Ngồi trong xe, Chu Kỳ An nghe mẹ mình càu nhàu: "Sửa xe lại tốn một khoản lớn nữa, cứ thế này thì nhà ta biết bao giờ mới trả hết khoản vay mua nhà..."

Để lôi Tư tiên sinh ra ngoài, xe buýt Thỏ đã đâm vào rào chắn tạo thành một vết lõm.

"Còn nữa, lần này đi hiếm lắm mới mai mối được cho con một đối tượng, giờ lại hỏng rồi," Tóc mẹ Chu không vui nhấp nhô lên xuống, rồi bà không kìm được phàn nàn: "Con có phải khắc nồi cơm điện không?"

Chu Kỳ An: "..."

Mẹ à, mẹ quá đáng lắm rồi đó.

Mẹ Chu vẫn tiếp tục lải nhải, chủ đề hối thúc kết hôn càng nói càng hăng say, Chu Kỳ An cũng không dám chen lời, đúng lúc ấy, Thẩm Tri Ngật cắt ngang giọng cao vút của bà: "Bác gái..."

Trước khi ánh mắt không mấy thiện cảm của mẹ Chu híp lại, Thẩm Tri Ngật điềm tĩnh nói: "Chúng ta vừa đi ra ngoài mấy hôm, một số đặc sản không để lâu được."

Ánh mắt mẹ Chu liếc sang bên cạnh, nơi đặt hộp quà màu đỏ mà Thẩm Tri Ngật đã mang đến trước đó.

Một lát sau, bà dường như đã đồng tình với điều anh nói.

Lời cằn nhằn từ ghế lái dần biến thành tiếng nhai.

Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở hàng ghế sau, không nhìn thấy mẹ mình đang ăn gì, chỉ cảm thấy Thẩm Tri Ngật thật đáng tin.

Đúng lúc này, điện thoại bỗng bật ra một thông báo: [Lúc về gọi cho tôi một tiếng.]

Là Ứng Vũ.

Đúng lúc thật, Chu Kỳ An gọi luôn.

Bên kia Ứng Vũ có vẻ rất bận, sau khi xác nhận buổi chiều y không có việc gì, liền vội vàng nói một câu: "Tầm 5 giờ, tôi sẽ bảo tài xế qua đón cậu..."

Tạm dừng một chút, bổ sung thêm: "Cả hai người các cậu."

Có vẻ đoán trước y đang ở cùng Thẩm Tri Ngật.

Chu Kỳ An nhướn mày, hiếm khi Ứng Vũ lại chủ động mời Thẩm Tri Ngật.

Y quay sang nói: "Ứng Vũ muốn mời chúng ta qua đó một chuyến."

Thẩm Tri Ngật trả lời không mấy quan tâm, anh không thích giao du với người trong phòng thí nghiệm, nhưng nếu Chu Kỳ An muốn đi, anh chắc chắn sẽ đi cùng.

·

Ánh nắng buổi chiều hiếm khi gay gắt, màn sương mỏng bao trùm trung tâm thành phố bị ánh sáng xuyên thủng qua.

Tài xế đến đúng địa điểm đã hẹn.

Trên đường đi, hắn ta liên tục nhìn Chu Kỳ An, lần cuối gặp mới chỉ cách đây vài ngày, khi đó hắn ta còn đang giúp y thu thập tài liệu về tỉnh lộ 417.

Theo lời của ông chủ Ứng, Chu Kỳ An đã hoàn thành xong màn chơi.

"Quái vật..."

Tài xế lẩm bẩm trong lòng, khả năng vượt qua màn chơi của y đúng là đẳng cấp quái vật.

Phòng thí nghiệm Tàng Ốc.

Không biết có phải do cảm giác của Chu Kỳ An hay không, nhưng diện tích bên trong phòng thí nghiệm dường như lại được mở rộng thêm chút nữa, trong các lớp kính trong suốt, các thiết bị lớn không ngừng vận hành. Các nhà nghiên cứu đi qua đi lại, quầng thâm mắt rõ rệt, tất cả mọi người đều xuề xòa, tinh thần chẳng khác gì những người chơi trong trò chơi.

Cuối cùng, một nhân viên ôm hộp dừng bước.

Nhưng ánh mắt cô ấy lại trực tiếp lướt qua Chu Kỳ An, gật đầu với người phía sau: "Hàng mới mà anh yêu cầu đã đến rồi."

Chu Kỳ An quay đầu lại, Ứng Vũ đang đứng ngay sau.

Hôm nay anh ta không mặc đồ bình thường, cũng là một bộ đồng phục công việc. Trên đường đến đây, Chu Kỳ An có nghe tài xế nói Ứng Vũ đã hai ngày chưa nghỉ ngơi, vậy mà trong mắt anh ta thậm chí không có một tia máu đỏ nào, quả là thiên tài khoa học bẩm sinh.

Ứng Vũ nhận lấy hộp, mời hai người vào một phòng khác ngồi xuống.

"Tôi còn tưởng cậu sẽ chậm thêm vài ngày."

Anh ta không nghĩ Chu Kỳ An sẽ bị kẹt ở phó bản, nhưng cũng không ngờ lại xong nhanh như vậy.

Chu Kỳ An gật đầu: "Thuận lợi hơn tưởng tượng."

Nhìn vẻ mặt của y, Hứng Vũ đoán chuyến này thu hoạch không nhỏ, nhưng cũng không hỏi thêm, lấy hai món đồ từ trong hộp ra, lần lượt đưa cho y và Thẩm Tri Ngật.

"Vật liệu từ thôn Phong Thủy rất hữu ích." Ứng Vũ đưa ra một chiếc nhẫn hình dơi: "Đây là phiên bản mới 2.0, có thể phát hiện nhiều vật liệu hữu ích hơn, đã sửa lỗi mỗi lần khởi động là ngón tay bị lạnh, đồng thời thêm chức năng định vị và liên lạc, tiện cho việc lập đội vượt phó bản."

"...Nhưng chức năng này được điều khiển qua thiết bị đầu cuối, phòng thí nghiệm cũng có thể xác định liệu các cậu có đang trong trò chơi, cùng trạng thái hiện tại."

Thẩm Tri Ngật ban đầu không quan tâm lắm, nhưng khi nghe đến chức năng định vị, anh bắt đầu quan sát kỹ chiếc nhẫn.

Đôi cánh dơi màu đen treo ngược, cứng cáp, yêu dị, sống động như thật.

Chu Kỳ An cũng đang xem xét chiếc nhẫn.

Phiên bản mới có thể tự động thay đổi theo kích thước ngón tay. Không giống như chiếc nhẫn trước đây y cướp được, quá lỏng, khiến y chỉ có thể đeo khi cần.

Một lợi ích khác là hình đầu lâu đã được thay đổi, đeo vào sẽ không bị nhầm lẫn là thành viên của hội Hắc Ma.

Đã lâu rồi không liên lạc với người của hội Hắc Ma, cũng không biết hội này đã bị xoá tên khỏi danh sách nhà cung cấp hay chưa.

Nghĩ đến đây, Chu Kỳ An vào diễn đàn, định tiện thể xem Mục Thiên Bạch có phản hồi tin nhắn riêng không, nhưng giao diện khá lag.

Ứng Vũ như bách khoa toàn thư: "Hiệp hội săn cá voi vừa đăng bài nên lượng người trực tuyến trên diễn đàn đang khá đông."

Hiệp hội săn cá voi?

Biểu cảm của Chu Kỳ An có chút không tự nhiên, y nhanh chóng che giấu, giả vờ tò mò hỏi: "Tôi có nghe qua về hiệp hội này, có vẻ rất bí ẩn và lợi hại."

Ứng Vũ khẽ gật đầu.

Được anh ta thừa nhận thực lực thì không phải hạng tầm thường.

Chu Kỳ An bắt đầu cảm thấy lo lắng, tiếp tục hỏi: "Bí ẩn và lợi hại như thế nào?"

Ưngs Vũ liếc y một cái, thản nhiên đáp: "Bí ẩn là vì..."

Chu Kỳ An nín thở.

"Họ ít người."

"?"

Thấy Chu Kỳ An im lặng, Ứng Vũ tiếp lời: "Người ít, thông tin nội bộ cũng ít, tất nhiên là bí ẩn."

Khác xa so với hình ảnh một tổ chức khổng lồ ban đầu mà y tưởng tượng, Chu Kỳ An hỏi: "Thế còn lợi hại thì sao?"

"Họ thỉnh thoảng đăng một số bài viết, nhiều kiến thức ẩn trong phó bản đều do hiệp hội này chia sẻ."

Chu Kỳ An cảm thấy có chút khó khăn.

Y ban đầu không để tâm đến hiệp hội săn cá voi, dù sao thì kể cả có đối mặt với họ, y cũng chẳng sợ hãi gì vì chẳng có gì để mất. Không ngờ đối phương cũng chẳng có gì đáng để lo.

Ứng Vũ nói: "Có vẻ như cậu rất hứng thú với hiệp hội này."

Chu Kỳ An ngẩng đầu lên.

"Nghe đến hiệp hội săn cá voi, cậu nhìn điện thoại mấy lần, dường như rất nóng lòng muốn biết họ đăng bài gì," Ứng Vũ dừng lại một chút rồi tiếp tục, "Thậm chí ngay cả khi ở trong phòng thí nghiệm, cậu cũng không tỏ ra tò mò như vậy."

Thẩm Tri Ngật cũng đang nhìn Chu Kỳ An, khi phát hiện ra ánh mắt của người kia thoáng lóe lên, anh hỏi: "Có cần để họ biến mất ngay lập tức không?"

Chu Kỳ An nghẹn lời, đang định nói gì đó thì Ứng Vũ đã chuyển chủ đề: "Nếu tiện, cuối tháng này chúng ta có thể lập đội để vào lần phó bản tiếp theo."

Sau khi đạt được thỏa thuận về vấn đề lập đội, Ứng Vũ để tài xế đưa Chu Kỳ An về nhà, tinh thần nghiên cứu của y hoàn toàn không tập trung vào các vấn đề liên quan đến người.

Trên đường về, Chu Kỳ An cuối cùng cũng nhìn thấy nội dung bài đăng.

Hiệp hội săn cá voi thường sử dụng một tài khoản cố định để đăng bài. Lần này họ bổ sung thông tin về giống loài tiến hóa của sinh vật ban đầu, với các kiến thức liên quan đến loài ốc mượn hồn, cá mắt đèn và những loài tương tự.

Không ai thích việc kỹ năng của mình bị mang ra bàn luận công khai. Thông thường, hành động này sẽ gây phản cảm, nhưng mỗi lần bổ sung, hiệp hội đều đặc biệt giải thích hướng phát triển của kỹ năng.

Có một số người chơi không chỉ sở hữu một kỹ năng, nhưng kỹ năng thứ hai thường chỉ có thể được sử dụng sau khi một cơ quan đặc biệt nào đó sau tiến hóa.

Hiệp hội săn cá voi giúp họ tránh được vài năm đi đường vòng.

Chu Kỳ An không cảm thấy gì khi tiếp tục đọc, cho đến khi y nhìn thấy đoạn cuối cùng, ánh mắt bất ngờ căng chặt.

Chữ đầu và chữ cuối được nối liền, vừa đủ tạo thành bốn chữ — "Tìm thấy cậu rồi."

Dù qua màn hình, vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được một sự ác ý ẩn giấu đang lan tỏa.

Chu Kỳ An gần như chắc chắn câu này đang nhắm vào mình.

Rõ ràng bọn họ có thể hành động trong bóng tối, nhưng cố tình đăng bài này, như thể chắc chắn rằng y sẽ nhìn thấy. Cái kiểu sở thích bệnh hoạn muốn làm con mồi hoảng loạn này, thật sự là đầu óc có vấn đề.

Đối diện với lời tuyên bố này, thái độ của Chu Kỳ An là: Thích làm gì thì làm.

Dù trời có sập xuống cũng chẳng ảnh hưởng đến việc y phải đi làm vài ngày nữa.

