Người mặt vuông cũng không tỏ ra bực tức vì bọn họ không hợp tác, hắn lại tiếp tục cười nói vui vẻ với người bên cạnh.
Không biết có phải do câu nói "ai biết sống được bao lâu" không, mà bọn họ thật sự không bàn luận thêm về tên tuổi hay nghề nghiệp nữa.
Nụ cười trên mặt Chu Kỳ An biến mất ngay khi người mặt vuông quay lưng lại.
Trong các phó bản, việc tùy tiện thăm dò kỹ năng của người khác là rất bất lịch sự. Người mặt vuông là người chơi lâu năm, không thể nào không biết điều này. Hành động có vẻ như liều lĩnh này phần lớn là để thử xem trong đội có người mới thiếu kinh nghiệm hay không, để khi cần thiết có thể đẩy họ ra làm lá chắn.
Chậc, lòng người thật hiểm ác.
Nhiều hình bóng khác nhau đứng trong sương mù, chờ đợi chiếc xe buýt.
Cuối cùng Chu Kỳ An cũng nhìn thấy nữ người chơi đó, người này không khác mấy so với trong ảnh, khí chất còn lạnh lùng hơn. Tuy nhiên, dường như cô không có ý định chủ động giao tiếp.
Lúc này, Ứng Vũ đưa cho Chu Kỳ An một chiếc ba lô cỡ lớn, bên trong rỗng tuếch.
"Nếu gặp nguyên liệu phù hợp, có thể thu thập vào ba lô này, nó có khả năng giảm trọng lượng tự động, không gian lưu trữ cũng lớn hơn nhiều so với vẻ ngoài của nó. Sau này nếu thống kê được nguyên liệu tốt, có thể đổi thành điểm hoặc đạo cụ."
Ứng Vũ không nhờ Thẩm Tri Ngật làm gì cả, về mặt nào đó mà nói, mối quan hệ giữa hai người không sâu sắc.
Hơn nữa, trên người Thẩm Tri Ngật luôn tỏa ra một luồng khí lạnh không kém gì những con quái vật đó.
Những viên sỏi nhỏ trên mặt đất đột nhiên rung rinh nhẹ, mọi người tự động dừng cuộc thảo luận, từ xa trong màn sương, một chiếc xe vô cùng thanh lịch chạy đến.
Đúng vậy, thanh lịch.
Mặc dù từ này nghe có vẻ lạ khi dùng để miêu tả một chiếc xe, nhưng cảm giác của mọi người là như vậy.
Chiếc xe buýt có đường nét mượt mà, thiết kế cổ điển, màu sắc cũng rất tinh tế, hầu như không thấy một khuyết điểm nào.
Người lái xe là một sinh vật nửa người nửa khỉ, nó gật đầu nhẹ chào từng hành khách lên xe. Người lái đeo đôi găng tay da màu đen, thần sắc tập trung, như thể thứ nó đang cầm không phải là vô lăng mà là một công việc đòi hỏi sự chính xác cao.
Âm thanh thông báo vang lên gấp gáp.
【Cổng vào phó bản đã đóng】
【Phó bản: Thôn Phong Thủy
Độ khó phó bản: 4 sao ~ 4,5 sao
Nhiệm vụ chính: Thôn Phong Thủy ba mặt giáp núi, sống nhờ thiên nhiên, do nguồn nước kém nên mỗi năm sản lượng lương thực không nhiều. Các bạn là những chuyên gia nổi tiếng trong thành phố, được trưởng thôn mời đến để nghiên cứu cách cải thiện năng suất lương thực.
Thực tế, không lâu trước đây, cũng có một đoàn chuyên gia đến đây, nhưng đã biến mất một cách kỳ lạ. Mục đích của các bạn lần này không chỉ là giúp thôn Phong Thủy giải quyết vấn đề nguồn nước mà còn phải điều tra tung tích của những chuyên gia đã mất tích.
Thời gian phó bản: 7 ngày
Số người chơi tham gia: 10 (mười người chín trấu, mười người chết một sống)】
"Chu Kỳ An," Thẩm Tri Ngật nói, "Giờ tôi đã là chuyên gia rồi."
"..."
Đừng tự tâng bốc mình như thế chứ? Thân phận chuyên gia được phó bản gán cho, có được gọi là chuyên gia không?
Một tờ giấy mỏng đột ngột xuất hiện.
Chu Kỳ An cúi xuống, trên vé xe xuất hiện từ không trung, y không ngần ngại viết xuống hướng tiến hóa: Đại thụ.
Một bước một dấu chân, tứ chi sớm muộn gì cũng trở thành động cơ!
Viết xong, y cố gắng lén nhìn vào vé của Thẩm Tri Ngật, nhưng không ngờ đối phương còn nhanh hơn y, điền xong rồi dùng tay che lại.
Chu Kỳ An không hỏi thêm, mà tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lần này vào hầm khác với mọi khi, chính xác mà nói là họ không vào hầm, xe chạy trong sương mù. Ban đầu Chu Kỳ An lầm tưởng đó là hầm vì thấy xung quanh có những chấm đen kỳ lạ, một thời gian ngắn ẩn hiện trong màn sương.
Giọng nói của Thẩm Tri Ngật lại vang lên, lần này anh không còn đùa nữa: "Phó bản này có thể còn có phiền phức khác."
Châu Kỳ An: "Gì cơ?"
"Thi thể không thể vô duyên vô cớ trôi đi, không gian này gặp vấn đề, rất có thể còn có cô hồn dã quỷ sẽ nhân cơ hội lẻn vào." Thẩm Tri Ngật lạnh lùng nhắc nhở: "Dù khả năng nhỏ, nhưng vẫn phải cảnh giác."
Chu Kỳ An im lặng một lúc.
Ừ, lần này thì đúng là gợi ý của chuyên gia, rất chuyên nghiệp.
———
Vài giờ sau, xe tiến vào một thị trấn hẻo lánh.
Hai bên lạnh lẽo vắng vẻ, không một bóng người, trông giống như một nơi đã chết.
Con đường vắng vẻ, nhìn xa xa đâu đâu cũng là vải vóc rách nát, cùng với những chiếc xe đẩy nhỏ phủ đầy bụi và lá khô.
Khung cảnh này, ít nhất mười năm không có ai sinh sống.
Mọi người nín thở, không ngờ xe lại trực tiếp đi qua thị trấn, không có ý định dừng lại.
Xe buýt chạy tiếp trên con đường núi xa xôi, có người rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, việc bản đồ không mở ra ở thị trấn chết tiệt này quả thật là điều may mắn.
Ánh mắt của Chu Kỳ An thì ngược lại, trầm xuống.
Quá nhiều quần áo rách trên phố, bình thường việc di dân làm thị trấn hoang phế sẽ không để lại cảnh tượng như thế này.
Y đột nhiên nhớ lại những xác chết bị bốc hơi kia, có cảm giác vô cùng bất an.
Thị trấn hầu như không có sương mù, thị lực của Chu Kỳ An rất tốt, nhìn thấy một số cánh cửa có vết cào xước sâu.
Xe sắp ra khỏi thị trấn, y liều lĩnh mở cửa sổ, thò đầu ra nhìn xuống mặt đất. Dưới mặt đất cũng có vết cào xước, còn có một số vết bẩn.
Đó là những vết bẩn hình người, giữa chúng có lẫn những mảnh vụn đen đỏ và trắng.
Chu Kỳ An không khỏi nuốt nước bọt, có người chơi chú ý đến hành động và sắc mặt của y, cũng mở cửa sổ nhìn thử, rồi ngay lập tức mặt mày trông rất khó coi.
Xe buýt cuối cùng cũng dừng lại trên con đường hẹp trong núi sâu.
