Chu Kỳ An còn không chăm sóc mẹ ruột của mình tốt như thế, huống chi là chăm sóc một người phụ nữ xa lạ.

Y quyết không làm.

Bệnh nhân đã nắm được điểm yếu uống thuốc, không đáp lại ngay mà càng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ sậm của Chu Kỳ An.

Quá mức cũng không tốt, Chu Kỳ An chỉ đứng yên tại chỗ, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua chiếc đồng hồ treo tường. Vô hình trung tạo nên áp lực tâm lý: thời gian không còn nhiều.

Đóng vai bệnh nhân cần có cả một quy trình trang điểm.

Một giây, hai giây... tổng cộng chỉ mười giây trôi qua.

Trong tiếng tích tắc của đồng hồ, người phụ nữ nâng ngón tay gầy guộc lên, đột nhiên bắt đầu cởi nút áo bệnh viện.

Chu Kỳ An thoáng rũ mắt, hoàn toàn không có ý tránh né.

Chỉ trừ khi chán sống mới quay lưng về phía NPC, y đối mặt với người phụ nữ, một tay lục trong tủ nhỏ cũ kỹ, tìm thấy quần áo để thay.

Là một hộ lý, họ còn phải thay ga giường. Thay quần áo hàng ngày cũng không thể thiếu, quả nhiên y đã tìm thấy không chỉ một bộ quần áo bệnh viện trong tủ.

"Tôi có thể mặc bộ quần áo bệnh viện ở đây."

Người phụ nữ vừa cởi áo xong một nửa.

Màu da của ả có một loại sắc thái bất thường, trên cơ thể có nhiều cục thịt giống như trên khuôn mặt, dù có một chiếc áo hai dây bẩn rộng thùng thình che đậy, vẫn có thể nhìn thấy một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ dưới ngực đến bụng.

Chu Kỳ An nhớ đến bệnh nhân nhảy lầu ở Bệnh viện Hòa Thắng Khang, trước khi chết từng cố gắng mổ bụng.

Bệnh nhân này cũng có hành vi tự hại bản thân.

Nếu có thể nghiên cứu thêm về các vết thương trên cơ thể người phụ nữ, có lẽ sẽ phát hiện ra khác thường.

Chu Kỳ An nghĩ một lát, quyết định bỏ qua cơ hội này.

Rõ ràng có quần áo để thay, nhưng người phụ nữ lại chủ động cởi đồ, giống như đang cố tình dụ y khám phá, không chừng đây chính là quy tắc tử vong.

"Làm phiền cô quay lưng lại, tôi cũng cần thay quần áo."

Người phụ nữ lại cười khúc khích, ả nghe theo quay lưng lại. Khi Chu Kỳ An nhanh chóng thay bộ quần áo bệnh viện, đầu lưỡi đỏ tươi của ả lại lướt qua đôi môi, lậu lần nữa nói lại câu đó: "Thị cậu rất tươi."

Chu Kỳ An tháo tóc dài ra, chuyển màu tóc đã tiến hóa hoàn tất thành màu đen.

Sau đó, y nằm ngay trên giường bệnh của người phụ nữ.

Giường còn có người nằm cách đây một phút, giờ không còn chút hơi ấm, thậm chí là lạnh lẽo. Cứ như thể người nằm trước đó chỉ là một miếng thịt đông lạnh trong tủ lạnh.

"Lại đây, trói tôi lại."

Nói xong, Chu Kỳ An thản nhiên yêu cầu: "Làm cho có thôi, đừng trói chặt quá."

Giao dịch với quái vật, dù trong lòng nghĩ gì, điều tối kỵ là để lộ sợ hãi ra bên ngoài.

Chu Kỳ An mỉm cười vui vẻ, nhưng đã sẵn sàng kích hoạt chiếc đồng hồ bất cứ lúc nào.

Người phụ nữ nhặt quần áo trên sàn, mặc lại lên trên bộ quần áo bệnh viện, không để ý đến màu tóc thay đôi của Chu Kỳ An. Ả đội mũ áo hoodie lên, mái tóc rối bù được nhét hết vào trong áo.

Là người từng bị trói vô số lần, người phụ nữ thành thạo buộc dây trói cho người thanh niên.

Khi buộc thắt nút chết, các mạch máu dưới làn da trắng như tuyết bị thít chặt nổi lên rất rõ ràng.

Chu Kỳ An kìm nén cơn đau, ánh mắt lạnh dần: "Trói chặt quá, khi y tá đến tôi có thể sẽ kêu đau đấy."

Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào cái lưỡi biết nói trắng thành đen của y: "Ồ?"

Trong lúc bầu không khí căng thẳng đến rợn người, Chu Kỳ An bất ngờ cảm thấy một chút buồn ngủ xâm chiếm.

Tích tắc.

Từ hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Chu Kỳ An nhìn đồng hồ treo tường: chín giờ năm mươi tám phút.

Tiếng bước chân lúc gần lúc xa, cảm giác như có gì đó mờ ảo. Chu Kỳ An tập trung lại, nghe như có hơn một y tá.

Cửa phòng của y cũng nhanh chóng bị gõ.

Dây thần kinh của y lập tức căng lên, cảm giác có gì đó không ổn nhưng không nói rõ được.

Trước khi cửa bị đẩy ra, Chu Kỳ An bất ngờ lắc mạnh đầu, để tóc che phủ phần lớn khuôn mặt. Y kịp thời nghiêng đầu về hướng khác, như thể đang nhìn ánh trăng ngoài kia.

Người phụ nữ diễn cũng rất khéo.

Ả ngồi nghiêng, đầu cúi thấp, một tay giữ chặt cổ tay Chu Kỳ An, chính xác hơn là chỗ mạch đập, như thể đối phương vừa có hành động kích động không lâu trước đó.

Cuối cùng y tá cũng vào.

Khẩu trang che kín nửa khuôn mặt, y tá có thân hình nhỏ nhắn cũng cúi đầu, bước đi vội vàng nhưng ổn định.

Lúc này, trong phòng bệnh yên lặng đến đáng sợ.

Dù là bệnh nhân, hộ lý hay y tá, không ai nói gì.

Y tá lắc lư chai thuốc trên tay, không bật đèn, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chỗ tay Chu Kỳ An đang bị giữ, như thể đang rơi vào trạng thái giằng co.

Không ổn.

"Y tá" nhíu mày.

Khoa nội trú trống rỗng, bỗng nhiên xuất hiện một y tá. Đối với bất kỳ người chơi nào khác, chắc chắn họ sẽ cảnh giác nhìn qua, nhưng Chu Kỳ An thì không.

Kỹ năng ngụy trang của Thạch Ngư, đừng nói là qua mặt Chu Kỳ An, qua mặt một con boss nhỏ cũng dư sức.

Triệu Tam Tuần đánh bạo tiến lại gần để quan sát.

Theo kế hoạch của hắn, hắn sẽ dùng bình thuốc giả để thu hút sự chú ý của bệnh nhân, nhân lúc bệnh nhân giãy giụa kịch liệt sẽ ra tay giết chết Chu Kỳ An. Dù có ba đầu sáu tay, kẻ sau cũng không thể phòng bị được.

Nhưng giờ mọi thứ lại quá yên ắng.

Vừa tiếp cận, Triệu Tam Tuần vừa suy nghĩ liệu Chu Kỳ An có chưa tỉnh lại từ ảo cảnh hay không.

Kỹ năng gây ảo giác của Độc Long rất lợi hại, ngay cả khi không trực tiếp chạm vào đối tượng cũng có thể thôi miên. Khi bọn họ lén lắp đặt camera ở nhà Chu Kỳ An, bonn họ đã thu thập vài sợi tóc của y trong phòng để sử dụng trong quá trình thôi miên, nguyền rủa khi cần thiết.

Ý tưởng này nhanh chóng bị hắn phủ định.

Hội Săn Cá Voi sẽ không dễ dàng để mắt tới một kẻ yếu, cũng không thể không có phản ứng trong suốt thời gian dài như vậy.

Khi Triệu Tam Tuần càng thêm cảnh giác, Chu Kỳ An trên giường cũng tò mò không hiểu sao y tá vẫn chưa đến.

Y cố tình cựa quậy hai lần, giả vờ như đang phát bệnh mà giãy giụa.

Người phụ nữ đứng bên giường để hợp tác với màn kịch này, cúi người xuống dùng sức giữ chặt người lại.

Tư thế này khiến lưng ả hơi cong lên, hoàn toàn lộ rõ trong tầm mắt của Triệu Tam Tuần.

Cơ hội!

Triệu Tam Tuần nhanh chóng đâm dao vào lưng ả.

Hắn không chút do dự, trong khoảnh khắc mũi dao đâm xuống, độc tố từ mũi dao cũng đồng thời nhắm vào "Chu Kỳ An". Ở khoảng cách gần như vậy, đòn tấn công này hoàn hảo không có sơ hở. Người phụ nữ nghiêng người tránh được độc tố, nhưng mũi dao đã cắm sâu một tấc.

Con dao cũng được tẩm độc, không có đạo cụ chữa trị nào có thể giải được.

Nhìn thấy Triệu Tam Tuần định nhân lúc bệnh tình trầm trọng mà ra tay giết y.

Người phụ nữ đối diện vẫn cúi đầu, đứng hơi nghiêng một chút.

Ngay khoảnh khắc quan trọng, Triệu Tam Tuần đột nhiên ngừng lại, mắt hắn hơi mở to, dường như nhìn thấy điều gì đó. Giây tiếp theo, da đầu hắn như bị nổ tung.

Vết thương trên lưng "Chu Kỳ An" rỉ máu, nhưng tốc độ chảy máu rất chậm, không bình thường chút nào.

"Sao lại thế này..."

Trước khi kịp nghĩ ra câu trả lời, Triệu Tam Tuần đã lùi lại vài bước để chuẩn bị rút lui. Tuy nhiên, máu của người phụ nữ rơi xuống sàn chỉ vài giọt, nhưng lại lập tức bốc hơi trong không khí.

Làn da của Triệu Tam Tuần lộ ra ngoài bắt đầu có cảm giác ngứa ngáy.

Chu Kỳ An nằm trên giường chớp mắt, cố gắng rúc đầu vào trong chăn.

Sao lại đánh nhau rồi?

Chẳng phải là giờ Đại Lang uống thuốc sao!

"Chẳng lẽ y tá có thể tự động nhận biết thân phận bệnh nhân?"

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu y thì tiếng huýt sáo gấp gáp khiến Chu Kỳ An trở nên nghiêm nghị.

Nghe thấy tín hiệu, một bóng người bất ngờ xuất hiện từ phía sau cánh cửa hé mở lao vào che chắn.

Y tá không thể huýt sáo cầu cứu được.

Triệu Tam Tuần đã sử dụng kỹ năng ngụy trang, làm mờ khả năng nhận thức về hình dạng và diện mạo của hắn đối với người khác. Nhưng người vừa xông vào, dù mặc đồng phục y tá, Chu Kỳ An ngay lập tức nhận ra hai nốt ruồi dài trên cổ người này.

Là Kerr.

Ánh mắt Chu Kỳ An lạnh tới cực độ: "Thì ra là bọn họ."

Trong suy tính trước đó, y đã nghĩ Triệu Tam Tuần và những người khác có thể đến vào tối nay, nên y đã cố ý thay đổi danh tính để đề phòng.

Nhưng giờ thì đã đến lúc thay thuốc.

"Chẳng lẽ..."

Chu Kỳ An ngay lập tức nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, vẫn đúng mười giờ.

"Ảo giác." Y đột nhiên nhận ra.

Khả năng Độc Long bí mật lẻn vào phòng bệnh để tung kỹ năng là không cao.

Kỹ năng của tên này quả thực có thể phát huy hiệu quả từ xa, chỉ là chưa rõ thời gian hồi chiêu và phạm vi tác động là bao nhiêu.

Đúng là đã đánh giá thấp chúng.

Giờ thì tất cả đều đã đến, vậy thì—

"Lụa trắng."

Lụa trắng đã được sửa chữa từ gói kinh nghiệm của y, trở nên sinh động như một con rồng sống, lập tức từ trên cao tấn công cả hai kẻ địch.

Triệu Tam Tuần cúi người né được lụa trắng, nhưng vài giây trì hoãn đã gây hậu quả chết người. Người phụ nữ phía sau đã rút dao ra, mạnh mẽ ném về phía hắn. Con dao bay trong không khí, đâm thẳng vào người Triệu Tam Tuần.

"Ư..." Tiếng rên đau đớn vừa định thoát ra khỏi miệng hắn thì Triệu Tam Tuần đã nuốt trở lại.

"Rút lui." Không màng đến vết thương trên người, Triệu Tam Tuần giải phóng độc tố mạnh mẽ rút lui.

Người phụ nữ không đuổi theo hắn.

Khi Chu Kỳ An điều khiển lụa trắng chuẩn bị đuổi theo lần thứ hai, thì—

Cộp...

Tiếng bước chân lại vang lên trong hành lang.

Cộp... Cộp...

Lần này, bước chân chậm rãi hơn nhiều, nhịp bước đồng đều và đều đặn, cảm giác như một con rối cứng nhắc đang lê bước chậm chạp đi tới.

Chu Kỳ An đành thu hồi lụa trắng lại.

"Ra tay trước, vẫn không đủ nhanh."

Đã lâu rồi y chưa tự nghĩ lại chính mình.

Sau khi nghĩ lại, khóe miệng Chu Kỳ An khẽ nhếch lên. Con dao vừa rồi dính máu của người phụ nữ, lại đâm vào người y tá giả mạo, không biết sẽ xảy ra chuyện thú vị gì.

Bệnh viện này dường như đang chứa một loại virus đáng sợ nào đó, đúng lúc y đang thiếu một mẫu vật để quan sát.

Một cơn gió lạnh thổi vào.

Nụ cười của Chu Kỳ An dần biến mất.

Ánh sáng hành lang màu đỏ nhạt, hiệu quả chiếu sáng rất kém, ánh sáng đục đặc chiếu lên khuôn mặt y tá, tạo cảm giác lạnh lẽo không thể tả. Tóc hộ sĩ được búi gọn gàng, trên tay cầm một cái khay bước vào.

Vết máu dưới đất thu hút sự chú ý của bà ta.

Chu Kỳ An ngay lập tức bắt đầu giãy giụa dữ dội, thu hút ánh mắt của y tá.

"Đến giờ uống thuốc rồi." Y tá máy móc nói.

Có vẻ như cho bệnh nhân uống thuốc là việc quan trọng nhất đối với bà ta. Bà ta tiến đến trước bệnh nhân đầu tóc bù xù, đặt khay xuống.

Trên khay có hai viên thuốc nhỏ màu nâu, kèm theo một cốc giấy chứa nước.

Người phụ nữ thực sự là bệnh nhân nắm lấy tay vịn dưới giường, rất nhanh nửa người của Chu Kỳ An đã được nhấc lên khỏi giường. Người phụ nữ cầm lấy viên thuốc từ tay y tá, thô bạo nhét vào miệng Chu Kỳ An.

Dù thô bạo đến đâu cũng không thắng nổi cơ thể phối hợp của Chu Kỳ An, chỉ cần y há miệng nhanh, người khác cũng không làm khó được y.

Ực ực.

Uống nước, viên thuốc nhanh chóng trôi xuống cổ họng.

【Kháng độc tính +1+1+1...】

【Đại Lang, bọn chúng không thể đầu độc chết cậu được đâu!】

Chết tiệt.

Sắc mặt Chu Kỳ An thay đổi, hiện lên liên tiếp thông báo kháng độc, thuốc này độc đến mức nào vậy?

"Nhất định không thể uống thêm nữa."

Dưới lưng y toát mồ hôi lạnh, cần nhanh chóng vắt kiệt giá trị thông tin từ NPC, sau đó thăng cấp, tăng lương rồi chuyển đến khoa điều trị đặc biệt.

Y tá có chút ngạc nhiên vì hôm nay bệnh nhân lại hợp tác đến vậy.

Tuy nhiên, bà ta không nghĩ nhiều, mọi động tác đều rất máy móc. Đến 10 giờ 02 phút, y tá cứng nhắc quay người lại, đúng giờ cầm khay rời đi.

Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chỉ một phút sau, lúc 10 giờ 03 phút, y tá lại quay trở lại.

Lần này, bà ta cầm theo một cuốn sổ nhỏ, đồng thời tháo dây trói một tay của Chu Kỳ An.

Do góc độ nhìn hạn chế, Chu Kỳ An khó khăn lắm mới nhướn được mí mắt, nhìn thấy trên bìa trắng của cuốn sổ có ghi to mấy chữ "Sổ Ý Kiến của Hộ Lý."

Y tá đưa cuốn sổ tới.

Chu Kỳ An dùng tay duy nhất có thể cử động để mở ra.

【1. Ngài đánh giá thế nào về dịch vụ của hộ lý lần này?

a. Rất hài lòng

b. Khá hài lòng

c. Bình thường

d. Không hài lòng

e. Rất không hài lòng

2. Ngài có muốn hộ lý này tiếp tục cung cấp dịch vụ không?

a. Sẵn sàng

b. Tôi sẽ suy nghĩ thêm

c. Rất không muốn

3. Các ý kiến và đề xuất khác——】

"..." Vừa bắt hộ lý ép bệnh nhân uống thuốc xong, quay đầu lại đã để bệnh nhân đánh giá hộ lý.

Người môi giới đã đưa họ đến còn nhấn mạnh không được bị phàn nàn.

Thật là phiền phức.

Ngành dịch vụ cũng không phải là thứ để bị bắt nạt như vậy!!!

Chu Kỳ An không thay đổi sắc mặt, nhẹ nhàng cắn nắp bút, bắt đầu từ từ viết lời khen trong phần ý kiến:

"Xin lưu ý, hộ lý này có một trái tim sáng như vàng, vị trí hiện tại không thực sự phát huy được tài năng của anh ấy..."

Rất nhanh, một bài viết ngắn ra đời. Chu Kỳ An quan sát biểu cảm của y tá, đối mặt với tình huống bất thường như vậy, người sau cũng không có phản ứng nhiều.

Như một cái xác không hồn.

Từ trong đầu y bật ra một từ, Chu Kỳ An dừng bút, đánh dấu kết thúc bức thư khen ngợi.

Buộc lại dây trói, y tá cầm sổ ý kiến rời đi, mọi động tác đều rất cứng nhắc.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Chu Kỳ An và người phụ nữ đang mở to mắt nhìn nhau.

Hơn vài phút trôi qua, Chu Kỳ An cảm thấy hơi thở của mình còn bị gò bó.

Y không muốn thua kém về mặt khí thế, nhưng sau khi y tá vào ra một lần, trong phòng còn sót lại một mùi hôi khó chịu, mùi thối rữa còn ghê tởm hơn cả mùi xác chết thông thường.

Cuối cùng, Chu Kỳ An mở miệng trước, không đề cập đến việc thay đổi, mà khuyến khích người đối diện: "Cô trốn đi."

Chạy càng xa càng tốt.

Toà bệnh viện này từ trong ra ngoài đều như là "chết", không thấy dấu hiệu nào của chữa bệnh cứu người, y rất muốn biết những bệnh nhân chạy trốn sẽ phải đối mặt với kết cục gì.

Có thể một ngày nào đó mình cũng phải trốn.

"Chị đẹp, chị mau chạy đi, không thì..."

Người phụ nữ lạnh lùng nhìn y: "Câm miệng."

"..."

·

Thời gian đêm thường kéo dài vô tận.

Chu Kỳ An nằm trên giường, y đã yêu cầu người phụ nữ giúp mìn tháo dây trói, lý do đưa ra rất hợp lý. Mỗi sáng hộ lý đều tụ tập lại để họp, nếu vết thương quá sâu, sẽ bị phát hiện bởi những người khác, sau này y khó mà tiếp tục đóng vai người thay thuốc được.

"Ư...."

Khi vận động cổ tay, Chu Kỳ An cảm thấy thỏa mãn, nằm trên giường dễ chịu hơn nhiều so với việc ngồi trên ghế lạnh, hơn nữa còn có chăn để đắp.

Nhắm mắt, thở đều đặn, có ngủ hay không chỉ mình y biết, ít nhất cảnh tượng này dù ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng y đang ngủ rất sâu.

Khi đồng hồ chỉ hơn ba giờ sáng.

Không biết là phòng bệnh nào bỗng nhiên phát ra tiếng động lớn. Tiếng ồn từ cửa sắt lớn hơn nhiều so với cửa gỗ, có thứ gì đó đang va đập dữ dội vào cửa, trong khi người chơi thì đang nỗ lực chặn cửa.

Chu Kỳ An mở mắt, động tác nghiêng đầu hơi chậm chạp.

Sau vài giờ trôi qua, chăn vẫn lạnh như trong hầm đá. Chỉ nhờ vào khả năng chống lạnh của cơ thể mà y có thể tiếp tục nằm bất động.

Khi nghiêng đầu, Chu Kỳ An cảm thấy hơi thở của mình bị căng thẳng.

Ánh sáng từ khe cửa gần như biến mất hoàn toàn.

Không, không phải biến mất.

Có lẽ có thứ gì đó đứng ở cửa, chắn ánh sáng.

Bây giờ mà nghĩ đến khóa cửa đã muộn rồi.

NPC thường tỏ ra cay nghiệt, cảm xúc của nữ bệnh nhân liên tục thay đổi, lúc này giống như bỏ qua "giá trị dùng thuốc" của Chu Kỳ An: "Lăn xuống đây."

Nói xong, người phụ nữ nhìn Chu Kỳ An như nhìn món thịt trên thớt.

Khoảng cách rất gần, tiếng bụng đói của đối phương rõ ràng truyền đến tai Chu Kỳ An, gần nửa đêm, bệnh nhân dường như dễ cảm thấy đói.

Họa vô đơn chí, cửa từ từ bị đẩy ra.

Chu Kỳ An nhíu mày, kiểm tra bảng giao diện, độ khó của phó bản đã không biết từ khi nào tăng lên hai sao rưỡi.

Từ những lần trước khi cho thuốc, những giai đoạn đơn giản lại dễ gặp phải rắc rối sau này. Các người chơi khác chắc cũng suy nghĩ đến điều này, thay vì mạo hiểm mở cửa, họ chọn cách nỗ lực chặn cửa.

Chu Kỳ An đột nhiên mỉm cười, độ khó hai sao rưỡi, không nhanh chóng tiêu diệt quỷ thì thật là lãng phí.

Làm việc chăm chỉ mới có thể làm giàu.

"Chị xinh đẹp, chị có mục tiêu nào muốn giết không?"

Đưa ra câu nói với zombie cầm tờ báo trước đây, Chu Kỳ An học đến đâu dùng đến đó: "Trao đổi giết người thử xem."

Mức độ nguy hiểm của bệnh nhân hiện tại vẫn có thể kiểm soát, y tá lại như cái xác không hôn, những thứ đang vào phòng dưới mức độ khó hiện tại cũng chỉ là con tép.

Vậy nguy hiểm ẩn trong bóng tối là gì?

Điều gì có thể khiến những bệnh nhân đáng sợ này không dám rời khỏi bệnh viện, chắc chắn còn có thứ nguy hiểm hơn.

Nụ cười trên môi Chu Kỳ An càng mở rộng.

Hiểu được mục tiêu mà bệnh nhân muốn giết sẽ giúp y tiến thêm một bước lớn trong việc hiểu phó bản.

...... Trao đổi giết chóc.

Chiêu trò đặc trưng của zombie cầm tờ báo.

Nhưng giờ nó đã chết, không còn bản quyền gì cả, may mắn là với vai trò "hậu duệ" của, Chu Kỳ An vẫn kiên trì phát huy đức tính này.

Trước khi nhận được câu trả lời từ nữ quỷ, cửa sắt đã mở trước.

Mùi trong phòng bệnh lại dâng lên đến mức khó chịu, dưới ánh sáng đỏ tươi, thứ tiến vào không thể được miêu tả bằng một cái hoặc một hình dạng, kích thước của nó cực kỳ lớn, bề mặt được bao phủ dày đặc bởi những cục thịt to như nắm tay.

Gần như là một đống thịt đang di chuyển.

Chỉ nhìn một cái, Chu Kỳ An đã rút mắt lại, làm ngơ với con quái vật đang tiến lại gần, y nằm vững vàng trên giường.

"Cô giết, hay để tôi làm?"

Nói xong, trong tay bàn tay thon dài xuất hiện một cây gậy, Chu Kỳ An không hề báo trước nhảy lên, cây gậy nhắm thẳng vào đống thịt.

Trong khi di chuyển, cánh tay giơ cao bị một cổ tay gầy guộc nắm lấy.

Vốn chỉ là lạt mềm buộc chặt, nhưng tốc độ thực sự của Chu Kỳ An không nhanh.

Lúc này tiếp xúc gần với nữ bệnh nhân, y không khỏi cảm thấy lạnh gáy. Từ lúc bắt đầu, y đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, da của người phụ nữ này cảm giác rất lạ, có cảm giác hơi gồ ghề.

Như thể cả người đầy u bướu.

Người phụ nữ không ra tay, dùng chân tạm thời đá văng đống thịt.

Có vẻ như ả còn đang do dự, giống như đang bị hội chứng khó quyết định.

Chu Kỳ An lại quyết đoán hơn nhiều: "Không làm thì không thay đổi, tôi giết của tôi, cô giết của cô."

Nói xong lại chuẩn bị lao về phía đống thịt.

Hình bóng mặc áo sọc xanh trắng cuối cùng vẫn ra tay. Cùng với tiếng nổ nhỏ vang lên, Chu Kỳ An phản ứng rất nhanh, lùi lại, kéo chăn chắn trước người, che đậy phần thịt vụn bay tứ tung.

"Chết tiệt! Thứ này cũng quá ghê tởm."

Đống thịt bị đánh nát.

Sau một vài giây, trong phòng bệnh không còn bóng dáng nào khác.

Chu Kỳ An cẩn thận hạ chăn xuống nhìn qua.

Khoảng cách khoảng một hai mét, người phụ nữ đứng trên đống thịt lầy lội, tay trái ả liên tục gãi cánh tay phải, nơi đó đã nổi mụn mủ, trông như da của con cóc.

Giống như không thỏa mãn được bằng gãi móng tay, người phụ nữ nhanh chóng đi đến cạnh ngăn kéo, lấy ra một cái lược, từ từ chải.

Thịt nhỏ bị gạt xuống một cách mượt mà,  cảnh tượng thật sự khiến người ta rợn tóc gáy.

Chu Kỳ An nhanh chóng nhìn qua, hiểu được cái  gì đó.

Trên tay áo của người phụ nữ có vài vệt chất lỏng bắn tung tóe, trên tường phía sau cũng vậy. Có vẻ như đống thịt trước khi chết sẽ biến thành quái vật phun chất dịch, nếu da tiếp xúc với nó, sẽ bị nhiễm độc.

Đang lúc y tổng hợp những thông tin trước mắt, một giọng nói u ám vang lên:

"Giết... Tiến sĩ Z..."

Hai chữ đầu được thốt ra qua kẽ răng, nhưng ba chữ cuối lại nhẹ như sợ ai đó nghe thấy.

Tiến sĩ Z?

Chu Kỳ An còn chưa kịp hỏi thêm thì âm thanh hệ thống đột nhiên vang lên, lần này âm chất khác biệt so với trước đây:

【Bạn đã thành công kích hoạt giao dịch với nữ quỷ.】

【Nội dung giao dịch: Giết Tiến sĩ Z.】

Chu Kỳ An nheo mắt lại.

Đây không phải là lần đầu y thực hiện giao dịch với quỷ. Trước đó, trong phó bản của tòa nhà Kim Tường, y đã đứng về phía Kim Chi để giết chủ tòa nhà. Sau đó, y đã kích hoạt nhiệm vụ phụ để phá hủy bùa hộ mệnh, đặt nền tảng vững chắc khi giết chết chủ nhân toà nhà.

Nhưng lần này, lại không có nhiệm vụ nào được tạo ra.

Tại sao?

Là do cốt truyện không cho phép, hay là vô tình bước quá xa?

Ví dụ như trong tình huống manh mối chưa rõ ràng, vô tình nhìn thấy nhiệm vụ chính cuối cùng.

Toàn thân Chu Kỳ An nổi da gà, vội vàng tự mình xua tay.

"Nhất định không phải."

Làm người thì không nên tự dọa mình.

Nữ bệnh nhân tâm trạng thất thường, khi ả tiến hành "chải tóc", trực tiếp hỏi Tiến sĩ Z là ai, ở đâu, và làm thế nào để giết, sẽ rất dễ làm bản thân trông như một kẻ vô dụng.

Chu Kỳ An lấy thánh khí ra.

Động tác của người phụ nữ khựng lại.

Dưới ánh sáng loá mắt lạnh lẽo, vẻ mặt của Chu Kỳ An chân thành tha thiết: "Vũ khí đã được chuẩn bị sẵn, cô xem, nếu tôi mang nó vào khu điều trị đặc biệt, liệu tỉ lệ giết Tiến sĩ Z có cao hơn không?"

Nhiệm vụ hiện tại của người chơi là được điều động đến khu điều trị đặc biệt, y thêm điều kiện này để thăm dò.

Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt người phụ nữ dịu đi đôi chút, ả lạnh lùng thốt ra một chữ: "Có."

Sắc mặt của Chu Kỳ An ngày càng phức tạp.

Nhân vật và địa điểm đều đã có, càng nhìn càng giống nhiệm vụ chính quan trọng ở giai đoạn sau.

"Không sao cả."

Chu Kỳ An nhanh chóng bình tĩnh lại, dù sao y hiện tại vẫn chỉ là một hộ lý bình thường, có đủ thời gian để thu thập thêm manh mối.

Trên khóe miệng của người phụ nữ vẫn còn vương chút thịt vụn của quái vật, ả đưa tay lau đi, nhìn con quái vật nói: "Nó cũng là bệnh nhân, đến từ khu điều trị đặc biệt."

Nói rồi, ả chủ động bước tới thi thể của con quái vật đã chết.

Sau khi dừng lại, ả trực tiếp thọc tay vào trong, lục lọi trên cơ thể con quái vật tìm ra một chiếc vòng tay.

Ả rút thẳng ra, lau sạch lớp bụi bẩn bên trên, thông tin của chiếc vòng tay bệnh nhân hiện ra trước mắt.

【Tên: Lý Tam Mộc

Nhóm máu: Nhóm máu A

Mã số nhập viện: 30260314

Số giường: **

Chẩn đoán: **

Khoa: Khoa Dinh dưỡng Lâm sàng】

"Cầm lấy."

Chu Kỳ An do dự một chút, sau đó lấy một đôi găng tay từ ngăn kéo đeo vào rồi nhận lấy.

【Chúc mừng bạn đã nhận được 1 chiếc vòng tay bệnh nhân.】

【Lời nhắc nhở ấm áp: Khoa Dinh dưỡng Lâm sàng và khu điều trị đặc biệt nằm trong cùng một tòa nhà.】

【Dựa vào vòng tay, bạn có thể được hưởng các chế độ của bệnh nhân, mỗi người chỉ được một chiếc, nếu bị mất sẽ không được cấp lại.】

"Vòng tay bệnh nhân khu điều trị đặc biệt." Người phụ nữ nhe răng cười, trên mặt là nụ cười đầy điên loạn: "Cậu mang nó vào, giết chết hết bọn chúng cho tôi!"

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play