Cái chết của Tuân phú ông đã mang đến sự thay đổi cho toàn bộ trang viên, trong đêm tối mịt mù, biệt thự trở thành trung tâm kinh hoàng nhất. Nó như một khối u dị dạng khổng lồ, nghiêng ngả lại nhấp nhô.
Mọi người dừng bước trước biệt thự, có chút rùng mình.
Sau khi cho cá ăn, chàng sinh viên trở nên gan dạ hơn chút: "Có nên phóng hỏa không?"
Chu Kỳ An nhìn cậu một cái, như đang nhìn một kẻ ngốc.
Chàng sinh viên bối rối gãi đầu.
Hiện tại, Chu Kỳ An là người trông giống người nhất trong số họ, nhưng cũng là kẻ ít giống người nhất, những người khác đều dần trở thành quái vật, chỉ có y giống như một nam yêu tinh.
Y tùy tiện xé một đoạn vải buộc tóc dài lại, thản nhiên nói: "Lửa có thể khống chế NPC, nhưng cũng chỉ là khống chế tạm thời mà thôi."
Tóc y thực sự quá nổi bật, khi di chuyển đôi khi còn tạo thành những đường cong đẹp mắt, khiến người khác không thể không liếc nhìn vài lần.
Không để ý đến những ánh mắt đó, tâm trí Chu Kỳ An vẫn tập trung vào việc làm sao để giết chết NPC.
Khi Tuân phú ông còn sống cũng không thể làm y nổ chết, huống chi bây giờ. Y gần như có thể chắc chắn rằng, để giết được đối phương, chỉ có thể dựa vào bảo vật cấp thần năm sao trở lên.
Cửa biệt thự mở toang, bên trong hoàn toàn trở thành một ổ tối đen như mực.
"Đi vào thôi." Y trầm giọng nói.
So với lúc trước hoảng hốt chạy trốn, giờ đây ít nhất người chơi cũng đã có thể thẳng lưng bước đi.
Chàng sinh viên thậm chí cảm thấy mình đi với vẻ kiêu ngạo, khi nhận ra điều đó, miệng cậu mở ra, tham lam hít thở không khí... mùi thối rữa tanh nồng xộc vào mũi.
Cậu cảm thấy hình như bản thân có vấn đề, kỳ lạ là bây giờ khi hít thở, mùi này lại khiến cậu dễ chịu đến lạ.
Chu Kỳ An liếc qua mọi chuyện, cảm giác như mình đang bị bao vây tứ phía.
Máu bùn trên sàn tầng một không quá dày, so với tầng hai và tầng ba, nơi này bị ảnh hưởng ít hơn.
"Thức ăn..." Hàn Lệ đã từng ăn sashimi, sau khi bị dị hóa, bị ảnh hưởng sâu sắc, vảy trên mặt cô mở ra rõ ràng khi cô nuốt nước bọt, biểu hiện sự thèm ăn.
Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, cô hoàn toàn không thể kiềm chế cơn đói, theo bản năng lẩm bẩm:
"Cá lớn ăn cá bé, ăn con yếu hơn để hấp thụ dinh dưỡng, mới có thể nắm giữ sức mạnh lớn hơn."
Chu Kỳ An đứng ngay bên cạnh cô, mồ hôi đầm đìa nhưng mặt không đổi sắc, cố gắng kéo bọn họ về nhiệm vụ chính: "Có thêm một ít vết máu trên cầu thang, sau khi chúng ta rời đi, có thể Tuân Nhị đã xuống đây."
Trần Giam thèm thuồng nói: "Chỉ cần không ăn thịt người là được. Chia nhau ăn Tuân Nhị thôi, cũng chưa đến mức hoàn toàn trở thành quái vật."
Hàn Thiên Sinh với cái "miệng cá không thể nói tiếng người" đột nhiên nhìn Chu Kỳ An nói: "Sao tôi thấy cậu thơm thế nhỉ?"
"!" Đúng là không dẫn dắt nổi.
Bản năng của loài thú luôn nhạy bén hơn con người, cái đầu cá lớn của Hàn Thiên Sinh giúp anh giữ được bản năng đó. Anh ta liên tục liếm môi, dưới ánh sáng trông như bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới.
Nghe vậy, những người khác cũng tập trung nhìn Chu Kỳ An, cảm giác như bọn họ thực sự đang ngửi thấy mùi thịt Đường Tăng.
"Thơm."
"Thơm quá."
Bọn vô thức vây quanh Chu Kỳ An, xung quanh liên tục vang lên tiếng nuốt nước bọt.
Khác với mùi hôi thối trong không khí, hương thơm mờ ảo từ cơ thể Chu Kỳ An đã hấp dẫn bọn họ sâu sắc.
Những con cá nhỏ trong hồ kén ăn không ăn Chu Kỳ An, nhưng điều đó không có nghĩa là quái vật sẽ không ăn.
Để tránh bị đặt lên bàn ăn chung với Tuân Nhị, Chu Kỳ An giơ cao đèn chiếu sáng trong tay, lạnh lùng quay lại nói: "Mấy người thật sự không sợ biến thành quái vật."
Câu nói này phần nào vẫn có tác dụng.
Lợi dụng lúc mọi người hơi tỉnh táo lại, y đổi giọng: "Nếu đã đói như vậy, thì hãy tìm Tuân Nhị trước, rồi tha hồ mà ăn uống thỏa thích."
Nói xong, y bất ngờ đá tung cánh cửa tủ gần đó: "Ở đây à?"
Trong tủ trống không.
Chu Kỳ An lại cúi xuống: "Hay là ở đây?"
Giọng nói mơ hồ mang theo một chút nghịch ngợm, giống hệt như một đứa trẻ ngây thơ nhưng tàn nhẫn bước ra từ phim kinh dị.
Chu Kỳ An rất giỏi diễn xuất nhập vai, bề ngoài thì đang tìm kiếm Tuân Nhị, nhưng thực chất trong đầu đang tưởng tượng cảnh bị sếp yêu cầu tăng ca vào tối cuối tuần.
Chỉ cần nghĩ tới thôi, căm hận của y đã nặng nề hơn cả lệ quỷ.
Y thành công rồi!
Chu Kỳ An cuối cùng cũng có cảm giác không giống người cũng không giống quỷ.
Diễn xuất đủ để ghi vào sử sách đã thành công làm mọi người rối loạn trong chốc lát, bọn họ cũng bắt đầu tìm kiếm Tuân Nhị.
Anh em tâm đầu ý hợp, Hàn Lệ nhiều lần nhìn chằm chằm vào lưng Chu Kỳ An, nuốt nước bọt, giả vờ vô tình hỏi: "Bảo vật thần cấp 5 + ở đâu? Phòng của Tuân phú ông à?"
Đồ chắc chắn ở tầng ba, tiếc là trước đó Tuân Nhị đã cản đường, thời gian không đủ.
Chu Kỳ An giả vờ không thấy cơn thèm ăn ẩn hiện trong kẽ răng của cô, trả lời qua loa: "Lát nữa tôi sẽ dẫn mọi người đi."
Y nheo mắt, rốt cuộc người chơi lâu năm vẫn có chút nghi ngờ.
Theo thời gian, cơn thèm ăn của bọn họ sẽ dần tăng lên. Kiềm chế hiện tại chỉ là vì lo sợ hoàn toàn biến thành quái vật. Một khi biết được vị trí của bảo vật, bản thân y sẽ mất đi giá trị lợi dụng...
Sớm muộn gì cũng trở thành bữa ăn.
Lớp bùn thịt trên sàn nhà hạn chế tốc độ di chuyển, Chu Kỳ An khẽ nhíu mày: "Cứ thế này thì không ổn."
Khi lên cầu thang dị hóa, tốc độ của y sẽ bị tụt lại xa so với mọi người, chắc chắn sẽ bị phát hiện khác thường.
Y gọi chàng sinh viên: "Lại đây."
Ngốc cũng có cái lợi của ngốc, hai mắt cá kia không có bao nhiêu sát khí, chàng sinh viên nhìn người giống như một chú chó ngốc nghếch.
"Cõng tôi." Chu Kỳ An nói: "Đế giày của tôi gần như tan chảy rồi."
Đế giày cao su kém chất lượng thực sự đã gần như không còn nhìn thấy.
Không đợi đối phương lên tiếng, Chu Kỳ An đã nhảy lên, chàng sinh viên theo phản xạ cõng y.
Không biết có phải do tính cách quá tốt của cậu này không, nhưng chàng sinh viên bị ảnh hưởng ít hơn tương đối, dường như phó bản này có một sự ưu ái nhất định đối với kiểu người như vậy.
Chu Kỳ An chọn để cậu cõng mình còn có một lý do nữa, lưng là điểm đặc biệt đối với bất kỳ sinh vật nào.
Ngay cả đối với quái vật, khi bị thức ăn cưỡi lên lưng, chúng cũng sẽ sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm và khó chịu, cảm giác này có thể giảm bớt một phần sự thèm ăn.
So với chàng sinh viên, lúc này Chu Kỳ An biểu hiện càng không giống con người.
"Kiểm tra xem ghế sofa thế nào..."
"Rồi kiểm tra xem trong chậu cây có gì không..."
Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau, khiến những sợi lông nhỏ trên tai của chàng sinh viên dựng đứng lên.
Chu Kỳ An thản nhiên, như không nhận ra, dùng giọng điệu mà y đã sử dụng khi lần đầu tiên giết chết Tuân Nhị: "Anh trai tốt của tôi, ra đây chơi với tôi nào."
Tuân Nhị đã bị nổ chỉ còn lại một nửa thân xác, phần còn lại đang từ từ hồi phục. Vì vậy, trong tiềm thức, ngay cả Chu Kỳ An cũng ưu tiên tìm kiếm ở những vị trí thấp.
—Ra đây chơi với tôi nào.
Chu Kỳ An không biết rằng câu nói của mình đã được truyền đến tai của người trong cuộc.
Trên chiếc đèn chùm pha lê sang trọng trên đầu, một nửa thân người đàn ông đang nằm trên đó, mái tóc rối tung che khuất phần lớn khuôn mặt, đầu của Tuân Nhị thò ra từ khe hở của bóng đèn, lặng lẽ nhìn xuống phía dưới.
Trần nhà của biệt thự rất cao, nhìn từ trên cao xuống, mọi người đều trông nhỏ bé như những hình thù bị thu nhỏ.
Chu Kỳ An đặc biệt nổi bật.
Y đã từng tháo tóc và kính trước mặt Tuân Nhị, nhưng không gì có thể sánh được với cảm giác khi vừa từ hồ lên. Khi y quỳ gối bò xung quanh ghế sofa để tìm kiếm, toàn bộ hình ảnh phản chiếu của y đều hiện rõ trong đôi mắt của Tuân Nhị.
Không thể tìm thấy bóng dáng của Tuân Nhị, Hàn Thiên Sinh bắt đầu sốt ruột: "Anh ta có thể chạy đi đâu được chứ?"
Nói rồi anh nhìn Chu Kỳ An, mắt cá của anh co lại: "Cảm giác như mùi hương của cậu đã che mất dấu vết của anh ta."
Chu Kỳ An hoàn toàn phớt lờ câu nói đó. Đột nhiên, ánh mắt của y di chuyển, dường như phát hiện ra điều gì đó.
Thay vì tiết lộ ngay lập tức, Chu Kỳ An suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói: "Dù sao Tuân Nhị cũng không thể chạy ra ngoài, trước tiên hãy tìm bảo vật đã."
Sau khi tìm kiếm mà không có kết quả, nhắc đến bảo vật, mọi người lại phấn chấn lên.
Chàng sinh viên cõng Chu Kỳ An lên lầu, cảm thấy y nhẹ hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Trong lúc đó, Hàn Thiên Sinh lại không bỏ cuộc, tiếp tục hỏi về vị trí của bảo vật: "Xung quanh bức tượng thần?"
Chu Kỳ An không nói gì.
Khi gần lên đến tầng ba, những cơn gió lạnh trong cầu thang không ngừng thổi vào, dù đã có thân hình của quái vật, người chơi vẫn không tránh khỏi cảm giác muốn bỏ chạy.
Người đi đầu Trần Giam đột ngột dừng bước, Hàn Lệ bất ngờ va vào lưng hắn ta. Cầu thang hiện giờ là những vũng bùn nhão, Hàn Lệ suýt chút nữa ngã xuống, bực bội nói: "Cậu làm cái gì thế..."
Những lời còn lại trở thành tiếng hít thở.
Ở bậc thang cuối cùng, một ông lão gầy yếu đang đứng đó, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Cái lưng còng của Tuân phú ông, ngay cả sau khi chết trông rất nhỏ bé. Ông ta vừa mới chết không lâu, vết bầm tím đã bao phủ khắp khuôn mặt, biểu cảm vô cùng lạnh lùng.
Người chơi bất ngờ đối mặt với ông ta, trực tiếp cảm nhận được căm hận sâu sắc ẩn sau đôi mắt giống như hạt táo.
Hàn Lệ muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng cố gắng kìm nén ý muốn đó.
"Kẻ lừa đảo đáng chết..." Đôi môi khô héo của Tuân phú ông không ngừng lặp lại: "Kẻ lừa đảo đáng chết..."
Hàn Lệ lùi lại một bước nhỏ.
Hơi lạnh của lệ quỷ ập đến, mọi người vô thức muốn rút lui.
Lúc này, giọng của Chu Kỳ An đột nhiên vang lên từ phía sau: "Mọi người..."
Giọng y hạ xuống rất thấp, mang theo gấp gáp không thể trì hoãn: "Bảo vật nằm sau một cánh cửa trên tầng ba, bảo vệ tôi, tôi sẽ dùng chìa khóa mở cửa."
"..." Câu nói này khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo.
Vảy trên mặt của Hàn Lệ khẽ rung theo co giật của khóe miệng, cô cuối cùng đã hiểu ra điểm khó chịu nhất của phó bản này là gì. Giống như tất cả các phó bản khác, người chơi tính toán lẫn nhau, từ đầu đến cuối không ngừng có ý định hãm hại nhau, nhưng mỗi lần kết thúc, không ngoại lệ, bọn họ đều phải liều mạng vì một người nào đó.
Rõ ràng chỉ một phút trước còn đang nghĩ cách ăn thịt người khác.
Bị lừa nhiều lần, Hàn Lệ giờ đây thậm chí còn nghi ngờ liệu bảo vật có thực sự nằm ở tầng ba hay không.
Chỉ còn một bước nữa, sắc mặt của Trần Giam cũng không khá hơn là bao.
Bọn họ không có chìa khóa, cũng không biết vị trí, chỉ có thể dựa vào Chu Kỳ An để dẫn đường. Kế hoạch ban đầu là khi cánh cửa dẫn đến bảo vật mở ra, bọn họ sẽ hợp lực tấn công đối thủ lớn nhất.
Không có thời gian để suy nghĩ thêm, Tuân phú ông lao xuống với một tư thế và tốc độ vặn vẹo không thể tả, miệng ông ta lặp lại từ "kẻ lừa đảo" với tốc độ nhanh đến mức nghe như một câu thần chú lộn xộn.
Người chơi từng có mối quan hệ tốt nhất với Tuân phú ông, Chu Kỳ An trở thành mục tiêu tấn công đầu tiên của ông ta.
Hàn Lệ theo phản xạ nói: "Bảo vệ cậu ta!"
Lời vừa thốt ra, tâm càng lạnh hơn.
"Tôi ghét cậu." Hàn Lệ rút ra một đạo cụ cấp cao, nói như vậy.
Chu Kỳ An nhảy xuống từ lưng của chàng sinh viên, nấp sau bờ vai rắn chắc của Hàn Thiên Sinh, dùng cái đầu cá lớn của anh để che chắn cho mình. Để an toàn y không sử dụng dải lụa trắng để tấn công Tuân phú ông.
Điểm thù hận đã bị kéo cao đủ rồi, việc cấp bách hiện tại là giảm thiểu sự hiện diện của bản thân càng nhiều càng tốt.
"Tôi sẽ trực tiếp lao tới." Chu Kỳ An hạ giọng, cuối cùng nói ra vị trí đại khái của bảo vật: "Khi tôi tiếp cận bức tượng, Tuân phú ông chắc chắn sẽ đuổi theo, cho tôi một phút."
Một phút, nghe thì ngắn, nhưng đối đầu với lệ quỷ, một phút giống như cả thế kỷ.
Hàn Thiên Sinh gần như nghiến nát hàm răng cá: "Tốt nhất là cậu nên thành công."
Không thành công thì thành nhân, câu nói này không phải là lời nói suông. Chu Kỳ An cũng không dám thả lỏng dù chỉ một chút, nhân lúc Tuân phú ông bị đạo cụ cấp cao chặn lại, y gọi ra dải lụa trắng để phủ lên sàn nhà, nhằm giảm bớt sức hút của máu thịt dưới mặt đất, rồi chính y cũng liều mạng lao về phía bức tượng thần.
Lao tới, di chuyển lư hương... tất cả các động tác diễn ra liền mạch, không dám chậm trễ chút nào.
Để tiết kiệm thời gian, thay vì nói là di chuyển, Chu Kỳ An gần như đẩy và đá nó đi.
Lư hương khổng lồ rơi xuống từ bàn thờ, phát ra một tiếng động lớn đến tận trời.
Bức tượng thần dường như bị đánh thức, khẽ động đậy, lớp sơn bên ngoài trở nên đặc quánh.
Chu Kỳ An nhìn thấy hai mắt của nó, còn kinh khủng hơn nhiều so với Tuân phú ông. Con mắt mà truyền thuyết nói là có khả năng nhìn thấu sự thật gần như không thấy chút lòng trắng nào, bức tượng từ trạng thái "nhắm hờ" mở lớn hơn một chút, xung quanh khóe mắt xuất hiện một tầng sương máu.
"Mẹ ơi phù hộ, đừng để tượng thần thức dậy vào lúc này."
Nếu chẳng may tượng thần tỉnh giấc, y sẽ không kịp khóc.
Loạt hành động của Chu Kỳ An khiến Tuân phú ông nổi giận đùng đùng, bùn máu trên mặt đất tụ lại thành một đôi tay lớn, chộp vào cổ y.
"Anh Thiên Sinh, cứu em với."
Tiếng gọi "anh" này thật sự xuất phát từ tận đáy lòng.
Hàn Thiên Sinh: "!"
Không cứu cũng phải cứu, côn trùng trong biệt thự đã bị nuốt gần hết, khả năng triệu hồi cũng tạm thời bị vô hiệu hóa. Hàn Thiên Sinh triệu hồi ra một đạo cụ, một sợi dây thừng xuất hiện từ hư không, buộc chặt đôi tay máu.
Dù đôi tay máu không phải là thân thể chính của Tuân phú ông, nhưng bị cản trở một chút, nó liền chuyển hướng, tấn công Hàn Thiên Sinh.
Hàn Thiên Sinh bị đôi tay máu đánh bay vài mét, phun ra một ngụm máu lớn.
Đôi tay to năm ngón chụm lại, tiếp tục chộp về phía Chu Kỳ An.
Mùi máu tanh từ phía sau đang tiến đến gần, khiến Chu Kỳ An đang tìm kiếm cửa cảm thấy lạnh sống lưng.
"Chị Hàn Lệ, cứu em với!"
Hàn Lệ: "...Im đi."
Một dòng điện nhỏ phóng vào đôi tay máu, giúp y tranh thủ được vài giây.
"Nó ở đâu rồi..." Chu Kỳ An từ đầu đến cuối không quay đầu lại, không nhịn được nhíu mày. Chẳng lẽ đã bị con nhện nhiều mắt lừa?
Dưới lư hương phẳng lì như mặt đất xi măng, chẳng thấy cái cửa nào cả. Y do dự một lúc, rồi quyết định lấy chìa khóa ra, dùng lòng bàn tay che lại di chuyển xung quanh.
Hành động gần như liều lĩnh này lại có hiệu quả, khi đến một điểm nào đó, bệ thờ hơi lõm xuống, một tia sáng vàng bất ngờ bùng lên. Hàng loạt hình đồng xu xuất hiện trên bề mặt, mỗi lỗ nhỏ như đang cựa quậy, một trong số đó chắc chắn là lỗ khóa.
Chu Kỳ An chưa kịp nở nụ cười thì tiếng hét giận dữ của Tuân phú ông vang lên: "Hóa ra là mày ăn trộm chìa khóa!"
Trong cơn tức giận, hình dáng nhỏ bé của ông ta bỗng nhiên phình to ra.
Hàn Lệ: "Không xong rồi, ông ta đang mạnh lên!"
Gần như ngay sau khi Hàn Lệ nói xong, những mảnh thịt trên tường liên tục rơi xuống.
Chu Kỳ An đang tìm kiếm đồ vật, một phần lớn rơi trúng vai y, những mảnh thịt này không chỉ bốc mùi hôi thối mà còn có vị chua nhẹ, như thể chúng chứa hàng chục lần axit dạ dày.
Sau khi áo sơ mi trên vai bị axit làm mục nát, axit mạnh tiếp xúc với lớp da non bên dưới, tạo ra những vết bỏng giống như tổ ong. Chu Kỳ An buông thõng hai cánh tay, cắn răng chịu đựng cơn đau, tiếp tục tìm kiếm vị trí ổ khóa trong ánh sáng vàng.
Cơn đau tê liệt các dây thần kinh, ảnh hưởng đến hoạt động của cánh tay, y nhíu mày gần như xoắn lại, mặt mày tái nhợt như tờ giấy.
Chu Kỳ An: "Anh Trần..."
"Đừng gọi anh." Trần Giam gần bị Tuân phú ông đánh chết, đầy mình máu cũng chẳng khá hơn: "Anh sắp bị đánh chết rồi đây này."
"Anh Trần, anh làm được mà!"
Trời ạ.
Giờ này mà cậu còn tâm trí cổ vũ nữa.
Cản Tuân phú ông có thể làm giảm tốc độ rơi của những mảnh thịt, nhưng với Chu Kỳ An thì tốc độ giảm đó chẳng có ích là bao.
Chu Kỳ An dựa hoàn toàn vào ý chí, ánh sáng vàng quá chói mắt, phần lớn thời gian y chỉ có thể thấy những hoa văn như đồng xu xuất hiện trên bề mặt.
"Cậu sinh viên."
Chàng sinh viên đang chạy tán loạn giật mình, không phải chứ, ngay cả tôi cũng không tha.
Tôi có thể làm gì đây?
Chu Kỳ An: "Cổ vũ tôi đi."
Trần Giam: "..."
Chàng sinh viên: "..."
Khi họ nghĩ sẽ còn nghe thêm câu gì kỳ quặc, khuôn mặt đau đớn của Chu Kỳ An bất ngờ lóe lên niềm vui.
"Tìm thấy rồi!"
Mọi người lập tức phấn chấn.
Không còn dựa vào việc nói chuyện để phân tán sự chú ý khỏi cơn đau, khi tay Chu Kỳ An chạm đến vị trí ở trung tâm hơi lệch về phía tây, chìa khóa bị một trong những hoa văn đồng xu hút lấy, vừa khít với lỗ khóa.
Bệ thờ này không có ngăn kéo, nó nặng nề như thể đúc từ xi măng. Nhưng sau khi chìa khóa được cắm vào, tay Chu Kỳ An bị một lực hút bao bọc, dường như có thứ gì đó đang hút lấy máu của y.
Vết thương trên người cũng đang chảy máu, nếu cứ để những mảnh thịt này tiếp tục rơi vào người, sớm muộn gì cũng chết.
"Chị Hàn Lệ..."
"Khốn nạn, cậu đã gọi tôi một lần rồi!" Vừa nói, Hàn Lệ bị Tuân phú ông đánh bay.
Suýt nữa thì quên, đến lượt anh trai cô rồi.
Chu Kỳ An thở hắt một hơi, bắt đầu gọi Hàn Thiên Sinh: "Thiên Sinh..."
"Thiên cái đầu cậu!" Tiếng nói phát ra từ mặt đất, Hàn Thiên Sinh bị Tuân phú ông dẫm đến gần biến dạng: "Đồ chết tiệt!"
Chu Kỳ An nhướng mày, không lạ gì suýt nữa quên anh, hóa ra bị dẫm xuống đất rồi.
Lần này, Chu Kỳ An tiếp tục gọi đến "đầu tàu".
"Anh Trần Giam, chị Hàn Lệ, cậu sinh viên..." Trán Chu Kỳ An đầy mồ hôi, lần lượt gọi tên từng người, đây là bộc phát vô nghĩa, chỉ để giúp bản thân tập trung không ngất đi.
Tuân phú ông cười lạnh, dẫm qua người Hàn Thiên Sinh, tiến về phía bệ thờ.
Ông ta muốn tự tay, từng chút một, xé nát tên lừa đảo đã lợi dụng lòng tin của mình.
Khi khuôn mặt già nua biến dạng đang tiến gần hơn, Chu Kỳ An trông rất khó chịu.
"Sao không gọi nữa?" Tuân phú ông cười rộng hơn, gương mặt càng trở nên méo mó.
"Tư tiên sinh... cứu tôi với!"
Tuân phú ông không quay đầu lại, nhìn y như một con cừu non đang chờ chết.
Chu Kỳ An: "Tư..."
"Ai đang gọi mình thế nhỉ?"
Tuân phú ông ngẩn người, thật sự có người ở đây sao?
Ông ta nhìn Chu Kỳ An, mà Chu Kỳ An còn ngạc nhiên hơn ông ta.
Người thỏ không biết đã xuất hiện ở cầu thang từ khi nào. Khi thấy một đám quái vật mang tông màu xanh tím, hắn khẽ khựng lại.
Hàn Thiên Sinh với đầu cá thân người đứng cách đó chỉ một mét, biểu cảm của Tư tiên sinh càng trở nên khó tả.
Ánh mắt của Tư tiên sinh lướt một vòng, cuối cùng dừng lại trên chàng thanh niên đầy máu. Mái tóc dài màu xanh băng trải dài trên mặt đất, hoàn toàn che khuất làm mờ đi gương mặt. Cơn đau tột cùng khiến cơ bắp y co thắt, khiến y không còn liên quan gì đến người thanh niên trông có vẻ hiền lành trước đó.
Sau một hồi im lặng, Tư tiên sinh hỏi: "Cậu là ai?"
Lúc này, tâm trạng của Tư tiên sinh như bóng đêm dài vô tận bên ngoài, đôi tai thỏ lớn gần như uốn cong thành dấu chấm hỏi, mỗi tai đại diện cho một câu hỏi:
Xe của tôi đâu?
Người chơi của tôi đâu rồi??????
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT