hôn. Cô vén tay áo lên để cho bọn họ xem những vết thương trên cánh tay, đều là vết tàn thuốc đốt, còn có vết cắt của dao, trên cánh tay không có một chỗ nào còn lành lặn.
Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy thì lại thờ ơ, còn nói chỉ là một chút vết thương nhỏ trên da thịt thôi. Hiện tại Triệu Vỹ Kiệt bị liệt nên tâm trạng không tốt, để anh ta đánh vài cái để xả giận cũng là chuyện bình thường.
Sau đó, Phương Lan cũng tới khuyên cô, bảo cô lấy đại cục làm trọng, còn nói cô chỉ là một người phụ nữ không văn hóa không công việc, sau khi ly hôn thì dựa vào cái gì để sinh sống, bảo cô nghĩ kỹ một chút, đừng hành động theo cảm tính.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play