Quả nhiên, Thẩm Nhất Lan chỉ ngồi lại một lát rồi rời đi.
Thư Cẩn nói muốn đưa nàng xuống lầu nhưng Thẩm Nhất Lan không đồng ý, chỉ nói: "Tôi đi không cần em tiễn. Chính mình ở nhà đóng cửa cho kỹ, dạo này gần thành phố có không ít Omega sống một mình gặp trộm cắp."
"Được."
Thư Cẩn bỗng cảm thấy lời này có chút ý tứ, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì cảm thấy có lẽ chỉ là một tiếng nhắc nhở bình thường thôi.
Tiễn Thẩm Nhất Lan đi rồi, Thư Cẩn bắt đầu sửa sang lại quần áo.
Đem đồ vật nên cất lại sắp xếp ổn thỏa rồi, nàng bắt đầu nhìn chung quanh một vòng, phát hiện trong nhà đã hết nước.
Xuống siêu thị dưới lầu mua một chút là được rồi.
Vừa bước ra khỏi cửa, Thư Cẩn nhớ lại lời dặn của Thẩm Nhất Lan và cẩn thận kiểm tra cửa đã khóa kỹ hay chưa rồi mới xuống lầu.
Khi quay trở lại, Thư Cẩn thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa căn hộ của mình. Đó là Trình tiên sinh, nam Beta sống ở căn hộ 073.
"Nơi này là căn hộ 071, Trình tiên sinh đi nhầm sao?" Thư Cẩn tiến lên dò hỏi, hơi hơi nhíu mày lại.
Không thể nào, 071 là căn hộ ngay đầu phía bên trái, nhà của nam Beta là số 073, phải ở trong cùng bên phải chứ.
Nguyên tầng này chỉ có bốn căn, sao lại có thể đi nhầm được?
Trình tiên sinh kia quay đầu nhìn nàng, lại hỏi một đằng trả lời một nẻo mà cười nói: "A, vừa rồi đang nấu cơm đột nhiên lại thiếu muối, cho nên tới nhà nàng hỏi một chút xem có không."
Thư Cẩn cảm thấy căng thẳng trong lòng, ăn cơm vào 8 giờ tối sao?
"Nhà anh ăn cơm muộn thật đấy, nhưng thật xin lỗi, tôi không thường nấu ăn ở nhà, thường ngày toàn ăn ở căn tin công ty nên trong nhà không có gia vị nào cả."
"Không sao. Tôi sẽ dùng tạm nước tương cũng được." Nam beta cười nói, "Vậy tôi không làm phiền nữa. À, bạn gái của cô đi rồi phải không?"
Ánh mắt hắn, mặc dù trông có vẻ hiền lành, nhưng dường như lại ẩn chứa điều gì khác.
Thư Cẩn cảm thấy lạnh cả sống lưng, nhưng vẫn cố cười: "À, không. Cô ấy vẫn ở đây."
Nam Beta cười ha hả, "Không đúng, tôi vừa gõ cửa mà không thấy ai mở. Đèn cũng tắt hết." Hắn cười liên tục, như thể đã đoán ra điều gì đó.
Thư Cẩn nuốt nước bọt, nói: "Không phải, có thể cô ấy đang nghe nhạc trong phòng ngủ, nên không nghe thấy."
"Vậy sao... Được rồi. Tôi xin phép đi trước."
Được rồi? Được cái gì?
Thư Cẩn nhìn hắn rời đi, lòng vẫn chưa yên tâm, liền nhanh chóng bước vào nhà và khóa cửa lại.
Sau khi hoàn thành loạt thao tác đó, Thư Cẩn ngồi xuống sofa, tự rót cho mình một ly nước.
Uống hết ly nước, cuối cùng nàng mới thấy nhẹ nhõm.
Có lẽ mình đã lo lắng quá rồi.
Có thể do trước khi rời đi, Thẩm Nhất Lan dặn dò vài câu, nên nàng mới suy nghĩ nhiều.
Ở chung cư này mấy tháng, chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra, thậm chí chưa gặp trộm bao giờ.
Có lẽ tất cả chỉ là do tâm lý mà thôi.
Thư Cẩn cố gắng tự thuyết phục mình, nhưng cũng không yên tâm, nàng đã cẩn thận kiểm tra và khóa tất cả các cửa sổ trong nhà.
...
Cả đêm, Thư Cẩn lo lắng không yên, nhưng mãi cho đến khi nàng ngủ thiếp đi vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ do tinh thần bất ổn, nàng còn nằm mơ thấy ác mộng.
Giữa đêm, bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, Thư Cẩn cảm thấy môi khô nứt, liền nhớ đến việc uống nước.
Vừa đứng dậy, nàng chợt nghe thấy từ phòng khách vang lên một tiếng động nhỏ: "Cạch ——"
Thư Cẩn giật mình không dám cử động.
Nàng nín thở, lắng tai nghe.
Tiếng động không còn, thay vào đó là tiếng bước chân.
Chung cư này được xây dựng với vật liệu cách âm không tốt, nên từ trong phòng ngủ, nàng vẫn có thể nghe thấy một số âm thanh ——
Rất rõ ràng, tiếng bước chân.
Bộp.
Bộp.
Là trộm sao? Hay là kẻ cướp?
Hay có thể là... một kẻ biến thái...
Thư Cẩn nuốt nước miếng, nghĩ thầm, hay là... kẻ điên...
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Thư Cẩn không dám nghĩ ngợi nhiều, nàng nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa phòng ngủ, xác định đã khóa chặt.
Cửa phòng ngủ đã khóa, có lẽ nàng sẽ an toàn?
Chỉ hy vọng kẻ đó đến vì tài sản.
Nếu qua được đêm nay, nàng nhất định sẽ chuyển nhà!
Nghĩ vậy, Thư Cẩn không do dự, nhẹ nhàng đi tới mép giường, lấy ra bình xịt hơi cay mà nàng thường để trên tủ đầu giường.
Ngoài cái đó ra, trong căn phòng chật hẹp này không có vật gì khác để phòng vệ.
Thư Cẩn cắn môi, nhanh chóng mở điện thoại.
Nàng không gọi điện báo cảnh sát, mà chọn cách gửi tin nhắn.
Điều khiến nàng cảm thấy lo sợ nhất là, kẻ đó chỉ cách nàng một bức tường, mà cảnh sát thì còn cần thêm chút thời gian mới đến.
Chưa kịp làm thêm gì khác, đột nhiên có một tiếng "Cùm cụp".
Tiếng động phát ra từ phía sau Thư Cẩn, nàng quay đầu lại, thấy tay nắm cửa phòng ngủ đang từ từ chuyển động.
Thư Cẩn kinh hãi.
Kẻ đó có chìa khóa phòng ngủ của nàng?!
Thư Cẩn siết chặt bình xịt hơi cay, trong lòng càng thêm lo lắng.
Ngay khi cánh cửa bị mở ra, Thư Cẩn ngay lập tức bật đèn ngủ cạnh giường.
Ánh đèn bất ngờ khiến kẻ xâm nhập bị lóa mắt một lúc.
Mặt hắn bị ánh đèn chiếu vào, theo phản xạ, hắn lấy tay che mặt.
Chỉ mất một giây để hắn lấy lại thị lực.
Và chỉ trong một giây đó, Thư Cẩn đã nhận ra kẻ xâm nhập là ai.
Quả nhiên là hắn!
Là tên Beta họ Trình kia!
Nhưng khi hắn tiến lại gần giường Thư Cẩn, hắn liền hạ tay xuống, nở nụ cười hỏi: "Tôi cứ tưởng cô đã ngủ rồi chứ."
Thư Cẩn giấu bình xịt hơi cay ra sau lưng, sắc mặt tái nhợt, quát: "Trình tiên sinh, làm ơn hãy rời khỏi đây ngay. Đây là nhà của tôi!"
Ánh mắt nam beta lóe lên vẻ điên cuồng, hắn cười và tiến lại gần Thư Cẩn, vừa đi vừa nói: "Nhà của cô? Nhưng tôi vẫn vào được đấy."
Trong tay hắn cầm hai chiếc chìa khóa.
Một là chìa khóa cửa chính của Thư Cẩn, và chiếc còn lại là chìa khóa phòng ngủ của nàng.
"Cô nói dối tôi. Cô nói bạn gái Alpha của cô đang ở nhà." Nam beta đột nhiên móc từ hông ra một con dao găm, rút vỏ ra, cười lạnh: "Cô thấy không, tôi đã chuẩn bị giết cô ấy rồi. Kết quả là bị cô lừa."
Thư Cẩn sợ đến mức mặt tái xanh, lùi lại hai bước.
Đúng là dao thật.
Tên này không phải đến để trộm cướp!
"Không sao, đừng sợ. Tôi sẽ không làm hại cô." Nam beta thở dài, "Cô muốn lén lút hẹn hò với người khác, tôi không bận tâm, nhưng tôi rất giận, bởi vì cô ta là một Alpha! Alpha! Ha ha ha ha..."
Hắn đột nhiên trở nên dữ tợn: "Cô ta là thế, cô cũng vậy! Alpha có gì tốt chứ! Có gì tốt chứ!"
"Cô dám lừa tôi!"
"Cô khinh thường tôi!"
Hắn gào lên hai tiếng, rồi bất ngờ lao về phía Thư Cẩn.
Thư Cẩn cúi xuống, né tránh con dao găm.
Thư Cẩn thở hổn hển né tránh hắn truy đuổi, nàng kéo một con gấu bông lớn trên giường ném về phía hắn.
Trình tiên sinh bất ngờ bị ném trúng, mắt càng đỏ ngầu: "Cô chạy gì chứ! Cô chạy gì chứ! Tôi có đáng sợ đến vậy không! Tôi chỉ muốn yêu cô, chỉ muốn thương cô, sao cô lại chạy!"
Thư Cẩn cảm thấy người này có thể đang tinh thần bất ổn!
Nàng phải tìm cách thoát ra ngoài!
Thư Cẩn nhìn chằm chằm về phía cửa.
Trình tiên sinh cũng chú ý đến điều đó, hắn nhanh chóng tiến tới và khóa cửa lại.
"Vừa rồi tôi có dọa cô không?"
"Xin lỗi, chúng ta có thể nói chuyện không? Tôi không muốn ly hôn. Vì con... Cô không muốn con nhỏ phải lớn lên trong một gia đình ly dị, phải không?" Trình tiên sinh lại cười, trong thoáng chốc hắn trông như người mà Thư Cẩn từng biết.
Thư Cẩn cảm thấy lòng trĩu nặng, người này thực sự biết nàng là ai sao? Hay hắn đang nhầm nàng với vợ cũ của hắn?
"Bỏ dao xuống, chúng ta có thể nói chuyện."
"Cô sợ cái này à? Được, tôi bỏ dao xuống, cô lại đây, được không?" Trình tiên sinh theo lời bỏ dao xuống, trông có vẻ đáng thương, như thể đang cầu xin nàng.
Thư Cẩn cắn môi, bước về phía hắn.
Nụ cười trên mặt Trình tiên sinh càng tươi hơn khi nàng tiến lại gần.
Chỉ còn hai bước nữa là tới, Thư Cẩn đột ngột dừng lại, tay phải đang giấu phía sau bất ngờ giơ lên, bình xịt hơi cay hướng thẳng vào nam beta và xịt mạnh!
Chỉ có làm hắn mất khả năng chiến đấu, nàng mới có thể chạy thoát!
"Xì ——"
Dòng sương đỏ từ bình xịt phun ra, sặc vào mặt hắn, khiến hắn ngay lập tức ho ra, nước mắt tuôn rơi không kiểm soát.
"Khụ khụ khụ ——"
Thấy chiêu này hiệu quả, Thư Cẩn lập tức muốn chạy.
Nhưng không ngờ, một bàn tay to đột ngột nắm lấy cổ tay nàng.
Thư Cẩn chỉ cảm thấy bị một lực mạnh mẽ kéo giật lại, cả người bị kéo về phía sau, ngã nhào lên giường.
Sức mạnh giữa nam Beta và nữ Omega chênh lệch quá xa, hắn dễ dàng đè nàng xuống, Thư Cẩn không thể thoát ra được.
"Cô lừa tôi!! Cô lại... khụ khụ khụ... lừa tôi!!" Mặt hắn trở nên dữ tợn, dù bình xịt hơi cay vẫn còn hiệu quả, nhưng giờ hắn đang điên cuồng đến mức chỉ muốn trừng phạt Thư Cẩn.
Hắn giơ tay lên, định tát vào mặt Thư Cẩn.
Tên đáng chết này!
Hắn muốn đánh chết nàng!
Đúng vậy, chỉ có đánh chết nàng thì mới nguôi cơn giận trong lòng!
Thư Cẩn hoảng hốt!
Nàng chỉ có thể theo bản năng dùng tay còn lại che chắn mặt mình.
Nhưng.
Cái tát đó không giáng xuống.
"Bang loảng xoảng ——" Một tiếng động lớn đột ngột phát ra từ cửa sổ bên giường, kính vỡ tung tóe, rơi đầy xuống sàn.
Rèm cửa bị ai đó giật mạnh kéo ra.
Cảnh tượng này khiến nam beta đứng hình, bàn tay đang giơ cao cũng chậm lại.
Không có cơ hội!
Bởi vì từ cửa sổ vừa bị phá vỡ, có người đã lao vào phòng.
Một người, hai người, xem ra tất cả bọn họ đều biết võ.
Gã nam Beta kia thấy tình hình không ổn, liền nhặt con dao găm trên mặt đất và định lao tới.
Nhưng một trong những người đó không hề né tránh, thẳng thừng nắm chặt tay cầm dao của hắn, rồi trở tay tát cho hắn một cái.
Cú tát đó trúng ngay vào trán, khiến gã nam Beta lập tức choáng váng, máu mũi chảy ròng ròng.
Chưa đến mười giây, gã nam Beta đã bị khống chế hoàn toàn.
Thư Cẩn từ trên giường vội vàng bò dậy, kinh hãi nhìn về phía những người này.
...Bọn họ không phải là cảnh sát.
"Thư Cẩn." Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cửa sổ.
Thư Cẩn giật mình quay đầu lại, khi nhìn thấy gương mặt của Thẩm Nhất Lan, nàng cảm thấy như tảng đá lớn trong lòng cuối cùng đã được đặt xuống.
Thẩm Nhất Lan nhanh nhẹn leo qua cửa sổ, tiến đến bên cạnh nàng, "Không sao chứ? Em có bị thương không?"
Nhìn quanh một vòng, căn phòng hỗn độn với mảnh pha lê vỡ vương vãi khắp nơi, cùng con dao găm nằm trên mép giường... Trông thật sự nguy hiểm. Gương mặt Thẩm Nhất Lan lập tức trở nên lạnh lùng.
Thư Cẩn hít mũi: "Không sao, em cũng không bị thương."
"Boss, xử lý bọn chúng thế nào?" Mấy gã Alpha to lớn hỏi.
"Giao cho cảnh sát." Thẩm Nhất Lan lạnh lùng đáp.
Sau đó, cô nhìn về phía Thư Cẩn trong bộ đồ ngủ hình gấu, khẽ thở dài: "Đi ra ngoài với tôi trước nhé?"
Thư Cẩn ngẩn người, rồi gật đầu.
"Để tôi bế em." Thẩm Nhất Lan đưa tay ra, "Chúng ta đi ra phòng khách trước."
Thư Cẩn lắc đầu: "Em có thể tự đi được."
Thật ra nàng không bị thương, chỉ là có chút sợ hãi mà thôi.
Thẩm Nhất Lan nhíu mày, không nói thêm lời nào, liền ôm lấy eo Thư Cẩn, rồi bế nàng lên như một công chúa.
Thư Cẩn:!
Thư Cẩn bị cô bế lên, cảm giác mất trọng lực khiến nàng theo quán tính phải vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Nhất Lan.
"Trên sàn có mảnh pha lê vỡ, giày của em cũng bị dính rồi."
"Ừm."
"...Không sao đâu, đừng sợ."
Nghe Thẩm Nhất Lan nói vậy, Thư Cẩn liền yên tâm nằm yên trong lòng cô.
Ngước mắt nhìn lên, nàng thấy gương mặt góc cạnh của Thẩm Nhất Lan.
Bình thường chị ấy vốn ít khi cười nói, giờ đây càng nhíu chặt mày, ánh mắt lộ rõ sự tức giận sắp bộc phát.
Thư Cẩn rúc vào lòng cô, má áp vào vai cô, khẽ nói: "Em không sợ."
Thẩm lão sư đến rồi, thì chẳng còn gì phải sợ nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT