Mới chỉ ra khỏi cung có một canh giờ, ta bỗng nhiên không muốn trở về nữa.

Sự phồn hoa náo nhiệt bên ngoài khiến ta mê mẩn.

Ta vui vẻ nói với Triệu Thính Lam: "Ta thích náo nhiệt nhất, cảm ơn ngài đã đưa ta ra ngoài!"

Ta trở về phủ Tướng quân một chuyến, bên trong cỏ dại mọc um tùm, rất nhiều đồ đạc đều phủ đầy bụi.

Mẹ, con trở về rồi, nhưng sao người không đợi con?

Sao người có thể thất hứa giống như Hoàng hậu nương nương chứ?

Ta trở về phòng ngủ của mình, lật tung rương tìm được một quả cầu da, đó là do mẹ làm cho ta.

Trước khi rời đi, ta mua hai chiếc đèn hoa đăng, thả trôi trên sông.

Ta bảo Triệu Thính Lam cùng ước nguyện với ta.

Ước nguyện xong, ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Triệu Thính Lam, nhưng lại bị hắn phát hiện, mặt hắn đỏ bừng, có vẻ hơi ngại ngùng.

Ta hạ thấp giọng, nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, ngài ước gì vậy?"

Triệu Thính Lam lần đầu tiên từ chối ta: "Nói ra sẽ không linh nghiệm nữa."

Ta nói: "Không sao đâu, ngài nói nhỏ cho ta biết thôi mà, thần linh ở trên cao, bọn họ nghe không thấy đâu!"

Triệu Thính Lam vẫn từ chối.

Cuối cùng, hắn hứa, sau này mỗi năm đều sẽ cùng ta thả đèn hoa đăng.

Trở về cung không lâu, ta mặc hỉ phục đỏ rực, thành thân với Triệu Thính Lam.

À phải rồi, bây giờ ta không gọi hắn là Thái tử điện hạ nữa.

Ta đã hứa với hắn, sẽ gọi tên của hắn, Triệu Thính Lam.

Triệu Thính Lam, cái tên thật hay.

Thôi ma ma nói cho ta biết, Thái tử điện hạ từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, có thể không thể ở bên ta lâu dài.

Nhưng chuyện này, chẳng phải ta đã biết từ lâu rồi sao?

Bệnh tình của Triệu Thính Lam là bệnh từ trong bụng mẹ, thái y nói không chữa khỏi, chỉ có thể dùng thuốc điều trị.

Thôi ma ma rưng rưng nước mắt: "Hoàng hậu nương nương là người mệnh khổ, điện hạ cũng là người khổ mệnh, nhưng bọn họ đều chưa từng làm việc xấu, bọn họ đều là người tốt."

Bà hít sâu một hơi, đưa tay lau nước mắt: "Tiểu A Trân, con nhất định phải sống thật tốt."

Thôi ma ma nói được một nửa, đột nhiên dừng lại.

Ta lại hỏi bà, bà xoa mặt ta, trong mắt ánh lên tia sáng mà ta không hiểu: "Bởi vì, con là bảo bối của tất cả chúng ta."

Một năm sau, ta dọn vào cung Khôn Ninh, trở thành Hoàng hậu.

Sau khi lên ngôi hoàng đế, Triệu Thính Lam còn bận rộn hơn trước, ta thường xuyên không nhìn thấy bóng dáng hắn, để không làm phiền ta nghỉ ngơi, hắn cũng không trở về cung Khôn Ninh nữa, mỗi đêm đều ngủ lại thư phòng.

Triệu Thính Lam càng ngày càng bận rộn, còn ta lại càng nhàn rỗi.

Tỷ tỷ và Ngũ hoàng tử sống ở ngoài cung, Thập Nhất cả ngày ở trong quân doanh luyện võ, hoàng cung rộng lớn như vậy, ta lại không tìm được một người để nói chuyện.

Thôi ma ma nói với ta, nếu như nhớ Hoàng hậu nương nương thì có thể viết thư, bồ câu đưa thư sẽ mang đến cho bà ấy.

Vì vậy, mỗi ngày ta đều viết thư cho Hoàng hậu nương nương.

Nhưng viết đi viết lại cũng chỉ có mấy câu như vậy.

Ví dụ như, Hoàng hậu nương nương, người đã dùng bữa chưa? Người sống có tốt không? Người có nhớ con không?

Mỗi lần viết xong, ta đều sợ Hoàng hậu nương nương nhìn thấy những câu hỏi này của ta sẽ cảm thấy phiền phức.

Viết nhiều thư như vậy, ta bắt đầu nghi ngờ, không biết nương nương có nhận được thư của ta hay không.

Liệu những chú chim bồ câu đưa thư kia có bị người ta b.ắ.n hạ ăn thịt mất rồi không?

Ta không khỏi lo lắng.

Nhưng không lâu sau, ta đã nhận được thư hồi âm của nương nương.

Chữ viết uyển chuyển, phóng khoáng: Trân Trân, ta đã dùng bữa rồi, mọi chuyện đều tốt, cũng rất nhớ con.

Ta ôm bức thư vào lòng, vui mừng khôn xiết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play