Bề ngoài tỏ ra ôn hoà nhưng trong lòng thì vẫn đang chửi sếp. Tòa nhà Kim Tường nổ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trừ khi trung tâm của phó bản này có yếu điểm là lửa, nếu không thì người đầu tiên bị nổ banh xác chính là mình.
Nghĩ lại, vẫn thích phó bản Tuân Nhị hơn.
Mãi mãi nhớ về Tuân Nhị.
Trong cuộc trao đổi ngắn giữa hai bên, âm thanh hệ thống bất ngờ vang lên:
"Bạn đã tham quan thành công tác phẩm triển lãm — tranh chữ."
"Tham quan thành công tám tác phẩm triển lãm, bạn sẽ có quyền mua các món quà lưu niệm của Nhật Thăng Quán."
"Tiến độ hiện tại 1/8."
Chu Kỳ An và sếp im lặng một lúc.
Thế là xong một tác phẩm rồi sao?
Không chỉ Chu Kỳ An, ngay cả sếp cũng thoáng hiện lên nghi ngờ, một lúc sau cười lạnh nói: "Đúng là tranh không đáng giá."
Chưa kịp xem, mà đã kết thúc tham quan rồi.
Lúc này, phía sau bất ngờ vang lên tiếng bước chân gấp gáp, hai người chơi lâu năm đi tới, không nhịn được hỏi: "Sao mấy người làm được vậy?"
Trên mỗi tấm bình phong đều có một con số đáng ngờ, con số trên tấm bình phong bên cạnh Chu Kỳ An ban đầu là "8", bây giờ đã thành "10".
Điều này cho thấy số người đã tham quan thành công tác phẩm này.
Vẻ mặt Chu Kỳ An khó hiểu: "Khó lắm sao?"
"Tất nhiên." Một người trong số họ nói: "Trước đó, rất nhiều người xem bức tranh này đã phát điên, tự hủy hoại bản thân, thậm chí đứng xa nhìn cũng dễ gặp vấn đề."
Câu sau cùng là trải nghiệm của anh ta.
Những chữ viết trên tranh không đáng lo, vấn đề là những bức chân dung, mấy bức không có mắt lại vô cùng sống động, màu da có cảm giác thật đến kỳ lạ. Dù không có nhãn cầu, nhưng ai nhìn thấy cũng sẽ không kiềm được mà muốn dâng đôi mắt của mình cho nó.
May mắn là anh ta đứng ở xa, được đồng đội đánh ngất nên mới thoát nạn.
"Ngay cả những người chơi đã tham quan thành công, nhanh nhất cũng mất hơn nửa tiếng."
Hai người họ tỏ ra vội vã, bổ sung: "Chúng tôi sẽ không tiết lộ cách tham quan cho người khác, ngược lại, chúng tôi sẽ cho hai người biết một thông tin khó phát hiện."
Mặc dù đã có quyết định trong lòng, Chu Kỳ An vẫn giả vờ nhìn sếp xin ý kiến.
Sau khi đối phương gật đầu, y mới nói: "Được."
Sau khi sử dụng xong đạo cụ khế ước, Chu Kỳ An mở lời trước: "Đối với thư pháp và tranh vẽ, đừng nhìn nội dung bức tranh, chỉ cần xem các con dấu là được."
Dựa trên lời nói của đối phương ban nãy, không khó để đoán ra cách tham quan đúng.
Không gian trở nên yên lặng.
"... Chỉ có vậy thôi hả?"
Chu Kỳ An gật đầu.
Sắc mặt của hai người kia lập tức trở nên vô cùng phức tạp.
Họ không biết nên cảm thấy vô lý vì cách tham quan đơn giản, hay vì lý do tại sao có người lại chỉ tập trung xem ai là tác giả của bức tranh.
Mang theo một bụng đầy nghi hoặc, một người chơi hít sâu một hơi nói ra những điều mình biết: "Con số hiện tại chưa chắc đã chính xác. Hôm qua tôi đã đếm kỹ, số người mà hệ thống hiển thị nhiều hơn so với số người chơi thực tế."
Nói xong, hai người vội vã đi xem tranh, suýt va vào chàng sinh viên đang đi tới.
Nhìn theo bóng dáng của người chơi, chàng sinh viên tức giận nói: "Tử tế của mấy người đó đâu hết rồi."
Có thể có người ở ngoài viện không được tính vào, thông tin này quá qua loa, thậm chí không cho người ta cơ hội để hỏi thêm.
Chu Kỳ An chỉ nói ba chữ: "Cứ đợi xem."
Y nói đợi, thực sự là bước đến một tấm bình phong khác quan sát.
Sau khi hai người kia tham quan xong bức tranh, họ nhanh chóng chuyển sang xem một chiếc quạt gần đó.
Chiếc quạt cũng có chữ và tranh vẽ, không ai biết một tác phẩm có giới hạn số lần tham quan hay không, vì vậy họ cố gắng nắm bắt cơ hội trước.
Năm phút trôi qua mà không có chuyện gì xảy ra.
Theo thời gian, chàng sinh viên đứng đó bắt đầu cảm thấy có điều không đúng, rùng mình một cái: "Hai người đó hình như đã lâu không nhúc nhích."
Hai người chơi, một cao một thấp, đứng yên sau tấm bình phong, qua khe hở của bình phong, có thể thấy hai tay họ buông thõng hai bên quần, đầu cúi thấp, trông không giống đang tham quan, mà như đang sám hối trước bức tường.
Điều kỳ lạ là suốt quá trình không cảm nhận được nhịp thở của hai người đó.
Chàng sinh viên đột nhiên cảm thấy hai người đó đang dần gầy đi.
Dụi dụi mắt, nhìn lại thì hai người chơi cao thấp đang từ từ tan biến, tự nhiên bốc hơi không một tiếng động khiến sống lưng lạnh toát.
Chỉ trong nháy mắt, nơi hai người vừa nãy đứng trống trải, chỉ còn lại một vệt nước mờ trên mặt đất.
Chàng sinh viên giật mình lùi lại một bước.
Chu Kỳ An thu hồi ánh mắt: "Chứng minh xong."
Thứ nhất, số người hiển thị thực sự có vấn đề. Hai người chơi biến mất, nhưng số lượng hệ thống vẫn dừng ở 232.
Thứ hai, cách tham quan đồ vật khác nhau, cách tham quan cũng không chỉ có một.
Ví dụ như bức tranh, y và sếp tình cờ chỉ nhìn con dấu tránh được đòn tấn công của bức tranh, nhưng có người lại nhìn thẳng vào bức tranh mà vẫn sống sót.
Cùng một cách tham quan, nhưng không áp dụng được với chiếc quạt.
Chu Kỳ An nghiêng người, nhìn về phía vài người chơi đang tụ tập quan sát từ xa, trong tầm mắt của họ, chỉ thấy hai người chơi chạy đến, trao đổi vài câu rồi xem triển lãm, sau đó biến mất.
Lập tức, ánh mắt họ nhìn nhóm Chu Kỳ An như đang nhìn thần chết, không dám nghĩ đến ý xấu đang dâng lên trong lòng.
Chàng sinh viên mở miệng nói: "Bị dọa sợ rồi?"
Đáp lại cậu là tiếng cười lạnh của sếp.
Những kẻ vẫn còn lang thang ở đây lãng phí thời gian đều là người chơi kém nhất, đương nhiên dễ bị dọa sợ chết khiếp.
Những người như vậy, cho không cũng chẳng muốn nhận về làm việc.
Khi không còn bị ánh mắt tò mò theo dõi, mọi thứ trở nên thoải mái hơn, chàng sinh viên làm theo yêu cầu của Chu Kỳ An, tiến đến quan sát con dấu trên bức tranh hoàn thành nhiệm vụ tham quan.
Chu Kỳ An lại nhìn về nơi hai người chơi kia biến mất, lắc đầu.
Chất lượng người chơi trong phó bản này thật chẳng khác gì chênh lệch giàu nghèo.
Ánh mắt y dừng lại trên gian trưng bày, chiếc quạt được đặt ngang ở đó, trừ khi đứng gần, nếu không sẽ khó mà thấy được nội dung.
Tham quan thành công bức tranh trước đó, phần nào nhờ may mắn và nhận thức. Những thứ trong bảo tàng này đều liên quan đến quỷ, lên xem chỉ vì giá trị nghệ thuật của nó thì chẳng có ý nghĩa gì, chỉ càng chết nhanh hơn mà thôi.
Nhưng hai người xui xẻo kia đã giúp chứng minh chỉ nhìn con dấu không thể tham quan chiếc quạt này. Vì vậy, lần này cần chú trọng đến nội dung khi tham quan.
Sếp thúc giục: "Đừng lãng phí thời gian."
Chu Kỳ An cũng có ý đó.
Y quay lại thoải mái thưởng thức những chiếc quạt.
Tổng cộng có mười chiếc quạt, mỗi bức tranh trên quạt đều độc đáo.
Theo giới thiệu bên dưới, những cổ vật này đến từ một triều đại lịch sử gọi là "郢" (Dĩnh).
Sau khi nhìn qua vài giây, Chu Kỳ An làm một động tác không thể tưởng được, y thế mà lại trực tiếp cầm một chiếc quạt lên xem xét kỹ lưỡng.
Sếp nhìn y một cái, không ngờ nhân viên nhút nhát nhà mình đôi khi lại can đảm đến thế.
Lý do Chu Kỳ An dám cầm quạt rất đơn giản.
Tất cả các vật trưng bày đều không có tủ kính bên ngoài, cũng không có biển báo không được chạm vào.
Y chỉ cầm lên, không mang đi, đã được coi là giữ chừng mực lắm rồi.
Trên quạt tròn vẽ cảnh chèo thuyền trên hồ: một bộ xương khổng lồ lơ lửng trên không, tay cầm dây điều khiển những người lái thuyền không rõ mặt bên dưới, trên mặt nước trôi nổi những gương mặt người chết.
Hai người chèo thuyền ở hàng đầu có chiều cao chênh lệch rõ ràng, dù cúi đầu vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của họ.
Chu Kỳ An bỗng siết chặt tay cầm quạt, y nhận ra đó là hai người chơi trước đó.
"Chẳng lẽ... những người chơi tham quan thất bại sẽ bị hút vào trong cổ vật?"
Không chết bên ngoài bảo tàng có nghĩa là họ sẽ mãi mãi bị giữ lại trong bảo tàng, vì vậy số lượng người tham quan trong hệ thống không thay đổi.
Nghĩ đến đây, một luồng lạnh lẽo bất ngờ từ cán quạt như muốn chọc thủng lòng bàn tay y.
Chu Kỳ An lập tức muốn bỏ quạt xuống, nhưng quạt như đã dính chặt vào tay, không thể nào gỡ ra được.
Hơi nước từ quạt bốc ra, bao quanh cơ thể y, khiến Chu Kỳ An từ hai chân đến thắt lưng hầu như không thể cử động. Đồng thời mặt nước trên cánh quạt tỏa ra một sức hút khổng lồ năm lần bảy lượt cố kéo y vào.
Thấy Chu Kỳ An gặp nạn, sếp không những không giúp mà còn chủ động đưa tay chạm vào quạt.
Hắn liếm môi, mắt nhìn chằm chằm vào linh hồn trên chiếc thuyền: "Hình như hơi đói rồi."
Có thể vào trong ăn một bữa buffer hải sản.
Mí mắt Chu Kỳ An giật giật mấy cái.
Sếp đói của sếp, còn tôi thì không muốn chèo thuyền.
Ánh mắt Chu Kỳ An lướt nhanh qua những chiếc quạt khác, y cố gắng chạm vào một chiếc quạt khác. Khi cơ thể di chuyển, Chu Kỳ An dường như nghe thấy tiếng răng rắc của cơ thể, chỉ cần di chuyển thêm một chút, xương bị bao phủ bởi hơi nước có thể sẽ vỡ thành từng mảnh.
Một cm, hai cm, chỉ còn một chút nữa thôi...
Chu Kỳ An dùng tay vẫn còn tự do còn lại, cuối cùng cũng nắm được chiếc quạt thứ ba.
"Đúng rồi."
Mắt Chu Kỳ An lóe lên ánh sáng.
"So với chiếc quạt trước, giấy quạt không đủ nhẹ, cán quạt mới hơn..." Y khó khăn gập tay lại, đưa quạt lên mũi ngửi: "Sáp được phủ lên gần đây... Đây là hàng giả."
Hai từ cuối cùng vừa dứt, làn hơi nước dâng lên đến cổ không một tiếng động bắt đầu tan biến.
"Bạn đã thành công tham quan vật phẩm – quạt tròn."
"Tham quan thành công tám vật phẩm, có thể nhận quyền mua sản phẩm văn hóa của Nhật Thăng quán."
"Tiến độ hiện tại: 2/8."
Chu Kỳ An không lập tức thả chiếc quạt giả xuống, trong mắt hiện lên thích thú: "Hàng giả."
Vậy ai đã đánh tráo chiếc quạt thật?
Chắc chắn không phải người chơi, vì họ không có thời gian để làm giả.
Chu Kỳ An tự nhiên gập chiếc quạt giả vào túi áo.
Chàng sinh viên đi tới trong trạng thái lo lắng, tình cờ thấy cảnh tượng này.
Cậu nuốt nước bọt.
Động tác thành thạo rất tự nhiên, hoàn toàn không lộ chút gì là thiếu tự tin, như thể y đang ở trong nhà mình vậy.
Chàng sinh viên cố gắng rời mắt khỏi chiếc quạt, mô tả: "Lúc nãy các anh cũng giống như hai người kia, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, em muốn tới gọi dậy nhưng không thể đến gần được."
Chu Kỳ An suy nghĩ: "Có vẻ khi người chơi trúng bẫy, người khác rất khó cứu."
Một tiếng cười lạnh từ sếp khiến y tỉnh lại.
Kế hoạch vào trong tranh để ăn linh hồn của đối phương bị phá hỏng, Chu Kỳ An bình tĩnh giải thích: "Bí quyết để buffet là ăn đồ đắt tiền trước, còn ở đây rõ ràng đều là hàng kém chất lượng."
Chỉ nuốt linh hồn thôi thì không bằng nuốt toàn bộ quái vật để lấy năng lượng, theo một nghĩa nào đó, sếp cũng đang kiềm chế cơn đói, làm chậm lại quá trình tiến hóa quá mức.
Chỉ cần thêm một vài đạo cụ giống như 【túi dưỡng sinh】là có thể tiến thêm một bước trên con đường khôi phục lý trí.
Bệnh là do ăn uống mà ra.
Chỉ mong có thể chữa được bộ não bị ám ảnh bởi chủ nghĩa tư bản này.
Sếp không tỏ ra ý kiến gì với lý do vụng về của y, đi đến một vị trí nổi bật đứng yên, nhìn qua là biết không định hành động thêm nữa.
Chu Kỳ An nở nụ cười nịnh nọt đứng một bên.
Khoảng hai mươi phút sau, đội của Ứng Vũ trở lại trước, người mặc áo choàng đỏ nhận ra lối vào vắng hơn bình thường: "Đám ngốc đứng nhìn kia đâu rồi?"
Chu Kỳ An: "Chạy rồi."
Không lâu sau, Thẩm Tri Ngật và nhóm của anh cũng từ một góc khác đi đến.
Khắp nơi đều có những bình phong vẽ các họa tiết khác nhau, thỉnh thoảng lại xuất hiện hai người, cảnh tượng rất kỳ lạ.
Đội của Ứng Vũ và Thẩm Tri Ngật mỗi người đã tham quan thành công ba vật phẩm.
Sếp hiển nhiên đã tính được khả năng của hai đội này, nên không muốn tham quan thêm một vật phẩm nào nữa.
Mọi người trao đổi về cách tham quan các vật phẩm, khi đến lượt Chu Kỳ An lên tiếng, ngoài Thẩm Tri Ngật với vẻ mặt tán những người khác đều có chút kinh ngạc nhiên.
Hạ Lịch thẳng thắn nói ra suy nghĩ chung của cả nhóm: "Cách tham quan của các cậu đặc biệt thật đấy."
Có đáp án tham khảo rồi, đi tham quan cổ vật tiếp theo nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nhẹ nhàng đến... khiến người ta hơi sợ.
Hệ thống không hề chậm trễ, ngay khi tham quan xong tám vật phẩm, lập tức có tiếng thông báo vang lên:
"Chúc mừng bạn đã nhận được quyền quà lưu niệm của Nhật Thăng quán."
"Hãy tìm nhân viên để tiếp tục."
Không ai tỏ ra vui mừng, thậm chí không ai nói gì, trong im lặng, Diên dừng lại động tác vuốt ve con chó săn, mở miệng nói: "Theo tiến độ này, chúng ta sẽ sớm hoàn thành ba bảo tàng."
Tiến độ nhanh đến mức họ thậm chí chưa lên tầng hai của Nhật Thăng quán.
Sự thay đổi khó lường của độ khó, lúc lên lúc xuống như tàu lượn siêu tốc, khiến người ta không yên tâm.
Chu Kỳ An thu lại suy tư trong mắt, nhìn ra ngoài: "Tìm nhân viên trước đã."
Thực ra so với việc tham quan các vật phẩm, y còn bận tâm hơn về chuyện hàng giả.
Nếu không phải do người chơi tráo đổi, bảo tàng cũng không có nhân viên khác, thì có phải là do Hội Săn Cá Voi không? Dù sao đây cũng là sào huyệt của bọn họ từ trước đến nay.
Khi ra cửa, Chu Kỳ An thấy bảng giới thiệu ở cửa, đột nhiên hỏi: "Có ai tìm thấy kho tài nguyên dữ liệu chưa?"
Mọi người đều lắc đầu, Diên đáp: "Tôi chỉ thấy nhà vệ sinh."
Chu Kỳ An không khỏi ngoái đầu lại nhìn tòa nhà.
Bảng giới thiệu không thể bịa đặt, chẳng lẽ kho tài nguyên dữ liệu ở tầng hai?
...
Trong chốc lát, bầu trời trở nên u ám.
Trong sân, số lượng người chơi đã tăng lên so với khi họ đến, trong các tòa nhà đối diện, cũng có người chơi ló đầu ra nhìn lên bầu trời. Khi thấy nhóm Chu Kỳ An đi về phía nhân viên gần giếng, biểu cảm của những người kia rất kỳ lạ.
Bầu trời u ám giống như một tấm màn che phủ phía trên, xung quanh những công trình cổ kính, còn có một nhóm ánh mắt người chơi đầy kỳ quái.
Cả khung cảnh toát lên cảm giác rợn người khó tả.
"Mọi người có nhận ra không?" Hạ Lịch hạ thấp giọng: "Ánh mắt bọn họ nhìn chúng ta không đúng chút nào."
Người chơi lâu năm lẽ ra phải biết tìm nhân viên đại diện mua quà lưu niệm, nhưng biểu cảm của bọn họ không hề có chút ghen tị, mà ngược lại, còn lộ ra chút vui sướng khi người gặp họa, thậm chí còn chứa đựng mong đợi kỳ quái.
Dưới ánh mắt quái dị đó, cuối cùng họ cũng đến được bên giếng.
Chưa kịp nói ra mục đích, người đầu dê đã quay người lại trước: "Những ai cần mua quà lưu niệm, xin hãy đi theo tôi."
Người đầu dê đi với tốc độ khá nhanh, nhưng khi nhìn bóng lưng của nó, lại có một cảm giác như thể nó luôn đứng yên tại chỗ.
Họ không ngừng bước đi cho đến khi ra ngoài bảo tàng, gần chỗ cổng lớn người đầu dê mới dừng lại.
Cách đó không xa, dưới gốc cây cổ thụ, chiếc xe dê kéo mà họ đã ngồi khi đến đây, trên xe không biết từ khi nào đã dựng ba cái giá treo, mỗi cái đều được phủ một tấm vải đỏ.
Gió thổi qua nhưng tấm vải đỏ vẫn không hề lay động.
Sau khi mua sản phẩm văn hóa của bảo tàng Nhật Thăng quán, nhiệm vụ chính sẽ hoàn thành một phần ba.
Mọi người đều vừa phấn khởi vừa lo lắng.
Người đầu dê dùng một tay kéo tấm vải đỏ trên giá phía trước, một mùi gỗ mục nhè nhẹ thoảng qua. Giống như các quầy bán hàng rong bên ngoài, trên giá treo rất nhiều đồ nhỏ đủ loại. Nhãn hành lý hình hoạt hình, móc khóa, sổ lưu niệm của bảo tàng, nam châm tủ lạnh... chỉ tính riêng các loại cũng đã có không dưới ba, bốn mươi món, bên cạnh còn có một tủ lạnh nhỏ chứa kem và nước đá.
"Đây là quà lưu niệm của bảo tàng Nhật Thăng Quán, xin mời các vị tự do lựa chọn." Giọng của người đầu dê trầm xuống, đồng tử hình chữ nhật như thể thu hết bóng dáng của tất cả người chơi vào trong con ngươi.
Nó mỉm cười nói: "Chắc chắn sẽ có một món hợp với các bạn."
Chu Kỳ An nhíu mày, hóa ra là cái bẫy nằm ở đây.
Nhiệm vụ yêu cầu trải nghiệm hoặc thu thập món quà lưu niệm nổi bật, "nổi bật" mới là từ khóa, rõ ràng trong đó sẽ có những món không được yêu thích.
"Có quy tắc mua sắm!"
Chàng sinh viên vòng qua phía bên kia, nơi có một bảng gỗ nhỏ treo:
【Lưu ý khi mua sắm】
1. Giới hạn mua. Mỗi du khách chỉ có ba lần mua sắm, và mỗi lần chỉ được mua một món quà lưu niệm.
2. Không được trả lại hay đổi.
3. Số lượng mỗi món có hạn, ai đến trước được trước. Nếu hết hàng, sẽ được bổ sung trong vòng ba ngày.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên khó coi.
Tổng cộng phải thu thập quà lưu niệm của ba bảo tàng, nhưng chỉ có ba cơ hội mua sắm, nghĩa là chỉ cần chọn sai một lần, nhiệm vụ chính sẽ thất bại.
Chu Kỳ An đột nhiên hỏi: "Có bắt buộc phải mua ngay bây giờ không?"
Nụ cười xuất hiện trên gương mặt người đầu dê, toát lên một cảm giác rùng rợn khó tả: "Tư cách mua sắm có thể giữ đến trước khi mặt trời lặn vào buổi tối."
"Quay lại thôi." C Kỳ An nói rồi lập tức quay về bảo tàng.
Không ai còn nói thêm lời nào với người đầu dê nữa, tất cả đều chuẩn bị trở lại bảo tàng để tìm manh mối về quà lưu niệm.
Trong sân, hầu hết những người chơi đều ngẩng đầu lên, có một sự thay đổi nhỏ so với trước đó, bọn họ không chú ý đến nhóm Chu Kỳ An quay lại, mà tập trung quan sát thời tiết, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Thẩm Tri Ngật ngẩng đầu: "Sắp mưa rồi."
Anh mơ hồ cảm nhận được có một quy tắc vô hình đang dần bao trùm.
Những giọt sương mù cô đọng lại trước cả mưa, rơi trúng một số người chơi.
Tí tách.
Trán đột nhiên trở nên lạnh toát.
Vừa bước đến dưới mái hiên, Chu Kỳ An đưa tay sờ lên, ngạc nhiên: "Không phải máu."
Chất lỏng rơi từ trên cao xuống thường là máu. Y còn cố tình nhìn kỹ hai lần, xác định đó chỉ là những giọt nước bình thường nhất.
"Nơi này có địa thế âm u, tụ sát khí, trong sương mù có lẫn vận rủi, bị giọt nước như vậy rơi trúng sẽ gặp xui xẻo."
Gần đó, Thẩm Tri Ngật từ xa làm tan biến mấy giọt nước xung quanh Chu Kỳ An, mở miệng nói.
"?" Khóe miệng Chu Kỳ An giật giật.
Thẩm Tri Ngật bước ra xa hơn một chút, làm chậm lại tốc độ kết thành giọt của luồng âm khí nặng nhất trong sương mù, đáy mắt âm u còn đáng sợ hơn cả bầu trời.
Chu Kỳ An rõ ràng đang bị nhắm đến, vấn đề là tại sao trò chơi lại cho phép loại thiết kế nhắm mục tiêu như vậy.
Liên tục bị chèn ép có nghĩa là hệ thống đã tính toán ra người chơi đang chiếm ưu thế quá lớn trong phó bản này, nên cần được cân bằng.
Đây là sân nhà của Hội Săn Cá Voi, tại sao người có lợi thế lại là Chu Kỳ An?
"Em ấy vẫn luôn chuẩn bị sẵn hai phương án."
Giống như lần trước với thánh khí và trái tim ác mộng.
Lần này khi vào phó bản, mang theo Ứng Vũ và những người khác có lẽ là một nước cờ, nhưng quân bài khác của em ấy là gì?
Anh nheo mắt nhìn về phía Chu Kỳ An, trong mắt hiện ra khó hiểu hiếm thấy:
"Em rốt cuộc còn giữ lại con át chủ bài nào nữa?"
...
Không khí ẩm ướt đến mức thi thoảng lại có vài giọt nước nhỏ xuống, không kịp tránh.
Lại không có gì để che mưa che gió.
Một chiếc quạt tròn xuất hiện trên tay, Chu Kỳ An dùng chiếc quạt giả lấy từ Nhật Thăng Quán để che trên đầu, mặt quạt nhẹ nhàng mềm mại chạm vào những giọt nước nhỏ li ti, khiến màu sắc của nó nhạt đi một chút.
Chu Kỳ An hơi rũ mắt xuống, tròng mắt dưới hàng mi dài sâu hơn bình thường một chút, nhìn chằm chằm vào chiếc quạt giả trong tay, không biết đang nghĩ gì.
Ầm ầm!
Tiếng sấm vang lên từ sau đám mây đen, đột nhiên, cơn mưa lớn trút xuống, cắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Kỳ An.
Những giọt mưa đập lên mái hiên rồi ngoan ngoãn tụ lại, tất cả đều theo quy luật mà đổ vào giếng lớn trong sân.
Nước từ bốn phía đổ về, cái giếng đó dường như không bao giờ đầy.
Chu Kỳ An vô thức nhìn vào mặt nước. Sáng nay đến đây, y đã quan sát kỹ nhưng không phát hiện hệ thống thoát nước nào. Cái giếng không thoát nước mà lại không thể đầy này, còn kỳ lạ hơn cả những món đồ triển lãm trong bảo tàng.
【Nước từ bốn phía tụ về, nước tụ ở trung tâm, phúc lộc từ trời ban xuống.】
Âm thanh máy móc nhắc nhở quen thuộc đã trở lại, nhưng lại lạnh lẽo hơn trước.
Chu Kỳ An cản thận lắng nghe.
Ngay cả khi Hạ Lịch không phổ cập kiến khoa học, y cũng đã vẽ rất nhiều công trình kiến trúc, có chút kiến thức về phong thủy.
Trong phong thủy, nước tụ ở trung tâm nghĩa là sẽ có vận may và tài lộc. Chu Kỳ An nhanh chóng suy luận, mỗi khi có người chơi đạt được quyền mua sản phẩm văn hóa, sẽ xuất hiện tình huống như trước mắt.
"Chẳng trách chúng ta vừa ra ngoài, những người đó đều đang quan sát thời tiết."
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống tiếp tục:
"Xin chú ý, 【Xu đặc biệt*1】 đã xuất hiện trong giếng, sau khi lấy được sẽ có cơ hội giao tiếp với cư dân Thị Trấn Mặc*1."
"【Xu đặc biệt】 không thể trao đổi."
"Thân phận người có được 【Xu đặc biệt】 sẽ không được công bố."
Gần như ngay sau khi âm thanh nhắc nhở kết thúc, vô số bóng người bắt đầu điên cuồng lao vào cái giếng sâu không thấy đáy, thậm chí có người còn nhảy xuống từ tầng hai của các tòa nhà khác, mặt nước dậy lên từng đợt sóng lớn. Chỉ trong vài giây, khi bọt nước chưa kịp tan hết, giữa những gợn sóng đã xuất hiện màu máu đỏ, dưới nước bắt đầu cuộc tàn sát.
Mưa lớn như trút nước, máu nổi lên trên bề mặt, biến thành màu đỏ nhạt nhòa.
Cuộc tàn sát dưới đáy giếng diễn ra với cường độ khó tưởng tượng, mặt nước liên tục thay đổi giữa màu đỏ đậm và màu nhạt.
Chu Kỳ An nhìn chằm chằm vào mặt nước.
Một số giọt nước vẫn lơ lửng giữa không trung, chưa rơi xuống ngay, mà cứ liên tục tụ lại xung quanh y, có lẽ đây chính là thứ mà Thẩm Tri Ngật đã nhắc đến, gia tăng vận rủi.
Khi chờ hội hợp trong viện, y tùy ý hỏi chàng sinh viên một câu còn dò hỏi cả sếp, xác nhận nơi họ ở nhờ, dù người chủ kỳ quái nhưng không phải loại sẽ cầm dao chém người giữa đêm.
Chưa kể vừa tối qua, y vừa ra ngoài đã gặp ngay người cầm canh gõ mõ.
Mọi suy nghĩ nhanh chóng quay trở lại, Chu Kỳ An đột nhiên hiểu ra cái gì.
Hội Săn Cá Voi đang cố làm suy yếu y, dường như bọn họ biết rất rõ điểm yếu là vận đen, liên tục dùng vận xui để giảm đi ưu thế của y.
Trò chơi cũng cho phép kiểu thiết kế này.
Nếu cứ để tình hình tiếp diễn như vậy, y chắc chắn sẽ thua.
Không có NPC khác, muốn biết sản phẩm văn hóa nào được ưa chuộng nhất, chỉ có cách trao đổi với cư dân Thị Trấn Mặc.
Đồng xu này, y nhất định phải giành được.
...
Mưa vẫn tiếp tục rơi, không có dấu hiệu dừng lại, lần lượt có thêm những người chơi hạ quyết tâm lao xuống giếng.
Chu Kỳ An nhìn xung quanh, sếp và Ứng Vũ cùng những người khác đã biến mất, chắc hẳn đã xuống nước. Đang lúc y tìm kiếm Thẩm Tri y, thì ngay giây tiếp theo, tầm nhìn của y đột ngột bị tước đoạt, bầu trời trên đầu trở nên tối đen như mực.
Một hôi mưa to, làm cho trời đất trong một khoảnh khắc duỗi tay không thấy năm ngón.
Trước mắt chìm trong bóng tối, Chu Kỳ An không chần chừ nữa, y hít sâu một hơi rồi cũng nhảy xuống giếng, phát ra tiếng "bùm" lớn.
Nước giếng lạnh ngắt, cơ thể chìm trong đó như rơi vào hầm băng.
Vừa xuống nước, dòng xoáy và dòng chảy rất mạnh, cơ thể không thể chống lại lực này, bị cuốn ngẫu nhiên đến một khu vực nào đó.
Dưới đáy nước giống như một thế giới khác.
Trong bóng tối mờ mịt, tầm nhìn bị hạn chế, mọi thứ chỉ vừa đủ để thấy một đường viền mờ ảo, độ sâu và độ rộng không kém gì một hồ nước nhỏ.
Trong môi trường nửa tối nửa không này, môi Chu Kỳ An luôn mím chặt, có cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có một con quái vật khủng khiếp chui ra từ trong bóng tối.
Nhìn xuống có vẻ như có thứ gì đó dưới đáy, y tiếp tục lặn sâu hơn.
Sau khi lặn thêm hai mét, một cơn ớn lạnh đột nhiên bò dọc lên từ sống lưng.
Cách y không xa lắm, dưới đáy nước có vô số xác chết, tất cả đều đang đứng nhón chân trong nước, ngẩng đầu nhìn về phía y. Vì các xác chết đã trải qua quá trình sáp hóa trong nước, khi sóng nước dao động, chân của chúng càng nhón lên cao, từng chút một, cánh tay buông thõng bắt đầu vươn về phía con người sống phía trên.
Cánh tay dài nhất suýt chút nữa chạm vào y.
"!!!"
Chu Kỳ An điên cuồng bơi về phía khác.
Dù là người bình tĩnh đến đâu, nếu đột nhiên nhìn thấy một đống xác chết sáp hóa, còn có khả năng bật dậy bất cứ lúc nào, thì sắc mặt cũng sẽ không tốt.
Thiết kế của Hội Săn Cá Voi không cần tiến hóa, bọn họ đã vượt ra khỏi giới hạn của con người rồi.
"Không thể mò mẫm khắp giếng để tìm một đồng xu được."
Vừa chạy thoát khỏi khu vực xác chết sống dậy, Chu Kỳ An vừa suy nghĩ xem đồng xu có thể ở đâu, thì âm thanh nhắc nhở đột nhiên vang lên bên tai:
"Nhắc nhở, 【Đồng xu】 hiện tại đang ở khu vực Đông Nam."
Sau khi âm thanh nhắc nhở biến mất, một tấm bản đồ xuất hiện trên bảng giao diện, trên bản đồ có một điểm sáng, không chỉ vậy, trên bản đồ còn có tọa độ riêng của y.
Tìm đến điểm sáng dựa vào bản đồ và tọa độ không khó.
"Thần kỳ ghê."
Chu Kỳ An ngạc nhiên vì khoảng cách của y đến điểm sáng không quá xa.
Không phải nói vận xui sao?
Tình hình hiện tại xem ra cũng ổn mà.
Nhanh chóng bơi về phía điểm sáng, khi đi qua một khu vực, Chu Kỳ An nhạy bén phát hiện ra có thứ gì đó đang tiến lại gần mình, dù không cần thở, y cũng có thể cảm nhận được mùi tanh hôi khủng khiếp đang tiến sát mình.
Đồng tử Chu Kỳ An co lại, lập tức né sang bên cạnh.
Chỉ chậm vài giây, chỗ y vừa đứng đột nhiên xuất hiện một đàn cá chép bơi lội, màu vàng đỏ xen kẽ, kích thước to bằng nửa người. Khi chúng mở miệng, để lộ ra hàm răng chi chít, vảy cá trên người chúng giống như khối u, run rẩy trong nước.
Vẻ mặt y có hơi vi diệu.
Con cá có răng này chẳng lẽ là đặc sản của phó bản, sao đi đâu cũng gặp vậy?
Nhưng điều khiến Chu Kỳ An giật mình không phải là con cá, mà là một chuyện khác.
"Xong rồi."
Sợ gì gặp nấy, mái tóc vốn mềm mượt của y bắt đầu mọc dài ra trong nước, đuôi tóc phát ra ánh sáng dịu nhẹ, làn da cũng dần chuyển sang một màu trắng trong lạnh lẽo.
Mỗi khi gặp các loài sinh vật dưới đáy biển, Chu Kỳ An rất dễ không kiểm soát được mà "biến hình."
Biến hình giúp y miễn nhiễm với các đợt tấn công từ sinh vật dưới nước, nhưng trong cuộc chiến tranh giành với hàng trăm người như thế này, nó giống như là một bản án tử.
Đáy hồ vốn tối đen như mực, đột nhiên có một vệt sáng xuất hiện. Độ sáng của nó thậm chí ngang với 【đồng xu】trên bản đồ, thậm chí còn rõ ràng hơn một chút. Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả người chơi đều đổ dồn về phía đó.
... Là trung tâm của nguồn sáng, Chu Kỳ An nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy mình đang phát sáng.
Giống như mấy lần trước, mỗi lần biến hình, làn da y sẽ tự phát ra ánh sáng huỳnh quang nhè nhẹ.
Dù ở trang viên đêm đẹp hay lần trước ở hồ Tiên Lai, cái này đều giúp y nhìn rõ những dị vật dưới đáy hồ, nhưng lần này... thì hoàn toàn là bùa đòi mạng.
"Chơi kiểu gì đấy!?"
Với hiệu ứng ánh sáng thế này, còn chơi được gì nữa!
Toàn thân phát sáng như thế này, đừng nói là tìm tiền xu, giờ trông y chẳng khác nào một viên minh châu, nếu bơi giữa đường dễ bị đối thủ cạnh tranh khác đâm chết cả.
Lần này thật sự là "đẹp mà chết" rồi.
... Thực ra vẫn còn người cảm thấy khó xử hơn y.
Ở khu vực gần đó, trong lúc cá bơi qua, hai người chơi đang bơi song song, một người trong số đó đang tranh thủ thời cơ để tấn công người còn lại.
Đây chính là cơ hội trời cho!
Ai ngờ một tia sáng đột nhiên chiếu tới, đúng lúc dừng ngay trên khuôn mặt dữ tợn đang giơ dao của gã.
"!!"
Chết tiệt, mặt người chơi cầm dao biến sắc, tên khốn nạn nào lại bật đèn dưới nước thế?
Xa hơn một chút, một người chơi đang cẩn thận ẩn náu kẻ thù, bám sát vách đá cẩn thận tiến lên, cũng bị ánh sáng này làm cho sợ hãi.
Quay đầu lại, anh ta nhìn thấy Chu Kỳ An cô độc dưới đáy giếng.
Nhìn lần đầu, như thần mỹ nhân giáng trần, nhìn lần thứ hai, má ơi, tên ngốc!!
Hàng trăm người đang tranh giành một đồng tiền, ai nấy đều dùng đạo cụ tàng hình nếu có, sao lại có người phát sáng chói lóa thế này?
Hơn nữa, tên này còn đang bơi về phía trước, như một cái đèn pha, những người bị ánh sáng chiếu vào mặt đều có biểu cảm không tốt.
Trong mắt một vài người chơi lóe lên tàn nhẫn, muốn xử lý y.
Nhưng có điều, những người dám xuống nước đều là người có đầu óc, bọn họ chợt nghĩ thêm, người bình thường có làm chuyện như thế này dưới nước không?
"Liệu có phải là bẫy không?"
Suy nghĩ này cũng xuất hiện trong đầu nhiều người, có lẽ vật phát sáng này chỉ là mồi nhử, dụ dỗ người khác tiến lại gần, bên trong có thể ẩn một đòn chí mạng.
Với nguyên tắc tránh phiền phức không cần thiết, những người ở gần cuối cùng chọn cách bơi nhanh hơn, bỏ y lại phía sau.
Một phút sau, bọn họ bị Chu Kỳ An bỏ xa lại đằng sau.
"..." Tốc độ thái quá.
Một nguồn sáng đột ngột xuất hiện trong nước, đồng đội của Chu Kỳ An cũng nhìn thấy.
Chó săn và Diên bơi trước sau, Ứng Vũ cũng ở gần đó.
Trong đợt lặn đầu tiên, có người chơi ném ra đạo cụ gây rối loạn cảm giác, tạo ra hiệu ứng quỷ đánh tường, Diên và Ứng Vũ vừa may gặp phải nó.
Giờ đây nhìn thấy nguồn sáng dịu nhẹ kia, phản ứng đầu tiên của Diên là Chu Kỳ An cố ý thu hút sự chú ý của những người chơi khác, đặt mình vào tình thế nguy hiểm, tạo cơ hội cho họ.
Y vẫn vậy, thích đốt cháy bản thân để soi sáng cho người khác.
Diên càng quyết tâm tranh giành đồng tiền xu.
Ngay cả Ứng Vũ cũng có khuynh hướng tin vào khả năng này.
Không ai ngờ một người lại tiến hóa sớm lại có thể tạo ra hiệu ứng đặc biệt dưới nước như vậy.
*******
【Tác giả có lời muốn nói】
Thẩm Tri Ngật: Kỳ An, đừng buồn. Có một câu nói rất hay, lòng tốt của em nhất định phải tỏa sáng.
Chu Kỳ An:...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT