Đứng nói chuyện không đau eo*, Chu Kỳ An vẫn luôn cười tủm tỉm tiếp khách.
*có nghĩa là một người không nhìn vấn đề từ lập trường của người khác mà lại nói những lời không thực tế.
Sắc mặt các vị khách ngày càng khó coi.
Nếu Chu Kỳ An lấy thánh khí ra ngay từ đầu, thì có lẽ không thể ngăn cản nổi những người này, nhưng hiện tại chân y đi với tốc độ của gió, lấy tư thế nhanh như chớp mà đi tới bên cạnh tân nương, như thể muốn đối phương làm lá chắn cho mình, cách vị khách âm thầm cất giấu vũ khí cũng không dám manh động.
Cuối cùng vẫn là một người lớn tuổi vuốt râu nói: "Làm người thì phải thật thà, tiểu tử à, việc mà ngươi đã nhận tiền hứa làm thì phải làm cho đến nơi đến chốn chứ."
Chu Kỳ An: "Tôi hứa làm cái gì?"
Người lớn tuổi nọ khinh bỉ trước bộ dáng biết rõ còn cố hỏi của y, hạ thấp giọng nói: "Đương nhiên là phối hợp buổi hôn lễ này, xoá dịu oán khí của tân nương rồi."
Nghe vậy, cuối cùng Chu Kỳ An cũng hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.
Thì ra tân nương đã từng là một cô gái bình thường. Dân làng ghét bỏ cô ả tác phong tùy tiện, khiến cô trầm cảm mà chết, sau đó hóa thành lệ quỷ tiến hành kế hoạch trả thù, dân làng khổ sở không nói nổi, vì để trấn an oán khí của cô ả, bọn họ nghĩ tới phương pháp kết hôn với người giấy.
Bởi vì khi cô gái còn sống nhìn thấy mỹ nam là thì không thể kiềm chế, bọn họ liền mời một thợ làm người giấy vào rằm tháng bảy làm một người giấy tân nương, bên trong ghi ngày sinh của cô gái, lại chọn một chàng trai đẹp mắt đến ở rể.
Người lớn tuổi trấn an: "Ngươi yên tâm, hôn lễ kết thúc bọn ta sẽ thả ngươi đi."
"..." Thả cái gì chứ, xạo ke.
Nếu đã vào vai người nhận tiền làm việc, Chu Kỳ An quyết định tiếp tục duy trì vai diễn này.
"Giá tiền đã thỏa thuận thì một xu cũng không được thiếu." Y dữ tợn nói: "Ngoài ra, của hồi môn của tân nương cũng phải là của tôi."
Người lớn tuổi che giấu giễu cợt trong mắt, liên tục nói: "Đương nhiên rồi."
"Không được!" Chu Kỳ An đảo mắt: "Tôi phải xem qua của hồi môn có gì trước đã. Nếu là những thứ không đáng giá thì tôi không làm đâu."
Nói rồi, y tiến đến cái rương gỗ.
Bỗng nhiên, tân nương giấy động đậy, cơ thể cô ả bắt đầu nghiêng đi từng chút một. Các vị khách lập tức muốn ngăn Chu Kỳ An lại.
Chu Kỳ An vội nói: "Chỉ nhìn một cái thôi, sau đó tôi sẽ đảm bảo hợp tác trong hôn lễ."
Tân nương di chuyển rất chậm, để quay hoàn toàn cần thêm chút thời gian.
Lúc này, Chu Kỳ An vẫn cầm chặt thánh khí, liên tục nói nếu không thì để tân nương rót rượu mời khách, nhìn vô cùng trơ tráo, các khách mời không ai muốn đứng ra vì sợ bị ghi hận.
Tất cả mọi người đều mong cho hôn lễ này mau chóng kết thúc.
Các vị khách hối hận nhìn vào ngực của Chu Kỳ An, đáng lẽ bọn họ nên cắt lấy thứ bên trong ngay từ đầu, rồi tổ chức hôn lễ ma.
"Chỉ được nhìn một cái thôi." Cuối cùng, người lớn tuổi cũng thỏa hiệp.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Chu Kỳ An tiếp cận chiếc rương gỗ to lớn. Bề mặt của chiếc rương lạnh đến thấu xương, hình chữ nhật, dài và dẹt, nhìn kỹ càng thì càng giống một cái quan tài. Y cố nén cảm giác lạnh buốt xuống, mở rương gỗ ra, son phấn, gương trang điểm, khay bằng bạc...... Tất cả đều là một ít của hồi môn tương đối truyền thống, không có ngọc bội.
Ánh mắt lướt nhanh qua, cuối cùng dừng lại ở hộp trang điểm.
Nhìn sơ qua, đây có vẻ là món duy nhất có thể chứa thứ gì đó.
Người lớn tuổi đã bắt đầu giục: "Sắp xong rồi."
Chính vào lúc đó, người chủ trì lớn tiếng hô:
"Phu thê giao bái."
Tân nương giấy đã quay lại hoàn toàn, chỉ trong chốc lát, các đường nét mờ nhạt trên khuôn mặt cô ả đã trở nên ngày càng rõ ràng. Môi đỏ tươi, sống mũi cao, giấy trắng bắt đầu chuyển dần sang màu đỏ.
Cái lạnh len lỏi vào cơ thể, Chu Kỳ An lạnh run răng va vào nhau cầm cập.
Tân nương giấy tiến một bước về phía trước.
Cắn chặt răng, Chu Kỳ An không muốn nhúc nhích, thay vào đó y bắt đầu sờ vào bề mặt hộp trang điểm. Khi ngón tay chạm vào lỗ khóa, lòng y chùng xuống.
Bị khóa?
Làm sao để tìm chìa khoá đây?
Tân nương giấy càng lúc càng giống thật, nếu để cô ả mọc mắt ra, y chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Người chủ trì lại hô to: "Phu thê giao bái—"
Áp lực từ thánh khí ngày càng nhỏ đi, các vị khách thấy y vẫn chưa bước lên bái với tân nương, từng người một rời khỏi bàn tiệc, tiến về phía Chu Kỳ An.
Lúc này, Chu Kỳ An không dám lấy tân nương ra làm lá chắn nữa, rõ ràng hành động mở rương đã khiến tân nương giấy nổi giận.
Y hít một hơi thật sâu, đột ngột vung tay lên.
【Cây búa nhỏ】 xuất hiện từ không trung, đập thẳng vào chiếc hộp trang điểm tinh xảo.
"Rắc" một tiếng.
Vì sợ làm hỏng đồ vật bên trong, Chu Kỳ An không dám dùng quá nhiều lực, dưới âm thanh nặng nề, chiếc hộp nứt ra một khe hở, lộ ra một mảnh ngọc bội bên trong. Y nhắm thẳng vào khe nứt, khống chế lực đạo rồi đập thêm lần nữa.
Bỗng nhiên, từ phía sau vang lên tiếng sột soạt.
Không phải tiếng bước chân của khách, mà là âm thanh như giấy cọ xát trên mặt đất.
Tiếng sột soạt càng ngày càng gần.
Chu Kỳ An ổn định tinh thần, linh hoạt dùng ngón tay chọc vào lỗ nhỏ trên chiếc hộp đã bị đập vỡ. Chỉ một cú móc nhẹ, cuối cùng cũng lấy được ngọc bội! Khi quay lại, tân nương giấy gần như đã chạm vào mặt, cô ả còn cao hơn y một chút. Tròng mắt chưa phát triển hoàn chỉnh, chỉ là một chất nhầy đục ngầu.
Chu Kỳ An nín thở, giơ cao ngọc bội lên.
Lập tức, dòng máu đen ở giữa trán tân nương giấy ngừng nhỏ xuống.
"Có tác dụng." Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm.
Theo yêu cầu, bây giờ chỉ cần nói câu "Trăm năm hạnh phúc", nhiệm vụ sẽ hoàn thành.
"Trăm..." Khi lời sắp thốt ra, Chu Kỳ An nhìn một lượt những vị khách đông đúc, tân nương ngay sát bên, người chủ trì bên kia đầy kỳ vọng, y bỗng có chút ngập ngừng.
Mức độ khó của nhiệm vụ này, tính đến thời điểm hiện tại, dường như chỉ xoay quanh đối phó với các vị khách và lấy được ngọc bội.
So với thế giới cổ vật áo cưới, có vẻ độ khó thấp hơn nhiều.
Chu Kỳ An theo bản năng nhìn lại miếng ngọc bội trên tay mình, y chắc chắn nó là một cặp với miếng ngọc trên người tân nương giấy.
Nếu ngọc bội này không phải đồ giả, thì... chắc không sao?
Tròng mắt của tân nương giấy dần hình thành, cô ả lại di chuyển về phía trước.
Mùi hôi thối của xác chết bốc lên từ lớp giấy, khi Chu Kỳ An chuẩn bị mở miệng, y lướt qua một lần nữa nội dung nhiệm vụ, chân mày từ từ nhíu chặt lại.
【Bạn có thể giao tiếp nhiều hơn với các khách mời trong tiệc cưới, họ sẽ cung cấp cho bạn những trợ giúp hữu ích.】
Gợi ý nhiệm vụ lần này hoàn toàn thừa thãi. Y đã trò chuyện, nhưng chỉ thu được thông tin về quá khứ của tân nương, chẳng liên quan gì đến tìm ngọc bội.
Mùi hôi thối ngày càng nồng nặc, người giấy tiến lên phía trước, còn Chu Kỳ An lùi lại phía sau, sau lưng là chiếc hộp, chặn mất đường đi. Khi y một lần nữa kiểm tra mọi chi tiết, ánh mắt bỗng nhiên căng thẳng, sự chú ý không còn tập trung vào việc đường cong của miếng ngọc có khớp với thắt lưng của người giấy hay không.
Y chú ý đặc biệt đến hoa văn trên đó.
Đó là một con chim.
Nhưng không phải là loài uyên ương truyền thống.
"Chim... Chim trĩ?"
Y nhìn lại lần nữa, chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Biểu cảm của Chu Kỳ An không còn giữ được nữa.
Dù rằng uyên ương cũng không phải loài động vật trung thành với tình yêu, nhưng chim trĩ thì càng phóng túng hơn, là loài chim điển hình thực hiện chế độ một vợ nhiều chồng.
Những lời mà khách mời nói trước đó lại hiện lên trong đầu.
Không đứng đắn chỉ là suy nghĩ chủ quan của khách mời, nhưng nếu thật sự như bọn họ nói, rằng người phụ nữ có tính cách yêu một người rồi lại yêu người khác, thì tổ chức một hôn lễ "trọn đời một đôi" chỉ khiến đối phương đạp trúng ranh giới.
"Tôi là người đầu tiên tổ chức hôn lễ với nó sao?" Chu Kỳ An lẩm bẩm.
Nếu không phải, thì những tân lang trước y có phải đều giữ một nửa miếng ngọc bội?
Nhiệm vụ yêu cầu phải tìm đủ phần còn lại của ngọc bội, chứ không phải tìm nửa kia của nó.
Bây giờ y càng suy nghĩ về câu nói đó thì càng thấy không ổn.
Ánh mắt thoáng liếc qua chiếc hộp hình chữ nhật giống như quan tài, lần này đến lượt Chu Kỳ An nuốt nước bọt.
Y dùng một tay mạnh mẽ gạt đi, những món đồ vụn vặt chất lên trên liền đổ hết sang một bên, bên dưới, một người giấy bị ép phẳng sống động hiện ra trước mắt y.
Không hoàn toàn là giấy. Chu Kỳ An đưa tay quẹt qua, cảm giác mềm mại, họa tiết đặc biệt, dường như phần lớn nguyên liệu để làm người giấy này là da người.
Y lật một tấm ra, bên dưới lại có thêm.
Thiếu một đôi mắt, nhưng biểu cảm vẫn rất sống động, có thể nhận thấy những người da giấy này trước khi chết đều là mỹ nam hạng nhất.
"Chết tiệt!" Vậy nên phương pháp thật sự để khách mời xoa dịu nữ quỷ là liên tục đưa tới những tân lang mới.
... Và mình chỉ là một trong số đó.
Nếu vừa nãy y trực tiếp hét lên "Trăm năm hạnh phúc" với tân nương giấy, có lẽ sẽ bị phán định thất bại nhiệm vụ, rồi trở thành một người da giấy.
Khi Chu Kỳ An đang lật từng tấm da người giấy, ngũ quan trên mặt tân nương giấy hiện rõ ra, con mắt phượng đa tình, đuôi mắt vểnh lên.
Đèn lồng trong phòng cưới trở nên sáng rực.
Mùi xác thối chưa từng có bay ra, hương vị xộc thẳng lên đỉnh đầu khi y hít thở. Cánh tay thô ráp của người giấy giờ đây đã trở nên tinh tế hơn rất nhiều, nếu bỏ qua khăn voan đỏ không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên tay.
Trên khuôn mặt tân nương giấy cầm khăn voan đỏ hiện lên dữ tợn, không nói lời nào, đôi chân nhỏ nhanh chóng tiến về phía tân lang hôm nay, khăn voan đỏ trực tiếp phủ xuống đầu y.
Chu Kỳ An lập tức phản ứng, vung cây đinh ba đánh tới.
Trong suốt quá trình y chỉ coi nó như một cây gậy để vung. Bản thể của tân nương giấy rõ ràng không ở đây, dù cây đinh ba có đâm xuyên qua cũng chỉ gây ra một phần tổn thương.
"Chặn hắn lại!"
Các vị khách nhao nhao lao tới, nhưng lại không dám đến quá gần tân nương giấy, cuối cùng bọn họ đứng thành ba lớp, bao vây Chu Kỳ An.
Bị bao quanh bởi một đám quỷ, chỉ cần âm khí tụ lại trong không khí cũng đủ để ngưng thành từng giọt nước. Nếu không phải lo lắng đốt cháy tân nương giấy có thể dẫn tới sự xuất hiện của nữ quỷ thật sự, Chu Kỳ An chắc chắn đã hát vang một đấu với bọn họ một phen.
"Phu thê giao bái—"
Người chủ trì lặp đi lặp lại bốn chữ đó, mỗi lần giọng nói càng lớn hơn trước, đến cuối cùng, bốn chữ đó dường như chỉ có Chu Kỳ An nghe thấy, những người xung quanh không có phản ứng, chỉ mình y cảm nhận được âm thanh quá lớn, màng nhĩ như muốn rách ra.
Trên cao đường, hai cụ già đã đứng dậy, đồng thanh nói: "Tại sao không giao bái?"
Khi tân nương giấy lần thứ hai muốn phủ khăn voan xuống, Chu Kỳ An bất ngờ cất cây đinh ba đi, thay vào đó là một con dao găm trong tay:
"Cô đừng qua đây, lại gần nữa... lại gần nữa là tôi sẽ tự hủy mặt đấy!"
Từng chữ đều vang lên mạnh mẽ.
"..."
Có lẽ không ai ngờ có người dám lấy việc tự hủy dung làm con tin, tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả tân nương giấy, đều sững lại.
Chu Kỳ An tranh thủ rút ra một tấm da người bị ép dưới đáy hộp.
Khi y thực sự rút ra, trước mắt tối sầm lại, ai đời tân nương xuất giá mà lại mang theo cả một "gia đình" thế này.
Quả nhiên, trên thắt lưng của da mỹ nam có buộc một nửa miếng ngọc bội mỏng như cánh ve, Chu Kỳ An lập tức lấy nó.
Sau khi hết kinh ngạc, tân nương và các vị khách lại nhanh chóng di chuyển.
Chu Kỳ An bắt đầu thở gấp.
Lật từng tấm ra quá tốn thời gian, bên trên còn bị đè nặng bởi rất nhiều thứ, nếu lật cả hộp thì miếng ngọc bội có thể sẽ bị vỡ.
"Thời gian."
Y phải tranh thủ thời gian.
Nhìn tình hình sắp không thoát khỏi vòng vây, Chu Kỳ An cắn răng, trực tiếp dùng dao găm cắt rách lòng bàn tay, học theo cách từng điểm mắt cho người quản lý quỷ thị trước kia, nhúng máu vào tay, nhanh chóng chấm hai điểm đỏ lên mắt của da mỹ nam.
Da người nhăn nhúm khó có thể mang lại vẻ đẹp, những tấm da mỹ nam này được trộn với một ít sợi bông, sợi lanh, giấy, tạo nên vẻ mặt sống động như hiện tại.
Đôi mắt vốn trống rỗng giờ đã được hoàn thiện.
Da mỹ nam từ từ đứng dậy, hai điểm máu trong mắt nó khi chạm vào tân nương giấy và các vị khách tràn đầy oán hận.
Chu Kỳ An: "Đại ca, đến lúc báo thù rồi đấy!"
Ai ngờ da mỹ nam từ từ ngoảnh đầu lại, từ trong da đột nhiên thò ra một cái lưỡi, thèm thuồng nhìn vào ngực Chu Kỳ An.
"..."
Sắc mặt Chu Kỳ An lập tức lạnh băng, trong khoảnh khắc da mỹ nam định lao tới quấn lấy y, y nói: "Tôi còn phải điểm mắt cho các anh em khác, nếu không thì hôm nay mọi người đều phải chết."
Vừa nói, ánh mắt y cố ý nhắm thẳng vào tân nương giấy đang cầm khăn đỏ lao tới.
Da mỹ nam hình như sợ hãi trước tân nương giấy, tâm da run lên bất thường. Chu Kỳ An lập tức lấy thánh khí ra, khiến miếng da đang cuốn lấy y phải lùi lại một chút theo phản xạ, vô tình đụng phải ngực của tân nương giấy.
Da mỹ nam:!
Nhân lúc này, Chu Kỳ An lập tức điểm mắt cho miếng da người thứ hai.
Những vị khách định tiến lên, nhìn thấy miếng da thứ hai sống dậy lại bắt đầu chùn bước.
Chu Kỳ An làm theo cách cũ, nhanh chóng điểm mắt cho từng miếng da một.
Tay nghề của y ngày càng thuần thục, mỗi lần điểm mắt y đều cười đe dọa: "Muốn biến thành bánh nướng không?"
Thánh khí thật sự có hiệu quả với những thứ này, bất kỳ miếng da nào bộc lộ ác ý đều có thể bị nướng thành bánh nướng.
Đôi mắt không được điểm vô ích, mỗi khi một miếng da sống dậy, Chu Kỳ An sẽ ngay lập tức tháo lấy miếng ngọc bội từ eo của mỹ nam. Da mỹ nam rất ghét thứ biểu tượng này, chỉ quan tâm đến trái tim của người thanh niên, hoàn toàn không để ý đến miếng ngọc.
Bất cứ thứ gì khi đông đủ thì sẽ làm tăng thêm dũng cảm.
Những miếng da mỹ nam đã lấy lại khả năng di chuyển dần dần mất đi nỗi sợ hãi ban đầu khi đối diện với tân nương giấy. Thậm chí còn lớn gan há to miệng, bay thẳng đến cắn xé thân thể tân nương giấy.
Tình thế đảo ngược, khi cảnh tượng trở nên hỗn loạn, cây đinh trên trán của tân nương giấy bất ngờ rơi ra.
Máu đặc chảy liên tục xuống đất, lan đến chân của Chu Kỳ An. Ngoài cửa hôn lễ, gió lớn nổi lên, đất đai nứt toác, có gì đó như muốn trồi lên khỏi mặt đất.
Hai cụ già ngồi trên cao hoảng sợ hét lớn: "Phong ấn! Nàng ta đang thoát khỏi phong ấn, sắp thoát ra rồi!"
Phong ấn do đạo sĩ để lại vốn đã không chắc chắn, suốt nhiều năm bọn họ phải liên tục tổ chức hôn lễ để duy trì cân bằng, nữ quỷ đạt được những gì mình muốn nên không làm hại bọn họ nữa. Nhưng giờ đây tất cả những đồ vật sưu tầm đều đã chạy trốn, nữ quỷ rõ ràng đang nổi giận, không tiếc tự làm tổn thương bản thân.
Ông lão hét lớn: "Ngăn nàng ta lại!"
"Tìm cây đinh, phong ấn quan tài lại!"
Tiếng la hét náo loạn khắp nơi.
Trong tiếng thét đầy hoảng loạn, Chu Kỳ An ngẩng đầu hét lớn: "Trăm năm hạnh phúc!"
"???"
Người chủ trì đang chạy vội ngã sấp xuống
Chu Kỳ An cầm chuỗi ngọc bội, lặp lại lời nói.
Khi bốn chữ rơi xuống, mùi hôi thối trong không khí đột nhiên bị thứ gì đó ngăn cách. Mọi tiếng thét và gào rú cũng trở nên mơ hồ, Chu Kỳ An có thể cảm nhận được mình đang dần rời khỏi thế giới cổ vật.
"Chúc mừng bạn đã tìm được phần còn lại của ngọc bội."
Ngay lúc nghe tiếng thông báo, Chu Kỳ An ngay lập tức ném mạnh chuỗi ngọc bội xuống đất với gương mặt u ám.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, không còn gì phải lo ngại nữa.
Lụa trắng đã chờ sẵn kéo xuống đèn lồng trên đầu. Chu Kỳ An lấy lửa đốt phần xăng còn sót lại. Ngọn lửa bùng lên nhanh như vụ nổ, biến toàn bộ cao đường thành biển lửa chỉ trong tích tắc.
Tuy nhiên, cảnh tượng tràn đầy sức sống này, Chu Kỳ An chưa thưởng thức được bao lâu. Trước mắt y mọi thứ đột ngột chuyển sang bóng tối.
Mọi mùi khó chịu biến mất, dưới chân y là đất mềm mại.
"Phụt—"
Ánh sáng ban ngày lại xuất hiện, khi Chu Kỳ An khó nhọc mở mắt, y nhìn thấy một người phụ nữ mảnh mai vừa phun ra một ngụm máu.
"Diễn quỷ?!"
Chưa kịp đứng vững, cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng hét.
Có lẽ do lõi của thế giới cổ vật bị hủy hoại vào phút chót, Chu Kỳ An vẫn đang mặc bộ trang phục tân lang đỏ rực, bên ngoài bị lửa đốt nham nhở, màu sắc vẫn đỏ rực như cũ.
Y đột ngột xuất hiện bên ngoài bảo tàng trong bộ đồ đỏ máu, mái tóc dài phất phơ. Những người chơi ở bên ngoài khi nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác.
Diễm quỷ cái đầu nhà mày.
Chu Kỳ An không quay đầu lại, lạnh lùng nhìn người phụ nữ mảnh mai.
Giọng hệ thống tiếp tục vang lên:
【Bạn đã thành công tham quan cổ vật—Ngọc bội.】
【Tham quan bốn cổ vật có thể nhận được quyền mua quà lưu niệm của Tịch Thực Quán.】
【Tiến độ hiện tại 2/4.】
【Nhiệm vụ ẩn—Thoát khỏi miệng hổ đã hoàn thành】
【Bạn đã đạt được quyền truy cập vào kho tài nguyên dữ liệu】
"Mày nghĩ mày thắng rồi sao?" Máu liên tục trào ra từ miệng người phụ nữ, đôi mắt vốn trong sáng giờ đây trở nên đục ngầu.
Chu Kỳ An chỉ lặng lẽ nhìn ả.
So với Hạ Dương, người phụ nữ mảnh mai này rõ ràng bị thương nặng hơn nhiều.
Ngay cả cướp đoạt năng lực của cổ vật cũng gây ra phản ứng bài xích. Mức độ phản ứng ở mỗi người khác nhau, thậm chí trong quá trình sử dụng phương pháp này, có người có thể đã mất mạng.
Vì cái gì chứ?
Chu Kỳ An không hiểu nổi.
Nhưng y chắc chắn một điều, người phụ nữ không chỉ đơn giản là tức giận mà buông lời đe dọa. Điều này có nghĩa là hội có thể đã chuẩn bị điều gì đó.
Y nhìn người phụ nữ mảnh mai, đột nhiên tự hỏi: "Cô nói xem những kẻ cấy ghép cổ vật vào người mình, chẳng phải cũng là một dạng cổ vật sao?"
Những người trộm cổ vật cuối cùng lại biến thành những cổ vật mới.
Ánh mắt Chu Kỳ An đột nhiên lóe lên.
"Kho tài nguyên dữ liệu."
Nơi này có lẽ là nơi lưu trữ thông tin về cổ vật, nếu các thành viên của hội thực sự bị coi như cổ vật, có lẽ y có thể tìm thấy thông tin về bọn họ trong thư viện.
Y có linh cảm nơi này giấu điều gì đó cực kỳ bất lợi cho hội.
Nghĩ đến đây, Chu Kỳ An có chút hưng phấn, không uổng công một ngày vào thế giới cổ vật hai lần liên tiếp.
Quyền chủ động đang dần quay lại trong tay y.
Không khí rơi vào yên lặng một lúc..
Chu Kỳ An đang suy nghĩ, còn sắc mặt của người phụ nữ mảnh mai có biến đổi, đôi mắt vốn lờ đờ đột nhiên bắt đầu run rẩy.
Ả chăm chú nhìn Chu Kỳ An, không phải vì những gì y vừa nói, mà giống như ả vừa phát hiện ra thứ gì không thể tin được.
"Phụt—"
Máu lại tiếp tục tuôn ra từ khóe miệng.
Những người chơi đứng xa cũng kinh ngạc, một số người từng hợp tác ngắn ngủi với người phụ nữ này còn định tiến lên xem có chuyện gì xảy ra, thì lại thấy con quỷ đỏ như máu không làm gì cả, người phụ nữ thì tự nhiên phun máu.
Không sợ mới lạ!
Chu Kỳ An đang chìm trong suy nghĩ, cũng hơi ngạc nhiên.
"Cô làm sao vậy?"
Y chưa làm gì cả, tại sao ả đột nhiên phun máu?
Khi phát hiện ánh mắt của người phụ nữ mảnh mai dán chặt vào một điểm nào đó, mắt của Chu Kỳ An bỗng lóe lên: "Hóa ra là vậy."
Như lời nhắc nhở của Thẩm Tri Ngật trước đó, nhiệm vụ lần này đúng là xui tận mạng.
Vừa bước vào thế giới cổ vật ngọc bội, trái tim "mắt cá năm sao" lập tức mở cửa chào đón. Nếu nói trước đó với trình độ của người phụ nữ mảnh mai, ả không thể cảm nhận được sự hiện diện của trái tim này, thì bây giờ khi trái tim hồi phục, ả có thể nhận ra.
Chắc chắn ả đã phát hiện ra trong cơ thể y có thứ gì đó ký sinh.
Chu Kỳ An đột nhiên mỉm cười, chỉ vào ngực mình: "Trái tim này, có phải rất tuyệt không?"
Cấy ghép cơ quan thuấn thú, cấy ghép cổ vật... những thứ này chỉ khiến người bình thường trở thành nửa người nửa quỷ, theo một nghĩa nào đó, y mới là người duy nhất thích hợp với cơ quan quái vật.
Trái tim dư thừa này giống như một bộ điều hòa năng lượng, không chỉ cung cấp năng lượng mà còn giúp các cơ quan khác của y hoạt động tốt hơn.
"Mày... Mày làm cách nào?" Mắt của người phụ nữ đầy tơ máu gần như lồi ra, ả không thể tin vào những gì đang diễn ra.
Bọn họ đã trả giá biết bao để tìm ra phương pháp này, vậy mà người này, rốt cuộc đã làm thế nào?!
Chu Kỳ An vuốt lại một lọn tóc bị gió thổi bay, vào thế giới cổ vật quá thường xuyên khiến y trông hơi ngơ ngác vì mệt mỏi.
Nhưng y vẫn nghiêm túc trả lời: "Tôi nuốt."
Chỉ cần nuốt một phát là xong.
*****
【Tác giả có lời muốn nói】
Chu Kỳ An: Không có kỹ xảo gì.
Thẩm Tri Ngật: Tất cả đều là cảm xúc của tôi.
Chu Kỳ An:???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT