Hai đầu gối hơi co lại trong nước, không chỉ biến hình, mà Chu Kỳ An còn có thêm hiệu ứng ánh sáng đặc biệt, một lớp ánh sáng mỏng không biết từ đâu xuất hiện luôn lượn quanh y.

Một con cá sấu đột biến gần đó hình như đang manh động, nó tiến lại gần hơn một chút, mùi hôi thối từ miệng nó xộc vào trong nước khi nó mở hàm.

Thăm dò của nó không kéo dài quá ba giây.

Mái tóc mềm mại nhưng sắc như dây thép của Chu Kỳ An lặng lẽ quấn quanh đầu con cá sấu đột biến, chỉ một cú vặn nhẹ, cái đầu dữ tợn liền tách rời khỏi cơ thể, một dòng máu đen bùng nổ ngay lập tức trong hồ.

So với thời điểm tại trang viên đem đẹp, khi mức độ tiến hóa cơ thể của Chu Kỳ An ngày càng cao, mái tóc mà y từng chê bai vô dụng nay đã trở thành vũ khí tự nhiên dưới nước.

Cảnh tượng hoàn toàn bất ngờ này khiến A Linh không tự chủ được mà há miệng, dường như muốn nói điều gì đó.

Cô ả thậm chí quên mất mình đang ở dưới nước.

Ọc ọc ọc.

Nước có mùi tanh nhẹ chảy vào họng, A Linh lập tức ngậm miệng lại.

Giây tiếp theo, cô ả phát hiện ra một điều còn kinh khủng hơn.

"Vòng tay!"

Mái tóc như thác nước của Chu Kỳ An, ẩn mình trong dòng máu đen, không biết từ lúc nào đã lan đến chỗ của họ. Trong dòng nước xoáy ngược, thoang thoảng mùi hương hoa nhè nhẹ, nhưng mùi máu đã che lấp mất hương thơm đó. Dù là A Linh hay Triệu Tam Tuần, cả hai đều không nhận ra ngay từ đầu.

Làn nước lướt qua mắt, cả hai chìm trong sự mê muội ngắn ngủi, vòng tay đã bị lén lấy mất mà họ không hề hay biết.

Chu Kỳ An cảm thấy có chút mệt mỏi.

"Chiết xuất hoa của Ứng Vũ thật sự rất hiệu quả."

Tác dụng thôi miên của Hoa Anh Thảo đã được tận dụng tối đa.

Liều lượng sử dụng không lớn, A Linh và Triệu Tam Tuần nhanh chóng tỉnh lại, nhưng vòng tay của bệnh nhân đã biến mất.

【Bạn đã nhận được *2 vòng tay của bệnh nhân trong giấc mơ】

【Lưu ý, chúng sẽ đại diện cho thân phận bệnh nhân của bạn trong giấc mơ】

【Bạn cần hai chiếc để làm gì?】

Bỏ qua lời trêu chọc của hệ thống, Chu Kỳ An giống như một người cá, đột ngột bơi về phía A Linh và Triệu Tam Tuần.

Trong tình huống bình thường, đến gần Chu Kỳ An lúc này là điều tốt, vì có thể mượn thế để đe dọa các sinh vật dưới nước. Tuy nhiên, cả hai đã sử dụng đạo cụ tập trung lửa cao cấp lên Chu Kỳ An, điều này khiến các quái vật đột biến xung quanh liên tục kéo đến gần y.

Chu Kỳ An kiểm soát mái tóc của mình, không tiếp tục giết chóc.

Y di chuyển rất nhanh, đối với Triệu Tam Tuần và A Linh, không có cách nào tránh né, giống như lúc họ phản bội trước đó.

Triệu Tam Tuần bị ép phải tung ra kỹ năng độc.

Nhưng hắn cũng biết đây là một nước cờ sai lầm, độc tố không thể vượt qua vòng ngoài của các sinh vật mà tấn công Chu Kỳ An, ngược lại còn làm tăng thù địch của quái vật.

Điều duy nhất có thể làm là tranh thủ vài giây mà làn sương độc khiến lũ quái vật tạm ngưng hoạt động để nhanh chóng bỏ trốn.

A Linh ra hiệu bằng tay, ý muốn hợp tác.

Triệu Tam Tuần cũng có ý như vậy.

Dù Chu Kỳ An đang bơi về phía họ, y đột nhiên nhìn về phía Kerr ở gần đó, chính xác hơn là nhìn vào bờ vai của gã ta.

Vết thương do quái vật thịt gây ra trước đó trên người Kerr, sau khi ngâm trong nước, đã rách ra, những sợi máu đỏ tươi chui ra ngoài, một số loài nhện nước biến dị với khứu giác nhạy bén đã không thể chờ đợi thêm mà bâu vào hút máu.

Ánh mắt gặp nhau, Chu Kỳ An khẽ chỉ về phía A Linh.

Kerr cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

"Vừa rồi đại cả và A Linh ra tay cùng lúc, chắc chắn họ đã tìm được cách rời khỏi giấc mơ, không ổn rồi..."

Khi Chu Kỳ An cướp vòng tay, Kerr bận đối phó với lũ nhện nên không biết chuyện gì đã xảy ra.

Gã ta chỉ chắc chắn một điều, theo thỏa thuận, gã ta phải đâm sau lưng A Linh một lần trước khi rời khỏi giấc mơ. Nếu cô ả thoát ra, gã ta sẽ vi phạm hợp đồng, cái giá đó gã ta không thể trả nổi.

"Mạng sống quan trọng hơn."

Trong lòng Kerr vừa tức giận vừa căm hận, ban đầu hắn tưởng mình chiếm ưu thế trong thương vụ này, đâm sau lưng chỉ cần chọn đúng thời điểm sẽ không ảnh hưởng quá nhiều.

Ai ngờ lại gặp phải tình huống như thế này.

Gã ta bắt đầu tìm đến Triệu Tam Tuần để hợp lực.

Chu Kỳ An một lần nữa dừng lại ở vị trí hoàn hảo.

Ở phía bên kia, khi nhìn thấy Kerr đang bơi về phía mình với lũ nhện nước đuổi theo, A Linh lập tức nghĩ ra một cách thoát thân, lợi dụng gã ta để câu giờ rút lui. Nhưng đáng tiếc là cô ả vẫn đang suy nghĩ, còn Kerr thì đã quyết định xong rồi!

Khi gặp mặt, Kerr làm bộ muốn cùng nhau bỏ chạy, nhưng ngay sau đó gã ta đột nhiên ra tay với A Linh. Cái rìu từng nhằm vào Chu Kỳ An, dưới nước trở nên chậm hơn một chút, giờ nhắm thẳng vào đầu A Linh mà chém tới.

Sắc mặt A Linh thay đổi, đừng nói là cô ả, ngay cả Triệu Tam Tuần cũng không ngờ Kerr sẽ đột ngột ra tay.

"Cậu..."

Vừa mở miệng là nước tràn vào, chẳng thể hỏi tội được.

Cơ thể A Linh đột nhiên biến dạng, trở nên quái dị còn uốn lượn hơn cả quái vật, né tránh được cái rìu phản công.

Một cảnh tượng kỳ diệu xảy ra, cơ thể của Kerr cũng biến dạng theo, tay và chân như những chiếc ghim uốn cong theo mọi hướng để né tránh đòn tấn công, tiếp tục tấn công ngược lại.

Ngạc nhiên thoáng qua khiến A Linh mất tập trung trong một giây, vai cô ả bị chém trúng.

Sự việc diễn ra quá bất ngờ, mới giây trước mọi người còn đang hợp tác, Triệu Tam Tuần ngơ ngác, chợt nhìn thấy điều gì đó, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Không xa đó, Chu Kỳ An với mái tóc xanh đang cầm một dải lụa trắng, dùng mái tóc làm bút, lấy máu đen của con cá sấu đột biến làm mực, tạo thành những dòng chữ đầy nghệ thuật: Dừng lại! Mọi người đừng đánh nhau nữa mà!

"..."

Tên khốn nạn.

Chu Kỳ An hài lòng nhìn màn tự tương tàn giữa hai người, sau đó chuẩn bị nổi lên mặt nước để đổi không khí và tiêu hóa thông tin hiện tại.

Hướng tiến hóa ban đầu của A Linh có lẽ là loài bạch tuộc ngụy trang, có khả năng thay đổi hình dạng tùy ý, nhưng điều khiến Chu Kỳ An bất ngờ nhất vẫn là kỹ năng【sao chép】 của Kerr. Dù đã đọc qua tư liệu trước đó, nhưng khi chứng kiến tận mắt, Chu Kỳ An không khỏi hơi kinh ngạc.

Kỹ năng này thực sự quá mạnh, điều may mắn là trong thời gian ngắn, trò chơi sẽ không cho gã ta sử dụng lần thứ hai.

Nhờ Kerr, Chu Kỳ An đã thành công ép A Linh phải lộ kỹ năng của mình.

Dù ai trong họ thắng, khi đối đầu với y sau này, sức mạnh của họ chắc chắn sẽ giảm đi nhiều.

Vui vẻ trong lòng, Chu Kỳ An tạo cho họ một làn sóng nước hình trái tim như một lời cảm ơn, làn sóng đẹp đẽ đó chỉ khiến lửa giận trong mắt Triệu Tam Tuần bùng lên dữ dội hơn.

"Phù~"

Không khí trên mặt hồ dễ chịu hơn.

Ngay trước khi y nổi lên mặt nước, hai phút trước, vài con rắn nước đang hoạt động trên mặt nước đột nhiên chuyển chỗ.

Trương Trụ Tử vốn định lặn xuống xem xét, nhưng thấy chàng sinh viên không động đậy, cậu thiếu niên cảm thấy có gì đó mờ ám nên cũng không hành động ngay.

Chỉ trong tích tắc, Chu Kỳ An bất ngờ nổi đầu lên, khiến cậu thiếu niên giật mình kinh ngạc—

Đầu quá đẹp.

Thời gian hiệu lực của đạo cụ tập trung lửa tấn công đã hết, các sinh vật dưới nước quanh Chu Kỳ An liền tản ra.

Chuẩn bị sẵn sàng để lặn lại, Chu Kỳ An không nói lời thừa, chỉ nhìn thoáng qua chàng sinh viên: "Đi thôi, bơi qua hồ."

Y không thèm nhìn lại cảnh tượng dưới nước, giống như chỉ đang đối mặt với rác biển, tâm trí y đã quay trở lại với nhiệm vụ.

Chàng sinh viên ngạc nhiên một chút, rồi nhanh chóng theo sau.

Cậu thiếu niên kinh ngạc, nhưng cũng lặn xuống.

Khi Chu Kỳ An im lặng, toàn thân toát ra khí chất lạnh lẽo, như thể y chính là một sinh vật lạnh băng của đáy biển.

Hoàn toàn không ý thức được mình mang lại cảm giác gì cho người khác, Chu Kỳ An tập trung quan sát hai bên.

"Lạ thật."

Trong lòng y thầm ngạc nhiên, tại sao đáy hồ lại có nhiều xương thế này? Nếu là cá nhỏ thì dễ hiểu, nhưng đây toàn là xác của những sinh vật lớn.

Càng tiến về phía trước, xác chết càng nhiều, Chu Kỳ An quyết đoán đổi hướng, bơi vòng sang bên cạnh.

Nước hồ lạnh lẽo, xối vào người chơi khiến họ đổ mồ hôi lạnh.

Đổi sang một lớp da mới, như thể mở khóa được một hiệu ứng đặc biệt, suốt chặng đường không còn bị các sinh vật biến dị dưới nước quấy nhiễu. Không biết đã bơi bao lâu, mực nước phía trước dần cạn đi, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Sắp đến bờ rồi!

Chu Kỳ An đổi vị trí, bơi ra sau cậu thiếu niên, còn chàng sinh viên bám theo sau y, tạo thành một dòng người đứng thẳng hàng dưới nước.

Cậu thiếu niên chớp mắt, người đầu tiên lên bờ thường phải đối mặt với nguy hiểm lớn nhất.

Không lạ khi đối phương không đề nghị bất cứ lợi ích nào, trên đường sẵn sàng để mình đi theo, hóa ra là đợi tới đây.

Nghĩ tới việc sinh vật dưới nước đều né tránh người này, cậu thiếu niên quyết định không lợi dụng quá nhiều, phối hợp dẫn đầu lên bờ.

Cậu ta đã chuẩn bị kỹ càng, may mắn là không gặp phải đòn hiểm khi vừa nhô lên khỏi mặt nước.

Tin tốt hơn nữa là khuôn mặt đầy máu vẫn luôn theo dõi trên không trung đã dừng lại ở một điểm nào đó trên hồ.

Chu Kỳ An ướt sũng bước lên bờ, quay đầu nhìn về phía khuôn mặt máu dừng lại, trước đó dường như đúng là khu vực có nhiều xác động vật.

Khuôn mặt máu là hình dạng của bệnh nhân, trong cuộc truy đuổi ở khu khám bệnh, nó đã bị Triệu Tam Tuần dùng đạo cụ làm bị thương. Khi bị thương, chúng dường như không dám vượt qua đường nước này.

"Chia ra hành động?" Câu hỏi của cậu thiếu niên ngắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Kỳ An.

Người sau quay người lại.

Không xa, trong đám cỏ thấp giống như cánh đồng hoang, bệnh nhân nằm rải rác, không ít không nhiều, còn đúng mười sáu bệnh nhân ở đây.

Còn những bệnh nhân bị ép đưa vào khu nội trú đặc biệt, có lẽ do thủ tục chưa hoàn tất nên không thấy họ ở đây.

Chu Kỳ An nói: "Đợi thêm chút nữa."

Cậu thiếu niên rõ ràng cũng có ý tương tự, nên khi hỏi vẫn đứng nguyên tại chỗ, định chờ những người còn lại dưới hồ tụ tập, cùng nhau đi đến nơi nguy hiểm phía trước.

Trong thời gian chờ đợi, ba người quan sát xung quanh.

Chu Kỳ An quan sát kỹ nhất, âm thanh nhắc nhở có bảo vật gần Trương Tú Tú. Nếu đạo cụ ẩn không nằm trên người Trương Tú Tú, chẳng lẽ nó bị chôn dưới đất sao?

Sau khi y làm xong việc thăm dò sơ bộ dọc theo bờ hồ và thử một số phương pháp quan sát từ xa nhưng thất bại, mặt hồ lại vang lên tiếng động.

Người lên là A Linh và Triệu Tam Tuần.

Vai áo của A Linh bị máu thấm ướt một mảng, nhưng máu đã được cầm lại kịp thời bằng đạo cụ chữa trị. Triệu Tam Tuần thì mặt đen lại, ánh mắt nhìn Chu Kỳ An không còn che giấu nữa, mang theo phẫn nộ hận không thể xé thịt ăn tươi nuốt sống y.

Hắn không phải không ra tay giúp Kerr, nhưng A Linh vẫn còn giấu vũ khí gây sát thương. Những sinh vật còn lại bao vây, nếu tiếp tục cố thủ, tất cả đều phải chết.

Giờ thì Kerr đã chết, dù chắc chắn môit tay của Chu Kỳ An, mối thù giữa hắn và A Linh cũng đã khắc sâu.

Chu Kỳ An làm ra vẻ ngạc nhiên: "Kerr tiên sinh, chỗ dựa vững chắc của tôi, thật sự không lên bờ sao?"

Sao chép kỹ năng luôn thiệt thòi, nếu không thể kết thúc đối thủ trong một đòn, sẽ dễ dàng bị phản công.

Nhưng Kerr chết cũng coi như đúng nơi đúng chỗ. Kerr chết rồi, mấy tờ báo cũng biến mất theo, sẽ không còn bị A Linh, người cũng có thân phận hộ lý nhìn thấy nữa.

Triệu Tam Tuần nghiến răng cười gượng: "Tìm người trước."

A Linh không nói gì, vẫn chưa hiểu tại sao Chu Kỳ An có thể biến hình dưới nước và chế ngự những sinh vật dưới đáy hồ.

Trên người y chắc chắn còn có điều gì đó đặc biệt.

Biến hình không phải là hiệu ứng của đạo cụ, chẳng lẽ là... tiến hóa?

A Linh mơ hồ nghĩ ra điều gì đó.

Trong khoảnh khắc cô ả rũ mắt, một suy đoán bất ngờ hiện lên trong lòng cô ả, đó là hướng tiến hóa của loài nguyên thủy.

Hội Thợ Săn Cá Voi từng nói rằng Chu Kỳ An đã đắc tội với họ. Ban đầu cô ả không nghĩ nhiều, vì trong trò chơi có rất nhiều vụ săn lùng và truy nã, nhưng giờ đây, A Linh cảm thấy tên của cái hội này có lẽ chính là lời giải đáp.

Hướng tiến hóa của Chu Kỳ An, có phải là cá voi không?!

Cô ả cố gắng che giấu suy nghĩ của mình. Nếu tin tức này được sử dụng đúng cách, sẽ thu được kết quả bất ngờ.

Chàng sinh viên nhận thấy khóe miệng của A Linh khẽ nhếch lên, không khỏi mím môi lại.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhập mộng, cô ả đã bị chém một rìu, lại còn đánh nhau với người khác dưới hồ, chắc chắn trong trận chiến đã tiêu hao không ít đạo cụ. Đã thế này rồi, sao cô ta còn cười được?

Nhận ra có người đang nhìn mình, A Linh ngẩng đầu lên.

Chàng sinh viên chân thành nói: "Thật ra không phải cô gái nào thích cười cũng sẽ gặp may mắn đâu."

Anh Chu của cậu không thích những người hay cười lắm.

"..."

Người đã tập trung đầy đủ, Chh Kỳ An bước lên một bước, một bệnh nhân nằm gần đó lập tức có dấu hiệu muốn mở mắt.

Y lùi lại, nhìn về phía những người khác.

Mọi người đều lắc đầu, rõ ràng không ai nghĩ ra cách tốt hơn.

A Linh thu lại ánh nhìn "chết chóc" hướng về chàng sinh viên, nhưng trước nhiệm vụ cô ả không giấu diếm: "Đếm từ trái qua, bệnh nhân thứ hai và thứ ba không phải là người chúng ta cần tìm."

Trước đó, khi họ mở cửa, Hàn Lệ là người chạy nhanh nhất, không thấy tên. Nhưng A Linh đã chớp thời cơ khi bệnh nhân biến hình, nhìn thấy chiếc vòng tay bệnh viện rơi ra từ áo bệnh nhân.

"Nước hồ." Chu Kỳ An nhìn khuôn mặt máu trên không: "Bệnh nhân có lẽ sẽ không xuống nước."

Họ giống như đã trực tiếp hóa thành khuôn mặt máu bay lơ lửng, giả sử lát nữa bị bệnh nhân truy đuổi, họ có thể thử trốn xuống nước.

"Mây mù dày lên rồi." Chàng sinh viên nhận ra sự thay đổi của môi trường xung quanh, chỉ tiện miệng nói một câu, không ngờ mọi người đều trở nên căng thẳng.

Cậu lập tức nhìn về phía Chu Kỳ An, tưởng mình đã nói sai điều gì.

Chu Kỳ An nheo mắt lại: "Giấc mơ này có lẽ sắp kết thúc."

Khi giấc mơ bắt đầu, khắp nơi là sương mù, khi sắp kết thúc có lẽ cũng vậy. Điều này không liên quan đến thời gian họ nhập mộng, mà là từ khi họ tiếp cận Trương Tú Tú, trò chơi bắt đầu tăng độ khó.

Thông thường, khi một cảnh bắt đầu đếm ngược, đó là dấu hiệu nguy hiểm sắp xảy ra.

Triệu Tam Tuần cảnh giác cao độ với xung quanh, trong lòng càng thêm ấm ức. Nếu không bị cướp mất vòng tay, dù có hoàn thành nhiệm vụ hay không, ít nhất hắn cũng có thể đảm bảo an toàn cho mình.

Phạm vi sương mù ngày càng mở rộng.

Cỏ trên mặt đất bắt đầu lay động ngược chiều gió, mùi đất và mùi cỏ vốn dễ chịu trong không khí bỗng trở nên tanh hôi khủng khiếp.

Những bệnh nhân nằm trên đất, từng người một đồng thời mở to đôi mắt vô hồn, khi cơn gió tanh lướt qua, hung hãn lập tức hiện rõ trên khuôn mặt họ.

"Cầm lấy." Chu Kỳ An đưa cho chàng sinh viên một chiếc vòng tay: "Khi gặp nguy hiểm, hãy xé nó ra."

Chàng sinh viên: "Đưa cho em, vậy anh thì sao..."

"Được tặng kèm, tôi còn một cái nữa."

Triệu Tam Tuần và A Linh vừa lấy thiết bị ra thì đồng thời giật mình.

Cậu thiếu niên vốn luôn lơ đãng đột nhiên không còn cản trở nữa, cậu ta là người đầu tiên xông lên. Ngay sau đó, bất kể mâu thuẫn trước đó, hầu như tất cả người chơi đều chủ động tấn công bệnh nhân.

Hoàn thành nhiệm vụ mới là điều quan trọng nhất.

Hiện tại, chỉ có thể đối mặt với bệnh nhân trước khi họ đứng dậy, tìm cách nhìn thấy thẻ tên trên vòng tay của họ.

Cậu thiếu niên đột nhiên hét lớn: "Nổ."

Chu Kỳ An tưởng rằng sẽ có vụ nổ, theo phản xạ lùi xa cậu ta một chút, nhưng không ngờ trên người cậu thiếu niên lại phát ra một luồng sáng cực mạnh, còn rực rỡ hơn cả đèn pin công suất 120.000 lumen.

Những bệnh nhân vừa mở mắt có phản ứng với ánh sáng mạnh này, đồng loạt quay đầu.

Chu Kỳ An nhanh nhất, tận dụng thời gian này lao đến bên một bệnh nhân.

- ---- Lý Cát Tường.

Không phải người này.

"Người đeo dây chuyền không phải."

Đồng thời, giọng của Triệu Tam Tuần cũng vang lên.

A Linh nói: "Người đàn ông có nốt ruồi giữa trán không phải."

Những bệnh nhân vừa tỉnh lại còn cứng đờ, nhưng chỉ sau ba giây, phần lớn bệnh nhân bắt đầu phình to, ban đầu là kéo dài như cao su, sau đó biến thành tổ chức máu thịt nguyên thủy nhất.

Một đống máu thịt vừa trôi đến bên cạnh chàng sinh viên, cậu nhìn thấy tên trên đó, nhưng không phải Trương Tú Tú.

Bị vỡ thành như vậy, cũng không thể mô tả đặc điểm ngoại hình.

Hầu hết các khối máu thịt tụ lại thành một khuôn mặt, mở ra cái miệng đẫm máu về phía người chơi.

Khi chàng sinh viên vội vã né tránh, giọng nói run rẩy: "Làm sao mới được coi là đã tìm thấy?"

Không ai có thể trả lời câu hỏi này, vì âm thanh gợi ý nhiệm vụ cũng không nói cụ thể.

Đến nay, mọi người chỉ có thể dựa vào lẽ thường để phán đoán: giấy tờ tùy thân. Họ phải tận mắt thấy vòng tay có tên Trương Tú Tú, có lẽ đó mới là tìm thấy.

Triệu Tam Tuần sử dụng độc tố để khống chế cứng một bệnh nhân, kết quả vẫn không phải.

Sương mù có xu hướng dày đặc hơn, từng chiếc vòng tay bị loại trừ dần, mọi người gần như đang tìm vòng tay trong đống máu thịt vỡ nát.

Trò chơi luôn khắc nghiệt với người chơi, sau vài lần tìm kiếm vô ích, Chu Kỳ An nhìn về phía vài bệnh nhân xa nhất.

Nhìn một lúc, y thật sự phát hiện ra điều bất thường.

Có một nữ bệnh nhân, dáng vẻ như người bình thường, đứng một mình ở một góc khuất, quan sát người chơi chiến đấu với quái vật. Sau khi nhìn kỹ, khi đối diện với ánh mắt của Chu Kỳ An, cô ta dùng tay che miệng và cười khúc khích.

Cậu thiếu niên hét lớn: "Nhìn kìa, vòng tay của cô ta..."

Một đầu vòng tay lộ ra, vừa vặn có thể nhìn thấy chữ "Trương".

Mọi người gần như ngay lập tức lao về phía nữ bệnh nhân. Khi họ chạy, nữ bệnh nhân cũng chạy, càng chạy, cô ta càng cười lớn, như thể mơ hồ, giống như sương mù, luôn cách họ một lớp, không thể đuổi kịp.

Càng cố đuổi theo, thể lực càng cạn kiệt.

"Không đúng." Chu Kỳ An nhíu mày.

Các tấm biển trên cửa phòng bệnh khu nội trú đặc biệt y đều đã xem qua, phần giới thiệu về bệnh nhân thống nhất một điều: bệnh nhân có cơ thể to lớn, tính hung hãn cực kỳ cao.

Những bệnh nhân khác hoàn toàn phù hợp với đặc điểm này, có thể biến thành những khối máu thịt khổng lồ, duy chỉ có người phụ nữ này hoàn toàn không giống.

Cơ thể nhỏ bé, không có sự phân tách máu thịt, càng không có vẻ hung hãn.

Chẳng lẽ tấm biển sai? Hay là... Chu Kỳ An chợt nhìn chằm chằm, có nguyên nhân khác?

Hành động của người phụ nữ càng giống như đang đùa giỡn họ, cố ý kéo dài thời gian.

Hiện tại, số lượng bệnh nhân không có vấn đề gì. Nếu cô ta không phải bệnh nhân, vậy bệnh nhân còn lại đã đi đâu?

Sương mù ngày càng dày đặc, Chuy Kỳ An chậm lại.

Đột nhiên, anh như nhận ra điều gì đó, nhanh chóng nhìn về phía mặt hồ. Những bộ xương kỳ lạ mà y từng thấy dưới nước hiện lên trong đầu.

Những bộ xương khổng lồ đều tập trung tại một chỗ, Chu Kỳ An từng lo lắng rằng có thể có quái vật khổng lồ dưới đáy hồ.

Nếu thực sự có quái vật khổng lồ dưới nước, liệu nó có phải là bệnh nhân?

Chiều cao bất thường của khu nội trú đặc biệt chính là bằng chứng tốt nhất, bệnh nhân có cơ thể khổng lồ không thể thay đổi, nên chiều cao tầng phải gấp đôi.

[...Theo báo cáo, con hải tượng báo đột nhiên xuất hiện này có kích thước cực kỳ to lớn...]

Nội dung của bài báo hiện lên trong tâm trí.

Chu Kỳ An hoàn toàn dừng bước, giả thuyết trong lòng y ngày càng chắc chắn.

"Trương Tú Tú chính là con hải tưởng báo đó, người phụ nữ phía trước đeo vòng tay rất có thể là tiến sĩ Trương."

Một người và một con hải tượng báo cùng ở trong một phòng bệnh.

Đặt tên nhân hóa cho thú cưng, đối tượng nghiên cứu, v.v., cũng không phải chuyện hiếm.

Không còn do dự, Chu Kỳ An quay người nhảy thẳng xuống hồ. Động tác này khiến những người khác giật mình.

A Linh phản ứng nhanh nhất, biết rõ thanh niên sẽ không vô cớ nhảy xuống nước, cô ả theo sát phía sau rồi mới bắt đầu suy nghĩ.

Nước hồ lúc này lạnh hơn nhiều so với trước. Trên đường bơi về phía trước, mỗi lần trồi lên để thở, Chu Kỳ An đều liếc nhìn khuôn mặt đầy máu trên bầu trời.

Vị trí dừng của khuôn mặt đầy máu trước đó hoàn toàn có thể dùng làm tọa độ.

Phía trước, nước hồ ngày càng lạnh. Bơi theo y một đoạn, A Linh đột nhiên nhận ra: Trương Tú Tú rất có thể không phải là con người.

Khu vực này không có nhiều sinh vật bơi lội.

Mùi của nước phía trước thay đổi, mặc dù không thở được, nhưng Chu Kỳ An cảm nhận rõ ràng một mùi hương ngọt ngào, rất giống mùi của Hoa Anh Thảo.

Phía sau có ánh sáng chiếu tới, đó là Triệu Tam Tuần đang đuổi theo.

Nhờ ánh sáng từ đạo cụ của Triệu Tam Tuần, Chu Kỳ An cũng nhìn rõ phía trước.

Nếu không phải môi trường không cho phép, y suýt nữa đã hít một hơi lạnh.

Phía trước, chỗ chất đầy xương trắng, có một con quái thú khổng lồ đang ngủ đông.

Nó chỉ khẽ động một chút, lập tức tạo ra những gợn sóng nước kinh khung, từng lớp da nhăn nheo chồng chất lên nhau có màu đỏ sậm, mặt lông phủ đầy những đường vân kỳ lạ. Cái vòi dài co duỗi vượt xa đồng loại của nó, sống động như một bá chủ của cả hồ nước này.

Hiện tại, con hải tượng báo nặng hơn nghìn cân này đang ăn.

Trước mặt nó, thân hình con cá sấu bị xé làm đôi, nội tạng bị hút sạch sẽ.

Khi người chơi bơi đến gần, con hải tượng báo lập tức trở nên cảnh giác.

Cái miệng lớn của nó chưa bao giờ khép lại, khuôn mặt xấu xí trông càng hung dữ hơn dưới nước. Sinh vật này vốn chỉ có thể bò trên đất, nhưng tốc độ dưới nước của nó cực nhanh. Nó há rộng miệng lao thẳng về phía người chơi để cắn xé.

Khi nó đến gần, có thể nhìn thấy một tấm thẻ thay cho vòng tay bệnh nhân treo trước ngực nó, trên đó khắc tên Trương Tú Tú. Chữ đỏ trên tấm thẻ lắc lư theo nhịp di chuyển của hải tượng báo trong làn nước.

"Lương tâm đâu rồi?"

Suýt chút nữa thì mắt của Chu Kỳ An tối sầm lại. Đặt tên cho con quái vật kinh khủng như thế là "Tú"? Một chữ "Tú" không đủ, lại còn thêm tới hai chữ.

Không giống như các sinh vật dưới nước khác, con hải tượng báo này không hề sợ hãi Chu Kỳ An, mà lại kiên quyết đuổi theo tất cả sinh vật sống dưới đáy hồ.

Chu Kỳ An cố gắng bơi thật nhanh.

Con hải tượng báo này không những không sợ y, mà còn truy đuổi y dữ dội nhất trong số ba người.

Khi suýt bị cắn một phát, khoảng cách giữa họ rút ngắn trong nháy mắt, âm thanh thông báo từ hệ thống vang lên giữa làn nước lạnh lẽo:

【Chúc mừng bạn đã tìm thấy Trương Tú Tú】

【Nhiệm vụ chính hiện tại đã hoàn thành, sắp mở nhiệm vụ chính cuối cùng.】

Không còn tâm trí để nghe thông báo tiếp theo, Chu Kỳ An vẫn đang chơi trò "trốn tìm" với con hải tượng báo.

Trong quá trình tìm kiếm liên tục, y nhận ra rằng còn có một người khác cũng đang lang thang có mục đích.

Ánh mắt Chu Kỳ An lạnh lùng, dường như A Linh cũng biết được manh mối về đạo cụ ẩn.

Triệu Tam Tuần thậm chí còn ranh mãnh hơn, khi nhận ra Chu Kỳ An không lập tức rời khỏi giấc mơ, hắn ngay lập tức chắc chắn rằng ở đây chắc chắn có thứ gì đó thu hút y. Trong phó bản, thứ có thể dụ dỗ người chơi mạo hiểm không ngoài bảo vật và manh mối.

Bảo vật.

Chỉ nghĩ đến hai chữ đó thôi, trái tim lạnh giá cả ngày của Triệu Tam Tuần cuối cùng cũng ấm lên một chút.

Lúc này, cậu thiếu niên và chàng sinh viên  cũng đã tới. Chàng sinh viên thì bơi loạn lên, không hiểu họ tụ tập ở đây làm gì. Con hải tượng báo to lớn, khi tấn công bảng tên trước ngực rất khó nhìn thấy.

Lý do duy nhất khiến chàng sinh viên vẫn đang bơi là: cậu có thể phải hồi máu cho Chu Kỳ An bất cứ lúc nào.

Gần con hải tượng báo chỉ có những bộ xương và bùn dưới đáy hồ. Những bộ xương nhuốm máu, một số trôi trên mặt nước, một số cuộn trong rong biển.

Chu Kỳ An tinh mắt phát hiện một mẩu xương trong số đó.

Hai mắt tiến hóa của y có thể nhìn thấu một số ảo giác nhất định. Một mẩu xương thoạt nhìn có màu trắng, nhưng khi Chu Kỳ An nhìn lại, màu sắc đã thay đổi, giống như con hải tượng báo, có màu đỏ, màu đỏ đó thấm vào từng khe xương, những đường vân cũng rất đặc biệt.

Y không khỏi nghĩ đến bức tượng con hải tượng báo.

Biết đâu đã từng có người chơi lựa chọn mang mẩu xương này đi, nhưng lại chọn sai.

Nghĩ đến đây, Chu Kỳ An lập tức lặn xuống để kiểm tra thêm.

Phía sau, con hải tượng báo khổng lồ không ngừng truy đuổi, vung đuôi một phát tạo nên sóng nước, khiến mẩu xương trôi xa thêm chút nữa.

A Linh luôn quan sát Chu Kỳ An, cười lạnh trong một giây, ngay lập tức nắm bắt cơ hội này, tăng tốc vượt qua y.

"Cuối cùng cũng đến..."

Ánh mắt cô ta trở nên rực lửa.

A Linh kích hoạt đạo cụ tăng tốc, nhưng ai ngờ con hải tượng báo đột ngột lượn ngược hình chữ "U", quay đầu cắn thẳng vào cô ả. Sự thay đổi bất ngờ trong mục tiêu săn mồi khiến người ta không kịp phản ứng, khi A Linh vừa định né tránh thì một dải lụa trắng quấn quanh cô ả trong làn sóng nước.

Hai giây bị chặn lại khiến cánh tay cô ả ngay lập tức bị răng sắc nhọn đâm xuyên qua.

Cơn đau dữ dội từ thắt lưng ập đến, A Linh cố nén cơn đau, ngay lập tức đoán ra Chu Kỳ An đã làm gì.

...Đạo cụ tập trung hỏa lực.

Nếu không phải đạo cụ này có thời gian hồi, cô ả cũng sẽ dùng nó.

Gậy ông đập lưng ông, Chu Kỳ An làm vô cùng nhuần nhiễm.

Lực cắn của con hải tượng báo vô cùng khủng khiếp, ngay lập tức xé toạc một cánh tay, A Linh gấp rút sử dụng đạo cụ chữa trị, nhưng cơ thể cô ả vẫn đang dần trở nên trong suốt.

"Không ổn!"

Hiếm khi biểu cảm của cô ả lộ rõ lo lắng.

Bị trọng thương còn bị ép rời khỏi giấc mơ, khả năng cao là ở bên ngoài cô sẽ phải đối mặt với tình trạng nguy kịch, có thể là vào phòng ICU.

Trong lúc nguy cấp, một ánh sáng ác liệt lóe lên trong mắt A Linh, cô ả nghĩ đến một cách trực tiếp nhất: chết luôn liệu có phải là cách giải quyết tốt nhất không?

Chết hẳn, liệu có tránh được bị đưa đi không?

Bên kia, Chu Kỳ An vẫn tiếp tục bơi về phía trước, thầm nghĩ nếu A Linh có đạo cụ thế thân, có lẽ cô ả vẫn có cơ hội xoay chuyển tình thế.

Đáng tiếc.

Thẩm Tri Ngật bọn họ vẫn đang ở bên ngoài, số phận của A Linh sẽ giống như vậy thôi.

Trong nước, ai nấy đều có ý đồ riêng.

Triệu Tam Tuần không lập tức đuổi theo A Linh đang bị trọng thương, mà đang tìm góc độ. Hắn dán mắt vào vị trí của Chu Kỳ An, chỉ cần đối phương xoay người chút xíu, Triệu Tam Tuần sẽ sẵn sàng phóng kim độc.

Sóng nước lay động, ai ngờ một bóng dáng bất ngờ chắn trước mặt.

Chàng sinh viên cầm vòng tay, chắn trước Triệu Tam Tuần, một tay làm động tác cắt cổ.

Thân thể họ vẫn còn ở bên ngoài, một khi phá hủy chiếc vòng tay, cậu có thể lập tức rời đi, sau đó ở bên ngoài xử lý mọi chướng ngại.

Dĩ nhiên, trực tiếp giết người không phải chuyện mà chàng sinh viên có thể làm, nên cậu chỉ đứng chắn trước Triệu Tam Tuần để đe dọa.

Nếu lời đe dọa không hiệu quả, vậy... thì chỉ còn cách trọng thương thân thể của bọn họ ở bên ngoài, rồi để y tá đến kết liễu họ.

"Mẹ kiếp..."

Những lời chửi thề chỉ có thể giữ trong lòng, cảm giác bị đe dọa lặp lại hết lần này đến lần khác, lại còn trong lúc quan trọng thế này, khiến Triệu Tam Tuần cảm thấy nghẹn ngào, vị tanh trào lên cổ họng.

Máu của A Linh trong nước đã kích thích con hải tượng báo.

Máu của người sống ngọt hơn gấp trăm lần so với lũ quái vật trong hồ, con hải tượng báo há miệng lớn, cắn phá mọi thứ xung quanh.

Chu Kỳ An vừa lặn xuống, vừa lấy ra Thánh Khí.

Ngay khi ánh sáng bùng nổ, đáy hồ được chiếu sáng, con hải tượng báo bị Thánh Khí chấn nhiếp trong chốc lát, động tác khép miệng cũng chậm lại nửa nhịp. Chu Kỳ An nhân cơ hội này nhìn rõ mẩu xương, dưới ánh sáng của Thánh Khí, mẩu xương càng đỏ rực hơn.

Không sai rồi!

Càng kéo dài thời gian, càng có nguy cơ. Ai biết được liệu làn sương bên ngoài có dày đặc hơn vào lúc y lấy bảo vật, sau đó bị đẩy ra khỏi giấc mơ hay không.

Chu Kỳ An không ngần ngại tiêu số điểm tích lũy được vào thời khắc quan trọng này. Mặc dù cửa hàng chỉ có đạo cụ tăng tốc cấp bình thường, nhưng y vẫn tiêu hết 600 điểm để mua một đạo cụ tốc độ, rồi kích hoạt ngay lập tức, lao thẳng xuống.

Mỗi đường vân trên mẩu xương đỏ rực như báo hiệu điềm xấu, ngón tay đang tiếp cận nó gần như đóng băng vì lạnh, Chu Kỳ An cố gắng chịu đựng, duỗi dài cánh tay tê cứng của mình để chạm vào.

Cuối cùng.

... Ngón tay đã mất gần hết cảm giác chạm vào mép của mẩu xương.

Trong khoảnh khắc đó, một luồng sáng kỳ lạ tỏa ra từ mẩu xương, gần như bao trùm toàn bộ khu vực. Cả hồ nước cùng với làn sương trên cao đều biến thành một màu đỏ nhạt, tựa như bầu không khí chết chóc bao trùm không gian này.

Màu đỏ máu phản chiếu trong con ngươi của Triệu Tam Tuần ở gần đó, ánh mắt không cam lòng của hắn như muốn tràn ra ngay lập tức.

Nhìn hiệu ứng này thôi cũng đủ biết thứ mà Chu Kỳ An vừa lấy được không phải là thứ tầm thường!

Con hải tượng báo đang săn mồi bị luồng sáng đỏ đẩy lùi vài mét, cậu thiếu niên ngồi từ xa quan sát tình hình, chỉ nhờ chút lý trí còn sót lại mà kiềm chế được ham muốn lao xuống giành bảo vật.

Một phần ánh sáng đỏ kỳ lạ này chiếu vào thế giới thực, vừa trở về trông coi cửa chuồng, Tư tiên sinh hình như cảm nhận được thứ gì đó.

Đó là một luồng khí hỗn loạn tà ác, hoàn toàn đối lập với thánh khí.

Hình như lại là một món đồ nghịch thiên nào đó.

Dựa vào luồng khí, hắn đoán đó không phải là thứ mình cần, nhưng con ngươi của hắn gần như dựng đứng vì tức giận.

Ai lại mở ra món bảo vật lớn thế này?

...

Trên diễn đàn 【Xanh Thẳm】đã bất ngờ xuất hiện một thông báo với dòng chữ đỏ nổi bật trên trang chủ, dành cho tất cả người chơi trong server:

"Chúc mừng người sở hữu thánh khí 【Kim Sắc】 đã nhận được 【Xương Nguyền Rủa Tử Vong】huyền thoại trong phó bản số 47814. Đúng là vận may trời ban, khiến người khác ghen tị!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play