Khi xe rời khỏi màn sương, Thẩm Tri Ngật đưa cho y một vật nhỏ.

"Cái gì..."

Chưa kịp hỏi hết câu, Chu Kỳ An chạm vào ngay lập tức hiểu ra.

【Tiểu bảo vệ sức khoẻ hoàn: Dùng để hồi máu nhanh, tốc độ lành vết thương tăng 250%.】

Chu Kỳ An từng có một viên đại bảo kiện hoàn, y nhìn Thẩm Tri Ngật, tò mò không biết anh kiếm được từ đâu.

"Đó là đạo cụ rơi ra khi Đông Lập chết. Khi ấy em và bác gái đều không để ý."

Chu Kỳ An suýt quên mất chuyện này, thở dài: "Tiếc là vì bị quấy nhiễu lại có cả sương mù, khi người đầu húi cua và Hạ Chí chết, chúng ta không kịp lấy đạo cụ."

Lúc đó quá gấp, không có thời gian để lo chuyện này.

"Đạo cụ của Vưu Mã có lẽ bị rắn nuốt vào bụng rồi."

Chu Kỳ An cũng không có ý định đòi đạo cụ từ mẹ mình.

Tài xế đang lái xe nghe họ liên tục nói về danh sách những người chết, lông mày nhíu chặt. Có vẻ như vị thần chết này đã gây không ít tội trong phó bản vừa rồi.

...

Nắng buổi sáng như ánh sáng cuối cùng trước khi tắt lịm, buổi chiều trời nhanh chóng trở lạnh.

Trong cơn mưa, hầu như không thấy người dân nào ra đường. Mẹ Chu biến mất vài ngày, vừa về đã bị dì Vương kéo đi đánh mạt chược.

Chu Kỳ An ở nhà một mình, kiểm tra bảng giao diện sau khi rời phó bản gặp sự cố:

【Tiểu não (Trạng thái tiến hóa sơ cấp): Có 5% khả năng miễn nhiễm với giấc ngủ và ảo giác.】

【Đùi (Trạng thái tiến hóa cao cấp): Một nửa thân thể của bạn đã được lắp ráp, đầy sức mạnh.】

【Eo (Trạng thái tiến hóa trung cấp): Nó sẽ giúp bạn duy trì thăng bằng tốt hơn, phần dưới ổn định tuyệt vời, người có eo khỏe mới có thể thực hiện những động tác linh hoạt.】

【Tim (đang trong kỳ nghỉ): Thỉnh thoảng thực hiện vài lần gập bụng để giúp bạn điều trị cơ thể.】

Cho đến nay, tóc, bắp chân, xương và lòng bàn chân đã hoàn toàn tiến hóa, nhưng tóc chỉ có thể thay đổi màu sắc, không thể siết cổ người khác, nên có thể coi là vô dụng;

Lòng bàn chân giúp tăng tốc độ bơi, có thể có màng chân khi ở dưới nước; bắp chân chủ yếu giúp giảm chấn động khi rơi từ trên cao, giới hạn tầm bà tầng của tòa nhà; tiểu não đã tự động tiến hóa trong phó bản vừa rồi, khiến eo chỉ ở trạng thái trung cấp.

Cơ thể đã gần được hoàn thiện.

"Phó bản tiếp theo có thể thử chọn một số bộ phận cao cấp hơn."

Tay và cánh tay không quá cần thiết, một số cơ quan cấp một đôi khi có thể kéo theo sự tiến bộ của các cơ quan đơn giản khác.

"...Thận, phổi hoặc mạch máu."

Chu Kỳ An nghiêng về mạch máu hơn.

Hàn Lệ từng đề cập rằng, sau khi cô tiến hóa hoàn thiện mạch máu, sẽ có thể thức tỉnh toàn bộ thể chất thông linh.

Nhìn chung, thể chất của y cũng khá đặc biệt, nên việc tiến hóa sớm mạch máu sẽ có lợi.

Hiện tại, chỗ dựa lớn nhất của y là 【Đồng hồ】, có thể đảo ngược thời gian trong vòng một phút, nhưng thứ đó đang ở chỗ Thẩm Tri Ngật. Trong phần giới thiệu đồng hồ, phần lớn ghi chú rằng đây là đạo cụ chuyên dụng, việc Thẩm Tri Ngật không đưa cho y ngay có lẽ là vì lý do nào đó.

Còn về tên tiên tri đáng ghét, mỗi lần sử dụng đều phải chuẩn bị tinh thần bị ông ta lừa.

"Vẫn chưa đủ."

Chu Kỳ An nhíu mày, y đã thu thập không ít đạo cụ cao cấp, nhưng hầu hết đều sử dụng ngay tại chỗ.

Suy nghĩ một lúc, Chu Kỳ An vào cửa hàng trong trò chơi, trực tiếp sắp xếp đạo cụ theo thứ tự điểm từ cao đến thấp.

Trang bị có hàng ngàn loại, nhưng xem qua cũng chẳng tìm thấy cái nào phù hợp, quá nhiều đạo cụ trước khi dùng phải nhớ các chức năng liên quan, không khéo lại mất thời gian.

Thái độ của Chu Kỳ An đối với đạo cụ rất rõ ràng, y không thích những thứ nằm gọn trong túi mà không dùng đến, mà y ưa chuộng những vật phẩm cao cấp dùng một lần.

Sau khi tìm kiếm vài vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở một đạo cụ may mắn có giá trị hai vạn điểm.

Mở bán lúc nửa đêm, thậm chí còn giới hạn số lượng.

"Từ trước đến nay, mình chỉ thiếu một chút may mắn thôi... Mua!"

Khi mẹ Chu về, vừa hay thấy con trai mình đang có bộ dạng hào phóng vô cùng.

Chu Kỳ An nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu hỏi: "Sao hôm nay mẹ về sớm vậy?"

"Thua sạch rồi." Mẹ Chu đi tới đi lui vẻ mặt tức giận.

Ban đầu bà định thắng để có tiền sửa xe, nhưng không ngờ mấy ván bài lại chẳng nhận được lá bài tốt nào.

Nghe vậy, Chu Kỳ An mím môi, suýt nữa thì quên từ nhỏ đến lớn mẹ y luôn gặp vận xui.

Nhưng nghĩ đến đạo cụ may mắn...

Tạm biệt mẹ, từ nay con sẽ tự mình gặp may mắn một mình.

Thần tốc độ không bao giờ bỏ lỡ điều gì, vào lúc nửa đêm Chu Kỳ An đã thành công lấy được đạo cụ may mắn. Ngày đầu tiên sau khi kỳ nghỉ kết thúc, làm một nhân viên công ty chăm chỉ, hôm sau y đã đến công ty sớm.

Có thể vì vào phút cuối anh đã vượt qua được thời hạn chót, di chứng mà 【Vân Tinh】 để lại cho chàng sinh viên chưa hoàn toàn biến mất, trực tiếp xin nghỉ bệnh.

Người đồng nghiệp để trò chuyện cùng cũng không còn, Chu Kỳ An nhàn nhã ngồi ở chỗ làm việc.

Một đồng nghiệp vừa nộp báo cáo xong đi ra từ văn phòng: "Quỷ hút máu bảo cậu vào trong kìa."

Hai người nhìn nhau, cả hai đều thấy sự đồng cảm trong mắt đối phương.

Đồng nghiệp: "Đi bình an nhé."

"..."

Chu Kỳ An ôm tâm lý đi gặp cái chết bước vào, trong lòng nghĩ rằng chắc lại bị bắt lỗi trong bản kế hoạch nào đó. Kể từ khi sếp phát hiện y giấu tài năng, gần đây càng ngày càng thích bắt bẻ.

Trong văn phòng tên mặt người dạ thú vẫn mặc bộ đồ cao cấp yêu thích, ngồi sau bàn làm việc với gương mặt của một kẻ tư bản thích bóc lột.

"Gần đây khách hàng ít đi, tôi định đi học hỏi thêm kinh nghiệm quản lý ở một số nơi khác."

Quỷ hút máu sắp đi công tác?

Mắt Chu Kỳ An sáng lên.

Đôi mắt chưa kịp sáng hẳn thì y đã nghe thấy đối phương nói: "Cậu đi cùng tôi."

Chu Kỳ An cười gượng: "Tôi học mấy thứ đó cũng không áp dụng được."

Y quản lý ai? Quản lý ông chủ à?

Sếp không để ý, tiếp tục nói: "Từ hôm nay ca đêm sẽ bị hủy bỏ, ông chủ lớn đã mời huấn luyện viên võ thuật và một số giáo viên từ các lĩnh vực khác đến để tổ chức tập huấn về tư duy và sức mạnh cho nhân viên."

Thái độ thờ ơ của Chu Kỳ An dần trở nên nghiêm túc hơn, y bắt đầu nghĩ về một khả năng.

Nơi mà sếp nói đến để học hỏi có phải là chỉ trò chơi không? Có phải hắn đang mời y cùng xuống phó bản không?

Càng nghĩ càng thấy có thể, khác với bà mẹ nhà mình, đến bây giờ mẹ y chắc chưa từng đăng nhập vào diễn đàn Xanh Thẳm lần nào, chỉ quan tâm khi nào con trai mình kết hôn.

Sếp của y là một người cuồng công việc, luôn cố chấp về tương lai của công ty, nếu thời đại nước đến, các công ty trong thế giới này cũng sẽ đi đến diệt vong.

Tiếp theo đó, sếp cũng ám chỉ thêm vài câu.

Theo dự đoán của hắn, khi sự thay đổi toàn cầu ngày càng gia tăng, trò chơi sẽ mở thêm vài đợt số lượng lớn người chơi mới, công ty cần phải tìm cách để nhân viên của mình giành lấy cơ hội đó.

Trên bàn làm việc xuất hiện một cuốn sách có tựa đề 《Hiệu Ứng Chim Non》.

Cấp trên vuốt ve bìa sách: "Trong tình huống khủng hoảng, con người sẽ sinh ra tâm lý phụ thuộc mạnh mẽ vào người dẫn đường."

Sử dụng tâm lý này, trong tương lai khi họ đến thế giới mới, họ sẽ không thể rời xa công ty, chỉ biết máu chảy đầu rồi mà cống hiến hết mình.

Nói xong, hắn đứng dậy, mang gương mặt giả tạo của một người tốt tiến lại gần Chu Kỳ An.

"Khi ở nơi đất khách quê người, họ sẽ hiểu rằng chỉ có đoàn kết mới tạo nên sức mạnh." Sếp mỉm cười nói: "Và chỉ có sự phát triển không ngừng của công ty mới đảm bảo được lợi ích cá nhân của nhân viên."

Đến lúc đó, hắn sẽ dẫn dắt đội ngũ, khiến những "chú chim non" không thể sống thiếu mình.

Chu Kỳ An chỉ biết cười nịnh nọt.

... Tên này đúng là điên rồi.

·

Khi bước ra khỏi văn phòng, đồng nghiệp thấy sắc mặt y không tốt, càng thêm thông cảm: "Bị mắng rồi à, anh bạn."

Chu Kỳ An nhìn anh ta với ánh mắt còn thông cảm hơn.

Đồng nghiệp đang lướt điện thoại, vẻ mặt thần bí: "Tôi cảm giác sắp có chuyện lớn xảy ra."

"Hả?"

"Gần đây trên mạng đã xoá không ít bài viết cổ xúy thuyết tận thế."

Thuyết tận thế không đáng sợ, cái đáng sợ là khi chính quyền nhúng tay vào, phong tỏa trên diện rộng thế này, có khi nào là thật.

Chu Kỳ An: "Cũng có thể."

Đồng nghiệp im lặng một lúc rồi thở dài: "Cuối cùng cũng đến rồi."

Không nói đến câu thứ hai, Chu Kỳ An biết anh ta thật sự vui mừng.

Đây là một người bi quan đến tận xương cốt. Hồi đó, khi Chu Kỳ An giả chết để lừa sếp, anh ta thậm chí còn nghiêm túc nghĩ xem có nên nhảy lầu để cho mượn tro cốt không.

"Mẹ nó!" Đồng nghiệp đột nhiên thốt lên: "Nhìn kìa! Quỷ hút máu vừa thông báo trong nhóm là sẽ mở khóa đào tạo miễn phí."

Anh ta có vẻ rất vui.

Dù sao cũng phải tăng ca đêm, không làm việc thì tốt hơn.

Trong khoảnh khắc đó Chu Kỳ An nhìn đồng nghiệp với ánh mắt đầy phức tạp, ngàn lời muốn nói gói gọn trong một câu "bảo trọng".

Sếp nói là làm.

Nói sẽ tổ chức huấn luyện là lập tức tổ chức, nói sẽ trao đổi học hỏi là lập tức xuất phát. Trong giờ nghỉ trưa, hắn gọi Chu Kỳ An đến để chọn phó bản cùng.

"Phó bản này thế nào?"

Cũng như lần trước Chu Kỳ An chọn phương tiện di chuyển, sếp cũng không định ngồi xe buýt của nhân viên.

Cổng phó bản đôi khi sẽ phản ánh bối cảnh tương ứng, nếu may mắn, họ có thể đi đến một phó bản liên quan đến công việc.

Sếp nheo mắt: "Hy vọng có phó bản về công việc."

Hắn để ý đến phó bản 【Thang Máy Quan Sát - Tòa Nhà Thương Mại】, trong tất cả các cổng, đây là cổng gần nhất hơn nữa có liên quan đôi chút.

Trong lòng Chu Kỳ An đã chửi cả tổ tiên của đối phương, sau một chút suy nghĩ, y quyết định lợi dụng cơ hội này.

Đã muốn vào phó bản, thì trước đó không bằng nhân tiện thả câu một chút.

Nghĩ vậy, Chu Kỳ An mỉm cười: "Vậy trước tiên sếp hãy đăng bài trong diễn đàn, tôi sẽ vào đó tăng tương tác."

Số lượng người chơi không đủ, không thể đứng chờ vô ích ở cổng phó bản được.

Sếp chấp nhận đề nghị này, ngón tay gõ nhẹ trên màn hình, một bài đăng tìm người lập đội nhanh chóng được đăng tải.

Hai phút sau, Chu Thụy An cũng đăng nhập vào diễn đàn, giả vờ để lại bình luận dưới bài đăng: [Liên hệ riêng].

Một khi "anh Pháo" đã xuất hiện, nhiệt độ sẽ tự nhiên dâng cao.

Những người thích hóng hớt đã đặt chế độ thông báo đặc biệt cho y, ngay lập tức có người phát hiện ra bài đăng.

ID của sếp rất mới, gần như ngay lập tức, hầu hết những người chơi lâu năm đều nghĩ đến một điều: nick mới, dễ bắt nạt.

Chẳng phải đây chính là suất pháo hôi* chắc chắn hay sao?

*Pháo hôi: nhân vật phụ, vật hy sinh trong cốt truyện.

Khó trách "bản đồ pháo" lại tích cực tiết lộ ý định tìm đội như vậy.

Giờ đây những ID mới như vậy không còn nhiều, đối mặt với một người mới ngốc nghếch đăng bài tìm đội trên diễn đàn, phần giới thiệu còn viết: Đã có một lần kinh nghiệm vào phó bản, không kéo chân ai.

Vừa ngốc vừa mới, phải trân trọng khi gặp.

Lượng lớn tin nhắn cá nhân đổ về hòm thư của sếp, hắn đều trả lời thống nhất: [Gặp nhau tại cổng phó bản lúc 3 giờ chiều].

Chu Kỳ An ngồi bên cạnh lặng lẽ quan sát.

Hội săn cá voi chắc cũng đã thấy bài đăng rồi, không biết bọn họ có cử người đến hay không. Chu Kỳ An cảm thấy chắc là có, dù sao tốc độ tiến hóa của y cũng rất nhanh, bất kể hội muốn làm gì, thời gian dành cho bọn họ không còn nhiều.

Chu Kỳ An lẩm bẩm: "Tôi còn thấy sốt ruột thay cho bọn họ nữa đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play