Khi nhang tự cháy mà không có lửa hay có gió, tốc độ cháy cực kỳ chậm.
Thậm chí sau một phút thắp nhang, không có gì xảy ra.
Chu Kỳ An cảm nhận khí lạnh phía sau ngày càng nặng, không khỏi nghĩ: Tượng thần này không có chút năng lực nào.
Như vậy mà còn ra làm việc.
Chẳng phải là lừa đảo sao?
Hàn Lệ cảm thấy mệt mỏi, chuẩn bị rút lui. Dù sao cũng đã biết được thân phận của nữ quỷ, chuyến này đáng giá rồi.
"Cậu tự giải quyết cho tốt đi."
Chu Kỳ An vẫn quỳ trên tấm nệm, quay lưng về phía cô, không cầu xin Hàn Lệ ở lại, mà cầu nguyện lại một lần nữa.
Ngọn nến trên bàn thờ sau khi thắp nhang, giống như bị khói nhang hun, sáp nến chảy xuống giống như mỡ nổi trên bề mặt hồ.
Mọi thứ trước mắt bắt đầu trở nên mờ ảo, cho đến khi vặn vẹo biến hình.
Lư hương đặt trước mặt Bồ Tát cũng biến dạng thành đĩa đo góc, hai cây nến biến thành giá đỡ khay, đột nhiên, tay của Bồ Tát cử động. Chỉ thấy những ngón tay trắng nõn nhấc lên một cái cân, dường như đang cân đo hai bên của cân.
Không biết có phải do Chu Kỳ An đang gặp ảo giác không, nhưng khi đôi tay tuyệt mỹ đó nhấc cái cân lên, nó như biến thành vô số cánh tay của quái vật.
Mùi sáp nến cháy chuyển thành mùi của xác chết, nồng nặc khó ngửi, khiến tinh thần Chu Kỳ An bị ảnh hưởng không nhẹ.
Trong tầm mắt của y, cái cân lúc nghiêng về bên trái, lúc lại nghiêng về bên phải.
Chu Kỳ An vô thức nhếch miệng cười.
Nếu phải trao đổi, nhất định phải trao đổi thứ gì đó trừu tượng.
Ví dụ như nhiều người trẻ tuổi thích đổi duyên phận lấy tài sản, duyên phận là thứ vô hình, không ai có thể định giá được. Một đoạn duyên phận mờ ảo như vậy, e rằng không ổn, nhưng Chu Kỳ An thực sự có một "vị hôn thê."
Đầu óc quay cuồng, Chu Kỳ An không rõ Hàn Lệ và nữ quỷ hiện đang ở tình trạng nào.
Nhưng có lẽ Hàn Lệ cần thêm chút thời gian để hoàn toàn rút lui.
Chu Kỳ An khó khăn chuyển tầm nhìn khỏi bức tượng thần kỳ quái, cân nhắc liệu có nên quay đầu nhìn lại phía sau một cái không.
Đúng lúc này, một giọng nói khàn đục, quen thuộc, kỳ quái vang lên: "Con trai yêu."
Rầm!
Chu Kỳ An chưa bao giờ cảm thấy vui mừng khi nghe thấy giọng của mẹ mình đến vậy, y xúc động, nghẹn ngào nói ra một chữ: "Mẹ."
"Ừ."
Câu trả lời "Ừ" là của Hàn Lệ đang chuẩn bị rời đi, bận rộn mở đường thoát thân.
Dù sao theo cốt truyện, hai người họ là mẹ con, Chu Kỳ An cũng không ít lần gọi cô như vậy.
Nữ quỷ: "..."
Rốt cuộc cậu có bao nhiêu bà mẹ tốt thế hả?
Sau khi trả lời, Hàn Lệ cũng cảm thấy có gì đó không đúng, bị người phụ nữ bất ngờ xuất hiện ở cuối hành lang làm cho giật mình.
Mái tóc xoăn đó dường như đang ngọ nguậy giống những con rắn, người phụ nữ có rất nhiều nếp nhăn, khi mắt hơi nheo lại, dấu vết của thời gian hiện rõ. Bà khoảng bốn, năm mươi tuổi, nhưng làn da được chăm sóc rất tốt, rất trắng, chỉ tiếc là quá trắng, thoạt nhìn như bị bệnh.
Điều kỳ quái nhất là vai của người phụ nữ có vết máu, dường như đã bị thương, tay trái còn cầm một cái... nồi cơm điện?
Có lẽ là nồi cơm điện.
Phần giữa gần lõi bên trong nối với vỏ ngoài bị vỡ, toàn bộ trông như cái rổ hỏng.
Nếu Hàn Lệ quan sát kỹ hơn, cô sẽ phát hiện tay cầm nồi cơm điện còn kẹp một mảnh vải trắng. Trên đường đi gặp chút sự cố, chiếc váy cưới mà nó mặc đã bị phá hủy, chỉ còn lại một phần như thế này.
Hiện tại toàn bộ tâm trí của cô đặt vào việc người phụ nữ làm thế nào vượt qua rào cản do máu ở cầu thang tạo ra, và cả cái từ "mẹ" mà Chu Kỳ An vừa nói.
Mẹ ruột sao?
"Không đúng." Hàn Lệ nhanh chóng loại trừ khả năng này.
Trong trường hợp đặc biệt, trò chơi có thể thu nạp người chơi mới, nhưng một khi tình huống này xảy ra, những người chơi khác trong phó bản sẽ nhận được thông báo.
Song hiện tại, trò chơi không hề đưa ra bất kỳ thông báo nào.
NPC sao?
Người đàn ông tên Kỳ An này đã phát hiện ra manh mối bổ sung nào đó chăng? Rồi lại từ manh mối đó xây dựng mối quan hệ khác?
Mẹ Chu xuất hiện, không chút do dự mà lập tức ra tay.
Chu Kỳ An yên tâm nhìn lại phía sau. Vừa nhìn, y lập tức hối hận.
Cảnh tượng xuất hiện trong vô số cơn ác mộng đã thành hiện thực, mái tóc xoăn đó biến thành vô số con rắn biển đang há miệng bay tứ phía.
Nhìn phần lớn rắn biển đang lao về phía Chu Kỳ An, Hàn Lệ hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ rằng họ là mẹ con, kẻ thù cũng chỉ thế này thôi!
"Lỗ to rồi." Cô lấy ra vài lá bùa, tiếc nuối ném tất cả ra một lần. Lá bùa ngay lập tức giống như bộ bài mở ra xung quanh tạo thành tấm khiên bảo vệ cô chạy thoát khỏi vòng vây ở tầng ba.
Chu Kỳ An: "Mẹ nhỏ, mang con theo với!"
"Mẹ cái đầu mày ấy." Hàn Lệ văng tục, biến mất không thấy tăm hơi.
So với quỷ, Chu Kỳ An sợ mẹ ruột của mình hơn.
Từ khi vào phó bản đến giờ, đây là lần đầu tiên y lộ ra vẻ kinh hoàng tột độ.
Không thể đếm nổi những cái đầu rắn dày đặc dừng lại cách mặt y một tấc, Chu Kỳ An thậm chí còn thấy được những chiếc răng nanh sắc nhọn của chúng. Chúng dường như có chút e ngại cái bàn thờ này, ít nhất là khi Chu Kỳ An gần như ngồi lên đó, chúng đã dừng lại.
Chu Kỳ An trèo lên bàn thờ, ngửa người ra sau thêm một chút, dù ở tình huống này, y cũng không quên nhắc nhở:
"Cẩn thận cái nồi cơm điện, đừng để nó bị thương."
Dù vậy thì nó cũng đã bị thương từ trước, trông cứ như bị rút ruột moi gan.
Nữ quỷ cũng thấy cái nồi cơm điện này kỳ lạ, nên giờ khi được nhắc đến, ả chỉ cảm thấy nó có ý nghĩa rất lớn đối với mẹ Chu. Khi nữ quỷ cố gắng tấn công, mẹ Chu lập tức bảo vệ cái nồi khiến ả càng tin rằng nó là điểm yếu của đối phương.
Nồi cơm điện có kích thước không nhỏ, khi đó mẹ Chu còn đặc biệt chọn một cái to bự chảng, là cái loại cũ kỹ nhưng dung tích siêu lớn, đủ cho khoảng mười người ăn.
Mẹ Chu thành công tránh được vài lần tấn công của nữ quỷ, nhưng cái nồi cơm điện lại giống như mục tiêu di động, bị đôi tay dài gầy gò trắng bệch của nữ quỷ bẻ gãy.
Theo tiếng "rắc", máu tiếp tục tràn vào khiến nồi cơm điện bị nổ tung từ bên trong, vỡ tan tành.
"Vợ (nồi) yêu!"
Chu Kỳ An ngay lập tức biểu diễn một màn rùng mình kinh hoàng nhưng lại chẳng ai thèm để ý, y làm dáng vẻ thương tiếc: "Phải làm sao đây bây giờ? Vợ yêu của tôi vỡ mất rồi."
Không có nồi cơm điện, y không thể tổ chức minh hôn, không có minh hôn, thì không cần phải biến thành vật chết, mẹ y vẫn phải tìm lý do khác để giết y. Thật là... tuyệt, tuyệt vời.
Chứng kiến cảnh con dâu được bà tự tay chọn bị đánh gục, mẹ Chu đột nhiên cười.
Nụ cười đó khiến cả Chu Kỳ An lẫn nữ quỷ đều sợ hãi.
Nó giống như cái nồi cơm điện bị bể kia, từ từ nứt ra từng khe nhỏ.
Chu Kỳ An không quay lại nhìn cảnh tượng kinh hoàng phía sau nữa, mà quỳ xuống trên tấm nệm, lặng lẽ ngước đầu nhìn tượng Bồ Tát.
Y nghĩ rằng nên thành tâm thì vẫn tốt hơn.
Ở đây không có đồng hồ, nhưng ngay từ đầu, y đã để ý thấy tốc độ cháy khác thường của nhang, chậm một cách kỳ lạ. Y tính toán sơ qua, với tốc độ này, khi nhang cháy hết cũng là lúc thời gian gần hết.
Trong lòng, y lặng lẽ niệm kinh 《Vãng Sinh》 cho nửa kia tan nát của mình.
Kinh văn đã niệm được hơn nửa, mùi tanh hôi của sáp nến và mùi máu tanh từ phía sau hòa quyện, tạo nên một bữa tiệc giác quan ghê tởm nhất.
Chỉ có Bồ Tát với nụ cười quái dị, lặng lẽ quan sát cảnh tượng này.
Khi ba nén nhang gần cháy hết, một phần mùi hôi kết thúc cùng với tiếng thét của nữ quỷ, gió lạnh từ phía sau thổi tới, khiến sống lưng y lạnh buốt.
Y không dám quay đầu lại, khàn giọng hỏi: "Mẹ đã giết ả ta chưa?"
Câu trả lời y nhận được là hai từ lạnh lùng: "Chạy rồi."
Chu Kỳ An đứng dậy, chân đã quỳ đến tê dại.
Nồi cơm điện đã nát, mẹ Chu đỡ lấy y, lạnh lùng nói: "Mẹ đã khổ cực chọn cho con một người vợ, giờ thì lại chết không toàn thây."
Chu Kỳ An thầm nghĩ rằng nếu nó không chết thì chính y sẽ chết, nhưng trên mặt y lại hiện ra vẻ tiếc nuối, nói: "Người tiếp theo sẽ ngoan hơn. Dù sao thì nồi cơm điện cũng có sự cách biệt về sinh sản, con thích trẻ con."
"Thật sao?"
Không phải ai cũng thích trẻ con, và điều này không đồng nghĩa với việc họ không muốn có con. Mẹ Chu nhìn y: "Mẹ nhớ trước đây con thấy trẻ con là đi đường vòng, sợ chúng ồn ào."
Chu Kỳ An: "Mẹ nhớ nhầm rồi."
Vài giây trôi qua dài như một thế kỷ.
Mẹ Chu nhìn chằm chằm vào mái tóc dày che trán y một lúc lâu, rồi đột nhiên đưa tay ra.
Chu Kỳ An gồng mình để không lùi lại, đôi tay chỉ dính chút máu của nữ quỷ kia, nhẹ nhàng chỉnh lại gọng kính đen cho y.
Giọng mẹ Chu trở lại bình thường: "Vậy thì coi như mẹ nhớ nhầm."
Ở góc độ này, bà có thể nhìn thấy bức tượng phía sau.
Đôi mắt trống rỗng và từ bi của tượng thần cũng đang nhìn mẹ Chu, trong hành lang tối tăm chỉ có một chút ánh sáng le lói, trông càng thêm đáng sợ.
Hai hàng lông mày thanh tú của mẹ Chu nhíu lại, bà kéo y lùi lại phía sau.
Chưa kịp lùi một bước, tro trong lư hương bay ra, hai mẹ con đồng thời bị một lực vô hình làm bỏng.
Chu Kỳ An mặt trầm xuống như nước: "Không ổn, có lẽ do con chưa quỳ lạy đầy đủ."
Bức tượng không chờ đợi thời gian quỳ lạy một cách chặt chẽ, nhưng ít nhất trong quá trình nhang cháy, lễ lạy không thể thiếu.
Hơn nữa, trước đó y đã gần như ngồi xuống bàn thờ để tránh rắn độc.
Tình hình còn nghiêm trọng hơn y tưởng tượng.
Bức tượng giơ tay lên, không còn chút từ bi của Bồ Tát, nó thẳng tay vươn về phía y, như muốn kéo y vào trong bức tường đồng lạnh lẽo.
Mẹ Chu nheo mắt, rút một sợi tóc ngăn cản.
Con rắn biển bơi về phía bức tượng, bò lên hai bên cổ, răng nanh độc chưa kịp cắm vào cơ thể tượng thì tiếng nhai răng rắc vang lên trong không trung. Âm thanh dã thú ăn mồi nghe rất khó chịu, đồng thời đầu rắn đột nhiên biến mất; chỗ đứt gãy không gọn gàng, như bị cắn một miếng.
Con rắn biển bị tượng nuốt chửng hoàn toàn.
Mẹ Chu vẻ mặt nghiêm túc: "Con đã cầu nguyện sao?"
Chu Kỳ An gật đầu: "Chủ yếu là con cầu mong sớm gặp được cô dâu của mình."
Mẹ Chu nhìn y một cái, không vạch trần lời nói dối vụng về này.
Cũng như Chu Kỳ An không hỏi tại sao tóc mẹ mình lại biến thành rắn.
Sự im lặng đúng lúc đã trở thành sự ăn ý ngầm hiểu giữa hai mẹ con trong những năm qua, ít nhất tạm thời không ai muốn phá vỡ lớp giấy mỏng manh cuối cùng.
Sau khi nuốt chửng con rắn biển, tượng thần không còn hình dáng của Quan Âm nữa, hai má phình ra nghiêm trọng, làn da gốm mịn màng mọc đầy mắt. Chu Kỳ An thầm chửi vài câu tục tĩu, tối qua nhóc quỷ mọc đầy miệng khắp người, giờ lại đến bức tượng mọc đầy mắt khắp mặt.
Tại sao tất cả mọi người lại để ngũ quan bay loạn lên như thế?
Nhiều sợi tóc biến thành rắn quấn quanh bức tượng hơn.
"Đi thôi." Mẹ y híp mắt lại.
Bóng tối bao trùm khiến cả hành lang trở nên vô tận, tiếng gào thét của vô số ác quỷ vang lên bên tai. Chu Kỳ An bịt tai lại, cơ thể co rúm lại một chút. Mẹ Chu dùng tay như dao, tạm thời cắt đứt bóng tối đang đuổi theo từ phía sau.
Lúc này là cơ hội tuyệt vời để chạy trốn, nhưng chân của Chu Kỳ An như bị rót chì, không thể bước đi. Âm lượng ngày càng tăng lên gần vượt quá ngưỡng chịu đựng của y, một lọn tóc xanh lam băng giá rơi ra khỏi bộ tóc giả, trượt xuống từ sau gáy.
Áp lực đè nặng lên Chu Kỳ An dần dần biến mất, y từ từ đứng thẳng lên, khớp xương phát ra tiếng kêu như pháo nổ.
Ánh mắt mẹ Chu tối sầm lại, gọi y một tiếng.
Chu Kỳ An làm như không nghe thấy.
Khi những đường nét trong đồng tử của y sắp kết thành một ký hiệu cổ xưa kỳ lạ, bóng tối bỗng dưng biến mất.
Tất cả áp lực vô hình tan biến.
Sau 10 giờ 30 phút, tất cả đôi mắt trên tượng thần đều khép lại.
Hình dáng bên ngoài của nó không trở lại thành tượng Quan Âm trang nghiêm, nhưng cảm giác kinh hoàng bao quanh bức tượng dần biến mất, giống như một vật chết bình thường.
Những đường nét trong mắt Chu Kỳ An cũng biến mất, tóc y trở lại bình thường.
Mẹ Chu mạnh dạn tiến lên, nghiên cứu kỹ lưỡng bức tượng. Một lúc sau, bà nói một câu kỳ lạ: "Nó ngủ rồi, hóa ra nó cũng cần phải nghỉ ngơi."
Vừa nói, bà vừa đi vòng ra phía sau bức tượng, cẩn thận quan sát bức tượng tà ác đó từ trên xuống dưới, rồi nói một câu đầy kinh ngạc: "Con đã nói rằng đối tượng kết hôn không nên có sự cách biệt về sinh sản?"
Chu Kỳ An giật mình, tỉnh hẳn.
Không có cách biệt sinh sản, và cũng không nên dùng nguyên liệu tại chỗ nhé!
Mẹ Chu nhìn thêm một lúc, rồi thốt ra bốn chữ: "Tống tử Quan Âm" (Quan Âm ban con).
Chu Kỳ An cảm thấy biểu cảm của bức tượng như đang méo mó đi: "Mẹ nhìn nhầm rồi, Tống tử Quan Âm không trông như thế này đâu."
Mẹ y lắc đầu, dường như rất chắc chắn: "Nó đã từng ban con, con không phải là người thích có con sao, cũng không muốn sống mà không có con chứ?"
Bức tượng này rất phù hợp.
"..."
Logic thì không sai, nữ quỷ từng nói rằng ngày xưa Tuân phú ông đã cầu con thành công.
Mẹ Chu là một người phụ nữ hành động quyết đoán, bà ngay lập tức chuẩn bị chuyển bức tượng.
"Mẹ điên rồi." Chu Kỳ An khàn giọng nói: "Nó vừa suýt giết chết chúng ta."
Mẹ Chu: "Không cần lo lắng, mẹ đã nói rồi, nó cần nghỉ ngơi. Nồi cơm điện không còn, thì để nó làm dâu thay thế."
Thay nồi cơm điện kết hôn.
Khi tượng thần vào nhà, không cần lo lắng về con cái, ngoài việc không biết nấu ăn, nó hoàn toàn đáp ứng yêu cầu kết hôn của Chu Kỳ An.
Khuôn mặt gầy gò vốn thanh tú của mẹ Chu giờ hiện rõ nét khắc nghiệt, điển hình của một bà mẹ chồng khó tính.
"..."
Cùng lúc đó, âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên:
【Chúc mừng, bạn đã trở thành người đầu tiên trong ngôi nhà này thắp nhang thành công sau Tuân phú ông.】
【Bạn sẽ nhận được thêm hai manh mối.】
【Manh mối thứ nhất: Tuân phú ông thích những người có thói quen tập thể dục và chăm sóc sức khỏe, ghét lười biếng, càng ghét thấy người khác trông mệt mỏi... giống như màu xanh lá mà ông ta yêu thích, luôn hướng về sự sống.】
【Manh mối thứ hai: (10:30—23:59) là thời gian tượng thần nghỉ ngơi, nếu bạn tìm thấy [cái đó], bạn có thể phá hủy tượng thần trong thời gian nghỉ ngơi này.】
Cái đó?
Thứ-không-thể-gọi-tên, giống như Voldemort hả?
Thông tin đầu tiên thực sự rất hữu ích.
Tư tiên sinh đã nhấn mạnh rằng Tuân phú ông có tính hay quên, hơn nữa cũng ám chỉ nếu bị phát hiện thì hậu quả sẽ không tốt.
Nhìn vào tình hình hiện tại, mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ cụ thể, bạn sẽ nhận được thông tin về điều mà Tuân phú ông thích. Nếu bạn không thể làm hài lòng lão, rất có thể lão sẽ nhớ ra rằng bạn không phải là họ hàng của mình.
Chu Kỳ An chỉ suy nghĩ trong chưa đầy nửa phút, rồi ngẩng đầu lên, phát hiện mẹ mình đã biến mất.
... Tượng thần cũng biến mất!
Chết tiệt.
Cạch.
Họa vô đơn chí, có tiếng mở cửa phát ra từ phòng của Tuân phú ông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT