Khi còn nhỏ Phương phi còn không hiểu, chỉ ngây thơ thương mẫu thân làm lụng vất vả mà khuyên bà:

 

"Mệt thì không cần sắc thuốc cho ông ấy làm gì, nếu không thì cứ để hạ nhân canh lửa cho, mẫu thân cần gì phải tự mình làm chứ?"

 

Trương phu nhân lại nói: "Ta mặc kệ ông ấy, ai thèm quan tâm ông ấy chứ?"

 

"Không có ta chăm sóc, ông ấy làm hỏng thân mình làm sao bây giờ?"

 

Phương phi còn ngây ngô khuyên: "Hỏng rồi thì không thể đi ra ngoài trêu hoa ghẹo bướm nha, như vậy không tốt sao?"

 

Trương phu nhân lại đổi giọng: "Đứa nhỏ này, đó là phụ thân con, sao con có thể nói ông ấy như vậy?"

 

Phương phi không hiểu: "Không phải mẫu thân than phiền trước hay sao?"

 

Không tới mấy ngày, Trương phu nhân lại khóc lóc than thở với nữ nhi: "Phụ thân con đối xử tệ bạc với ta, ông ấy vậy mà đánh ta!"

 

Phương phi thương xót mẫu thân mình, khuyên bà: "Mẫu thân, người hòa li với ông ta đi."

 

"Sau này Phương Nhi chăm sóc người, vĩnh viễn hiếu thuận với người. Chúng ta không thèm để ý tới nam nhân kia!"

 

Không nghĩ tới, mẫu thân lại quay đầu nói cho phụ thân.

 

Nàng vĩnh viễn nhớ rõ vẻ mặt đắc ý dào dạt của bà ta.

 

"Chàng biết không? Nữ nhi chàng đều nói chàng đối xử tệ bạc với ta, không xứng được ta chăm sóc, còn khuyên chúng ta hòa li!"

 

"Nhưng là ta đối với chàng rất tốt, cho dù thế nào cũng không chịu, chàng đã biết phải trân trọng ta chưa?"

 

"Biết ai mới là người yêu chàng chưa?"

 

Trương phụ đập bàn.

 

"Cái gì!"

 

Phụ thân đột nhiên đứng lên đi về phía nàng giống như một con quái vật, đó là bóng ma thời ấu thơ của Phương phi.

 

Đó là nàng lần đầu tiên thể nghiệm gia pháp Trương gia.

 

Các huynh đệ tỷ muội đều vây quanh nàng, xem nàng bị đánh đến sau lưng đều là máu, da tróc thịt bong.

 



Mẫu thân cố gắng khuyên ngăn nhưng chỉ một câu "Còn cản trở có tin ta hưu ngươi hay không!"của phụ thân mà bà lập tức lui về, một câu cũng không nói.

 

Khi đó Phương phi đã hiểu, tất cả những oán giận không vì mục đích hòa li đều là “tình thú” mà thôi.

 

Chúc cho bọn họ khóa chặt với nhau đến chết, thiên trường địa cửu, bách niên hảo hợp.

 

Nhưng sau khi Phương phi cập kê, đôi phu thê này lại muốn gả nàng cho một kẻ ăn chơi trác táng còn mắc bệnh hoa liễu.

 

Chỉ vì lót đường làm quan cho Trương lão đại.

 

Nực cười, cái tên ngay cả chữ cũng không đọc sõi kia thì có thể làm quan gì?

 

Mẫu thân nhu nhược ngoài miệng nói thương nàng, lại là một câu cũng không dám phản đối Trương phụ.

 

Chỉ một câu: "Ta sợ phụ thân con chán ghét ta, Phương Nhi ngoan, con giúp mẫu thân đi."

 

Phương phi chỉ cảm thấy vô lực.

 

Không còn cách nào khác đành phải nói cho Thái Hậu biết chuyện này, nhờ đối phương đưa nàng tiến cung, phong làm phi tần.

 

Thoát ra khỏi dòng hồi ức, Phương phi cười lạnh một tiếng:

 

"Các người thật sự cho rằng bổn cung lần này hồi là tới thăm các người, cho các người vinh quang, vui vẻ đoàn tụ với các người , diễn một màn mẫu tử tình thâm sao?"

 

"Đáng tiếc, giữa chúng ta, phụ từ tử hiếu, hoà thuận vui vẻ trước kia không tồn tại, hiện tại, tương lai, đều sẽ không tồn tại."

 

Trương phu nhân nghẹn lời: "Phương Nhi..."

 

Điển hầu cung nữ bên người Phương phi tiến lên một bước: "Phu nhân vượt quyền rồi, chủ tử là phi tần của Thiên tử, phu nhân không thể gọi thẳng kỳ danh!"

 

[Đúng đúng, còn cho rằng nàng ấy vẫn là đứa bé tùy ý bà xoa tròn bóp dẹp sao!]

 

Phương phi bất đắc dĩ nhìn thoáng qua vẻ mặt tức giận của tiểu công chúa, trong lòng dường như bình tĩnh lại.

 

Trương phụ bày ra vẻ mặt nghiêm túc, chính là bộ dạng đại gia trưởng phong kiến điển hình, nhìn qua thực sự có chút dọa người.

 

"Làm phụ mẫu mà còn không thể gọi tên nữ nhi, đây là đạo lý gì?"

 

Cung nữ nhìn thoáng qua Phương phi, thấy nàng hơi hơi gật đầu thì tiếp tục nói: "Thiên địa quân thân sư."

 

"Chủ tử là quân, các người là thần, đương nhiên xếp trước đạo hiếu."



 

Bị mất thể diện một lần nữa,  sắc mặt Trương phụ rốt cuộc không duy trì bình tĩnh được nữa.

 

Nhưng ông ta không nói chuyện, Trương phu nhân lại nóng nảy: "Phương Nhi, con đây là bất hiếu, sao con có thể ngỗ ngược với phụ thân mình như vậy!"

 

"Chúng ta có thể đi Đại Lý Tự tố cáo con!"

 

[Trời đất, đây thật sự là cha mẹ ruột sao? Ở thời đại này, bất hiếu chính là đại tội đó.]

 

[Chộp cái mũ ngỗ ngược lên đầu, nếu cha mẹ thật sự đi tố cáo, con cái sẽ phải ngồi tù thật đó.]

 

[Phàm là người còn có nhân tính đều không thể nói ra lời này được.]

 

[Vẫn là phụ thân ta tốt, ta đều đã tiểu lên đầu ngài ấy mà ngài ấy cũng không mắng ta ~]

 

Phương phi suýt nữa thì không khống chế được biểu cảm, khụ một tiếng mới ổn định lại được.

 

Thật sự là... Không thể tưởng tượng được bộ dạng bệ hạ luôn lạnh lùng nghiêm nghị bị một đứa bé tiểu lên mặt.

 

Sau khi bị chuyện nhỏ này làm gián đoạn, cơn giận dữ khi bị mẫu thân não yêu đương của mình uy h.i.ế.p cũng gần như không còn.

 

Phương phi lạnh nhạt mỉm cười, thậm chí còn nâng chén trà kính bọn họ.

 

Bộ dạng không lộ ra hỉ nộ làm Trương phụ và Trương phu nhân có chút sợ hãi.

 

Lúc này, bọn họ rốt cuộc mới cảm nhận được nữ nhi từng mặc cho bọn họ nhào nặn đã thay đổi rồi.

 

Nếu Phương phi không gả cho Hoàng Thượng làm phi, chỉ cần bám lấy đạo hiếu.

 

Cho dù là chuyện gì, nàng đều phải đồng ý dưới sự bức bách của hai kẻ già mà không nên nết này.

 

Nhưng hiện tại đã khác rồi.

 

Trong cung, có lẽ nàng ở trước mặt đám quý nhân chân chính  kia không là cái gì, nhưng trở về Trương gia, nàng chính là trời!

 

Tuy rằng mẫu thân đã được phong làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, nhưng sau chuyện Thái Hậu bị hại thì đã bị tội liên đới mà trở thành thường dân rồi.

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play