Đã nửa phút trôi qua, Thẩm Tri Ngật vẫn chưa thể hoàn hồn. Mái tóc mềm mại của người bên cạnh trượt qua kẽ tay, từng sợi đều khiến lòng người ngứa ngáy.

Anh giữ cơ thể cứng đờ, không dám động đậy, dường như bất kỳ tiếng động nhỏ nào cũng có thể đánh thức Chu Kỳ An, phá tan giấc mộng đẹp này.

Mãi một lúc lâu sau, cho đến khi cảm nhận được nhiệt độ bất thường xuyên qua lớp vải, Thẩm Tri Ngật mới bắt đầu cử động lại.

Anh khẽ thở dài, đưa tay giúp đối phương chỉnh lại mấy sợi tóc rối.

Nếu phó bản này không phải do Hội Săn Cá voi thiết kế, xét về kết quả có lẽ Thẩm Tri Ngật sẽ cho nó một đánh giá năm sao. Nhưng khi đặt mình vào vai trò người thiết kế và các yếu tố như Chu Kỳ An bị hành đến mức đổ bệnh, một nhiệm vụ mười điểm sẽ bị trừ một điểm, giờ còn âm chín điểm.

Khoảng cách âm mười một điểm kia phải được lấp đầy bằng máu của Hội Săn Cá voi.

Cái bóng:...

Cái bóng bình tĩnh tính toán lại, hình như là âm vô cùng.

Trong hành lang tối tăm, cảnh tượng này lọt vào mắt người khác, mọi người đều có biểu cảm khác nhau.

Mục Ca và cậu thiếu niên đứng nhìn một cách vô tư, hoàn toàn không để ý đến bầu không khí ám muội hiện tại. Người chơi thường ngưỡng mộ những người mạnh mẽ. Nét đẹp khó phân biệt giới tính, điềm tĩnh và thông minh đến tột độ, cùng chút tàn nhẫn, tất cả những yếu tố này kết hợp lại trong một con người, nếu có ai đó động lòng là điều bình thường.

Ứng Vũ phớt lờ chuyện tình cảm, một mình bước đến bên cửa sổ, nhìn sang tòa nhà điều trị bên kia, sử dụng vài phương pháp để dò xét tình hình bên trong.

Chỉ có chàng sinh viên là nghĩ đến vấn đề thực tế nhất: Lỡ như chuyện giữa anh Chu và Mục Thiên Bạch bị anh Thẩm phát hiện thì phải làm sao?

Cậu lo lắng đến mức run rẩy.

Không có mặt trời, không thể trực tiếp cảm nhận trôi qua của thời gian qua ánh sáng, trong khi mọi người đang lo lắng chờ đợi, bên ngoài bắt đầu mưa lớn.

Gió rít, mưa xối xả, mùi tanh của máu và thối rữa theo khe cửa sổ ùa vào.

Ứng Vũ thu lại ống nhòm đặc biệt trong tay: "Có người ra khỏi khu điều trị."

Chàng sinh viên vội nhìn qua: "Chắc là tiến sĩ Z."

Vào thời điểm này, nếu NPC còn trong trạng thái con người mà dám ra ngoài, khả năng cao đó là tiến sĩ Z.

Vừa nói xong, chàng sinh viên đột nhiên ngây người.

Ánh sáng bên ngoài rất kém, nguồn điện của tòa nhà nhà xác đã bị cắt, chỉ còn chút ánh sáng chiếu từ khu điều trị, trong điều kiện bình thường, cậu sẽ khó mà nhìn rõ tình hình phía dưới, nhưng lại có thể nhận diện chính xác ngũ quan của người phụ nữ bên dưới.

Đó có phải là lợi ích do quá trình tiến hóa của cơ thể mang lại không?

Chưa kịp suy nghĩ thêm, có tiếng động phát ra từ phía sau.

Chu Kỳ An đã ngủ một lúc bị tiếng mưa đánh thức, trong ánh mắt có chút mơ màng, rồi đột nhiên nhận ra cái gì, cơ thể hơi ngả về sau nhìn rõ người đang dựa vào mình.

Một cánh tay của Thẩm Tri Ngật vẫn đang ôm chặt lấy y.

Chàng sinh viên đứng bên cạnh cố gắng nháy mắt ra hiệu, miệng lẩm bẩm: Hãy nghĩ đến anh Thẩm, hãy nghĩ đến anh Thẩm!

Anh Thẩm sẽ lặng lẽ vỡ vụn bên ngoài mất.

Chu Kỳ An: "..."

Cái quái gì thế này?

Chàng sinh viên làm mặt mày nhăn nhó, biểu cảm như đồi núi gập ghềnh, khiến Thẩm Tri Ngật khó lòng phớt lờ, anh liếc cậu một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Cơn sốt vẫn chưa hạ, Chu Kỳ An bắt đầu ho khan sau khi tỉnh dậy. Virus từ chính cơ thể tiến sĩ Z còn mạnh hơn nhiều so với các bệnh nhân khác, thậm chí uống chất chiết xuất cũng không thể ngăn chặn cảm giác ngứa ngáy lan tỏa trong cơ thể.

Y ho đến trời đất quay cuồng, khóe mắt liếc thấy Thẩm Tri Ngật đang nhíu chặt lông mày, vẫy tay nói: "Tôi không sao."

Nhìn từ góc độ khác, đây cũng là điều tốt.

Mức độ lây nhiễm ngày càng tăng nhưng không dẫn đến nhân viên y tế xuất hiện. Không cần nhìn cũng có thể đoán toàn bộ khu điều trị đã trải qua một trận tàn sát đẫm máu.

Chu Kỳ An ho đến đỏ bừng cả mặt, trong lòng dâng lên sợ hãi và may mắn vô hạn.

Khẩu phần ăn của mẹ y và sếp so với tiến sĩ Z chẳng khác nào một giọt nước trong biển cả.

Chẳng lẽ thịt thái tuế cũng có cấp bậc cao thấp? Không đúng, thái tuế trong phó bản rõ ràng có năng lượng mạnh hơn, y vẫn nghiêng về mẹ mình đã ăn loại thịt thái tuế đã qua xử lý.

Rốt cuộc ai đã giúp bà xử lý?

Bàn tay thon dài hữu lực vẫn đang nhẹ nhàng vỗ vào tấm lưng mỏng manh, kiên nhẫn giúp thanh niên thuận khí. Khi Chu Kỳ An ngước lên nhìn Thẩm Tri Ngật, trong lòng vụt qua một suy nghĩ...

Liệu có phải anh ấy không?

Biết rất nhiều về quỷ vật, tuổi tác cũng vượt xa tưởng tượng, nếu nói Thẩm Tri Ngật biết cách xử lý thịt thái tuế, Chu Kỳ An sẽ không cảm thấy kỳ lạ chút nào.

Hiện tại đang đông người, khi ra ngoài, y sẽ tự mình xác nhận điều này.

Đột nhiên, cả tòa nhà rung chuyển, lớp tường trên cao rơi xuống, mọi người đều đổ mồ hôi lạnh.

Chu Kỳ An hoàn toàn mất đi cơn buồn ngủ cuối cùng.

Thẩm Tri Ngật đỡ y đứng dậy, nhìn về phía cửa sổ, vừa nhìn qua liền nói: "Là hải tượng báo đang đánh nhau với ai đó."

Chẳng mấy chốc, dự đoán trước đó của Chu Kỳ An đã đúng. Sau một thời gian dài kiềm chế cơn thèm ăn bằng giấc mơ, một khi tỉnh dậy, nhu cầu về thực phẩm của tiến sĩ Z đã vượt ngoài tưởng tượng. Hải tượng báo nặng hàng nghìn cân, trong mắt tiến sĩ Z chẳng khác gì một chiếc hamburger di động.

Ứng Vũ lên tiếng: "Chúng ta nên leo lên thêm vài tầng nữa."

Với thân hình khổng lồ của hải tượng báo, khi chiến đấu rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tầng ba. Vừa dứt lời, một chiếc đuôi đầy sức mạnh quất tới, tường của cả tầng bị đập nát bấy, vài con quái vật còn sót lại liền chớp thời cơ chui vào, mọi người nhanh chóng chuyển lên nơi cao hơn, cậu thiếu niên cũng vội thu dọn đạo cụ chiếu sáng.

Bên ngoài, gió rít thổi vào tòa nhà.

Sắc mặt Chu Kỳ An trở nên nghiêm trọng, nhà xác không còn kiên cố như trước, quái vật thịt vốn dĩ trước đây không thể vào đây.

Lên đến tầng tám, vết thương của chàng sinh viên có dấu hiệu rách ra, cậu nói: "Hay là chúng ta ném vài quả bom xuống dưới đi?"

Nghe vậy, biểu cảm của Hàn Lệ rất đặc sắc, mới đây thôi, chàng trai ngây thơ với lòng thương người sao giờ lại mở miệng nói đến chuyện nổ bom?

Chu Kỳ An bác bỏ đề nghị này.

Bây giờ chưa thể xác định được trí tuệ của hải tượng báo, nếu sơ suất, rất có thể nó sẽ liên thủ với tiến sĩ Z, rồi cả hai sẽ tập trung tấn công họ trước.

"Không thể mạo hiểm trong phó bản này, phải cẩn thận, an toàn là trên hết."

Chu Kỳ An trầm giọng lên kế hoạch, y nhìn vào Vượng Tài: "Dù gì tiến sĩ Z cũng là trùm cuối, cơ hội thắng của hải tượng báo rất nhỏ, nhưng bà ta chắc chắn sẽ bị thương nặng. Khi bà ta bị thương, anh hãy dùng thẻ đổi mặt để giả làm Tư tiên sinh, thu hút hỏa lực."

Tư tiên sinh đã ăn thịt Thái Tuế, giờ là cái gai trong mắt của tiến sĩ Z. Chỉ cần hắn ra ngoài, đối phương sẽ ngay lập tức chú ý đến.

Chu Kỳ An sau đó nhìn về phía Mục Ca và cậu thiếu niên: "Chỉ cần tiến sĩ Z mất tập trung một chút, đó chính là cơ hội tốt để hai người tấn công bất ngờ!"

Bản thân mình thì an toàn là trên hết.

Mục Ca, cậu thiếu niên và Vượng Tài: "..."

Khóe miệng Mục Ca giật giật, nhìn vài người khác, bao gồm cả Chu Kỳ An, không ai bị gọi tên: "Vậy mấy người thì sao?"

"Các cô là đội tiên phong. Nếu các cô thất bại, chúng tôi sẽ lên sau. Tiến sĩ Z bị tấn công bất ngờ lần nữa chắc chắn sẽ bị thương nặng hơn. Chúng tôi không có lý do gì mà không thành công."

Một bên là các cô, một bên là chúng tôi, phân chia rạch ròi.

Chu Kỳ An mang theo giọng nghiêm túc, lập kế hoạch rất bài bản, khiến trong đầu Mục Ca phải lặp đi lặp lại vài lần mới xác định kế hoạch này thực sự là quá chó.

Còn Thẩm Tri Ngật thì đã viết những lời tán dương lên mặt: "Lần này chắc chắn không có sai sót."

Mục Ca:...

Chết vài người bọn họ thì cũng không tính là sai sót, đúng không!

Kế hoạch cuối cùng vẫn được quyết định như vậy, dù sao trước đó bọn họ trong phó bản cũng chưa làm gì nhiều.

Nhiệm vụ chính đã đến lúc quan trọng nhất, không ai nói thêm lời nào.

Đợi thêm một lúc nữa, khi bên ngoài yên tĩnh hơn, mọi người lại xuống lầu.

Chu Kỳ An đưa bộ đồ bảo hộ cho Hàn Lệ, để cô đi trước dọn dẹp những quái vật thịt có thể gặp phải.

Kỹ năng điện có thể tung ra từ xa, giải quyết vài chướng ngại vật không thành vấn đề.

Cả đoàn suôn sẻ xuống hết lầu, cuối cùng cũng đến sảnh chính, mỗi người tìm một chỗ ẩn nấp cẩn thận quan sát bên ngoài.

Trước đó khi lên lầu, bọn họ đã tắt đèn trong nhà xác, chỉ có thể dựa vào đôi mắt tiến hóa mà gắng gượng nhìn ra bên ngoài. Con hải tượng báo vốn đáng sợ cực kỳ, giờ phần gần chân răng bên trong bị mất một miếng thịt lớn, nhìn thấy rõ tận chân răng. Dù sao trên cạn cũng không như dưới hồ, nơi nó tựa như cá gặp nước.

Thân hình khổng lồ của hải tượng báo hơi cong lại, phần lưng dày cộm cả da lẫn thịt đã bị khoét đi một phần ba. Đau đớn khiến nó co giật điên cuồng trên mặt đất, nhưng máu lại chảy nhanh hơn trong những cơn co thắt.

Cách đó không xa, trên khuôn mặt hình quả táo vốn còn vài phần dễ thương của tiến sĩ Z, giờ vì một vết thương lộ xương mà hiện ra vẻ mặt hung ác.

Tiến sĩ Z và mẹ Chu có một điểm chung, bất kể họ có sở hữu sức mạnh to lớn đến đâu, bản chất vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi loài người.

Là con người thì sẽ càng dễ bị chảy máu bị thương, và tử vong.

Vết thương trên mặt và cánh tay bị cắn mất một nửa khiến trạng thái của Tiến sĩ Z vô cùng tồi tệ.

Sau khi xác định tình hình bên ngoài, Chu Kỳ An lén nhìn từ sau đống đổ nát, làm một dấu hiệu: "Mấy người lên."

Giọng điệu đầy tự tin, khiến ba người chuẩn bị xuất phát suýt chút nữa thì loạng choạng ngã.

Về khả năng phá vỡ thế cục, Chu Kỳ An mạnh hơn, nhưng việc dụ quái và di chuyển thì trình độ thành thạo của những người chơi lâu năm vẫn vượt xa y.

Vương Tài chui ra từ lỗ hổng trên tường do trận chiến tạo ra ở đầu bên kia, nhanh chóng tiến về phía trước, đi được một đoạn rồi kích hoạt thẻ đổi mặt, giả dạng thành Tư tiên sinh.

Cùng lúc đó, Tiến sĩ Z cảm nhận được cái gì đó, lập tức quay về hướng đó.

Từ sau bức tường vỡ của nhà xác, Chu Kỳ An chứng kiến cảnh này thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt thoáng qua hài lòng.

Vương Tài lẻn ra ngoài mà tiến sĩ Z phát hiện muộn vài giây chứng tỏ trạng thái của bà ta tệ hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.

Phía trước, trong ánh sáng mờ mờ, con quái vật đầu thỏ lộ diện trước mắt tiến sĩ Z mà không kịp phòng bị.

"Là, ngươi."

Miệng người phụ nữ đầy máu thịt không thuộc về mình, nói chuyện mà chất lỏng đỏ tươi rỉ ra từ kẽ răng và khóe miệng.

Vương Tài bị ánh mắt của bà ta nhìn chằm chằm đến nỗi nổi cả da gà.

Người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào bụng, hay chính xác hơn là dạ dày của gã. Gã có thể cảm nhận rõ ràng điều này, như thể bà ta sắp lao lên mổ bụng gã ngay lập tức.

Tư tiên sinh rốt cuộc đã làm gì? Là một nhân viên, sao lại thu hút hận thù của một con boss thế này?

Chẳng cần chờ đến khoảnh khắc tiếp theo, chỉ trong chớp mắt, thân hình mảnh mai của tiến sĩ Z như lưỡi dao sắc nhọn, móng tay dàu sắc bén lao nhanh về phía bụng Vương Tài.

Thừa lúc đối thủ đang yếu, ra tay đoạt mạng.

Mục Ca và cậu thiếu niên nắm bắt thời cơ, nhờ đạo cụ tăng tốc mà mỗi người cầm vũ khí lao vào chém tiến sĩ Z.

Càng lại gần, họ càng ngạc nhiên phát hiện ra vết thương trên người boss nhiều hơn họ tưởng, một bên xương bả vai đã bị lõm vào, không biết là "tác phẩm" của con quái vật nào có lòng tốt.

Nói là đội ba người tiến lên, nhưng tình hình hiện tại tốt đến mức Ứng Vũ và Hàn Lệ cũng tham gia.

Tiến sĩ Z đang lao nhanh bỗng cảm thấy bị điện giật, cánh tay tê dại, bà ta lập tức quay đầu lại.

Chỉ trong một khoảnh khắc, những đạo cụ cuối cùng đều được tung ra về phía bà ta.

Tiến sĩ Z vội vàng chống trả.

Bỗng nhiên, đèn trong nhà xác bật sáng, ánh sáng bất ngờ khiến tiến sĩ Z ngẩn người trong chốc lát, khối lập phương lơ lửng trên không bắn ra tia sáng đỏ, tạo ra một vết cắt chảy máu trên cổ bà ta.

"Cơ hội đây rồi!" Thấy tiến sĩ Z bị khối lập phương của Ứng Vũ làm bị thương, Hàn Lệ gần như kiệt sức vẫn cố gắng bắn điện vào vết thương của bà ta. Mục Ca và cậu thiếu niên không chần chừ, một người vung dao chém vào đầu, người kia cố gắng dùng dây xích trói tiến sĩ Z lại.

Phía sau, Vương Tài cũng tung ra đòn chí mạng.

Chu Kỳ An đang đứng ngoài cuộc, đứng cạnh công tắc đèn, ca ngợi cơ sở vật chất của nhà xác thật hữu dụng.

Trước đó y chỉ thử bật đèn xem sao, không ngờ tòa nhà tàn thế mà đèn vẫn hoạt động.

Cảm giác nóng nực dường như tan biến phần nào, Chu Kỳ An cảm thấy cực kỳ phấn chấn. Uất ức vì bị áp chế còn suýt chết trong giấc mơ cuối cùng cũng được giải tỏa.

Để phòng trường hợp con hải tượng báo bỗng nhiên hồi sinh lao vào tấn công, y vẫn giữ vị trí trong nhà xác.

Mưa và những giọt máu bắn tung tóe vào bên trong, sau một loạt cuộc tấn công hoa mắt chóng mặt, trong màn mưa, một bóng người ngã ngửa xuống đất.

Trong cơn hấp hối, khuôn mặt trắng bệch vẫn không thể che giấu được khao khát và tham lam: "Đưa ta..."

Tiến sĩ Z vươn dài cánh tay, dù thẻ đổi mặt đã hết thời gian, bà ta vẫn mê muội nhìn chằm chằm vào bụng của Vương Tài: "Trả lại cho ta..."

Trả lại thịt Thái Tuế cho bà ta.

Cơn hấp hối khiến cảm giác đói khát càng thêm mãnh liệt.

"Đói, đói quá, cho ta thịt..."

"Đưa cho ta!"

Đến câu nói cuối cùng, bà ta thậm chí đã tự cắn đứt lưỡi mình, bắt đầu nhai rồi nuốt xuống.

Vương Tài kinh hãi, sắc mặt còn tệ hơn lúc bị ép đối đầu với bà ta trước đó.

Trong miệng của bà ta là hỗn hợp máu thịt của nhiều NPC khác nhau, máu và thịt chặn đầy cổ họng, trong quá trình nuốt xuống, bà ta ngửa cổ lên trong đau đớn, thở ra hơi thở lạnh lẽo.

Cuối cùng, tiến sĩ Z tự làm mình chết nghẹn.

Cảnh tượng kinh hoàng này khiến các người chơi không khỏi lùi lại, chữ "đói" vang vọng mãi trong tai họ, cho đến khi tiếng thông báo hệ thống vang lên trong gió lạnh, mọi người mới dần dần tỉnh lại.

【Nhiệm vụ chính cuối cùng -- Giết tiến sĩ Z đã hoàn thành】

【Phó bản bệnh viện Hoa Anh Thảo, cấp độ năm sao rưỡi đã vượt qua】

【Phần thưởng hoàn thành là 24,444 điểm đã được chuyển vào ba lô】

Lại nghe giọng nói máy móc của hệ thống về cấp độ phó bản, mọi người không khỏi nhìn nhau.

Khác với niềm vui chiến thắng giả tạo trong giấc mơ, cảm xúc lúc này thật khó tả. Không biết có phải do cấp độ phó bản thay đổi không, cái phó bản này đầy ác ý, như thể ngay từ đầu không định để ai sống sót ra ngoài.

Niềm vui sống sót lần này mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

【Trong trận đấu này, bạn đã nhận được 3.000 kinh nghiệm, bạn có muốn dùng toàn bộ để tiến hóa cá nhân không?】

Phó bản 5 sao rưỡi đầu tiên, dù là điểm tích lũy hay kinh nghiệm mà trò chơi cung cấp đều rất phong phú đến khó tin, Chu Kỳ An lập tức chọn tiến hóa toàn bộ.

【Đang nâng cấp, xin đừng tắt bảng giao diện】

【Nâng cấp đã hoàn thành】

【Mạch máu (hoàn tất tiến hóa): Bạn đã có thể chất thông linh hoàn chỉnh

Thể chất thông linh đặc biệt: Người chơi có thể dựa vào cảm nhận của cơ thể để phân biệt mức độ âm khí, có xác suất nhất định để thông qua di vật của người đã khuất mà thấy được những mảnh ký ức trước khi chết của họ.

Lưu ý: Khác với những thể chất thông linh khác, mối liên kết từng tồn tại sẽ cho bạn cơ hội nhìn thấy linh hồn đã mất.】

Chu Kỳ An nhíu mày, linh hồn đã mất? Ý là linh hồn vốn đã biến mất hoàn toàn sao?

【Tứ chi (trạng thái tiến hóa cao cấp): Dựa trên nền tảng đã có, sức mạnh tăng thêm 7%.

Dây thanh âm (trạng thái tiến hóa trung cấp): Mẹ bạn sẽ không bao giờ phải lo lắng khi bạn dùng máy thay đổi giọng để giả giọng nữ nữa.

Tim (trạng thái tiến hóa trung cấp): Sau nhiều lần kích thích, nó sắp thức tỉnh, hãy chuẩn bị sẵn sàng cho những cảm giác hồi hộp đi nha.】

【Lời nhắc nhở thân thiện, trong số các cơ quan cấp 1, chỉ còn bộ não của bạn chưa phát triển, tại sao không tiến hóa luôn nhỉ?】

"Khả năng diễn đạt này..." Chu Kỳ An tỏ ra chán ghét, trò chơi này chắc chắn đã từng học lớp học ban đêm của Thẩm Tri Ngật.

Y không tin trò chơi thật lòng nhắc nhở mình, tiến hóa não chắc chắn sẽ rất khó, nhưng biết rõ là bẫy cũng phải nhảy vào, vì chỉ có cơ quan cấp 1 mới có thể kích hoạt tiến hóa các cơ quan khác, nếu không thì không thành công.

Phó bản tiếp theo, đã đến lúc nâng cấp dung lượng não rồi.

Bầu trời không có dấu hiệu sáng lên, từ xa truyền đến tiếng bước chân.

Một phó bản năm sao rưỡi trải qua khiến ai cũng kinh hãi, dù biết đây là thời gian tính toán an toàn, mọi người vẫn ngay lập tức đề cao cảnh giác.

Chàng sinh viên đại học mắt tinh: "Là Tư tiên sinh."

Khi Tư tiên sinh tiến lại gần, vài người chơi đang chìm trong niềm vui bỗng thay đổi sắc mặt.

Trước đây nghe Chu Kỳ An nhắc đến Tư tiên sinh đã là một chuyện, thấy tận mắt lại là chuyện khác. Khác với người chơi nội bộ, sau khi trò chơi mở rộng công khai, nhân viên chính thức chịu trách nhiệm hướng dẫn người chơi, nên những người chơi sau khi vào hầu hết đều đã gặp Tư tiên sinh tại làng tân thủ.

Bây giờ cảm giác về Tư tiên sinh hoàn toàn khác trước, hai mắt đỏ đến phát đen đầy kỳ quái.

"Chúc mừng các bạn đã vượt qua."

Tư tiên sinh nhếch miệng cười, tâm trạng đặc biệt tốt, chỉ là ánh mắt lướt qua chàng sinh viên mang theo chút lạnh lẽo.

Chàng sinh viên theo phản xạ nép ra sau lưng Chu Kỳ An.

Tư tiên sinh thấy vậy cười lạnh một tiếng, quay lưng dẫn mọi người đi ra ngoài.

Chu Kỳ An nheo mắt, nghĩ đến trò chơi đổi đầu ở trung tâm đào tạob, nhân viên rất có thể từng là người chơi. Người bình thường ăn thịt Thái Tuế sẽ hóa điên trở nên mạnh mẽ, nhưng đối với Tư tiên sinh, có lẽ nó có công dụng khác, ví dụ như đảm bảo ý thức cá nhân không bị tiêu tan hay đồng hóa.

Đi trong bóng đêm, Tư tiên sinh hình như rất phấn khởi.

Phó bản này tiềm năng vô hạn, nếu tận dụng tốt đầm lầy bên ngoài và xương thù hận của con hải tượng báo, khả năng phó bản sẽ được nâng cấp lên sáu sao, thậm chí hắn có thể trở thành nhân viên vận hành phó bản sáu sao đầu tiên.

Đang nghĩ ngợi, trời đã sáng.

... Nhưng là bị buộc sáng.

Ầm ầm.

Tĩnh lặng của màn đêm bị phá tan hoàn toàn.

Khói đen bốc lên cao, kèm theo vài tiếng nổ vang, tòa nhà bệnh viện chìm trong lửa lớn.

Ngọn lửa bốc lên dữ dội, dễ dàng chiếu sáng nửa bầu trời. Gió đêm thổi lửa bùng lên cao hơn, những tia lửa lan đến gần một số chất nổ, tạo ra tiếng nổ vang trời giữa cơn mưa bão, không phân biệt được là sấm chớp hay vụ nổ.

Nụ cười trên mặt Tư tiên sinh lập tức biến mất, hắn quay phắt lại.

Cùng lúc đó, Ứng Vũ đẩy nhẹ gọng kính, chàng sinh viên mở to mắt, Thẩm Tri Ngật mỉm cười nhìn lại, còn Hàn Lệ thì tỏ vẻ như đã đoán trước được điều này.

Họ đều đang nhìn một người.

Giữa ánh nhìn của mọi người, Mục Ca đột nhiên tìm ra câu trả lời mà bấy lâu không có.

"Bản đồ pháo, chẳng lẽ anh là bản đồ pháo?!"

Trong phó bản này, không chỉ có người nắm giữ thánh khí, mà còn có cả bản đồ pháo sao? Vẻ mặt Mục Ca thay đổi đôi chút, trước đây từng có người đăng bài suy đoán hai người này có thể là một, chỉ là không ai chú ý nhiều.

Chu Kỳ An: "..."

Nhìn y làm gì! Y chỉ là một bệnh nhân yếu ớt đang sốt cao thôi, không đúng sao?

"Không, phải, tôi." Chu Kỳ An hít sâu một hơi, gần như nghiến răng nói ra ba từ này.

Ngọn lửa bắt đầu bùng lên từ khu pha chế thuốc, trong khi y ở nhà xác, làm gì có thời gian mà phóng hỏa chứ.

Hương thơm hôi thối từ những Hoa Anh Thảo bị thiêu trong ngọn lửa bốc lên, xộc thẳng vào phổi khiến Chu Kỳ An không nhịn được mà ho dữ dội.

Trong khu điều trị, một số bệnh nhân còn sống đang điên cuồng chạy ra ngoài, cơn mưa bão bất chợt dừng lại, giữa ngọn lửa kinh hoàng.

Không có mưa, lửa cháy càng mạnh.

Một bóng người bước ra khỏi cửa chính, không giống những bệnh nhân khác đang hốt hoảng tháo chạy, ả giơ cao ngọn đuốc tiến về phía họ.

Khi đến gần, ánh lửa soi sáng gương mặt đầy uất hận của tiến sĩ Z chết không nhắm mắt.

"Chết rồi, cuối cùng cũng chết rồi." Nữ bệnh nhân nhìn xác chết với ánh mắt khoái trá, quan sát một lúc rồi quỳ xuống, năm ngón tay như móng vuốt, mạnh mẽ bẻ gãy cổ họng của cái xác, bàn tay đầy máu dường như khiến ả cảm thấy dễ chịu hơn.

Rút tay khỏi mạch máu bị vỡ, nữ bệnh nhân chỉ nhìn về phía Chu Kỳ An.

Ả đứng dậy, suy nghĩ một lát rồi trao ngọn đuốc cho Chu Kỳ An.

Bầu trời sau cơn mưa giao hòa giữa hai màu sắc, nữ bệnh nhân im lặng một lúc rồi nói: "Cậu là người tốt."

Chỉ để lại một câu ngắn gọn, nữ bệnh nhân quay lưng, giống như những bệnh nhân khác đang chạy trốn, ả bắt đầu bước vào thế giới tối tăm vô tận bên ngoài. Dáng người gầy guộc trống trải giữa gió đêm lạnh lẽo, mái tóc rối tung như sắp hòa vào bóng đêm.

Cơn mưa vừa dứt, gió đêm hiu quạnh.

Chu Kỳ An nhìn theo bóng lưng của nữ bệnh nhân, cho đến khi ả rời khỏi bệnh viện Hoa Anh Thảo, y quay đầu lại bắt gặp ánh mắt đầy giận dữ của Tư tiên sinh, đang nhìn mình với ngọn đuốc giơ cao.

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play