Chỉ trong vòng hai ngày, cả gia đình nhà họ Hoắc đều bị bắt. Ngay cả các công ty có liên quan đến Hoắc gia cũng không thoát khỏi bị điều tra.

Vụ án này gần như chấn động toàn bộ thành phố W.

Vì vụ án này, một số lãnh đạo của thành phố W cũng không tránh khỏi bị điều tra.

Có người âm thầm vui mừng, có người lo sợ bị liên lụy.

Nhưng sau vụ náo loạn này cũng có lợi ích, đó là hơn phân nửa Hoắc gia không thể thoát ra. Ngay cả Giang Lâm Nguyệt, người trước đó được bảo lãnh vì mang thai, cũng bị xử lý pháp luật sau khi xuất viện.

Thẩm Lâm Thiên đương nhiên luôn theo dõi tình hình của Hoắc gia bọn họ.

Hoắc Lãng, kẻ không bằng cầm thú, ngay cả Omega mang thai con của mình cũng không tha, Thẩm Lâm Thiên rất muốn biết tin tức.

Đồng thời, anh ta cũng cảm thấy rất áy náy với Giang Lâm Nguyệt.

Nếu lúc đó hắn không nghe lời cô mình mà chốn đi, có lẽ Giang Lâm Nguyệt đã không gặp chuyện...

Nhưng những ngày gần đây, sự việc lên men đến mức Thẩm Lâm Thiên cảm thấy khủng khiếp. Nếu không phải cô nhỏ gọi anh ta lại, có lẽ hot search bây giờ sẽ là hắn, Giang Lâm Nguyệt và Hoắc Lãng trong mối tình tay ba.

Đến lúc đó, cả thế giới sẽ biết Thẩm thiếu bị lừa dối.

... May mà lúc đó hắn ta không hành động bốc đồng.

Hắn không ngốc.

Rốt cuộc, chuyện của Hoắc gia đến quá đột ngột, làm sao có thể vừa mới xảy ra đã bắt hết người nhà họ Hoắc?

Nói không có ai chủ mưu từ lâu, Thẩm Lâm Thiên không tin.

Mà ở thành phố W, người có thể làm được điều này rất ít.

Cô của hắn ta chắc chắn đã biết trước mọi chuyện, nên mới nhắc nhở hắn đừng dính vào.

Thẩm Lâm Thiên cảm thấy mối quan hệ giữa anh ấy và cô nhỏ trở nên gần gũi hơn một chút.

Giang Lâm Nguyệt sau khi xuất viện đã bị cảnh sát bắt đi.

Nếu đã sinh non, cô ta nên ra tòa. Việc có ý định phỉ báng Thư Cẩn vẫn yêu cầu chính mình phải trả giá đắt cho hành vi của mình.

Ngày ra tòa, Thẩm Lâm Thiên cũng đến.

Còn bỏ tiền thuê luật sư cho Giang Lâm Nguyệt.

Cuối cùng, phán quyết là một năm tù giam. Cha mẹ Giang Lâm Nguyệt ở hiện trường chửi ầm lên, còn Giang Lâm Nguyệt thì mặt không biểu cảm mà chấp nhận phán quyết.

Đứa con đã mất, hiện tại cô ta không còn gì cả, thân phận Hoắc gia thái thái hay Thẩm gia thái thái đều không còn liên quan đến nàng. Đối mặt với cha mẹ, nàng thà đi tù còn hơn.

Lần này, nàng bình tĩnh hơn nhiều.

Nhưng khi thấy Thẩm Lâm Thiên đến, nàng cảm thấy bất ngờ.

Nước mắt chực trào.

Kết thúc phiên tòa, trước khi đi, Giang Lâm Nguyệt chân thành xin lỗi Thẩm Lâm Thiên.

Thẩm Lâm Thiên thở dài, nói: "Không sao."

Giang Lâm Nguyệt òa khóc.

Thẩm Lâm Thiên: ......

Dù sao, hắn vẫn ích kỷ. Có thể không kết hôn với Giang Lâm Nguyệt, thế nào cũng tốt.

Hiện tại không còn gì ràng buộc, Thẩm Lâm Thiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Giải quyết xong chuyện của Giang Lâm Nguyệt, tâm tư Thẩm Lâm Thiên khó tránh khỏi lung lay.

Hắn muốn biết, ai là người đã tạm thời đánh dấu Thư Cẩn!

Thẩm Lâm Thiên suy nghĩ, cuối cùng xác định hai mục tiêu --

Trần Nghị Xuyên hoặc Chu Hướng Dương.

Ngày diễn ra show thời trang, hắn thấy rất rõ ràng, Chu Hướng Dương cười với Thư Cẩn rất ôn nhu!

"Đừng náo loạn, huynh đệ. Cậu không biết tình huống hiện tại của mình sao? Cậu là dân thất nghiệp lang thang. Tuy rằng có cô nhỏ chống lưng, ra ngoài người ta vẫn gọi cậu là Thẩm thiếu, nhưng cậu không có tiền!" Bùi Trình Tây vẻ mặt vô cảm, "Muốn tôi nói rõ hơn chứ, cậu đến hoa hồng còn không mua nổi, dựa vào cái gì mà theo đuổi Thư Cẩn?"

"Cậu nhìn lại Chu Hướng Dương hoặc Trần Nghị Xuyên, ai gia thế kém hơn cậu? Quan trọng nhất là, sự nghiệp của họ thành công."

Chu Hướng Dương hiện tại đã là tổng giám đốc chi nhánh công ty YEM ở thành phố W, Trần Nghị Xuyên cũng đã kết thúc rèn luyện và về nhà, khả năng sắp tới sẽ tuyên bố nhậm chức tổng giám đốc tập đoàn Thành Nghị.

Thẩm Lâm Thiên nghĩ lại cũng đúng.

Mọi người đều là phú nhị đại, nhưng hắn lại sống thảm hại.

"Cậu nói xem, tôi phải làm thế nào để cô nhỏ và Thư Cẩn nhìn tôi khác đi?"

Bùi Trình Tây nhíu mày, "Làm ra chút thành tích cho họ thấy. Cô nhỏ của cậu là thiên tài thương nghiệp, cậu là cháu ruột của cô ấy, chỉ cần nghiêm túc, cậu sẽ không kém."

Thẩm Lâm Thiên có chút chần chừ: "Thật sao?"

"Ừ. Hơn nữa cậu không thể rời Thư Cẩn quá xa, gần quan được ban lộc, muốn quay lại với bạn gái cũ, công việc của cậu chỉ có thể ở bộ phận thiết kế của EA."

"Cậu nói có lý."

......

"Hả? Con muốn một công việc?" Thẩm Nhất Lan đang nghỉ ngơi ở nhà.

Đang cùng Thư Cẩn ăn sáng trong vườn, liền nhận được điện thoại của Thẩm Lâm Thiên.

"Tiền lương không quan trọng, nhưng nhất định phải ở bộ phận thiết kế?" Thẩm Nhất Lan nghe vậy nhíu mày, "Nếu con thật sự muốn làm việc, hãy mang lý lịch của con đến công ty. Có chuyên viên phỏng vấn sẽ hỏi con có thể đảm nhiệm công việc gì."

Nói xong, Thẩm Nhất Lan trực tiếp cúp máy.

Vì sao nguyên chủ lại có một người cháu trai như vậy, Thẩm Nhất Lan cảm thấy đau đầu.

Thư Cẩn ở bên cạnh vô tình cười lên: "Thẩm Lâm Thiên muốn tìm việc à?"

"Ừ. Hắn muốn vào bộ phận thiết kế, em nói xem hắn vào đó làm gì? Hắn biết vẽ hay làm gì sao?"

Thư Cẩn suy nghĩ, "Bộ phận thiết kế à... Có lẽ hắn muốn vị trí tổng giám đốc thiết kế?"

Thật ra, dựa theo lý lịch của Thẩm Lâm Thiên, hắn đã từng làm tổng giám đốc thiết kế của EA vài năm, lại hiểu rõ về EA, nên làm tổng giám đốc cũng không khó, chỉ cần đừng gây ra chuyện xấu gì nữa.

Thẩm Nhất Lan liếc nhìn nàng, "Gần đây Tô Lê đắc tội em à?"

Thư Cẩn vội vàng xua tay, nói với vẻ kiên quyết: "Em thấy Tô tổng giám rất tốt!"

Vì vậy, ngàn vạn lần đừng thay bằng Thẩm Lâm Thiên, nàng không muốn thấy mặt hắn chút nào.

"Nếu muốn vào thì phải bắt đầu từ cơ sở. Không biết hắn lại đang tính toán gì..." Vừa dứt lời, Thẩm Nhất Lan không nhịn được nhíu mày, tính toán gì...

Bộ phận thiết kế...

"Hắn còn đang tính toán đến em." Thẩm Nhất Lan trầm giọng. Cô đã tạm thời đánh dấu Thư Cẩn rồi mà Thẩm Lâm Thiên vẫn không từ bỏ ý định.

Thư Cẩn thấy cô không vui, trong lòng lại có chút ngọt ngào, nghiêng đầu nói: "Nhưng em đã có Alpha rồi mà!"

Những lời này làm Thẩm Nhất Lan cảm thấy ấm áp trong lòng.

Thấy Thẩm Nhất Lan ngơ ngác nhìn mình, Thư Cẩn cười cong mắt: "Có phải muốn ôm em một cái không?"

Thẩm Nhất Lan gật đầu: "Muốn."

"Không cho ôm!" Thư Cẩn đột nhiên từ chối.

Thẩm Nhất Lan: ?

"Vì sao?" Thẩm Nhất Lan nhíu mày, gần đây cô đấu có chọc giận Thư Cẩn mà?

"Không vì sao cả."

Thẩm Nhất Lan nghĩ mãi không ra, "Em không vui à?"

Thư Cẩn lấy nĩa nhỏ, tự mình ăn một miếng bánh kem, cảm giác ngọt mà không ngấy, nàng thả lỏng biểu cảm nói: "Em không có không vui."

"Vậy thì..."

Thư Cẩn lại nhón một miếng bánh kem nhỏ, đưa đến trước mặt Thẩm Nhất Lan. Thẩm Nhất Lan phải dừng lời nói chưa kịp kết thúc, há miệng ăn miếng bánh.

"Không muốn cho chị ôm là không muốn cho chị ôm thôi." Thư Cẩn cười tươi, đôi mắt cong cong, như thể đang thách thức, "Chị có thể làm gì em nào?"

Thẩm Nhất Lan: ...

Không được ôm Thư Cẩn cũng chẳng sao.

Đặc biệt là khi nàng cười với đôi mắt cong cong như vậy, trông vừa ranh mãnh vừa đáng yêu như một con cáo nhỏ.

Thẩm Nhất Lan thì trầm tĩnh, nhưng Thư Cẩn lại không thể giữ được bình tĩnh.

Muốn nàng không ôm thì nàng sẽ không ôm sao?

"Em là một Alpha có Omega, em cũng không dễ dàng cho ai đó ôm đâu." Thư Cẩn đột nhiên nói.

Thẩm Nhất Lan gật đầu: "Ừ. Nhưng chị không phải là người khác."

"Thân là một Alpha, khi có Omega thì cũng nên giữ mình trong sạch, đúng không?" Thư Cẩn hỏi một cách đầy ẩn ý.

Thẩm Nhất Lan ngơ ngác: "Chị chưa từng ôm ai ngoài em."

Nhưng chị có nhìn ai khác mà? Có đúng không? Trong lòng Thư Cẩn điên cuồng tự nhủ, nhưng bên ngoài nàng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tiếp tục ăn bánh kem, "Trên đời này có nhiều Omega xinh đẹp như vậy, em có thể hiểu được."

Thẩm Nhất Lan: ?

"Chị có nhìn ai sao?" Thẩm Nhất Lan thật sự mơ hồ.

Cô cảm giác như Thư Cẩn đang ám chỉ điều gì đó, nhưng không hiểu rõ, thật sự rất khó đoán.

Thư Cẩn hừ nhẹ.

"Em có muốn làm cái lâm thời đánh dấu trên người chị không?" Thẩm Nhất Lan đột nhiên đề nghị.

Nghe lời này, động tác ăn bánh kem của Thư Cẩn chững lại. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Nhất Lan, trong mắt vừa có vẻ muốn thử, vừa có chút thẹn thùng.

Nàng sẽ đánh dấu cho Thẩm Nhất Lan?!

Thẩm Nhất Lan đơn giản ngồi dựa ra sau, nói với nàng: "Lại đây."

Hôm nay cô mặc bộ vest trắng không tay, cánh tay thon dài thả lỏng trước ngực. Thiết kế này làm nổi bật rõ ràng đường cong của cô nàng.

Màu trắng tinh khiết làm cô trông thật thanh lịch.

Rõ ràng là một trang phục kín đáo, nhưng lại vô cùng quyến rũ.

Thư Cẩn như bị mê hoặc, buông dĩa nhỏ, tiến về phía cô.

Nhìn vào vẻ bình thản của Alpha, Thư Cẩn có chút lúng túng, nhỏ giọng hỏi: "Vậy, chị muốn em nên đánh dấu ở đâu thì tốt?"

Thẩm Nhất Lan mỉm cười: "Em muốn ở đâu?"

Thư Cẩn nhỏ giọng đáp: "..."

"Gì cơ?" Thẩm Nhất Lan không nghe rõ.

"... Phía sau eo."

Thẩm Nhất Lan: ?

"Tại sao lại là phía sau eo?" Bộ phận này có gì đặc biệt sao?

"Lưu lại một dấu như trái dâu... Sẽ cảm giác... Thật kích thích." Thư Cẩn nói, đầu cúi càng lúc càng thấp.

Nàng đúng là một kẻ thích kích thích!

Nhưng mà, phía sau eo... Thật sự rất hấp dẫn!

Thẩm Nhất Lan ngẩn người.

Phía sau eo...

Ánh mắt cô dừng lại ở vùng eo của Thư Cẩn.

Trong đầu không tự chủ mà bắt đầu tưởng tượng ra một số thứ.

Thư Cẩn mân mê ngón tay: "Phía sau eo, được không?"

Thẩm Nhất Lan thu lại ánh mắt, gật đầu: "Được, để tối nay."

Mặc dù cô không đồng ý ngay lập tức, nhưng Thư Cẩn vẫn rất vui vẻ, đôi mắt cười cong cong: "Được."

"Bây giờ thì cho ôm được chưa?"

Thư Cẩn mỉm cười: "Được!"

Thẩm Nhất Lan đứng dậy, ôm chặt lấy nàng.

Thật là... Làm sao có thể không cưng chiều em ấy được.

...

Khi hai người đang ngọt ngào ăn bánh kem, Jason bước vào, cung kính nói: "Boss, có một cô gái tên Khương Mạn đến tìm ngài. Cô ấy nói đến để gặp ngài."

Thẩm Nhất Lan khựng lại: "Ừ, mời cô ấy vào, cô ấy là khách của tôi."

Khương Mạn chắc là đến để cảm ơn, điều này Thẩm Nhất Lan không nghi ngờ.

Nếu theo kế hoạch ban đầu của Khương Mạn, có lẽ nàng ta cần một khoảng thời gian dài mới có thể đưa được người nhà họ Hoắc vào tù, và còn phải trả giá nhiều hơn.

Bây giờ cô đã ra tay giúp đỡ, Hoắc gia tuyệt đối sẽ không còn cơ hội ra khỏi tù. Vậy nên Khương Mạn chắc chắn đến để cảm ơn.

Jason gật đầu: "Vâng, Boss."

Thư Cẩn ngồi một bên, tuy không biết Khương Mạn là ai, nhưng nếu Thẩm Nhất Lan nói là khách của cô thì...

"Là chuyện công việc à? Có cần em tránh mặt không?"

Nghe nàng hỏi vậy, Thẩm Nhất Lan ban đầu muốn đáp "không cần", nhưng nghĩ lại, cô nói: "... Ừ, em tránh một chút."

Dù sao cũng là Khương Mạn.

Thư Cẩn gật đầu, không có ý kiến.

Bình thường khi Thẩm Nhất Lan có cuộc họp, nàng cũng sẽ tránh đi, việc này chẳng có gì to tát.

Thư Cẩn đứng dậy đi về phía tầng trên của biệt thự.

Nhưng Jason đưa khách đến rất nhanh.

Nàng thậm chí còn chưa kịp vào trong nhà.

Thư Cẩn theo phản xạ quay lại, liền thấy Jason dẫn khách vào.

Ánh mắt Thư Cẩn dừng lại trên khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp của Khương Mạn, trong đầu xuất hiện ba dấu chấm hỏi

???

Cô ấy là Khương Mạn?!

Có phải cô ấy là người mẫu mà Thẩm Nhất Lan đã nhìn chằm chằm tại buổi biểu diễn thời trang hôm đó? Bạn gái của Hoắc Lãng?!

Thư Cẩn nhìn sang khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Nhất Lan.

Vậy thì tại sao lại bảo nàng tránh đi?

Thẩm Nhất Lan, chị thật không bình thường!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play