Đường núi không thông cũng là lý do khiến thôn Phong Thủy nghèo nàn lạc hậu, phía trước xe không đi được nữa, phải đi bộ.
Một người chơi đi giày vải trắng nhảy xuống trước tiên, nhìn đống đất vàng dày cộp, không khỏi ngán ngẩm: "Biết thế bản đồ mở ở trong thôn thì đã mang ủng theo rồi."
"Chào mọi người."
Theo quy luật giờ giấc, nhân viên lần này nên được gọi là cô Thân hoặc tiểu thư Thân.
Kết luận về giới tính chủ yếu dựa trên đường cong cơ thể.
Tiểu thư Thân mặc một bộ vest, cô thanh lịch đến mức khó tin, và cũng là nhân viên đầu tiên cúi chào người chơi, "Tôi là người phụ trách nhóm chuyên gia lần này, họ Thân."
Sự lịch sự thái quá khiến người chơi càng thêm cảnh giác.
Chu Kỳ An đứng trong đám đông, không biểu cảm suy nghĩ.
Nhân viên trước giờ đều sắp xếp nhân vật ở phía NPC, lần này cùng người chơi tạo thành một đội, chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Trời tối sớm ở trong núi. Lúc này mặt trời đã có xu hướng lặn về phía tây, người mặt vuông nói: "Mọi người nhanh chóng đi thôi, chúng ta phải đến thôn trước khi trời tối."
Tiểu thư Thân bị ngắt lời nên không vui lắm, nhưng cô không hề can thiệp vào tiến độ trò chơi của người chơi, tiếp tục đi lại một cách rất đúng mực. Suốt cả quãng đường, dáng đi của cô vô cùng linh hoạt, từng bước chân nhẹ nhàng đến mức dường như không phát ra tiếng động.
Đường núi gập ghềnh, dọc đường mọi người hầu như không nói chuyện.
Chu Kỳ An thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn, đề phòng hiện tượng đá lở. Đi được một lúc, người đi đầu đoàn bất ngờ giảm tốc độ, Chu Kỳ An cũng dừng lại, nheo mắt nhìn về phía trước.
Ở cuối con đường nhỏ khúc khuỷu, có một ông lão khoảng sáu mươi tuổi đứng đó. Trời mờ tối khiến nếp nhăn trên gương mặt ông trở nên nhòe nhoẹt, nhưng đôi mắt có vẻ hiền từ lại lóe lên tia sáng kỳ lạ khi ông nhìn thấy nhóm người đi tới.
Ông lão đã lớn tuổi nhưng thể lực lại rất khá, bước nhanh vài bước tiến tới, khom lưng nhiệt tình nói: "Hoan nghênh, hoan nghênh các chuyên gia đến thôn Phong Thủy."
Người chơi đi đầu né tránh cái bắt tay, nhưng ông trưởng thôn cũng không để ý: "Thôn chúng tôi nằm ở vị trí hẻo lánh, không dễ tìm, nào, để tôi dẫn mọi người đi."
Chu Kỳ An nghe thấy đồng đội nữ của mình cười khẽ, "Dẫn mọi người đi chết à?"
"...Xem ra đồng đội này cũng rất cá tính."
Mãi đến khi trưởng thôn quay người, mọi người mới phát hiện trên lưng ông có một khối u lớn, to đến mức như sắp nổ tung.
Người có khuôn mặt vuông vức đi sau ông lão vô thức giữ khoảng cách, để tránh nguy cơ sinh hóa.
Trưởng thôn đột nhiên quay đầu lại.
Cảm giác bị bắt quả tang khiến người mặt vuông vội vàng né tránh ánh nhìn.
Trưởng thôn mỉm cười, như thể không có gì xảy ra, tiếp tục bước đi.
Chu Kỳ An chứng kiến cảnh này, mỉm cười nói với Thẩm Tri Ngật bên cạnh: "Ông lão này thật hiếu khách, đích thân ra đón, như thể sợ chúng ta chạy mất vậy."
Thẩm Tri Ngật gật đầu: "Rất hiếu khách."
Khi những người chơi khác có những biểu cảm khác nhau, Chu Kỳ An bất ngờ đi tới bên cạnh trưởng thôn bắt chuyện: "Một lát nữa ông nhớ dẫn chúng tôi đi tham quan, giới thiệu phong tục tập quán của thôn nhé."
Trưởng thôn thân thiện đồng ý.
Chu Kỳ An nói: "Nhưng tiệc đãi khách thì không cần đâu, chúng tôi đến để làm việc."
Trưởng thôn ngẩn người, ông ta chưa bao giờ nói là sẽ có tiệc đãi khách mà?
Là một thanh niên có sức lực, Chu Kỳ An bước nhanh như bay, trưởng thôn đi theo bên cạnh y, vô thức cũng tăng tốc.
Chu Kỳ An càng đi càng nhanh, chẳng mấy chốc chỉ còn lại bóng lưng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất sau khúc quanh tiếp theo.
Đúng như y dự đoán, trưởng thôn lo sợ mấy người này sẽ mất tích, đành nghiến răng đuổi theo sau, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn người đi sau. Gió núi lạnh lẽo thổi qua, nhưng ông ta vẫn toát mồ hôi lạnh.
Lời nói của ông bị Chu Kỳ An át đi, y quay đầu lại hét lớn: "Trời hơi tối, mọi người đừng tách nhau ra, nào, bắt đầu đếm số theo thứ tự... Một!"
Người mặt vuông vức giật giật khóe miệng, hắn là người thích ổn định, kiểu người hoa mỹ như Chu Kỳ An không vừa mắt hắn. Giờ nghe y mở miệng, hắn chỉ lắc đầu, nghĩ bụng, ai lại đi làm trò ngốc nghếch này chứ.
"Hai." Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Tri Ngật vang lên.
Ứng Vũ: "Ba."
Đồng đội nữ: "Bốn."
Mặt vuông: "..."
Người ta thường có tâm lý làm theo số đông, khi bốn người liên tiếp đếm số, rất nhanh đã có người thứ năm vô thức tiếp nối.
Thẩm Tri Ngật liếc nhìn người mặt vuông: "Anh không sợ đội thiếu một người, hoặc là..."
Anh không nói hết câu, nhưng mọi người đã vô thức tưởng tượng ra câu tiếp theo: hoặc là thừa một người.
"Sáu..." Người mặt vuông vức nước bọt, miễn cưỡng phối hợp.
Tiếp tục đếm số, vừa đúng đến mười, Tiểu thư Thân đương nhiên không tham gia.
Chu Kỳ An tiếp tục ngẩng cao đầu bước đi phía trước: "Một."
Trưởng thôn giật mình, cảm thấy như thể gà rừng trên núi gáy sớm.
"Hai."
"Ba."
...
Tiếng đếm số vang vọng trên ngọn núi tối đen, kỳ quái và lạ lùng.
Phải thừa nhận, trò đếm số kỳ lạ này thực sự làm giảm bớt phần nào sự lo lắng trong lòng mọi người.
Chỉ có điều là hơi tốn giọng.
"Một!"
Không hề báo trước, giọng nói đột ngột lớn hơn khiến màng tai trưởng thôn đau nhói, ông ta bịt tai phải, vừa thở hổn hển vừa nói: "Đừng đếm nữa, đã... đến, đến rồi."
Suốt cả quãng đường, ông gần như bị tiếng đếm làm cho phát điên.
Cuối cùng Chu Kỳ An dừng việc trêu chọc NPC bằng việc đếm số.
Từ xa, tiếng suối chảy róc rách vang lên.
Phía trước, một tảng đá khổng lồ hình bầu dục đứng sừng sững ở cổng làng. Ánh sáng mờ nhạt từ bầu trời chiếu xuống bề mặt tảng đá, ba chữ lớn "Thôn Phong Thủy" khắc một cách nguệch ngoạc hiện lên trước mắt.
Màu sắc của tảng đá rất kỳ lạ, ngả sang màu xanh lam trong suốt như thủy tinh. Tuy nhiên, ngay tại các khe nứt của chữ khắc, có những con sâu nhỏ màu trắng đục chui ra chui vào, bò lổm ngổm như giòi, thỉnh thoảng còn có ruồi đậu trên đó.
Không ít người chơi nheo mắt, đá bình thường sẽ không có màu sắc này, cũng không thu hút những thứ như vậy.
Chu Kỳ An cảm nhận chiếc ba lô nhẹ như lông hồng trên vai, dùng khẩu hình miệng hỏi Ứng Vũ: "Anh đã từng thấy chưa?"
Loại đá này, hiếm có trên đời.
Ứng Vũ trả lời: "Chưa từng."
Chu Kỳ An hiểu ý, khi tiếp tục bước đi, y đã tụt lại phía sau đoàn.
Ngọn núi đầy rẫy không khí bất an, tất cả mọi người nín thở lắng nghe ông trưởng thôn lẩm bẩm về lịch sử của ngôi làng.
"Thôn Phong Thủy đã tồn tại hơn vài trăm năm, dân làng có tình cảm rất sâu đậm với nơi này, rất ít người muốn rời khỏi đây..." Khi ông trưởng thôn nói điều này, mắt ông không chớp, miệng mở rất nhỏ, khiến âm thanh phát ra mờ nhạt không rõ ràng.
Dưới ánh sáng lờ mờ, cái miệng gần như không có nếp nhăn ấy toát lên kinh dị khó tả.
"Điều kiện y tế ở làng không tốt, thân thể các người thành phố rất quý giá, cẩn thận đừng để bị thương."
Rầm!!
Một tiếng nổ lớn khiến tất cả mọi người giật mình.
Đang nói chuyện, trưởng thôn vô ý cắn vào miệng mình.
Người chơi suýt nữa đã rút vũ khí, cho đến khi phát hiện trưởng thôn có vẻ sợ hãi hơn họ, kinh ngạc đến mức lưng còng của ông gần như rung lên, cái bướu trên lưng ông rung động như sắp nổ tung.
"Tiếng gì vậy?"
Chu Kỳ An ngay lập tức cất cái 【cái búa nhỏ】của mình, vừa kinh ngạc kêu lên vừa nhét một mảnh vỡ vừa đập vào ba lô.
Ánh mắt nghi ngờ của trưởng thôn quét một vòng, không phát hiện gì.
Ông lau máu trên miệng, vừa mới quay lại nói thêm vài câu thì lại có một tiếng rầm.
Chu Kỳ An nói: "Có phải trong làng có xưởng rèn nào đó không?"
Thẩm Tri Ngật đáp: "Nghe có vẻ như âm thanh phát ra từ xa, mọi người đều nói núi rừng nhiều tinh quái, không chừng là thứ gì không sạch sẽ..."
Chưa nói hết câu, ông trưởng thôn đã nhanh chóng dẫn mọi người vào làng, như thể chỉ có trong làng mới mang lại cho ông cảm giác an toàn.
Sau sự việc này, miệng ông trưởng thôn cũng không còn lắm lời, gương mặt lạnh lùng dẫn đầu.
Đi qua bia đá, vào làng còn một đoạn đường nhỏ hoang vắng, một người chơi mắt tinh nhận ra Chu Kỳ An đang nắm một chiếc nhẫn đầu lâu.
Người này là thành viên mới của hội Mũ Đỏ, gần đây tổ chức mở rộng, hội Hắc Ma tất nhiên không vui, giữa hai bên đã xảy ra nhiều xích mích.
Thấy vậy, anh ta cố ý tiến lên trước, tìm đến người mặt vuông để trò chuyện.
"Người anh em, đã tham gia hội nào chưa? Tôi thấy anh có suy nghĩ thận trọng, nếu chưa thì thử cân nhắc về hội Mũ Đỏ."
Người chơi cười ha hả nói: "Chắc cậu em cũng đã nghe tin đồn gần đây, chúng tôi bây giờ có sự ủng hộ của chủ nhân kế hoạch Tàng Ốc."
NPC không nghe được nội dung cuộc trò chuyện, tiểu thư Thân và ông trưởng thôn lại đang đi ở phía trước. Mọi người cũng không ai cắt ngang, âm thanh nước chảy từ xa nghe lâu cũng khó chịu, có người để trò chuyện phân tán sự chú ý cũng tốt.
"Nghe danh đã lâu, nhưng tôi đã có hội rồi." Người mặt vuông trò chuyện vui vẻ với mọi người, khi nghe nửa câu sau, nói: "Thực ra trước đây hội trưởng của chúng tôi còn được chủ nhân kế hoạch Tàng Ốc đích thân tiếp đón."
Mọi người lập tức hứng thú, đua nhau tìm hiểu về chủ nhân kế hoạch Tàng Ốc.
"Nghe nói còn khá trẻ, tính cách thì... người lớn đều giống nhau, kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng bọn họ có lý do để làm vậy."
Không biết ai đó trêu: "Trên diễn đàn hiện nay pháo không nổi tiếng lắm, các anh nói xem nếu bọn họ đụng nhau, liệu pháo hay những món đồ kỳ lạ của chủ nhân kế hoạch Tàng Ốc sẽ thắng?"
Pháo... pháo?
Chu Kỳ An nhếch mép, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua, thấy ở không xa, Ứng Vũ đang cau mày vì đuổi kịp một con chuột dị dạng.
Không biết nếu những người này biết thân phận của Ứng Vũ, họ có vỡ mộng không.
Đi qua đoạn đường u ám, cuối cùng cũng chính thức vào làng.
Thôn Phong Thủy ba mặt là núi, những căn nhà đất san sát nhau mọc rễ trên mảnh đất cằn cỗi này. Có thể thấy rõ các kênh mương khắp nơi, nhưng nước trong mương lại trong vắt đến mức có thể nhìn thấu đáy.
Bỏ qua cảnh quan nghèo nàn, đây thật sự là nơi có phong cảnh đẹp.
Tuy nhiên, đất đai ở đây không phì nhiêu.
Trong ruộng những loại rau mọc thưa thớt, mỗi loại một ít.
Trưởng thôn giải thích: "Rau trong làng rất khó nuôi sống, chúng tôi chỉ có thể trồng nhiều loại, xem có loại nào thích hợp với mảnh đất này không."
Ngay cả những loại rau sống sót cũng phát triển kỳ dị, có vẻ như đã được tiêm một loại hormone tăng trưởng kỳ lạ, vỏ mỏng đến mức không thể bao bọc hết thịt bên trong.
Lúc này, một người chơi đột ngột thay đổi sắc mặt.
Ở viền ống quần của cô, không biết từ lúc nào, có một con chuột bám vào.
Con chuột không đáng sợ, nhưng đây lại là một con chuột gần như không có lông. Da của nó có một vẻ bóng loáng kỳ lạ, đồng tử màu trắng, lén lút xuất hiện dưới chân, để lộ những chiếc răng sắc nhọn.
Cơ thể người chơi theo bản năng cứng lại.
Khi cô còn đang chậm chạp phản ứng, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, con chuột trắng tinh kỳ lạ bị cắt cổ ngay lập tức.
Người ra tay là Ứng Vũ.
Người chơi thở phào: "Cảm ơn."
"Không có gì." Ứng Vũ nhân lúc tối tăm thong thả nhét con chuột vào ba lô.
Thôn Phong Thủy không chỉ có phong cảnh đẹp, mà sự đa dạng sinh học cũng rất phong phú. Mang bất kỳ thứ gì ra ngoài, giá trị nghiên cứu sẽ gấp đôi.
Chu Kỳ An không biết từ lúc nào đã quay lại bên cạnh trưởng thôn, dưới yêu cầu cứng rắn của ông, ông trưởng thôn buộc phải dẫn mọi người đi dạo qua một vòng làng.
Giữa chừng, người mặt vuông hỏi: "Trời đã tối, sao không thấy chút đèn nào?"
Chỉ có vài ngôi nhà phát ra ánh sáng mờ mờ.
Ông trưởng thôn thở dài: "Hết tiền, nhiều hộ gia đình không muốn đốt dầu."
Khi nói, ông cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm. Mọi người chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm phán đoán, bên ngoài các ngôi nhà đất có dây phơi đồ, sân có giếng nước, ở một số nơi còn có thể thấy rác, ít nhất chứng tỏ dân làng vẫn còn sống.
Suy nghĩ này khiến người chơi hơi cảm thấy an lòng.
Làng lớn hơn tưởng tượng, không phải toàn là nhà đất, có vài ngôi nhà gạch có vẻ điều kiện tốt, ngoài nhà treo thịt xông khói.
Mặt đất không giống như ngoài kia lầy lội, con đường chính được lát bằng đá xanh, bề mặt rất mịn màng.
Khi bước lên một viên gạch cũ kỹ có chút lỏng lẻo, Chu Kỳ An lại quay trở lại nhóm người chơi, lùi lại phía sau, nhanh chóng mở ra một viên gạch.
Tốc độ của y nhanh đến mức.
Như một cơn gió thổi từ nam ra bắc, vài giây trước còn ở dưới gốc cây, vài giây sau đã ở bên dây phơi đồ, rồi lại chớp mắt, đã trở lại trong đội.
Lợi thế tốc độ được phát huy đến mức tối đa.
Sự chú ý của các người chơi trong đội chủ yếu tập trung vào trưởng thôn, không ai nhận ra cơn lốc phía sau.
Trưởng thôn thỉnh thoảng phải ngẩng đầu nhìn trời, tốc độ nói chuyện ngày càng nhanh, đến cuối cùng gần như chỉ là nói cho có lệ.
"Đã muộn rồi," không biết có phải vì đã đưa mọi người vào làng, thái độ của ông trở nên cứng rắn hơn: "Tôi dẫn các vị khách quý đến chỗ ở."
Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở núi rất bất thường.
Mọi người lần lượt dựng cổ áo, hoặc thở vào lòng bàn tay, cũng mong nhanh chóng vào trong nhà ấm áp để nghỉ ngơi.
Trưởng thôn dẫn họ đến một nơi, cười tươi nói: "Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cho các vị khách quý."
Những viên gạch đen lấp lánh ánh sáng kỳ lạ dưới ánh trăng, nơi đỗ lại không phải là những ngôi nhà đất có gió lọt vào.
Chu Kỳ An nghe rõ tiếng cười lạnh từ một nữ người chơi ở phía sau.
Y hiểu ý nghĩ của đối phương, nếu ở trong những ngôi nhà đất có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, không cách nào cách âm, chỉ cần có chuyện gì nhỏ mọi người đều có thể biết.
Những ngôi nhà gạch được sửa chữa quá mức thì khác, Chu Kỳ An đã đặc biệt lại gần để quan sát.
Cảm giác mịn màng và hơi mềm mại kỳ lạ.
Cảm giác gạch này thật tốt!
Ở phía bên kia, Ứng Vũ tùy tiện chà tay lên viên gạch, ánh mắt cũng lộ vẻ hài lòng.
Thẩm Tri Ngật không nói nhiều suốt dọc đường, khi thấy hai người kia ba lô ban đầu rỗng giờ đã có dấu hiệu căng phồng, không khỏi nhướn mày.
Trong đầu anh xuất hiện một câu:
Ngày hôm đó, hai tên trộm bất ngờ đến với ngôi làng yên bình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT