Giọng nói của người kia không khác gì thường ngày, chỉ vì cố gắng hạ giọng trong môt lúc mà trở nên nhẹ nhàng mềm mại.
Ba từ "át chủ bài" càng làm cho lời nói thêm phần gần gũi.
"Khụ..." Hạ Dương đột ngột ho ra vài ngụm máu.
Chu Kỳ An không vội rút đinh ba ra, ngược lại, y kéo cổ áo của đối phương xuống. Lớp áo mỏng màu đỏ bên trong dính chặt vào da thịt, không thể nào lột ra được. Trên bề mặt áo có hoa văn thêu bằng chỉ vàng, như một hình xăm bao phủ toàn bộ cơ thể.
Bây giờ, khi Hạ Dương sắp chết màu sắc của những hoa văn trên áo cũng dần tối đi.
"Hoá ra đã đồng sinh cộng khổ cùng với cổ vật." Chu Kỳ An nheo mắt: "Thảo nào bọc kín đến vậy."
Cổ cao tay dài, bên ngoài còn có một chiếc áo khoác. Khi xuống nước, hắn ta thậm chí còn không cởi áo khoác ra.
Chu Kỳ An lùi lại nửa bước, hơi nghiêng đầu, hai mắt sáng ngời.
Y nghiêm túc hỏi: "Sử dụng năng lực chiếm đoạt từ cổ vật, cảm thấy yên tâm sao?"
Áo cưới hiện giờ đã hoàn toàn ký sinh trên người Hạ Dương, giống như một con đỉa bám chặt vào cơ thể.
Hạ Dương chỉ lặng lẽ nhìn y, ánh mắt tràn ngập thù hận.
"Quản lý Quỷ Thị từng nói, bọn mày là một lũ điên tham gia thiết kế phó bản theo lời kêu gọi của trò chơi. Viện bảo tàng im lặng cũng là do bọn này thiết kế?" Trong giọng nói của Chu Kỳ An có chút khinh thường: "Thiết kế kém thật."
Y chậc lưỡi một tiếng: "Đến mày cũng bị tao đối xử như một con chó."
Các thành viên của Hội Săn Cá Voi đều có chung một đặc điểm: kiêu ngạo.
Muốn moi thông tin từ bọn họ, trước tiên phải đánh gục bọn họ cái đã, rồi sau đó tỏ ra khinh bỉ, mới có thể kích thích đối phương nói ra bí mật.
Chàng sinh viên đứng bên cạnh nghe vậy, tỏ ra kinh ngạc, phó bản do bọn họ thiết kế?
Hội Săn Cá Voi trong truyền thuyết lại chính là người thiết kế phó bản? Vậy chẳng phải bọn họ tham gia phó bản với tư cách là người đã biết trước đáp án sao?
Nhớ lại lúc ở thế giới cổ vật, anh Chu đã nói rằng bọn họ là những kẻ điên không thể đến được thế giới mới.
Chàng sinh viên cố gắng đè trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, vô thức nhìn Hạ Dương, chỉ thấy da thịt lộ ra bên ngoài hoàn toàn không giống con người, mà mỏng như áo cưới.
Vậy, sau khi chiếm đoạt năng lực từ cổ vật, bọn họ trở nên quá mạnh mẽ, bị phán định là quái vật không thể rời khỏi phó bản?
"Không đúng..." Nhưng dù thế nào đi nữa, bọn họ vẫn không thể mạnh bằng anh Chu của mình.
Vậy thì chẳng phải chiếm đoạt cũng vô ích sao?
Bị phủ nhận khả năng thiết kế, lại còn bị ví như một con chó, Hạ Dương giờ đây tràn đầy oán hận dưới ánh mắt "anh thật tệ" của chàng sinh viên.
"Nếu... không phải vì mày đã khiến bọn tao bị sa thải, nhiều phó bản... đã sớm được hoàn thiện."
Một khi bọn họ hoàn thiện phó bản, dù có mười mạng, Chu Kỳ An cũng sẽ không đủ để thoát chết.
Chu Kỳ An hơi suy tư.
Nói cách khác, phó bản của viện bảo tàng im lặng chỉ mới được thiết kế một nửa, Hội Săn Cá Voi đã bị sa thải.
Hiện tại phó bản đã được đưa vào giai đoạn thử nghiệm công khai, những phần còn thiếu sót phải do các thành viên của Hội tạm thời bổ sung. Ví dụ, nhiệm vụ đầu tiên là xác định con quỷ, để ngăn người chơi đều vào cùng một nhóm, che giấu thân phận của con quỷ, cần có một thành viên giả làm người chơi để lấp vào lỗ hổng này.
Khi nhóm của họ vào, có khoảng mười người, số lượng người chơi trong các nhóm khác nhau cũng tương đương.
Chu Kỳ An nheo mắt, trong số những người chơi hiện còn sống, chắc chắn vẫn còn thành viên của Hội Săn Cá Voi.
Hơi thở của Hạ Dương ngày càng yếu, Chu Kỳ An bỗng nhiên nói: "Vậy là vì cái gì? Cá và gấu không thể có cả hai."
Trò chơi không thể vừa ban cho người chơi một cuộc sống lâu dài, vừa cho phép họ giữ lại thân phận đặc biệt trong phó bản, để những người chơi đã tiến hóa quá mức có thể bước vào thế giới mới.
Hội Săn Cá Voi không lý nào không hiểu cái giá phải trả.
Chỉ là một câu lẩm bẩm, Chu Kỳ An vốn không mong đợi có được câu trả lời từ hắn ta.
Nhưng khi y vừa thu lại ánh mắt, không nhìn Hạ Dương nữa, đối phương đột nhiên đứt quãng lên tiếng: "Vì... có người sẽ thành công."
"...Lời tiên tri của hội trưởng sẽ không... không bao giờ sai, mày..." Hắn ta nhìn chằm chằm vào Chu Kỳ An: "Mày sẽ có được mọi thứ."
Vì vậy, dù trước đây Chu Kỳ An có những hành động kỳ lạ thế nào đi nữa, hội trưởng cũng không truy cứu quá nhiều, còn cùng y đề xuất đặt thánh khí trong trò chơi.
Ban đầu nghĩ rằng sẽ có cơ hội cùng giành được tất cả, nhưng rồi người này lại đi ngược lại, trở về thế giới thực, sau đó mang theo thánh khí hăm hở quay về giết ngược lại, khiến bọn họ bị trò chơi sa thải, sao bọn họ có thể không hận được?
Người ta thường nói rằng khi sắp chết, lời nói trở nên tử tế, nhưng câu này không hề phù hợp với Hạ Dương.
Hắn ta tiết lộ lý do chỉ để chờ xem kết quả.
Khi cả người được tiên tri và người tiên tri đều biết kết quả đã định, liệu số phận có đi chệch hướng không?
"Tao sẽ đợi..."
Hạ Dương đột nhiên gục đầu xuống, không còn hơi thở. Đến chết, hai mắt hắn ta vẫn không khép lại hoàn toàn, trong khe hẹp con ngươi đã tan biến ngay tại chỗ.
Bộ áo cưới bị thiêu hủy trong thế giới cổ vật điên cuồng cắn xé thi thể, dường như đang cố gắng tự sửa chữa, nhưng lượng máu thịt ít ỏi này chẳng khác nào muối bỏ biển.
"Tiên tri." Chu Kỳ An nhẹ nhàng lặp lại, sau một lúc, y thu lại ánh nhìn trầm ngâm, tiến đến bên cạnh chàng sinh viên: "Cậu còn đi được không? Chúng ta cần phải xuống dưới."
Ai biết được bộ áo cưới này còn bao nhiêu sức mạnh, không thể để nó hút sạch xác chết rồi quay lại hút họ.
Chàng sinh viên cố gắng đứng dậy: "Không sao, anh Chu, em còn đi được."
Dù mất một cánh tay, may mà không ảnh hưởng đến đi hay chạy.
Hai người nhanh chóng đi xuống lầu, vừa lúc có người chơi mới vào Nhật Thăng Quán, nhìn thấy hai người toàn thân dính đầy máu chạy xuống, liền giật mình, vội vàng lùi ra ngoài.
