Sau khi xuống xe, trước mắt người chơi là một trang viên được xây dựng trên núi. Phong cách kiến trúc Châu Âu màu đen tuyền khiến không khí nơi đây trở nên vô cùng u ám khi trời xẩm tối.
Cổng trang viên không đóng, người đứng ngoài có thể lờ mờ thấy một hồ nước bên trong. Một con chim kỳ lạ không biết tên lướt qua mặt nước. Ngay lúc những giọt nước bắn lên, một con cá trong hồ đã bị bắt gọn.
Con chim đó vừa săn mồi thành công liền bay ra ngoài trang viên. Khi nó bay ngang qua đầu, những giọt nước tanh tưởi rơi xuống từ không trung làm mọi người vội vàng tránh né. Tuy nhiên, con chim kì quái ấy vẫn lượn quanh đầu họ. Lúc này, mọi người mới nhận ra rằng dù có vẻ ngoài giống con quạ, nhưng cái mỏ của nó lại dài hơn cả thân mình.
"Sao cứ lượn lờ bên người tao vậy? Mau cút đi!" Người đàn ông trung niên vốn mê tín cảm thấy con chim này không may mắn, liền dùng đá để đuổi nó đi.
Con chim bị tấn công, con cá trong mỏ rơi xuống. Con cá chết rơi bộp xuống đất, miệng nó phun ra một đoạn gì đó đầy máu.
Người đàn ông trung niên tiến lại gần xem, lập tức rùng mình: "Mẹ kiếp! Là một ngón tay bị đứt lìa."
Khi lùi lại, ông ta va vào Chu Kỳ An.
Người đàn ông trung niên sợ đến mức không thốt nên lời. Cảm giác chạm vào người khác giúp ông ta tìm lại chút cảm giác an toàn, lẩm bẩm: "Ở đó, ở đó có..."
Chu Kỳ An ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt mang theo chút thư thái: "Ở đó có núi có nước."
Ba năm rồi, đã ba năm y chưa được nghỉ phép. Cảnh quan này, nếu đặt ở bên ngoài thì đây hẳn phải là một khu nghỉ dưỡng.
"Diện tích cây xanh chiếm ít nhất 70%. Chỉ có điều mấy cái cây phía Nam quá cao, vậy nên hiệu ứng ánh sáng mới không tốt lắm."
Nghĩ đến căn nhà cũ kỹ nhỏ bé mà y mua ở bên ngoài vành đai số ba thành phố cộng với số tiền trả góp cao ngất ngưởng, Chu Kỳ An bỗng dưng thấy lòng chua xót.
(Mèo: Nếu anh chị em thắc mắc từ "Vành đai" thì có thể tra "Ring road" nhé)
Người đàn ông trung niên đột nhiên cảm thấy chàng trai trước mặt còn đáng sợ hơn cả ngón tay đứt kia, thần kinh của họ dường như không ở cùng một tần số.
Người chơi nữ lấy ra một chiếc khăn tay, bước tới quấn ngón tay đứt lại rồi cẩn thận xem xét.
Chu Kỳ An tiếp tục ngắm cảnh. Màu sắc của lá cây hai bên chủ yếu là đỏ, ở giữa có tấm biển gỗ khô cong vẹo, trên tấm biển bạc màu là tên của trang viên được viết bằng sơn đỏ đậm: Trang viên đêm đẹp.
Người xuống xe muộn nhất là Tư tiên sinh. Với dáng vẻ khoa trương thích làm màu, gã dang rộng hai tay ra, nói: "Thế giới nên là một đại dương tràn đầy niềm vui, nên chúng ta cần phải phấn đấu để mang nụ cười đến cho tất cả mọi người. Và hôm nay, chúng ta sẽ lại gieo hạt giống hạnh phúc xuống lần nữa."
Chu Kỳ An thì thầm với người đàn ông trung niên: "Hắn quả là có bệnh."
Người đàn ông trung niên nhìn với ánh mắt một lời khó nói hết.
Còn cậu thì quả là không biết chữ "chết" viết như thế nào.
Nếu nhân viên có thể định đoạt sinh tử, những người chơi thâm niên đã sớm quỳ xuống cầu xin thu mua. Chu Kỳ An tin thứ đáng sợ này trong phó bản nắm giữ quyền hạn không cao, ít nhất là không hiểu rõ tình hình của người chơi ngoài đời thực.
Nếu không, Tư tiên sinh đã không tỏ ra ngạc nhiên khi y nhanh chóng trả lời "giết vợ" một cách thản nhiên như vậy.
Không phải ông chủ, cũng không phải khách hàng.
Vậy tôn trọng làm quái gì.
Đôi tai dài của Tư tiên sinh giật giật, mắt thỏ đỏ rực lên, tiếp tục nói:
"Trang viên này do một vị phú ông họ Tuân nổi tiếng trong vùng bỏ tiền ra xây dựng, mọi người đều gọi ông là Tuân phú ông. Tuân phú ông từng rất giàu có, nhưng tiếc rằng vì tính tình nóng nảy lại tham lam, vợ con của ông đã bỏ đi khi ông ta mới trung tuổi*."
*Trung tuổi ~ Trung niên.
"May mắn thay, bây giờ khi đã đến tuổi xế chiều, đầu óc không còn minh mẫn nữa, ông ta đã kịp thời tỉnh ngộ, thường hay nhận nhầm kẻ trộm thành con cái."
Đám người chơi nhìn nhau. Cũng đã già cả rồi, kịp thời chỗ nào vậy?
"Nhiệm vụ của các ngươi rất đơn giản. Giả làm người thân của Tuân phú ông rồi chăm sóc người già cô độc này, để ông ta có thể an hưởng tuổi già."
Dự án nào cũng cần có chỉ tiêu, một người chơi lâu năm hỏi: "Cần chăm sóc đến mức nào?"
Tư tiên sinh cười bí ẩn, lưỡi đỏ tươi liếm môi, đôi mắt nhuốm màu tham lam: "Chăm sóc đến mức ông ta đồng ý giao tài sản vào tay các bạn."
Lời nói vừa chuyển, gã tỏ vẻ tốt bụng nhắc nhở: "Tuyệt đối không được để bị phát hiện ra mình là hàng fake. Giống như tất cả những người giàu khác, Tuân phú ông ghét nhất là bị lừa dối, nếu bị phát hiện thì hậu quả sẽ khủng khiếp lắm đó nha."
Nó chớp chớp mắt, lông mi dài quá mức cũng màu đỏ, nói là "khủng khiếp", nhưng nụ cười lại trở nên rạng rỡ hơn trước.
Những lời đe dọa kiểu này, những người chơi thâm niên đã nghe nhiều rồi, nhưng vẫn không nhịn được mà cau mày.
Trong đầu mọi người xuất hiện bảng giao diện với thông báo nhiệm vụ:
【Phó bản: Người thừa kế tốt nhất
Độ khó phó bản: Ba sao rưỡi
Nhiệm vụ chính: Núi vàng núi bạc đều là núi tiền của bạn, hãy nỗ lực trở thành người thừa kế xuất sắc nhất!
Thời gian phó bản: Có thể khi trời tối, có thể khi trời sáng.
Số lượng người chơi tham gia: 6 (lục lục đại thuận*, đại cát đại lợi)】
*"Lục lục đại thuận" là lời chúc dành cho người ở tuổi trung niên được gia đình hạnh phúc, công tác thuận lợi, sự nghiệp thành tựu. Ý nghĩa của cả câu là chỉ trên dưới thuận hòa. - Trích "Vạn điều hay"
Nội dung bảng giao diện không chỉ lập tức trở nên phong phú, mà còn có thêm một cửa hàng, tuy nhiên hiện tại lại hiển thị 【Chưa mở, sẽ mở sau khi người chơi vượt qua phó bản đầu tiên】.
Chu Kỳ An băn khoăn: "Nếu đã có bảng hiển thị thông báo, vậy còn cần nhân viên làm gì nữa?"
Những người chơi lâu năm: Câu hỏi hay đấy.
Nhưng bọn họ chọn không hỏi.
Tư tiên sinh lạnh lùng nói: "Có nhiều giai đoạn, nhân viên xử lý sẽ linh hoạt hơn."
Chu Kỳ An suy nghĩ một lúc rồi hiểu ra, giống như ở mỗi đơn vị đều có vài vị trí chỉ để ngồi chơi xơi nước.
Y tìm mãi trên bảng giao diện nhưng không thấy sổ góp ý nên không thể đề nghị trò chơi tiết kiệm chi phí được. Thay vì chi tiền cho nhân viên, chi bằng biến thành phần thưởng và phát cho người chơi ở tầng dưới thì ngon.
Tầng dưới mới là nền tảng của trò chơi!
Chu Kỳ An lẩm bẩm nhưng những người khác vẫn nghe thấy điều đó, đám người chơi lâu năm cũng thấy y thuận mắt hơn một chút.
Người chơi nữ nói: "Cậu xứng đáng được hưởng lễ ở Thái Miếu."
Hai mắt Chu Kỳ An sáng lên.
Người chơi nữ nói tiếp: "Nhưng cậu phải biết, Thái Miếu là nơi dành cho người đã khuất, biểu thị vinh dự cao nhất sau khi chết."
Không thấy mắt thỏ của Tư tiên sinh đỏ hơn vì tức giận sao?
Chu Kỳ An liếc mắt nhìn, quả nhiên là thế.
"Có điều gì đó không ổn."
Y nói về chính mình.
Kể từ khi vào phó bản này, Chu Kỳ An cảm thấy mình dễ nổi nóng hơn hẳn ngày thường. Sự cáu kỉnh này không bắt nguồn từ nỗi sợ hãi cái chưa biết, mà lại giống như một yếu tố bạo lực nào đó trong huyết thống của y đã bị kích hoạt.
"Có lẽ là liên quan đến không khí." Chu Kỳ An lập tức đổ lỗi cho môi trường. Từng ngụm không khí ở đây đều mang mùi tanh nhẹ trong làn sương mờ, khiến người ta có cảm giác bứt rứt khó chịu.
Tư tiên sinh liếc nhìn bầu trời, tiếp tục nói với giọng điệu khoa trương của mình: "Hỡi những người thừa kế truyền bá tình yêu và quan tâm, các bạn cần tiến vào biệt thự thành công trước tám giờ tối."
Mọi người không chần chừ nữa, vội vã bước vào trang viên.
Chu Kỳ An đút tay vào túi, chiếc điện thoại vốn để trong đó đã không thấy đâu. Những người khác cũng vậy. May mắn là những người chơi thâm niên nhiều kinh nghiệm đã chuẩn bị đạo cụ xem giờ chuyên dụng.
Chỉ còn mười phút nữa là tám giờ.
Cổng sắt mở hé được đẩy ra. Cánh cổng đã có phần hỏng hóc, khi mở phát ra tiếng rít như tiếng cười quái dị.
Thực tế, thực vật trong trang viên còn rậm rạp hơn Chu Kỳ An tưởng, khắp nơi đều là những cây cối âm u. Thứ ghê tởm nhất là cái hồ. Tư tiên sinh cố tình dẫn họ đi một vòng quanh đó, trên mặt hồ phủ một lớp chất dính nhầy nhụa như mỡ.
Khung cảnh bên ngoài quá mức quỷ dị, đến khi Tư tiên sinh gõ cửa biệt thự, đèn trong nhà tỏa ra khiến người ta cảm thấy ấm áp.
"Mấy người là..." Người đàn ông mở cửa đeo kính không gọng, diện mạo văn nhã tuấn mỹ, nhưng có một vết sẹo nổi bật ở khóe mắt.
Anh mặc áo sơ mi và quần jeans đơn giản, giọng nói thiếu tự tin, ấn tượng tổng thể mang lại cảm giác đẹp mắt nhưng yếu đuối.
Tư tiên sinh mỉm cười nói: "Xin hỏi Tuân tiên sinh có nhà không?"
Người đàn ông gật đầu, nhút nhát lặp lại câu hỏi: "Mấy người là..."
Chu Kỳ An lần thứ hai đáp lời: "Tôi là con trai của Tuân tiên sinh."
Tư tiên sinh chỉ đề cập đến việc đầu óc không tốt và vợ con bỏ đi, nghĩa là số lượng thân thích bị hạn chế, thế nên lúc này nhất định phải giành được thân phận trước.
Mọi người kinh ngạc bởi sự táo bạo của y.
Ít ra cũng phải hiểu rõ tình hình rồi mới lên tiếng chứ.
Người chơi nữ là người đầu tiên hoàn hồn, thấy Chu Kỳ An không sao, liền hướng người đàn ông mở cửa mà hừ lạnh: "Tôi là ai? Dĩ nhiên là người vợ bạc nghĩa của ông ấy rồi."
Người đàn ông nhìn Chu Kỳ An, rồi nhìn cô ta, sửng sốt một lúc: "Dì Tô? Sao có thể..."
Rất không may, có vẻ như bọn họ đã giả dạng thành người mà người đàn ông này biết.
Chu Kỳ An vẫn điềm nhiên: "Dậy thì thành công."
Người chơi nữ bình tĩnh nói: "Phẫu thuật thẩm mỹ."
Người đàn ông cảnh giác hỏi: "Mấy người có bằng chứng gì không?"
Chu Kỳ An nhìn người chơi nữ: "Tôi chứng minh đây là mẹ tôi." Y hắng giọng: "Mẹ."
Người chơi nữ giật giật mí mắt, sau đó nói: "Thằng nhóc này thật sự là con trai tôi."
Có thể nói là diễn xuất hết sức hời hợt.
Người chơi lâu năm phía sau liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn ba phút.
Anh ta cầm con dao nhỏ giấu sau lưng, có thể xác nhận rằng người mở cửa không phải là Tuân phú ông. Nếu cứ tiếp tục bị ngăn cản như này, thì anh ta chỉ có thể thử đột kích vào thôi.
Đừng nói đến người đàn ông mở cửa, lời nói dối vụng về của họ khiến người đàn ông trung niên và chàng sinh viên cảm thấy cực kỳ bối rối.
Chu Kỳ An lại rất bình tĩnh. Trên đường đến đây, y chỉ thấy một bệnh viện bỏ hoang, hoàn toàn không thể làm xét nghiệm huyết thống.
Mục tiêu của mọi người là như nhau, đó là phải nhanh chóng vào trong càng sớm càng tốt.
"Nói với Tuân tiên sinh rằng anh rể của ông ấy đã đến." Hai người chơi lâu năm đóng vai người nhà vợ một cách thuần thục.
Tư tiên sinh đột nhiên đẩy chàng sinh viên một cái.
Người này bừng tỉnh từ trạng thái kinh ngạc, nhanh chóng chạm vào cánh tay người chơi nữ: "Nếu tính khí dượng vẫn còn như trước, chúng ta sẽ giúp cô."
Hành động này đã thu hút sự chú ý của những người chơi lâu năm, không hiểu tại sao Tư tiên sinh lại chăm sóc cho một người chơi mới như vậy.
Người đàn ông trung niên lập tức xoa đầu chàng sinh viên: "Đúng vậy, con trai của bố thật chu đáo, biết nghĩ cho người nhà."
Mọi người nói xong, đồng thời tiến lên, ép mình chen vào trong.
Người đàn ông mở cửa bị đẩy ngã lảo đảo: "..."
Anh nhìn về phía Tư tiên sinh vẫn đứng ngoài cửa, từ đầu đến cuối không bị khuôn mặt thỏ dọa sợ: "Còn anh là..."
"Tôi đến xin việc." Tư tiên sinh cúi người chào một cách tao nhã.
Người đàn ông mở cửa liên tục xua tay: "Chúng tôi không thiếu người giúp việc ở đây."
"Không, xin đừng hiểu lầm. Tôi đến xin làm tượng đá ở cổng, có thể trấn trạch giữ của."
Nói xong, Tư tiên sinh đứng yên bất động ở cửa. Màn đêm tối tăm khiến cho bóng dáng của gã trở nên mờ nhạt, trông thật sự giống một bức tượng đá.
Người đàn ông mở cửa có vẻ khá nhút nhát, dường như rất dễ thỏa hiệp: "... Vậy cũng được, nhưng lương sẽ không cao đâu."
"Khụ khụ." Tiếng ho già nua truyền xuống từ trên lầu, phá tan màn kịch phi lý này: "Tuân Nhị, ai đến vậy?"
Một ông lão đang chậm rãi đi xuống cầu thang, nhìn thấy người đàn ông trung niên thì khựng lại. Sau vài giây, ông kích động ném cây gậy xuống, suýt chút nữa ngã lộn nhào xuống cầu thang: "Con trai, là con sao——"
Không lâu trước đó, ông đã mơ thấy vợ con mình trở về, nhưng không ngờ nó lại thành hiện thực nhanh đến vậy. Mặc dù ông lão đã không còn nhớ rõ con trai mình trông thế nào nữa, nhưng một giọng nói vô hình cho ông biết: Con trai ông chắc chắn là độ tuổi này.
Người đàn ông trung niên đờ người.
Chu Kỳ An nhanh chóng đứng chắn trước mặt ông ta: "Bố."
Ông lão ba lần ngỡ ngàng.
Chu Kỳ An: "Con ở đây."
Tư tiên sinh nói ông lão thường xuyên nhận giặc làm con, y tin vào sự phán đoán của ông.
Ông lão không làm y thất vọng, mặc dù tuổi tác không khớp song ông nhanh chóng sửa sai, nói: "Con... con đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi?"
Chu Kỳ An gật đầu mạnh: "Con đi cùng mẹ, làm hai người được giảm nửa giá."
Lúc này ông lão mới nhìn về phía người chơi nữ duy nhất có mặt.
Người chơi nữ bắt đầu diễn, vừa hơi thân mật mắng ông vô lương tâm, bao nhiêu năm không tìm mình, vừa đánh giá tình hình trong lòng. Đạo cụ may mắn không phải là vô dụng. Lần này chỉ có mình cô ta là nữ trong nhóm người chơi, người vợ lại có nhiều cơ hội được tiếp xúc với NPC quan trọng hơn những người khác, cho nên đây là thân phận dễ nhất để hoàn thành nhiệm vụ dù nó ẩn tàng nhiều nguy hiểm.
"Em gái em vì muốn gặp lại anh nên đã đi phẫu thuật thẩm mỹ." Một người chơi khác xen vào, giọng trầm trầm nói: "Anh mà dám đối xử tệ với cô ấy, bọn tôi sẽ không bỏ qua đâu."
Mỗi người bọn họ nói một câu, ông lão vốn dĩ đã không khỏe lại bị làm cho chóng mặt nhức đầu. Một lúc sau, trong sự hỗn loạn của chuyện nhận người thân, ông nghẹn ngào thở ra một câu: "Ăn cơm trước đã."
Ông nhìn người đàn ông đã mở cửa lúc trước: "Tuân Nhị, con đi chuẩn bị thức ăn đi."
Tuân phú ông lại giải thích với Chu Kỳ An và người chơi nữ: "Tuân Nhị là đứa trẻ mà ta nhận nuôi sau khi các con đi. Ta thường xuyên cho nó xem những bức ảnh của con trước đây và kể về những kỷ niệm đẹp đó."
Để chúc mừng cuộc đoàn tụ gia đình muộn màng, Tuân phú ông có vẻ rất vui: "Ta sẽ xuống hầm lấy vài chai rượu."
Nói xong, ông từ chối sự giúp đỡ của Chu Kỳ An, một mình bước ra ngoài.
Trong một khoảng thời gian, chỉ còn lại những người chơi trong đại sảnh.
"Mọi người tự giới thiệu chút đi, dù sao chúng ta cũng phải ở cùng nhau một thời gian." Người chơi nữ cười tươi nói: "Tôi tên là Hàn Lệ."
Chàng sinh viên tiếp lời: "Cứ gọi tôi là sinh viên đi. Tôi không biết mình có sống sót để vào đại học được không, nhưng ít nhất nghe vậy khiến tôi vui lên một chút."
Đến lượt người đàn ông trung niên, ông ta nói với vài phần tự hào: "Có thể mọi người đã nghe về Tập đoàn Phỉ Lệ, tôi là một trong những cổ đông, Vương Mộc. Trong phó bản tôi là người mới, nhưng ngoài đời tôi có thể giúp đỡ được mọi người. Cứ gọi tôi là ông chủ Vương, hoặc gọi bằng tên thôi cũng được."
Đôi môi mỏng của Chu Kỳ An mấp máy: "Kỳ An, xuất phát từ ý nghĩa cầu bình an."
Người đàn ông bên cạnh cảm thấy cái tên này thật mỉa mai, cầu bình an mà cuối cùng lại vào phó bản, anh ta nói: "Tôi tên là Hàn Thiên Sinh."
Chu Kỳ An vô thức liếc nhìn người chơi nữ. Không chỉ cùng họ, hai người này có vẻ khá thân thiết trên đường đi, y nhớ người chơi nữ đã gọi người đàn ông này là anh trai.
"Anh em ruột?"
Hàn Thiên Sinh trông có vẻ lớn tuổi hơn.
Hàn Thiên Sinh không phủ nhận.
Cuối cùng đến lượt người đàn ông ít nói, hắn lạnh nhạt nói: "Trần Giam." Rất hợp với tính cách của hắn ta, rất kín miệng.
Vài người chơi sơ bộ trao đổi thông tin với nhau, cho đến khi Tuân Nhị bưng thức ăn ra, họ mới dừng lại.
Chu Kỳ An chủ động đến giúp bưng thức ăn.
"Bố thường hay nhắc đến anh và dì Tô." Tuân Nhị mỉm cười với y.
Người con nuôi của Tuân phú ông này có vẻ khoảng hai mươi tuổi, căn biệt thự rộng lớn hàng ngày đều do một mình anh quản lý, bao gồm cả việc dọn dẹp và nấu ăn.
Lúc này Tuân Nhị vẫn đang mặc tạp dề trắng, trên đó có vết máu đỏ tươi: "Bây giờ cũng muộn rồi, nấu nướng sẽ mất nhiều thời gian, tôi làm sashimi cho mọi người."
Anh quay người đi vào bếp lấy nốt thức ăn.
Lúc này Tuân phú ông cũng xách theo chai rượu bước vào: "Tất cả ngồi xuống đi, đứng đó làm gì?"
Chu Kỳ An và Hàn Lệ tự nhiên ngồi gần Tuân phú ông nhất.
Tuân Nhị cần mẫn phục vụ mọi người như một người hầu. Sau khi bày đủ bát đũa cho tất cả, anh ta mới ngồi xuống.
Ánh đèn chiếu vào đĩa cá tôm trên bàn, người chơi nghĩ ngay đến con cá trong hồ nhả ngón tay đứt lìa, sắc mặt không dễ coi.
"Nếm thử đi, đều là cá tươi mới câu sáng nay." Tuân phú ông ân cần gắp một miếng cho "vợ" trước, rồi gấp không chờ nổi há to miệng, hút một cái nuốt sống miếng cá, cuối cùng thỏa mãn liếm môi, thưởng thức dư vị vô tận.
Tiếng nuốt lớn khiến mọi người rùng mình.
Hàn Lệ chuẩn bị đẩy rắc rối về phía đông.
Chu Kỳ An chú ý tới động tác nhỏ của cô ta, lập tức gắp một miếng đưa sang: "Mẹ, mẹ ăn nhiều chút."
Hàn Lệ đang định chuyển miếng cá cho "con trai", trừng mắt nhìn y.
Bị Tuân phú ông nhìn chằm chằm, Hàn Lệ đành phải nếm thử một miếng nhỏ, vị tanh nồng y hệt như cô ta tưởng tượng.
Ánh mắt của Tuân phú ông nhìn cô ta bỗng thân mật hơn nhiều.
Hàn Lệ lau miệng, nhận được thông báo gia tăng độ thân thiện của Tuân phú ông.
Nhìn hoàn cảnh hiện tại, Tuân phú ông này không phải là đèn cạn dầu, mà là một ông già đang hối hận và thiếu tình yêu thương, song lại rất bí ẩn và độc ác.
Tuân phú ông tự tay rót rượu cho Chu Kỳ An.
Hành động khác thường này khiến Chu Kỳ An cảnh giác. Làm gì có ông bố nào lại đứng lên rót rượu cho con trai?
"Là bố có lỗi với con. Những năm qua con đã chịu nhiều thiệt thòi, ly rượu này coi như là bố bồi tội với con."
Buzzzz.
Một con muỗi lượn qua lượn lại nhưng không một ai động đậy để đuổi nó đi. Nó đậu trên miệng chai một lúc rồi đùng lăn ra chết, không biết là say rượu hay trúng độc.
Tuân phú ông làm như không thấy, tiếp tục mời rượu.
Cảnh tượng này khiến những người chơi khác lắc đầu, nghĩ rằng Chu Kỳ An chắc là hám lợi nên chọn tiến hóa cơ quan cấp một hoặc hai, nếu không tại sao chỉ có y mới gặp phải chuyện có độ khó cao như này?
Chu Kỳ An nâng ly rượu, mái tóc dày che khuất nét mặt y.
Người chơi lâu năm từng nói phó bản chú trọng sự công bằng. Lợi thế của y quá rõ ràng, sự công bằng này đã bị phá vỡ. Để an toàn, y mới chọn tiến hóa ngón chân thay vì cả bàn chân.
Quả nhiên là điều tồi tệ nhất đã xảy ra. So với người khác, y dễ bị nhắm đến hơn.
Dựa vào kỹ năng ban đầu, Chu Kỳ An mạnh dạn nhấp một ngụm, vị rượu mạnh hơn nhiều so với rượu vang trên thị trường.
Y lặng lẽ kiểm tra bảng giao diện:
【Kháng độc +1.】
【Chỉ cần uống không chết, cứ việc uống đến chết. Đại Lang, bọn họ không thể hại chết cậu.】
"..."
Có thể khẳng định được là rượu có độc, nhưng độc tính không lớn.
Tuân phú ông thấy y không có phản ứng gì, lại rót thêm một ly cho Chu Kỳ An, còn mình thì lấy cớ không khỏe, dùng trà thay rượu.
Hai ly chạm nhẹ vào nhau.
Lượng rượu không nhiều lắm, Chu Kỳ An một hơi uống hết.
【Kháng độc +1.】
"Bố, rót thêm đi."
Giọng Chu Kỳ An như ra lệnh, ly rượu đặt bên cạnh y. Bàn ăn dài, mọi người ngồi cách nhau một khoảng, mỗi lần rót rượu Tuân phú ông phải đứng dậy khom lưng.
【Kháng độc +1.】
"Rót."
【Kháng độc +1.】
"Rót nữa đi."
【Kháng độc +1.】
Rượu vang không có tác dụng, đổi sang rượu trắng. Tuân phú ông lại ra ngoài một chuyến, quay về với đôi chân run rẩy, rồi mở một chai rượu ngon.
Nồng độ rất cao, hầu hết mọi người uống xong sẽ say đến không biết trời đất là gì.
Uống say trong trò chơi chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Tuy nhiên, sau ba vòng rượu, mặt Chu Kỳ An không đỏ, tim không đập nhanh, chỉ có hốc mắt hơi đỏ lên: "Trên đời chỉ có bố là tốt nhất."
Tuân phú ông cuối cùng không nhịn được, hỏi: "Con trai à, sao tửu lượng của con lại tốt như vậy?"
Chu Kỳ An: "Vì con đã từng đi làm."
Lão già, ông có biết văn hóa bàn nhậu là gì không?
【Độ thân thiện của Tuân phú ông đối với bạn miễn cưỡng tăng 5 điểm.】
Chu Kỳ An nhướng mày, thật là miễn cưỡng.
Tuân phú ông thở hổn hển, quyết định thay đổi chiến thuật: "Đừng uống nữa, ăn chút gì đi."
Chu Kỳ An ngập ngừng mở miệng, nắm lấy quyền chủ động: "Con muốn ăn tôm, nhưng con không biết lột vỏ, chọn chỉ tôm cũng rất phiền."
Tuân phú ông xắn tay áo, tỏ ra mình là một người bố từ bi: "Không sao, bố sẽ lột cho con."
Chu Kỳ An không nói gì.
Sống ở đây thì phải ăn, mà tôm thì có vẻ dễ chấp nhận hơn cá. Ít nhất trong bụng tôm sẽ không có ngón tay đứt.
Tuân phú ông lấy kính lão trong túi ra, đeo vào, rồi từ từ chọn chỉ tôm. Dường như ông ta bị Parkinson* nhẹ, cổ tay run rẩy cả quá trình.
*Parkinson là một rối loạn thoái hóa chậm tiến triển, được đặc trưng bởi run tĩnh trạng, tăng trương lực cơ, giảm vận động và vận động chậm, và sau cùng ổn định tư thế và/hoặc dáng đi
Lột một con tôm mất hai mươi giây, ăn chỉ mất hai giây, Chu Kỳ An ăn xong ngoan ngoãn ngồi im, hai mắt to tròn nhìn Tuân phú ông chằm chằm như em bé đang đợi ăn.
Tuân phú ông lau mồ hôi trên trán, dưới ánh mắt mong chờ tiếp tục lột tôm. Thời gian trôi qua, ông ta dần cảm thấy đau lưng mỏi gối tê tay, đôi chân già cỗi lạnh buốt run bần bật dưới bàn.
Ngoài trời gió lớn, lần này độ thân thiện không tăng nữa, gió lạnh luồn qua cổ áo. Chu Kỳ An chuyển ánh mắt từ Tuân phú ông tới chỗ cửa sổ, định đi đóng nó lại.
Ngay giây tiếp theo, cơ thể y khẽ run lên.
Mình hoa mắt rồi?
Chu Kỳ An không nhịn được xoa xoa mắt, dường như vừa thấy bóng dáng rất quen thuộc thoáng qua.
Khi y kinh hoàng nhìn lại thì chẳng có gì ở đó cả.
Chắc chắn là do cồn gây ra.
Chu Kỳ An tự trấn an mình.
"Con ăn no rồi." Y đột ngột nói.
Tuân phú ông như được giải thoát, liền ngồi xuống.
*****
【Tác giả có lời muốn nói】
Chu Kỳ An: Núi đẹp, biển đẹp, người đẹp, tất cả đều tuyệt vời hơn cái đám cưới chết tiệt kia. Tạm biệt mẹ, con ra khơi đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT