Chàng sinh viên mặt mày tái nhợt: "Anh muốn phóng hỏa đốt cả trang viên... còn gây nổ, anh định biến nơi này thành chốn không có gì sống sót sao? Điều này cũng quá..."

"Quá đáng tiếc, đúng không?" Chu Kỳ An nói: "Dù sao thì căn nhà này cũng rất đắt đỏ."

Chàng sinh viên há miệng, định nói gì đó, nhưng Chu Kỳ An nhìn cậu với nụ cười mỉa mai: "Không phải vì căn nhà? Chẳng lẽ cậu đang thương xót cho những con quái vật đó?"

Chàng sinh viên nuốt lại lời chưa nói.

Hàn Lệ đột nhiên lên tiếng: "Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa bao giờ đạt điểm đọc hiểu cao đúng không?"

Chu Kỳ An nhìn cô với vẻ mặt "làm sao cô biết được".

Mỗi khi tự mình suy luận vượt quá mức, giáo viên lại trách móc y vì đã suy luận quá xa, mặc dù bản chất của đọc hiểu là phát triển vượt giới hạn.

Hàn Lệ chợt lạc mất phương hướng, câu hỏi này có cần hỏi không?

Một trang viên đêm đẹp có thể liên tưởng đến việc phóng hỏa đốt núi, ngay cả những chuyên gia đọc hiểu hàng đầu hiện đại cũng không dám làm như vậy.

Chu Kỳ An lịch sự trả lời xong, hỏi: "Này, mọi người thấy phóng hỏa như vậy có phù hợp không?"

"!!!"

Đã phóng hỏa rồi, giờ hỏi có phải hơi muộn không?

"Nói đến việc giúp đỡ," đôi mắt lạnh lùng dưới kính quét qua mọi người: "Mọi người có chất đốt nào có thể cung cấp không?"

Lời nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy ớn lạnh.

Đáp lại y chỉ là sự im lặng.

Chu Kỳ An nở một nụ cười chưa từng rạng rỡ như thế: "Không cần câu cá nữa, mọi người nên vui vẻ một chút."

Tại sao mọi người không cười, vì bản tính không thích cười sao?

"Đừng xem thường ngọn lửa này... theo những gì tôi biết, lửa có tác dụng khắc chế đối với NPC ở đây."

Bọn họ sợ lửa đến mức bếp trong nhà bếp cũng không thể bật lên.

Hàn Lệ mấp máy môi, nhưng không thể tìm được từ nào để phản bác.

Khi canh giữ ngọn lửa, ngọn nến luôn cháy một cách kỳ diệu rồi tắt vào buổi sáng, Tuân phú ông không dám đến gần, nhang cũng tự cháy trong lư hương, biệt thự rộng lớn này chẳng có công cụ nào để đốt lửa.

Cuối cùng, cô mới nói được một câu: "Cây đuốc của cậu đã châm lửa bằng cách nào?"

"Dùng gỗ cọ vào nhau." Cảm ơn trí tuệ của người xưa.

Chu Kỳ An lại hỏi một lần nữa về chất đốt: "Các đồng đội thân yêu của tôi, hãy giúp đỡ tôi nào."

Kể từ khi y ném cây đuốc đi mọi người không phản ứng ngay lập tức, bonn họ đã trở thành những người cùng chung thuyền.

Đó là đồng lõa.

Hai từ "đồng đội" khiến mọi người tức giận.

"Cậu..."

Tình hình đã đến mức này, bọn họ không thể nói thêm gì nữa. Báo cáo sao? Nói rằng bốn người bọn họ đã chứng kiến một thanh niên yếu đuối phóng hỏa, bốn người không thể ngăn cản một người, Tuân phú ông có lẽ sẽ thiêu sống họ trước.

Hàn Lệ bình tĩnh lại.

Nhìn theo hướng tích cực, người chơi sẽ không chết vì hỏa hoạn, ngay cả khi bị phạt trong phiên phó bản, người gây ra vụ cháy sẽ chịu trách nhiệm nhiều nhất.

Chu Kỳ An bổ sung: "Pháp luật không trừng phạt số đông, và kẻ tiên phong sẽ bị bắn. Tôi là kẻ tiên phong, mấy người sợ gì?"

Hàn Lệ nhức đầu nói: "Không có chất đốt, các loại thực phẩm, dược phẩm, bao gồm nước, lửa, đất, gỗ, tất cả đều không được bán trong cửa hàng."

Chu Kỳ An tỏ ra chán nản: "Vậy nó bán cái gì?"

"Đạo cụ hợp đồng, năm nào cũng cháy hàng." Hàn Lệ đưa ra câu trả lời giống Trần Giam.

"Tuy nhiên, trên mặt hồ có một loại dầu giống như dầu xác chết, có thể thu thập để sử dụng."

Cô nhìn Hàn Thiên Sinh, người này suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi có thể triệu hồi một số loài côn trùng nhỏ, sử dụng chúng để che giấu, bôi chất dễ cháy lên những vị trí thích hợp, nhằm mở rộng phạm vi cháy."

Chu Kỳ An ngạc nhiên: "Còn có hệ triệu hồi ở dưới biển sao?"

Hàn Thiên Sinh: "Giống loài ban đầu của tôi là một loại ký sinh trùng biển."

Chu Kỳ An suy tư, có vẻ như không thể coi thường khả năng của bất kỳ người chơi nào.

Trần Giam không thể đứng yên: "Tôi có cách để tinh chế dầu, còn vài dụng cụ tạo ra vụ nổ nhỏ để làm ngọn lửa bùng lên nhanh chóng."

Chu Kỳ An dường như có điều muốn nói.

Trần Giam biết y đang nghĩ gì: "Vụ nổ này hầu như không có tác dụng với quái vật, phải mất vài chục giây mới phát cháy."

Không cùng đẳng cấp với 【bộ sạc lợi hại.】

Chàng sinh viên phân tích: "Có những thứ này có lẽ vẫn chưa đủ, cần có thiên thời địa lợi nhân hòa để ngọn lửa lan rộng."

Hàn Lệ lắc đầu: "Nếu ngọn lửa thực sự là yếu tố chủ đạo trong phiên phó bản này, thì sức mạnh của nó trong đây sẽ mạnh hơn rất nhiều so với thực tế."

Mọi người bận rộn, gió thổi mạnh trên núi, Chu Kỳ An ngẫu hứng sáng tác một bài thơ hiện đại: "Gió thổi, lửa bùng lên —"

"Đó là ánh sáng của hy vọng."

"..."

Bất chợt nghĩ ra điều gì, Chu Kỳ An quay sang chàng sinh viên nói: "Cậu còn trẻ, rất dễ nhầm lẫn giữa trò chơi và thực tế, phóng hỏa là tội lớn, sau này ra ngoài đừng bắt chước nhé."

Một kẻ điên, anh lại còn dạy tôi phải tuân thủ pháp luật.

Chàng sinh viên lẩm bẩm đầy buồn bã: "Thật sự có thể ra ngoài được nữa không?"

Như Hàn Lệ đã nói, khi đám lá khô bị đốt cháy, tốc độ lửa lan nhanh hơn cả dự đoán, vượt xa khả năng của lửa trong thực tế.

Giữa chừng, đúng lúc gặp các dụng cụ tạo ra vụ nổ của Trần Giam, kèm theo vài tiếng nổ lớn, lửa bùng lên.

Mọi người không thể không lùi lại vài bước, có cảm giác lửa sẽ bắn vào mặt.

Nhiệt độ tăng cao, nửa bầu trời sáng bừng lên.

Mặt trời dường như cũng phải nhường bước, trốn sau đám mây.

"Hôi thật đấy."

Mùi hôi trong không khí cắt ngang nỗi buồn của chàng sinh viên.

Người chơi lâu năm nheo mắt, đó là mùi của dầu xác chết đang cháy.

Lúc này ngọn lửa đã lan đến bờ hồ, nơi phát ra mùi hôi thối.

Chu Kỳ An nói: "Chẳng biết ở đây đã có bao nhiêu người chết, trò chơi tịch thu điện thoại của chúng ta, chắc không phải sợ ai đó gọi 110 chứ."

Không biết có ai sẽ gọi 110 không, nhưng trong ngọn lửa rực cháy, đột nhiên xuất hiện một cái đầu thỏ khổng lồ, chiều cao đáng chú ý của nó cũng rất nổi bật giữa rừng cây.

Chàng sinh viên: "Là Tư tiên sinh!"

Người thỏ cao lớn bước ra từ ngọn lửa, vác theo bình chữa cháy.

Lửa cháy trên núi thường rất khó dập tắt bằng sức người, nhưng những nơi mà luồng khí từ bình chữa cháy của Tư tiên sinh phun qua, lửa như bị đóng băng lập tức tắt ngấm.

Có vẻ không chỉ có lửa, mà sức mạnh của bình chữa cháy cũng lớn hơn nhiều so với thực tế.

Chu Kỳ An nhíu mày, nếu biết trước một bình chữa cháy có thể phát huy tác dụng lớn như vậy, đáng lẽ y nên kiểm tra toàn bộ biệt thự trước.

Đó là quan điểm nông cạn của một người mới, y đã suy nghĩ quá đơn giản.

Chu Kỳ An lặng lẽ ghi nhớ bài học này, sau đó tự nhủ: "Lần sau nhất định phải cẩn thận."

Những người khác không nghe rõ y nói gì, trong lòng có chút hoảng hốt.

Tư tiên sinh đã tiến đến gần.

Trên khuôn mặt thỏ hiện lên vẻ u ám đầy nhân tính, đôi mắt đỏ ngầu dưới ánh lửa càng thêm đáng sợ.

Ánh mắt lạnh lẽo quét qua mọi người, tất cả đều theo phản xạ nhìn về phía Chu Kỳ An.

Trong chớp mắt, Tư tiên sinh đã đến trước mặt Chu Kỳ An: "Cậu là người gây ra đám cháy này?"

Chu Kỳ An nhìn sang những người khác.

Khi hợp thì như lửa, khi tan thì lạnh lùng vô tình. Các người chơi xung quanh sợ bị liên lụy, tất cả đều chọn cách tránh xa.

Tư tiên sinh không thể ra tay giết người chơi, nhưng nếu muốn gây khó dễ thì cũng dễ dàng làm cho một người chết.

Chu Kỳ An dường như rất hào phóng, vẫy tay ra hiệu cho bọn họ đi trước, một mình ở lại đối mặt với Tư tiên sinh. Có người thử bước ra, khi thấy không bị ngăn cản, cả đám người chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Hiện trường cháy chỉ còn lại Chu Kỳ An và Tư tiên sinh.

Chu Kỳ An không làm bất cứ lời bào chữa vô nghĩa nào, ngược lại hỏi: "Ông đã tìm thấy chưa?"

Giọng điệu như lẽ đương nhiên, như thể bonn họ đã từng có một thỏa thuận nào đó.

Tư tiên sinh rất muốn bóp nát đầu của thanh niên, đầu thỏ đáng sợ cúi xuống, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa đáng sợ: "Tìm thấy cái gì?"

Giọng nhẹ nhàng đến mức khiến màng nhĩ rung lên, có thể thấy Tư tiên sinh thực sự đã nổi sát khí.

Chu Kỳ An vẫn điềm tĩnh: "Dĩ nhiên là tài sản thực sự."

Làm việc lâu trong chốn công sở, kỹ năng quan sát và đoán ý đã được y rèn luyện. Lúc đầu, khi Tư tiên sinh nói về việc chăm sóc Tuân phí ông để lấy tài sản, hắn liếm môi, thể hiện rõ ràng sự thèm muốn. Khi hắn muốn làm tượng đá, nhấn mạnh công dụng của nó là để trấn trạch và giữ của.

Giữ của, hai từ này nghe rất thú vị.

Hắn mang theo một đám lừa đảo đến đây để mưu đồ tài sản, vậy thì trấn giữ cái gì?

Cho nên thứ mà hắn trấn giữ không phải là tài sản của Tuân phú ông, mà là thứ mà hắn cho rằng đã "nằm trong túi mình".

Tài sản của Tuân phú ông, Tư tiên sinh cũng muốn có được.

Thứ có thể thu hút được nhân viên của trò chơi chắc chắn không phải là vàng bạc châu báu, mà là những vật phẩm phi thường. Đối phương không ra tay trực tiếp để tranh giành tài sản, có thể là do bị hạn chế bởi thân phận của nhân viên trò chơi, hoặc cũng có thể là chưa biết vị trí của bảo vật, hoặc cả hai lý do đó.

"Người ta thường nói rằng lửa lớn dễ dàng lộ ra những thứ quý giá nhất của con người."

Trong vụ cháy, thứ đầu tiên được mang đi là gì, thì đó chính là thứ quý giá nhất, phản ứng bản năng không thể giả mạo.

"Tôi đã thông báo trước rằng tôi sẽ phóng hỏa."

Chu Kỳ An nói nhẹ nhàng, "Mỗi ngày khi gặp ông, từ đầu tiên tôi nói, nếu gộp lại, sẽ thành câu "Tôi sẽ phóng hỏa"."

Tôi đi tìm người.

Sao ông không nói?

Yên tâm, tai họa để lại ngàn năm.

Lửa sém đến chân mày rồi, mau tránh ra.

"..." Đúng là lời thông báo phóng hỏa ngầm.

Chu Kỳ An nói với giọng chân thành hơn: "Nếu không phải tôi có mục đích, thì phóng hỏa làm gì?"

Phóng hỏa gần như không có lợi, NPC không dễ giết như vậy, từ góc độ trực quan thì ý nghĩa của việc phóng hỏa chỉ đơn thuần là thoát khỏi nhiệm vụ bắt cá.

"Ông thông minh như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ ra. Tôi phóng hỏa, ông theo dõi Tuân phú ông để tìm những thứ thực sự quý giá trong biệt thự, giờ thì, ông đã tìm thấy chưa?"

Chu Kỳ An nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ đáng sợ kia. Màu đỏ tương tự, đồng tử của Tuân Nhị cũng chuyển sang màu đỏ cam, đó là màu sắc của vật chết không tự nhiên.

Tư tiên sinh thì giống như có thể nuốt chửng người ta sống.

"Nếu Tuân phú ông phát hiện ra tôi phóng hỏa, chắc chắn ông ta sẽ loại tôi ra khỏi danh sách thừa kế, khi đó tôi chết chắc rồi." Chu Kỳ An dường như nghĩ đến kết cục của mình, sợ hãi run lên: "Nhưng để có thể giúp được ông, tôi đã không ngại nguy hiểm, cầm đuốc lên."

Vẻ mặt cam chịu vì đại nghĩa của y, như thể nếu Tư tiên sinh nói rằng hắn không theo dõi Tuân phú ông để tìm được vị trí kho báu, thì sẽ là một điều vô cùng có lỗi với y.

Chu Kỳ An nói: "Dĩ nhiên tôi cũng có mục đích riêng, từ đầu tôi không có ý định nịnh nọt những người chơi lâu năm, vì tôi biết điều đó không có tác dụng, nịnh nọt ông mới có nhiều tác dụng hơn. Lý do mà tôi đã thách thức ông mấy lần trước đây là để không bộc lộ quá sớm ý định muốn hợp tác với ông."

"Nếu vụ cháy gây ra sự cố trong trò chơi, ông có thể đổ hết trách nhiệm lên tôi."

Là một nhân viên cấp thấp, nhiều năm qua ngoài kỹ năng chuyên môn, y chỉ học được cách tránh né trách nhiệm, và làm thế nào để nịnh bợ sếp.

Mỗi lần dừng lại trong lời nói, mỗi thay đổi trong biểu cảm... đều đã được thiết kế cẩn thận qua vô số lần thực hành trong quá khứ.

Không gian im lặng trong vài giây.

Trong ánh mắt mong đợi, đôi môi Tư tiên sinh khẽ động, một lúc sau lại không biết nói gì khi mà rõ ràng hắn chưa hề chú ý đến biệt thự bên trong một lần.

Sau khi dập tắt ngọn lửa do vụ nổ trong biệt thự, hắn đã trực tiếp ra ngoài dập lửa.

Vậy nên vụ cháy này...

Là cháy vô ích?

Chu Kỳ An với gương mặt trắng bệch thanh tú, nghĩ thầm làm sao mà vô ích được? Tư tiên sinh không nhìn kỹ biệt thự không có nghĩa là không có con mắt khác đang quan sát.

Nếu thuận lợi, mình sẽ sớm xác định được vị trí của bảo vật gia truyền của Tuân phú ông.

Chu Kỳ An đứng ở chỗ gần biệt thự, xung quanh mọi thứ đều hiện rõ trong tầm mắt, trong lúc đó, ánh mắt y vô tình liếc thấy con đường bên cạnh, phía trước cây cổ thụ, y khẽ sững lại một chút.

Nếu y không nhớ lầm, trước đó xe buýt thỏ dừng ở đó, sao bây giờ lại không thấy nữa?

·

Biệt thự.

Con nhện nhiều mắt cùng lúc xoay những con mắt dày đặc, lời nói của Chu Kỳ An đêm qua dường như vẫn vang vọng bên tai.

"...Tao đã đặt điểm nổ ở bếp, trong bụng tượng thần có nhiều rắn mà mẹ tao đã để lại, chúng sẽ phụ trách phóng hỏa."

"...Ngày mai khi lửa cháy, mày theo dõi Tuân phú ông, xem ông ta sẽ đến nơi nào trước tiên."

"...Người bạn nhện thân yêu chưa lập gia đình của tao." ngón tay dài trắng trẻo của thanh niên chạm nhẹ vào cái bụng nhô ra, nơi mà mẹ Chu đã nhét một con rắn, cuối cùng giọng nói trầm thấp của y không thua kém gì tiếng rít của rắn rết: "Chỉ cần theo dõi thôi, chuyện nhỏ như vậy, mày ngàn vạn lần... ngàn vạn lần đừng để tao thất vọng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play