Ban đầu, Tư tiên sinh đã chuẩn bị nghiền nát tờ giấy ném vào thùng rác, nhưng sau đó phát hiện ra mặt sau của nó cũng có ghi.

"..." Có phải tên này không có gì làm, nên suốt ngày rảnh rỗi nghiên cứu mình không?

Ngày X tháng X

Phương pháp chứng minh: Phỏng đoán táo bạo, luận chứng cẩn thận.

Tiền đề chứng minh: Tư tiên sinh đang nóng lòng muốn đạt được tháng khí, và vừa bị mẹ tôi chơi một vố đau đớn, không thể nào mà không có phản ứng.

Giả thuyết: Giả sử Tư tiên sinh sẽ vận hành phân đoạn này.

Kết quả: Không hề xảy ra.

Suy ngẫm: Chuyện này không đúng, để tôi xem lại.

Dựa trên ngày tháng, có thể thấy những ghi chép này được cập nhật theo thời gian thực mỗi ngày.

Ngày X+1 tháng X

Sự kiện 1: Lớp trưởng chủ động cho tôi thông tin liên lạc của phụ huynh, phương pháp này đúng không có nguy hiểm gì.

Kết luận: Cô ấy có điều gì đó không ổn, để tôi xem xét thêm.

Sự kiện 2: Khi tôi nói với cậu nhóc sinh viên rằng mẹ tôi không đến, biểu cảm của lớp trưởng có vẻ hơi tiếc nuối.

Kết luận: Cô ấy có chút quan tâm đến mẹ tôi.

Tư tiên sinh suýt nữa bị rách vết thương một lần nữa.

Ông tiếp tục đọc.

- Trưởng lớp không giúp tôi nữa, dường như chỉ quan tâm đến việc gọi phụ huynh.

- Không thể bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, cần kiểm tra hồ sơ của cô ấy.

"Cậu ta có vấn đề gì không..." Tư tiên sinh lúc này cảm thấy đồng cảm sâu sắc với Vikas.

Ai lại đi nghi ngờ một người đã giúp đỡ mình?

Bây giờ xem ra, Chu Kỳ An đã đề phòng mình từ trước khi vào phân đoạn này, sau đó bất cứ điều gì không ổn đều bị y nghi ngờ.

Thực sự điều khiến y xác nhận danh tính của mình, bắt đầu từ khi y nhận được thông tin từ phòng hồ sơ.

Cơ thể của hắn đang run rẩy nhẹ nhàng, đó là một cơn giận dữ gần như đã méo mó.

Hắn đã lấy thông tin về phân đoạn này từ người đầu bò, trộn lẫn với thiết lập nhân vật của một nhánh khao khát tự do, đồng thời sử dụng chiêu phá tàu để dụ dỗ Chu Kỳ An bằng lòng thương hại yếu ớt dành cho nữ quỷ, cùng với sở thích đốt cháy phân đoạn của y, nhằm biến y thành con rối... nhưng rõ ràng hắn đã đánh giá thấp cái tâm cảnh giác biến thái đó.

Dù bị thương đến gần chết, y vẫn nhận ra không thể phá hủy tài sản công cộng là một quy tắc.

"Mẹ kiếp, rốt cuộc là cậu ta là người hay tôi mới là người?"

Tư tiên sinh trước đây rất hiếm khi thốt ra những lời chửi rủa thô tục như vậy, nhưng kể từ khi bị mẹ của Chu Kỳ An trộm xe, giờ đây cứ vài ngày hắn lại chửi người khác.

Máu từ vết thương trên cơ thể vẫn chưa đông lại hoàn toàn, dưới cơn phẫn nộ máu lại chảy xuống, làm ướt cả phần đầu giày vải.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Tư tiên sinh với gương mặt vô cảm đã nắm chặt tờ giấy thành một nắm, đôi mắt hoàn toàn chuyển sang màu đỏ tươi.



"À ha, nhìn không vừa mắt tôi, nhưng không làm gì được tôi."

Chu Kỳ An cười lạnh một tiếng, y không muốn nghĩ đến chuyện của Tư tiên sinh nữa, mà âm thầm liên kết các sự kiện khác.

"Nhân viên bảo vệ không trả lời câu hỏi về trường tốt nghiệp, vì đây là vấn đề bảo mật, phần lớn có liên quan đến phân đoạn này, nhân viên bảo vệ có thể là học sinh của trường này."

"Người chơi chết rồi vẫn phải thi lấy bằng lái."

"Manh mối về【quy tắc trò chơi】 này thực sự quá hữu ích."

Không uổng phí khi mình suýt chết một lần.

"Các nhân viên mắc lỗi sẽ bị đày đến đây để thi lại, bảo vệ cũng nói rằng sau khi tốt nghiệp sẽ được phân công công việc, hơn nữa có đủ loại dự án kiểm tra kỳ quái... Nói đây là một trường học thì không bằng nói là..."

Chu Kỳ An do dự một chút, dường như đang tìm một từ thích hợp: "Một trung tâm đào tạo nhân viên của trò chơi."

Nghĩ kỹ lại, mười môn học dường như tương ứng với một loại khả năng của nhân viên điều hành, nếu trò chơi đưa ra mười hai môn học, có lẽ người chơi đã phản ứng lại từ lâu rồi.

"Giáo viên chủ nhiệm lớp cũng từng nhắc đến, học sinh kém giống như rơm rạ trong ruộng, có thể đốt cháy trực tiếp để phát điện."

Xác của người chơi chết sẽ được thu hồi, sau đó tái sử dụng, điều này hoàn toàn khớp với lời nói đó.

Mỗi khi qua một thời gian, cả cơ sở này lại tạo ra một lứa người đầu heo, có lẽ còn chuyển đến các phân đoạn khác.

Chu Kỳ An xoa nhẹ trán, vì mất máu quá nhiều, suy nghĩ không còn rõ ràng.

Giải thích manh mối 【quy tắc trò chơi】, nói trắng ra là tìm một công việc trong trò chơi mà thôi.

Đáng lẽ khi thấy manh mối này, y nên phản ứng hoàn toàn ngay lập tức.

"Tuy nhiên, kiểu nhân viên được tạo ra theo cách này, dường như hoàn toàn không có ý thức tự chủ."

Chu Kỳ An nhớ lại con rối máy đã lái xe trong phân đoạn trước đó, trò chơi có lẽ còn có những trung tâm đào tạo khác, các nhân viên được đào tạo ra từ các trung tâm khác nhau cũng sẽ khác nhau, có loại là cơ thể máy móc, có loại là người nhưng đầu heo...

"Chậc, Tư tiên sinh muốn biến mình thành một sinh vật không có ý thức như vậy."

Nhưng làm sao hắn có thể đảm bảo rằng một khi mình chết, mình không bị rơi đạo cụ vẫn có thể sử dụng thánh khí?

Có lẽ thứ đó còn nhận chủ, kiểu chung thủy đến cùng?

Âm thanh thông báo trò chơi đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Chu Kỳ An.

【Bạn đã thành công suy luận ra bối cảnh câu chuyện, đây là một trung tâm đào tạo đặc biệt】

【Mức độ khám phá bối cảnh câu chuyện hiện tại: 92%】

【Điểm kiểm tra manh mối quan trọng: 3/4】

【Hãy đến những nơi nguy hiểm hơn nữa! Cố gắng sớm mở khóa lối thoát màu xanh lá cây.】

"..."

Chu Kỳ An chớp mắt.

Chỉ còn một chút nữa thôi, vậy rốt cuộc còn chỗ nào chưa kiểm tra?

Sắp đến giờ lên lớp buổi tối, y có thân phận trợ lý bác sĩ trường, hoàn toàn không cần thiết phải ở lại lớp học chịu khổ.

Chu Kỳ An đứng dậy, ánh mắt mệt mỏi: "Về ngủ thôi."

Trước hết trở về ký túc xá nghỉ ngơi, đợi đến khi hết giờ tự học buổi tối, sau đó cùng đồng đội thảo luận thêm về các manh mối liên quan.

Học sinh ngồi ở hàng trước tình cờ nghe thấy câu này: cậu t cũng muốn trở thành "học sinh được tuyển thẳng".

Nhưng khi nhìn thấy bộ đồng phục học sinh dính máu bẩn thỉu của Chu Kỳ An, ngay lập tức từ bỏ ý định này.

Tốt nhất là đừng nên đến phòng y tế trường dễ dàng.

Khi đi ngang qua Tư tiên sinh, không để ý đến luồng khí lạnh lẽo quanh hắn, Chu Kỳ An nói: "Đúng rồi, việc thứ hai đã hẹn là gửi chút xăng."

Chữ "gửi xăng" viết trên tờ giấy không phải là lời chế nhạo, mẹ y đã nói xe hết xăng rồi.

Hiện tại, xe hơi đều là mua được nhưng nuôi không nổi, thậm chí có khi là trộm được nhưng nuôi không nổi.

May mà... Chu Kỳ An nhìn vào Tư tiên sinh đang giả vờ thành một cô gái què, mỉm cười nhẹ, từ nay về sau, đây chính là "thùng xăng" của nhà họ.

Tai của Tư tiên sinh suýt chút nữa lại dựng lên: "!!"

Hận không thể dùng ánh mắt xé xác y ra.

Trong văn phòng có tiếng động, giáo viên chủ nhiệm kẹp theo xấp đề thi vừa từ trong bước ra, tiếng gót giày cao vang lên "cạch cạch cạch" trong hành lang, trong chốc lát đã đến trước mặt Chu Kỳ An.

Đồng phục của thanh niên đã bị máu thấm ướt, cổ áo cũng đã bị nước thấm làm nhăn nheo, cảnh này rơi vào mắt giáo viên chủ nhiệm khiến tâm trạng cô ta phấn chấn.

Với danh nghĩa trợ lý y tế trường, giáo viên chủ nhiệm không thể ép buộc ai vào thi, nhưng lại nghiêm khắc quát lên: "Ở đây ngúng nguẩy làm cái gì?"

Lúc này, bảo vệ giám sát đã tới, thân hình nặng nề của gã gần như chắn hết cả lối đi hẹp.

Chu Kỳ An cảm thấy mình đã quên điều gì đó, cho đến khi sắp rời đi, đột nhiên nhớ ra trước đó còn chưa nói xong thì mình đã ngất xỉu.

Y vội dùng khẩu hình nói với Thẩm Tri Ngật: "Cẩn thận."

Cẩn, thận.

Lời thực sự y định nói trước khi ngất xỉu là lần sau nhất định sẽ chú ý.

Tiếng chuông vang lên, ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm tối lại.

Đừng nói là lặp lại, Chu Kỳ An mà nói thêm một chữ nữa e là sẽ bị xem là có ý định giúp gian lận.

Thẩm Tri Ngật đứng im lặng nhìn về phía cửa, không biết anh có hiểu được hay không.

Chu Kỳ An vừa bước đi vừa ngoái đầu lại, trên mặt thoáng qua một chút vẻ buồn bã.

Rõ ràng biết đây chỉ là giả vờ, nhưng cuối cùng Thẩm Tri Ngật vẫn mềm lòng, khẽ gật đầu.

Chu Kỳ An lập tức quay đầu lại rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Tri Ngậy: "..."

Bóng lưng của Chu Kỳ An khuất dần trong tầm mắt, ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Tri Ngật rơi xuống người lớp trưởng tóc đuôi ngựa cao, nếu không phải trước đó Chu Kỳ An đặc biệt dặn dò, anh đã không thể nhịn được mà lột da, rút xương ngay trong tòa nhà dạy học này rồi.

"Thỏ thỏ giàu thế, sao có thể giết thỏ thỏ." Đây là lời gốc của Chu Kỳ An.

"Tiền sao..." Thẩm Tri Ngật khẽ lắc đầu, thứ này từ trước đến nay họ luôn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Dù rằng tiền âm trong trò chơi mà anh tạo ra đều là tiền giả.

- --

Chu Kỳ An ban đầu định đi thẳng xuống tầng để rời đi, khi đi qua cửa sổ hành lang, bước chân y đột ngột dừng lại.

Bên ngoài, nửa mặt trăng đã biến thành màu đỏ như máu, đỏ thẫm như cơn mưa bão trút xuống, quá sáng, đèn đường trong khuôn viên trường dưới ánh sáng này chỉ còn là thứ vô dụng.

Điều kỳ lạ là dưới ánh sáng máu đỏ đó lại không thấy bóng cây nào cả.

Dự cảm rằng có điều gì đó sẽ xảy ra trong phòng thi, Chu Kỳ An dừng bước ở góc ngoặt, nép mình vào điểm mù của tầm nhìn bảo vệ.

Trong lớp học, tiếng bút chà xát trên giấy vẫn vang lên không ngừng.

Mỗi kỳ thi trước đây, chỉ cần nhìn bâng quơ một chút, thiện cảm của giáo viên chủ nhiệm sẽ giảm đi, bây giờ thí sinh đã quen với việc không ngẩng đầu lên.

Bị NPC huấn luyện vô hình là một điều đáng sợ.

Bốp!

Đầu bút không thể kiểm soát được, một người chơi đang viết hăng say bỗng khựng lại, khoảng một hai giây sau, đột nhiên phát hiện tay mình đã rơi xuống!

Máu tuôn như suối, anh ta kinh hoàng lấy tay ôm vết thương ở chỗ tay bị đứt, nhưng kết quả là cánh tay còn lại cũng đứt rời.

Cuối cùng, cái đầu rơi xuống, nặng nề rơi xuống đất, thịt bắn tung tóe.

Thí sinh ngồi phía trước cảm nhận được điều gì đó, theo phản xạ lao người vào tờ giấy thi, không để giấy bị vấy bẩn bởi máu phun tứ tung.

Bảo vệ ở cửa dường như đã đợi từ lâu, ngay lập tức bước vào với nụ cười tàn ác, trước mặt mọi người, từng chút một nhặt lại các phần cơ thể còn mềm mại, thu hồi tất cả trừ cái đầu.

Nền xi măng đầy máu, thí sinh đầu tiên đã đánh động báo động, những người chơi còn lại cuối cùng cũng quan sát tình hình trong lớp.

"Ai cho các em nhìn lung tung?!"

Giáo viên chủ nhiệm hét lên đầy giận dữ khiến mọi người co rúm lại.

"Không cho ngẩng đầu nhìn, vậy thì cúi đầu xuống."

Bạch Thiền Y nhún vai, hàng mi rủ xuống, hiểu ra nguyên nhân: "Cái bóng."

Giống như trong các bài kiểm tra thể lực, cái bóng là yếu tố chính.

Xung quanh, một số cái bóng của học sinh đang phình to, mỗi cái bóng đều có một mục tiêu tấn công riêng.

NPC đang tấn công người chơi.

Ánh mắt Bạch Thiền Y trở nên lạnh lùng, nhìn thấy một cái bóng đang lan về phía cô. Khi bị ánh nhìn khóa chặt, cái bóng phình to đang di chuyển lập tức dừng lại.

Lần lượt có những người chơi phát hiện ra điều này, bình tĩnh lại, tập trung cả vào việc canh chừng cái bóng và làm bài.

Tuy nhiên, động tác viết của họ càng nhanh hơn, không biết liệu tác dụng của việc khóa chặt cái bóng bằng ánh nhìn có kéo dài đến khi kết thúc bài thi hay không. Cách làm bài này thực sự quá hao tổn sức lực, giáo viên chủ nhiệm thỉnh thoảng lại đi đi lại lại, thậm chí dừng lại ở một số bàn một thời gian.

Khi mặt bọn họ tái mét đến cực điểm, phòng học đột nhiên chìm trong bóng tối.

Người đầu tiên hét lên giận dữ là giáo viên chủ nhiệm: "Chuyện gì xảy ra vật?!"

NPC đang tức giận, điều này cho thấy cúp điện không phải là một phần trong kế hoạch thi.

Chỉ đơn giản là... nhảy cầu dao?

Nhưng họ nhanh chóng nhận ra điều gì đó, trong trò chơi này, không có điều trùng hợp nào không có lợi cho NPC.

Họ chợt nhớ đến bóng dáng vừa rời khỏi phòng học, tâm trạng trở nên phức tạp.

Trong hành lang, Chu Kỳ An đứng trước hộp điện, buồn ngủ, ngáp một cái.

Chỉ đơn giản là kéo công tắc, không đủ để bị coi là phá hoại tài sản. Từ lúc có động tĩnh trong phòng học, không cần nghĩ cũng biết là có chuyện xảy ra, Chu Kỳ An đã từng chịu thiệt ở phòng thi, đoán rằng có thể lại là quái vật lợi dụng bóng tối để gây rối.

Mức độ bóng tối này sẽ không quá ảnh hưởng đến người chơi lâu năm trong việc làm bài.

Chu Kỳ An không nán lại ở hộp điện quá lâu, đi thẳng đến cổng tòa nhà học.

Còn một điểm đánh dấu nữa, mặc dù khuôn viên trường không lớn, nhưng nếu khám phá từng cái một, mức độ nguy hiểm không phải nhỏ.

Với số lượng người chơi đông như vậy, có lẽ đã có người tìm ra nơi mình chưa đánh dấu, thỉnh thoảng làm một việc tốt cũng có lợi cho những cuộc trao đổi có thể xảy ra sau này.

Khi bước đi trong khuôn viên trường, ngay cả bầu trời cũng có màu hồng.

"Trừ ánh mặt trời bị che khuất bởi trời mưa ban ngày, ánh trăng máu vào ban đêm không tạo ra bóng cũng là một cơ chế bảo vệ cho người chơi."

Nếu không, ngay cả khi đèn trong lớp học bị tắt, dưới ánh sáng quá sáng của mặt trăng, bóng vẫn sẽ xuất hiện.

"Quả nhiên, hai ngày trước là giai đoạn bảo vệ người mới, sau này sẽ càng ngày càng khó." Chu Kỳ An cau mày, thời gian đang gấp gáp, y nhất định phải rời khỏi phó bản này trước khi phải đến phòng y tế của trường vào 9 giờ sáng mai.

Bác sĩ y tế trường hôm nay đã bị thanh khí đâm xuyên qua, nhưng nhiệm vụ vẫn chưa biến mất, y chắc chắn rằng ngày mai sẽ có một nhiệm vụ trợ cấp học bổng còn khó chịu hơn, y cũng không muốn tiếp tục tham gia nữa.

Sau khi về ký túc xá, Chu Kỳ An đã chợp mắt một lúc.

Để tránh ngủ quên, y lấy chiếc 【đồng hồ báo thức nhỏ】 mà Mục Thiên Bạch đã đưa cho cài báo thức.



Một kỳ thi đã kết thúc, có người vui mừng, có người buồn bã.

Mưa đã ngừng, mọi người dẫm lên con đường lầy lội để lần lượt quay về.

Ở phía Nam của khuôn viên trường, Chu Kỳ An, vừa tỉnh dậy, đang đợi dưới lầu ký túc xá, mỗi lần hít thở đều cảm thấy đau đớn ở phổi.

Nhờ sự chữa trị và khả năng tự phục hồi của tiến hóa, phần lớn các vết thương đều nằm trong phạm vi có thể chịu đựng. Chỉ có một vết thương sâu tới tận xương, cho đến bây giờ vẫn còn đang rỉ máu.

Ngay cả khi chợp mắt, y cũng không dám đắp chăn, chỉ che tạm bằng áo ngoài.

Lúc này, y đang đứng đúng chỗ giao thoa giữa bóng tối và ánh sáng mờ trong ký túc xá, tay cầm một chiếc cốc giữ nhiệt, khuôn mặt trắng bệch khiến y trông giống như một lệ quỷ.

Phần lớn người chơi khi đi ngang qua đều giữ một cảnh giác, né tránh y mà đi.

Một nữ người chơi đã đi qua rồi nhưng bất chợt lùi lại vài bước, suy nghĩ một lúc rồi nói nhỏ: "Chuyện về điện... cảm ơn anh."

Thực ra, nhiệm vụ kiểm tra thể chất ba chân cũng có gợi ý về cái bóng, nhưng trong rất ít trường hợp các quy tắc tử vong với cùng một yếu tố được áp dụng ở các cảnh khác nhau, cô không phản ứng kịp.

Nếu không có sự cắt điện kịp thời, có lẽ giờ này cô đã không còn sống nữa.

Chu Kỳ An, đang đóng vai kẻ khốn khổ bên lề đường, nở một nụ cười nhẹ trên đôi môi.

Y ngừng ăn nấm để bổ sung thể lực, dùng giọng điệu nhẹ nhàng đầy hy vọng nói: "Không có gì, tôi có thể hỏi hiện tại cô đã điểm danh được bao nhiêu địa điểm rồi?"

Nữ người chơi do dự một lúc, rồi nói: "Hai."

Lần này đến lượt Chu Kỳ An ngạc nhiên.

Ban đầu y không kỳ vọng nhiều lắm.

Kế hoạch của y là tìm những người chơi có chút lòng nhân ái để hỏi, hiện tại phần lớn người chơi đều đi theo nhóm, hỏi một người có thể biết được điểm danh của hai ba người, nếu lần này không có manh mối gì, thì sẽ đi tìm Hách Nam và những người chơi khác đã từng mắc nợ mình để hỏi.

Dù sao, y cũng không có khả năng cạnh tranh học bổng, hơn nữa con đường sinh tồn của y khác với những người chơi kiên trì thi đấu.

Sử dụng thông tin trong tay, thực hiện một số giao dịch, rất dễ dàng lấy được manh mối.

"Cô chắc chắn là, hai?"

Trong ký ức, nữ người chơi này không phải là người đi đến phòng lưu trữ, có nghĩa là ngoài việc kiểm tra bức tượng, cô còn đi đến một điểm danh chưa biết khác.

Nữ người chơi gãi đầu: "Cũng không phải là quá ít mà."

Chu Kỳ An siết chặt chiếc cốc giữ nhiệt: "Cô có thể cho tôi biết đó là hai nơi nào không?"

Ban đầu, y đã chuẩn bị để trao đổi thông tin, nhưng có vẻ như đối phương cảm kích vì y đã cứu mạng, thêm vào đó không có nhiều mối quan hệ cạnh tranh, nên chủ động nói: "Tượng thần thi cử và nhà vệ sinh ký túc xá."

"???"

Chu Kỳ An cũng đã đi qua nhà vệ sinh, nhưng không gặp phải điều gì, lúc đó y còn cảm thấy kỳ lạ.

Nữ người chơi giải thích chi tiết: "Hôm đó tôi đói không chịu nổi, uống một bát canh thịt ở căng tin, kết quả là tối đó đột nhiên đau bụng, không có gì ngạc nhiên khi gặp quỷ."

Cô nuốt nước bọt: "Đó là một con quỷ nhà vệ sinh, sau khi biết chuyện này, bạn cùng phòng của tôi và một người chơi khác đã thử phối hợp để điểm danh, nhưng thất bại, không thể đi thẳng đến mà không uống canh thịt, cuối cùng phải chia ra hành động sau khi rời căng tin mới thành công điểm danh."

Chu Kỳ An: "Vậy có hai điều kiện kích hoạt, một là hành động một mình, hai là bị đau bụng vì canh thịt?"

Nữ người chơi gật đầu, bổ sung thêm: "Chỉ có thể nói là khả năng kích hoạt cao. Nếu có người chơi đi đến nhà vệ sinh ở các tầng khác nhau trong cùng một thời gian, có lẽ chỉ có một nơi sẽ gặp quỷ."

Tất nhiên, đó chỉ là suy đoán của cô.

Nữ người chơi nói xong, phát hiện ra rằng sắc mặt của đối phương đột ngột trở nên u ám.

Vì phải chuẩn bị cho kỳ thi ngày mai, cô cũng không hỏi thêm, tìm cớ rời đi.

Không lâu sau, Bạch Thiền Y và những người khác đã trở về, thấy Chu Kỳ An đứng không vững ở phía xa, lập tức tiến lại gần.

Thẩm Tri Ngật đứng bên cạnh, không để lộ dấu vết mượn sức để y dựa vào, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Chu Kỳ An yếu ớt thuật lại lời của nữ người chơi.

Bạch Thiền Y nghe vậy, ban đầu sững sờ, sau đó không thể nhịn cười.

Ngay khi ở căng tin, cô đã đặc biệt nhắc nhở mọi người rằng, trong phó bản này, nhiều loại thịt chứa độc tố nhỏ, tốt nhất là không ăn, không ngờ lại là một điểm kích hoạt cốt truyện.

Hơn nữa, đó là một điểm danh gần như cho không.

Giới hạn chế độ ăn uống, học sinh cuối cùng sẽ đói và uống canh thịt, tối đến đau bụng và gặp nguy hiểm trong nhà vệ sinh.

Đột nhiên, Thẩm Tri Ngật, Bạch Thiền Y và chàng sinh viên gần như cùng một lúc nghĩ đến điều gì đó, nhìn Chu Kỳ An với ánh mắt kỳ lạ.

Chóp chép chóp chép.

Khả năng chống độc +1.

Khả năng chống độc +1.

Chu Kỳ An vẫn đang nhai nấm độc, trong mắt lóe lên một tia sáng yếu ớt của sự may mắn: "Mọi người nghĩ xem, khả năng tôi bị đau bụng khi ăn ở căng tin là bao nhiêu?"

"..."

Ba người đồng loạt giữ im lặng.

Trong sự im lặng, Bạch Thiền Y là người đầu tiên lên tiếng, thở dài: "Cậu đừng làm khó các đầu bếp trong căng tin quá."

Mí mắt Chu Kỳ An giật giật.

Bạch Thiền Y ho nhẹ một tiếng, có lẽ cũng nhận ra rằng lời này có chút tổn thương.

"Thực ra không nhất thiết phải là đau bụng khi ăn ở căng tin, có thể thử vận may, biết đâu chỉ cần không thoải mái thì sẽ..."

Nhưng cô không thể nói tiếp.

Nếu cuối cùng đã ăn một đống đồ không sạch sẽ, phát hiện ra vẫn phải dựa vào canh thịt để kích hoạt, chẳng phải là thiệt hại lớn sao.

Ngược lại, Thẩm Tri Ngật suy nghĩ một chút rồi nói: "Lượng thay đổi dẫn đến chất thay đổi."

Độc tố trong thức ăn sẽ tăng dần theo từng ngày, độc tố trong canh thịt bình thường, nhưng thịt bên trong có thể là độc tố mạnh.

Phân tích này có lý có tình, khả năng chống độc cũng có giới hạn, không thể miễn dịch mãi mãi.

Chu Kỳ An còn ngạc nhiên hơn về một điểm khác: "Anh thực sự biết mối quan hệ giữa lượng và chất."

Thẩm Tri Ngật lạnh nhạt nói: "Kỳ An, tôi cũng là người có văn hóa đấy."

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play