Không khí trong sân có mùi tanh nồng.
Nước trong giếng đã trở lại trong vắt như lúc ban đầu.
Không ai có thể nghĩ rằng dưới đó có vô số xác chết quỷ dị. Những người chơi trước đó chết trong nước cũng không nổi lên, chắc chắn đã chìm xuống đáy giếng mãi mãi trở thành một phần của những xác chết chôn chân dưới nước.
Chu Kỳ An đặt ánh mắt lên những địa điểm còn lại là Nhật Điệt và Tịch Thực quán, không rõ tiến độ bên Thẩm Tri Ngật và sếp tới đâu.
"Có vào không?" Chàng sinh viên hỏi.
Chu Kỳ An lắc đầu: "Về thị trấn."
Ứng Vũ chắc chắn có đạo cụ chữa trị, có thể tránh cho chàng sinh viên kiệt sức vì dùng quá nhiều kỹ năng. Sau khi chữa cánh tay cho y xong, chàng sinh viên giờ phút này càng mất máu nhiều hơn, để cậu về một mình sẽ rất nguy hiểm.
Không hành động ngay lập tức, Chu Kỳ An đứng tại chỗ một lúc.
Đối phó với kẻ điên, tốt hơn hết là phải cẩn thận.
Để ngăn Hạ Dương có chiêu cuối phản công, ngay khi ra khỏi thế giới cổ vật, y đã lập tức dùng nhẫn đầu lâu liên lạc với Thẩm Tri Ngật. Lúc này, người kia chắc đã gần đến hội tụ cùng họ.
Chẳng bao lâu sau, một bóng hình quen thuộc từ Tịch Thực quán bước ra.
Trong sân có quá nhiều người, không thể trao đổi nhiều, hai ánh mắt gặp nhau trên không trung rồi Chu Kỳ An trực tiếp đi ra ngoài cổng.
Dưới gốc cây, người đầu dê đang sắp xếp các món quà lưu niệm.
Nghe thấy tiếng bước chân, đôi mắt hẹp mở ra, miệng có những đường rãnh sâu thốt lên câu hỏi: "Mua quà lưu niệm không?"
Chu Kỳ An đi ngang qua, không dừng lại: "Để lần sau đi."
Hai mắt tà ác của người đầu dê như muốn xuyên thủng lưng người thanh niên, móc lấy trái tim bên trong.
"Chưa từng ăn cám gạo mịn."
Chu Kỳ An bĩu môi.
Đột nhiên nhận ra, Tư tiên sinh đúng là người từng trải.
Con thỏ ngốc ngày nào cũng muốn nhắm đến tháng khí, sau đó lại hướng vào thịt Thái Tuế, nhưng khi đối mặt với mắt cá năm sao trong cơ thể y, hắn vẫn bình tĩnh. Còn nhìn người đầu dê này, chẳng khác nào muốn mài sừng mình thật nhọn để đâm thủng ngực y.
Càng nghĩ càng tức, Chu Kỳ An lại mắng một câu: "Đồ nhà quê."
Ba chữ đó theo gió bay về phía sau.
Người đầu dê nghiến chặt hàm răng, suýt chút nữa làm hỏng sản phẩm sáng tạo trong tay.
Chu Kỳ An đi xa hơn một chút rồi đứng lại, Thẩm Tri Ngật rất nhanh tới, hai người sánh vai đi một đoạn, Chu Kỳ An nhận ra có điều gì đó không đúng.
Thẩm Tri Ngật quá yên lặng.
Sau khi nghe cuộc trò chuyện cuối cùng giữa y và Hạ Dương qua nhẫn xương, với tính cách của người này, không thể nào không nói gì.
Nhưng hiện tại...
Chu Kỳ An nhìn sang, trong ánh mắt, người đàn ông bên cạnh không thể hiện biểu cảm gì, nhưng từ bóng của anh có thể nhận thấy trạng thái hiện tại.
Cái bóng đen như thể được nhấc lên từ mực.
Thẩm Tri Ngật đang tức giận.
"Tức vì điều gì?"
Chu Kỳ An suy nghĩ kỹ càng, vì Hạ Dương nói mình đã mất một cánh tay? Dựa vào kỹ năng chữa trị của chàng sinh viên, bây giờ chỉ còn lại vài vết thương ngoài da mà thôi.
Chàng sinh viên đột nhiên bước nhanh đến nửa bước, đi lên phía trước một chút, lặng lẽ dùng khẩu hình nói bốn chữ: Cướp đoạt thân mật.
Người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt, mặc dù chàng sinh viên chưa rõ hết ân oán giữa Hội Săn Cá Voi và Chu Kỳ An, nhưng khả năng đọc hiểu nói cho cậu, câu "người càng gần gũi chết đi, xác suất cướp đoạt thành công càng cao" là điểm mấu chốt.
Chu Kỳ An nghe vậy chớp chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.
Vì điều đó sao?
Thực ra, Thẩm Tri Ngật hẳn đã rất rõ, xác suất luôn được hệ thống trò chơi quyết định. Hội Săn Cá Voi đi ngược lại ý chí của trò chơi mới là yếu tố chính giúp y cướp đoạt thành công.
Trên đường đi, Thẩm Tri Ngật càng trở nên trầm mặc.
Ván này vốn dĩ để lộ mặt Hội Săn Cá Voi, khẳng định mối liên hệ giữa cổ vật và hội này, nhưng con đường của kẻ cướp đoạt là một ngoại lệ.
Trong tiềm thức, đó đáng lẽ phải là con đường mà anh và Kỳ An có thể thân thiết đi cùng, người sau liên tục giết chết ma thể của anh, hút lấy sức mạnh từ máu và linh hồn của anh, bọn họ mãi mãi không thể tách rời.
Nhưng mà bây giờ Kỳ An bị thương, sau đó thà giết người khác chứ không giết anh.
Thẩm Tri Ngật ngẩng đầu.
Trời sập rồi.
Chu Kỳ An: "..."
Cá lớn nuốt cá bé thôi, ngay cả sếp còn muốn chạy vào nhà người khác ăn, rốt cuộc người này đang nghĩ gì thế?
Không khí xung quanh chìm vào yên lặng.
Sau cơn mưa lớn, mặt trời chỉ ló ra một góc, ánh nắng yếu ớt xuyên qua những ngọn núi, nối thành một mảng dài mát lạnh.
Thẩm Tri Ngật hối hận vì trước đây không kiên trì thực hiện kế hoạch cướp đoạt, để người khác nhanh chân đến trước.
Đang nghĩ ngợi, đôi mắt xám trắng tĩnh lặng như nước chợt dao động.
Anh kinh ngạc cúi đầu.
Chỉ thấy bóng của cả hai trên mặt đất đã thay đổi.
Chu Kỳ An không biết từ lúc nào đã đến tiến lại gần, cánh tay mới mọc lại thu hẹp khoảng cách của hai người, thoạt nhìn cứ như đang nắm tay.
Thẩm Tri Ngật ngẩn người, dù chỉ là sự trùng hợp của ảo ảnh do chênh lệch vị trí, trong mắt anh vẫn cảm thấy ấm áp.
Cái bóng đen như mực đã nhạt đi đôi chút.
Thẩm Tri Ngật lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bản thể của mình, đồ vô dụng.
Giây tiếp theo, đồng tử của anh hơi giãn ra.
Cái bóng thậm chí suýt chút nữa đứng dậy.
Lòng bàn tay hơi lạnh bất ngờ đưa tới, ngón tay áp vào nhau, truyền đến một luồng ấm áp khác thường.
Chu Kỳ An thật sự đã biến hư thành thực, chủ động nắm lấy tay anh.
"Tại tập đoàn Hách Hội Sa, tôi đã hỏi anh..." Chu Kỳ An chậm rãi nói: "Tôi cũng chọn đi ngược lại với anh sao?"
"...Thật ra câu hỏi này mới là điều tôi quan tâm nhất đêm hôm đó."
Còn về người canh cửa, Hội Săn Cá Voi, đều xếp sau câu hỏi này.
Trong đầu Thẩm Tri Ngật hiện lên hình ảnh đêm đó.
——"Mục tiêu của anh luôn rất rõ ràng, tôi cũng vậy."
Sau khi mình trả lời xong câu này, người thanh niên đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Y luôn nghĩ rằng người kia không nghe được.
Chu Kỳ An quay sang nhìn anh, mỉm cười. Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Tri Ngật chỉ cảm thấy luồng gió lạnh thổi qua người giống như gió mát trời trong, ngọn núi đen thui trước mắt giờ đây cũng trở thành rừng núi xanh biếc.
Áp lực nặng nề xung quanh biến mất.
Chàng sinh viên đi phía trước cảm thấy khó tin, chỉ cần nắm tay nói một câu là dỗ được, không có tiền đồ tí nào.
Bầu không khí trước đó làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt, chàng sinh viên đúng lúc nói: "Nếu dì có ở đây, chắc hẳn dì ấy sẽ rất vui."
Không còn bị ép cưới nữa, cậu thật lòng cảm thấy mừng cho anh Chu.
Thẩm Tri Ngật tự động hiểu mẹ Chu nhất định sẽ chấp nhận mối quan hệ của hai người.
Một câu nói dễ chịu khiến anh quyết định giảm bớt định kiến với Thái Tuế trên chàng sinh viên.
Ba người tiếp tục đi dọc theo con đường nhỏ trên núi.
Phía sau, sau một tảng đá lớn, mấy người chơi gần như ngồi sụp xuống đất.
Người mặc áo choàng đỏ đã lấy đi đồng xu, nghĩ nhóm người này là một đội, bọn họ có thể bám theo để nghe ngóng được manh mối về sản phẩm văn hóa. Vì vậy, cả đội không tiếc dùng đến đạo cụ ẩn chất lượng cao.
Lén lút theo dõi một lúc, trong quá trình di chuyển, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Không biết từ lúc nào, họ bắt đầu giống như xác sống, rõ ràng là đang tỉnh, nhưng tinh thần lại rơi vào một cơn ác mộng vô tận, cuối cùng chỉ có thể dùng cách tự làm hại bản thân để cố thoát ra khỏi giấc mơ.
Khi cơ thể và tinh thần sắp suy sụp hoàn toàn, áp lực vô hình đột ngột biến mất.
"Chuyện, chuyện gì đã xảy ra thế?"
Khi tỉnh lại, cả nhóm thở hổn hển, vết thương trên cơ thể vẫn đang chảy máu, cơn đau nhắc nhở bọn họ đây đã là thế giới thực.
Một người trong số bọn họ mắt tinh, liếc thấy nơi ba người kia đã đi qua, dưới mặt đất xuất hiện một vài mảnh vụn...
Thiết bị nghe trộm lén lắp đặt đã bị nghiền nát tan tành.
"Chạy thôi." Sắc mặt người đàn ông dẫn đầu vô cùng khó coi, lần này chắc chắn đã đụng phải đối thủ mạnh rồi.
"Kỹ năng thuộc loại tinh thần sao?"
Người đàn ông không biết vì sao đối phương lại tha cho bọn họ vào phút cuối, dù sao cũng phải chạy trước khi người ta đổi ý.
Trong lúc bỏ chạy, bọn họ chẳng còn quan tâm đến che giấu, tiếng bước chân dồn dập, lộn xộn vang lên từ phía sau.
Chu Kỳ An nhạy bén nghe thấy, đang định quay đầu lại.
Thẩm Tri Ngật: "Chỉ là vài con kiến nhỏ thôi."
Phải thừa nhận, đám người đó thật sự may mắn, tâm trạng hiếm khi vui vẻ khiến anh chọn cách tha mạng.
Nghe vậy, Chu Kỳ An cũng không để ý nữa, khi quay đầu lại, trong ánh mắt y hiện lên nghiêm trọng.
Dự tính thêm khoảng mười phút nữa sẽ đến thị trấn. Y không vội đi nhanh, dựa vào khả năng của Ứng Vũ, có Diên và chó săn hỗ trợ, khả năng xảy ra sự cố là rất nhỏ.
Nhưng người mặc áo choàng đỏ thì chưa chắc.
Nếu lãng phí đồng xu, bọn họ sẽ lại phải tốn công chạy một vòng nữa.
·
Thị Trấn Mặc.
Ban ngày, ánh mặt trời cũng không thể chiếu tới Thị Trấn Mặc, nơi luôn bị bao phủ bởi một màu xám xịt.
Trước một cái sân nhỏ gần phía nam, một bóng dáng nhỏ nhắn đang cau mày, chó săn ngồi yên lặng bên cạnh. Diên thỉnh thoảng nhìn vào trong sân, Ứng Vũ đã vào trong được một lúc rồi.
Một lúc trước, chó săn đã lần theo mùi của người mặc áo choàng đỏ, cuối cùng đến trước cái sân nhỏ này.
Ứng Vũ tự mình vào trong điều tra, em ở ngoài canh gác.
Chó săn đột nhiên động mũi, theo bản năng muốn sủa vài tiếng, nhưng nhịn lại, sau đó quẫy đuôi quét qua cánh tay của cô bé.
Diên gật đầu, biểu thị em cũng đã ngửi thấy.
Trong không khí có mùi máu, lúc trước khi họ đến đã có không ít, nhưng bây giờ mùi nồng hơn, trở nên gay gắt hơn.
Với mức độ mùi máu này, lượng máu chảy ra chắc chắn không phải là ít. Khi Diên đang cân nhắc xem có nên vào trong kiểm tra hay không, cánh cửa cũ kỹ của sân bất ngờ mở ra.
Diên và chó săn lập tức đề cao cảnh giác.
Một bóng dáng anh tuấn bước ra.
Nhìn rõ người đến, Diên thở phào nhẹ nhõm.
Đôi tay thon dài của Ứng Vũ đầy máu, trên kính cũng có vết máu, anh ta lặng lẽ lau sạch vết máu không thuộc về mình trên tay, ngẩng đầu nhìn về phía Diên.
Em hiểu ánh mắt này, liền dẫn chó săn vào trong.
Chủ nhân của ngôi nhà này vốn là một người phụ nữ trẻ, hiện tại, ả đang nằm ngửa bên cạnh giếng nước, gương mặt thanh tú của ả hướng lên trời, đã tắt thở từ lâu, biểu cảm đông cứng trên gương mặt đầy không cam lòng và oán hận.
Cách đó khoảng mười mét, người mặc áo choàng đỏ thở thoi thóp, bên cạnh chân có một miếng thịt đáng ngờ.
Diên lại gần nhìn, hóa ra đó là một nửa cái lưỡi.
Khi nhìn rõ bộ dạng của người mặc áo choàng đỏ, Diên ngẩn người.
Miệng đầy máu che kín cả cằm, khuôn mặt cúi xuống của người mặc áo choàng đỏ đã bị dao cắt đến lộ ra cả xương, rõ ràng là bị hủy dung, trên người cũng có nhiều vết thương do dao gây ra. Đạo cụ chữa trị ưu tiên để lưỡi từ từ mọc lại, vết thương trên mặt không có dấu hiệu lành lại.
Ngón tay gãy cố gắng động đậy, cô ta khó khăn đứng dậy, dùng ngón tay tương đối lành lặn chỉ về phía xác chết.
Chó săn ngoạm lấy xác của chủ nhân căn nhà đã chết.
Trong thị trấn Mặc, không thể giao tiếp, mọi thứ đều diễn ra trong im lặng.
Khi xoay người lại, Ứng Vũ đã biến mất, Diên đỡ người mặc áo choàng đỏ, hai người cùng rời khỏi căn nhà.
Trên đường không có một bóng người, rất vắng lặng, nhưng dường như sau những cánh cửa, có không ít ánh mắt đang nhìn trộm, xuyên qua cổng sân nhìn họ chằm chằm.
Cả hai cắn răng đi về phía cửa thị trấn. Cuối cùng, khi bước qua tảng đá lớn có khắc chữ "Mặc Trấn", Diên thở phào nhẹ nhõm. Cùng lúc đó, con chó săn nhả hàm răng ra, thi thể rơi mạnh xuống đất, làm đất trong các kẽ gạch bung ra.
Người mặc áo choàng đỏ không dừng lại, dùng cánh tay đã hồi phục đôi chút kéo thi thể đến một gốc cây, lập tức mùi máu thịt thu hút một đàn quạ bay tới.
Chúng vỗ cánh, dùng mỏ nhọn xé toạc kéo từng mảnh thịt.
Người mặc áo choàng đỏ đứng bên cạnh, chứng kiến đàn quạ từ từ ăn sạch thi thể.
"Đúng là quá nhẹ nhàng với con mụ đó rồi." Nói đến đây, vết thương trên mặt cô ta lại chảy máu, ánh mắt người mặc áo choàng đỏ tràn đầy ác độc.
Quạ ăn xác chết, không chỉ giải tỏa hận thù trong lòng cô ta, mà còn triệt để ngăn chặn khả năng người chết sống lại.
Khi Chu Kỳ An và những người khác đến nơi, thi thể đã bị ăn chỉ còn lại nửa bộ xương, một vài mảnh xương còn sót lại dính chút thịt.
Chàng sinh viên chạy qua một bên: "Ọe..."
Chu Kỳ An không nhìn thi thể lâu, khi thấy khuôn mặt đầy máu của người mặc áo choàng đỏ, y cau mày.
Người mặc áo choàng đỏ không tiện nói chuyện, y quay sang hỏi Diên: "Chuyện gì đã xảy ra vâhy? Ứng Vũ đâu?"
Diên cũng không biết chi tiết nhiều lắm, cuối cùng người mặc áo choàng đỏ giải thích.
Sau khi dùng đạo cụ chữa trị cuối cùng, người mặc áo choàng đỏ có thể nói chuyện trở lại: "Hạ Lịch là người của Hội Săn Cá Voi."
Cô ta kể từ lúc giành lấy đồng xu dưới nước.
Lúc đó, trên người Hạ Lịch xuất hiện rất nhiều sợi dây đỏ, quấn quanh những người cạnh tranh gần đó. Người mặc áo choàng đỏ cảm thấy kỳ lạ, nhưng khi đối phương di chuyển, cô ta mơ hồ thấy được hình xăm của Hội Săn Cá Voi, nên ra tay tấn công Hạ Lịch rồi cướp đồng xu.
"Khi lấy được đồng xu, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn."
Hội Săn Cá Voi sao có thể phạm sai lầm đơn giản như vậy?
Tuy nhiên, lúc đó đã quá muộn.
Khi cô ta bị truyền tống đến thị trấn với đồng xu trong tay, ngay lập tức có vài dân làng bao vây cô ta, từng người từng người với gương mặt xám xịt, không giống như còn sống, lặp đi lặp lại hai từ: "Mở miệng."
Bọn họ lặp lại không ngừng, như tiếng lệ quỷ từ dưới địa ngục đòi mạng, người mặc áo choàng đỏ dĩ nhiên không dám mở miệng.
Cuối cùng, cô ta bị một dân làng ép buộc mang về.
Cả quá trình, người mặc áo choàng đỏ hoàn toàn bị quy tắc đè bẹp, mọi phản kháng đều vô ích, dân làng mang cô ta về đã sử dụng đủ loại phương pháp tra tấn. Người mặc áo choàng đỏ cắn răng chịu đựng, dù không biết bẫy ở đâu, nhưng ta cô rất chắc chắn, chỉ cần nói một câu là sẽ chết ngay lập tức.
Đồng xu vẫn ở trên người cô ta, Chu Kỳ An vì đồng xu chắc chắn sẽ tự đến hoặc cử người tới tìm cô ta, chỉ cần không ngừng thở trước khi bọn họ đến, cô ta vẫn còn cơ hội sống sót.
Nghe đến đây, Chu Kỳ An không khỏi khâm phục nhìn người phụ nữ trước mặt.
Ý chí sinh tồn mạnh mẽ đã giúp người mặc áo choàng đỏ đợi được Ứng Vũ, sau đó cô ta ngất đi. Khi tỉnh lại, cô ta mơ hồ nhìn thấy Ứng Vũ đang tách một thứ gì đó ra khỏi người phụ nữ tra tấn mình.
"Tôi đã đưa đồng xu cho Ứng Vũ."
Trò chơi luôn thích chơi chữ, đồng xu không thể giao dịch, nhưng lại không nói không thể cho không hoặc cướp đoạt.
Gió cuốn mùi máu tanh bay quanh không ngừng.
Khi nghe đến nửa chừng, Chu Kỳ An nhìn thi thể bị quạ ăn cúi đầu xuống: "Người này cũng có thể là thành viên của Hội Săn Cá Voi."
Kinh ngạc khiến người mặc áo choàng đỏ quên đi cả cơn đau.
Sau kinh ngạc ngắn ngủi, cô ta không còn nghi ngờ gì về kết luận này.
"Thảo nào."
Thông thường, NPC sẽ không đam mê tra tấn người chơi. Cô ta trước đây trên diễn đàn đã bôi nhọ Hội Săn Cá Voi, chắc chắn bọn họ muốn băm vằm cô ta thành trăm mảnh.
Sau khi bị hủy dung và cắt lưỡi, người mặc áo choàng đỏ không còn suy nghĩ những chi tiết nhỏ nhặt nữa. Từ Hạ Lịch đến dân làng, có lẽ trong phó bản này còn có thành viên khác của Hội Săn Cá Voi.
Ngón tay nắm chặt đến mức sắp bị biến dạng, nếu lần sau gặp lại, cô ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà lột da bọn chúng.
"Ứng Vũ chắc đã tìm thấy dân làng để nói chuyện, tôi sẽ đi xem."
Chu Kỳ An bảo chàng sinh viên ở lại ngoài thị trấn, còn y và Thẩm Tri Ngật đi trước vào trong.
Diên từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ chăm chú nhìn bóng lưng Thẩm Tri Ngật.
Một lúc lâu sau, em chìm vào suy tư.
So với lần trước gặp, trạng thái bây giờ của Thẩm Tri Ngật rất kỳ lạ, vẻ mặt ôn hòa, trên người còn toát ra vài phần khí chất nho nhã, khóe miệng thậm chí có nụ cười thoáng qua.
...Vẫn còn trong phó bản mà lại hạnh phúc thế sao?
Càng nghĩ càng rùng mình, Diên lập tức cân nhắc khả năng người chơi đã bị quỷ thay thế.
Chẳng bao lâu sau, Diên phát hiện ra một vấn đề mới: "Quái thật, cả bóng của anh ta cũng mờ đi còn chuyển sang màu trắng nhạt."
Chàng sinh viên vừa nôn xong, đầu óc quay cuồng.
Diên kéo cậu lại nghiêm túc hỏi: "Cậu và Thẩm Tri Ngật cùng đi tới đây, có thấy anh ta kỳ lạ không?"
Chàng sinh viên đờ đẫn, đầu óc mất hai giây để phản ứng, cuối cùng hiểu được ý em, lắc đầu nói: "Không kỳ lạ."
Suy nghĩ một lúc, cậu bổ sung thêm: "Anh ấy đang yêu."
Diên càng nhíu mày: "Chuyện này thì có liên quan gì, sáng nay anh ta đâu có như vậy."
"Mới yêu."
Trên đường đi yêu luôn.
Diên: "?"
Người mặc áo choàng đỏ đang bị thương nặng: "??"
Đuôi chó săn cũng vểnh lên: "!"
*****
【Tác giả có lời muốn nói】
Sự khác biệt giữa "đầu óc công việc" và "đầu óc yêu đương":
Sếp: Tiểu Chu, cùng vào thế giới cổ vật, giành lấy tiệc buffet này, ăn thôi.
Thẩm Tri Ngật: Em ấy cướp đoạt năng lượng của người khác, em ấy không còn yêu tôi nữa.
Chu Kỳ An:...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT