Ta khẽ nhếch mép, cúi đầu tiếp tục vẽ trận đồ.

11

Ta cho người đem tin cho Liễu Châu, bảo nàng ta ở lại quán trọ chờ ta.

Thế nhưng Liễu Châu lo lắng ta ở lại một mình, nên muốn đến tìm ta.

Kết quả có thể tưởng tượng được.

Nàng ta còn chưa kịp bước vào doanh trại, đã bị người ta bắt lại: “Tướng quân! Lại bắt được một tên gián điệp!”

Ta bất đắc dĩ xoa trán, quay sang nịnh nọt Giang Duật Phong: “Tướng quân, chàng thật sự rất biết cách dạy dỗ binh lính, quân kỷ nghiêm minh!”

Giang Duật Phong cũng không biết có nghe ra ý tứ trong lời nói của ta hay không, hắn hơi hất cằm lên: “Đó là điều tất nhiên, binh lính trong quân ta đều lấy việc nghe theo mệnh lệnh làm trọng, ngày nào cũng luyện tập không ngừng nghỉ, ai nấy đều dũng mãnh thiện chiến, ngay cả việc tuần tra cũng được thực hiện nghiêm ngặt suốt ngày đêm.”

Ta gật gù.

Ừm ừm, nhìn là biết ngay, nếu không thì ta và Liễu Châu cũng sẽ không bị bắt lại như vậy.



Suốt hai ngày liền, ta đều ngồi bên bàn làm việc, cố gắng nhớ lại nội dung trong nửa cuốn binh thư kia.

Ta từ nhỏ đã có trí nhớ tốt, tuy nói không đến nỗi quá mục không quên, nhưng hầu hết những thứ đã đọc qua, đều có thể nhớ được tầm tám chín phần.

Ta đem nửa cuốn binh thư mình vừa chép lại đưa cho Giang Duật Phong xem.

“Tướng quân, nửa cuốn binh thư này ghi chép rất chi tiết về chiến thuật của quân Liêu, chắc hẳn chàng sẽ dùng được.” Dừng một lát, ta nói tiếp, “Lần đầu ta xem nửa cuốn binh thư này đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, tuy rằng bản chép tay này không thể giống hệt bản gốc, nhưng cũng không khác biệt là bao.”

Giang Duật Phong cúi đầu, qua loa “ừm” một tiếng, nhưng ánh mắt lại không chớp nhìn chằm chằm vào mấy trang giấy kia, như thể đang nhập tâm suy nghĩ.

Càng xem, sắc mặt hắn càng thêm nghiêm trọng.

Ta có chút lo lắng, tiến lại gần hỏi: “Sao vậy, Tướng quân? Chẳng lẽ… Ta viết sai sao?”

Giang Duật Phong lắc đầu, ngay sau đó, hắn ngẩng đầu lên nắm lấy cổ tay ta, giọng nói có chút kích động: “Cuốn sách này, nàng nói là nhìn thấy ở đâu?”

Ta bị hắn làm cho giật mình, lắp bắp nói: “Ta… Cái đó, lúc trước ta đã nói với chàng rồi mà, ở trong… Thư phòng của phụ thân ta…”

Thần sắc Giang Duật Phong bỗng nhiên sáng bừng lên, hắn dắt ta đến bên giường trong lều, cẩn thận lấy ra nửa cuốn sách từ trong gối.

“Nàng xem thử cái này.”

Ta không hiểu chuyện gì, liền nhận lấy.



Kết quả càng xem càng kinh ngạc.

Chữ viết, nội dung, cái này… Đây rõ ràng là phần đầu của cuốn binh thư tàn khuyết mà ta đã từng xem qua!

Ta ngẩng phắt đầu lên: “Sao chàng lại có cuốn sách này?”

“Cuốn binh thư này là do phụ thân ta viết.”

“Giang lão Tướng quân?”

“Ừm.” Giang Duật Phong gật đầu, giọng nói có chút ngậm ngùi, “Phụ thân ta cả đời chinh chiến, đánh vô số trận, đáng tiếc, ông ấy đã hy sinh trên chiến trường lúc ta mới bảy tuổi.

“Sau đó, ta tìm thấy nửa cuốn sách này trong phòng của ông ấy, trên đó ghi chép lại kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm của ông, còn có cách tác chiến của kẻ địch, cùng với phương pháp phá giặc mà ông đã dự tính từ trước.

“Nửa cuốn sách này đã đồng hành cùng ta trong nhiều năm chinh chiến, giúp ta đánh lui kẻ địch nhiều lần, là vật quý giá nhất của ta, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì mà đã mất phần sau, nàng có biết ta đã tìm kiếm nó ở khắp mọi nơi, nhưng vẫn không tìm thấy, chuyện này, ta luôn xem là một điều tiếc nuối.”

Nói đến đây, Giang Duật Phong cúi đầu nhìn nửa cuốn binh thư do ta chép lại, mỉm cười, “Bây giờ đã biết được tung tích của nửa cuốn sách kia, ta cũng không còn gì để tiếc nuối nữa.”

Lúc trước khi xem cuốn sách này, ta từng thán phục người viết ra nó thật sự là thiên tài về binh pháp, không giống như những cuốn sách chỉ biết nói suông, cuốn sách này không những ghi chép chi tiết, mà còn có rất nhiều phương pháp độc đáo để khắc chế kẻ địch, rất hữu ích khi áp dụng trên chiến trường.

Ta từng hỏi phụ thân cuốn sách này là do ai viết, nhưng ông ấy luôn giữ bí mật, chỉ nói là một người bạn đánh cược thua nên đưa cho ông ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play