*Lưu ý: Từ chương này mình xin phép đổi xưng hô của Trung Thư Lệnh vì thấy “ông” không phù hợp lắm ạ. Khi nào có thời gian mình sẽ tranh thủ sửa lại ở những chương trước ạ

___

Thấy Hứa Hân Xu hoàn toàn không có ý định hồi tâm chuyển ý, người Khổng gia cuối cùng nghĩ đến một người khác, Hiền phi.

Thực ra không phải bọn họ không muốn tìm, mà là khi Hiền phi còn ở Khổng gia đã sống không được tốt lắm.

Người ngoài đều nghĩ bọn họ là người một nhà, nhưng thực tế Hiền phi đã sớm đơn phương cắt đứt quan hệ với bọn họ rồi.

Nhưng là…

Khổng phu nhân nghĩ, dù sao phụ thân ruột của nó đang gặp nạn, Hiền phi cũng nên giúp một tay.

Thế là bà ta gửi một tấm thiệp vào cung.

Bị từ chối.

Hiền phi ngay cả gặp cũng không muốn gặp bọn họ.

Lúc này, Hiền phi đang ở ngự thư phòng cầu xin Hoàng đế.

Nhưng không phải cầu xin cho Khổng Lang Trung, mà là cho di nương của mình.

"Đến lúc xét nhà tịch thu gia sản, hy vọng bệ hạ ân xá cho di nương của thiếp."

Hoàng đế nhắc nhở nàng: "Quốc có quốc pháp. Trước khi định tội, ngươi có thể đến Đại Lý Tự yêu cầu phụ thân  ngươi viết thư bỏ thiếp."

Hiền phi dập đầu: "Tạ ơn bệ hạ!"

Bối Tịnh Sơ bên cạnh thầm thán phục khả năng gây thù chuốc oán của người Khổng gia:

[Khổng gia cũng thật là giỏi, một Trung thư lệnh, một Hiền phi, có người nào không phải là đùi to.]

[Nhà này lại có thể đắc tội hết, đây cũng là một loại bản lĩnh đừng ai học theo.]

Sau khi Hiền phi rời đi, Trung Thư Lệnh và Hứa Hân Xu được Hoàng đế triệu kiến.

Hứa Hân Xu nghe huynh trưởng nói, vì đại công chúa thích nghe chuyện nên Hoàng đế mới vì sưu tầm chuyện hay mà giám sát đến Khổng gia.



Mặc dù nghe có vẻ hoang đường và không có đạo đức lắm, nhưng Hứa Hân Xu vẫn có thiện cảm với đứa trẻ nhỏ xíu còn trong nôi kia.

Chỉ có người được giải cứu mới biết, trong lòng biết ơn đến nhường nào.

Nàng mang một đống đồ đến đưa cho Hoàng đế: "Tiệc đầy tháng của công chúa, thần nữ bị giam trong Khổng phủ không tham dự được, hiện giờ thần nữ muốn bù lại phần lễ vật cho công chúa."

Bối Tịnh Sơ nghe thấy lại có tiền tới tay, mắt sáng lên.

Trong lòng cảm thán Hứa tiểu thư thật là người tốt.

Sau đó Hứa Hân Xu chợt nghe thấy: [Haiz… Làm sao để cho Hứa tiểu thư biết nàng ấy là thiên tài nông học đây?]

Hoàng đế cũng đang suy nghĩ vấn đề này.

Hứa Hân Xu bị âm thanh đột ngột trong đầu làm cho ngơ ngác, lại phát hiện không có ai nói chuyện, âm thanh đến từ cái nôi bên cạnh long ỷ kia.

Trẻ sơ sinh biết nói và nghe được tiếng lòng của trẻ sơ sinh, cái nào cũng thật đáng sợ cả!

Hứa Hân Xu thật lâu mới trấn tĩnh lại, tiếp thu thông tin từ lời của Bối Tịnh Sơ.

Nàng  là thiên tài nông học?

Lúc trước nàng quả thực rất hứng thú với những thứ đó, những bông hoa lan nàng trồng ra được giới quý tộc kinh thành tranh nhau mua.

Nhưng khi nàng muốn nghiên cứu cây lúa nước thì lại bị  phụ mẫu trách mắng, nói như thế không đủ tao nhã.

Ngày ngày tiếp xúc với bùn đất, không giống tiểu thư danh gia vọng tộc chút nào.

Vậy nên nàng bị ép phải từ bỏ.

Hoàng đế cố gắng nở một nụ cười hiền hòa hỏi: "Hứa tiểu thư có sở thích gì không?"

Nhưng vì lâu nay hắn luôn nghiêm mặt, đột nhiên cố ý cười lên thì trông hết sức kỳ quái và đáng sợ.

Ngay cả Hứa Lan Kỳ đã đi theo hoàng đế mười mấy năm cũng bị dọa cho giật mình.

Bệ hạ, ngài đừng cười như thế, rất đáng sợ đó!

Hứa Lan Kỳ không hiểu ra sao, bệ hạ chẳng lẽ thực sự coi trọng muội muội nhà mình sao?



Thế là ông thay Hứa Hân Xu đáp: "Bệ hạ, chỉ là những thứ như cầm kỳ thi họa thôi."

"Không còn gì khác sao?"

Hứa Hân Xu vội nói trước khi huynh trưởng mình kịp lên tiếng: "Bệ hạ, thần nữ còn giỏi vun trồng cây cỏ."

Nếu công chúa đã nói nàng là thiên tài nông học, cớ gì nàng không thử dũng cảm một lần?

"Tốt, vậy trẫm có việc giao cho Hứa tiểu thư. Trong cung cũng có nữ quan trồng hoa cỏ, khanh hãy tiến cung đi."

Hứa Lan Kỳ nghe vậy thì lập tức quỳ xuống: "Bệ hạ, muội muội thần tính cách mềm yếu, ý chí không kiên định, không thích hợp làm việc trong cung."

"Cung Thái Cực người tài lớp lớp, muội muội thần ở trong cung sẽ chỉ làm phiền bệ hạ thêm."

Hoàng đế ngay lập tức nhận ra tâm tư của người này.

“Khanh sợ Hứa tiểu thư ở trong cung sẽ chịu ấm ức phải không?”

Hứa Lan Kỳ im lặng không đáp.

Hoàng đế đứng dậy, bước xuống bậc thang.

“Khanh tự ý thay nàng từ chối, đã hỏi qua ý nguyện của muội muội  mình chưa?”

Hứa Lan Kỳ cảm thấy bệ hạ thật hồ đồ, muội muội mình có thể có ý nguyện gì chứ?

Ai lại muốn từ bỏ cuộc sống thoải mái ở trong nhà, chạy vào trong cung làm việc cơ chứ?

Hắn hỏi: “Xu nhi, muội đồng ý sao?”

Mau từ chối đi, xem ra bệ hạ không có ý định từ bỏ, phải để muội muội tự mình từ chối mới bằng lòng buông tha.

Thật là, cứ nhất định phải làm thế này mới được.

“Bệ hạ, thần nữ sẵn lòng.”

Hứa Lan Kỳ: ????

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play