Trạm xe khách Hoa Cổ.

Sau khi một chiếc xe khách rời đi, số lượng xe dừng tại trạm xe ngày càng nhiều. Bầu trời, vốn không duy trì được nắng quá ba giây, bắt đầu mưa phùn sau khi màn sương mờ dâng lên.

Những hành khách dường như không có tư duy, lại thay đổi một bộ quần áo khác.

Bộ đồ tang biến mất, thay vào đó bọn họ mặc đồng phục làm việc giống hệt nhau, tay cầm cuốn sổ nhỏ, trong mắt ánh lên những tia đỏ nhạt, giống như camera giám sát.

Người chơi sẽ không bao giờ ngừng hoạt động chỉ vì thiếu một người, ai biến mất thì mọi người đều ngầm hiểu rằng người đó đã chết. Đối với Chu Kỳ An, cảm nhận của người chơi rất phức tạp, vừa mong y sống, nhưng cũng không thiếu những người muốn y chết.

Sau khi đoàn đưa tang rời đi, mức độ nguy hiểm đối với những người chơi hoạt động ngoài trời giảm xuống.

Hạ Chí và Bertram đã trở về an toàn, chẳng qua lại không ung dung giống như nhóm người mẹ Chu, vết thương cũ chưa lành đã thêm vết thương mới.

"Chết cũng tốt." Hạ Chí nghe nói Chu Kỳ An bị xe khách đưa đi, thần sắc có phần phức tạp.

Dù sao, số lượng chỗ ngồi cuối cùng rất hạn chế.

Chu Kỳ An ban đầu hiểu về phó bản này là: Một số cao thủ thông qua bói toán phát hiện ra phó bản có bảo vật, vì vậy chủ động mạo hiểm.

Thực ra, điều này không hoàn toàn đúng với sự thật.

Những người chơi này đã nhận được thư mời từ trò chơi, dòng đầu tiên của thư mời được viết bằng chữ in vàng: "Chỉ cung cấp cho những người chơi có [tư cách]."

"Cầm thư mời này có thể trực tiếp vào phó bản【44814】, thư mời sẽ cung cấp cho bạn một số lợi thế khi vào cửa.

Sau khi kết thúc phó bản, bạn sẽ có cơ hội tiến hóa tiểu não trực tiếp, nhận được ít nhất hai đạo cụ hiếm, ngay cả khi bạn chết trong phó bản, bạn vẫn có cơ hội lật ngược tình thế trong tương lai.

Xin lưu ý, số người sống sót càng ít, khi kết thúc, xác suất nhận được toàn bộ phần thưởng càng cao.

Số lượng có hạn, hãy nỗ lực chiến đấu đến cùng!"

Rủi ro cao đi kèm với lợi ích lớn, nhưng với một loạt lợi ích được liệt kê, người chơi không thể không bị hấp dẫn.

Sự thật chứng minh lời nhắc trong thư mời là chính xác, những người chơi bình thường rất khó tìm thấy trạm xe khách, nhưng đối với họ, việc này lại dễ dàng hơn rất nhiều. Khi bước vào quốc lộ tỉnh 417, người chơi có thể tự động kích hoạt một nhiệm vụ nhánh, hoàn thành nhiệm vụ này là có thể vào trạm xe khách.

Nếu Chu Kỳ An biết tất cả điều này, chắc chắn sẽ mắng một câu ngu ngốc.

Thư mời gì chứ?

Rõ ràng là những người chơi đã bị trò chơi gắn nhãn như nhân viên làm việc.

Lợi ích thì có thật, nhưng còn phải xem bạn có mạng để nhận hay không.

Lúc này, màn kịch thứ sáu đã bắt đầu, màn kịch này cũng bắt đầu với chiếc đồng hồ, chỉ có điều lần này, người chơi là nhân vật chính.

"Chúc mừng bạn đã kích hoạt thành công màn kịch thứ sáu của 《Chuông Vang》【Chiếc xe khách bí ẩn】"

"Phần tóm tắt cốt truyện và danh tính nhân vật đã được gửi, vui lòng kiểm tra."

"Tóm tắt cốt truyện: Sau khi quay xong cảnh người gỗ, bạn mới biết rằng, chiếc đồng hồ quý giá này có xuất xứ phi thường. Nó từng là phần thưởng mà Vua Kịch trao tặng sau khi người chết trên xe khách giành được giải thưởng diễn xuất.

Không ai có thể từ chối cám dỗ trở thành ngôi sao sáng ngày mai, và tất nhiên điều đó bao gồm cả các bạn.

Sau khi trải qua vài lần diễn, các bạn đầy tự tin tìm đến người phụ trách Tề tiểu thư, cô ấy nói với các bạn rằng, để trở thành ngôi sao sáng ngày mai, ngoài trí tuệ và thể lực vượt trội, các kỹ năng cần thiết cũng không thể thiếu."

"Ví dụ như, mỗi người đến trạm xe khách đều nên biết lái xe. Các bạn quyết tâm học 《Hướng dẫn lái xe》, và lấy bằng lái."

Khi nghe đến việc lấy bằng lái, chàng sinh viên như mất hồn vía.

Chu Kỳ An đã từng nói trực tiếp với cậu về trải nghiệm trong phòng y tế, chàng sinh viên biết rõ hơn ai hết điều này có ý nghĩa gì.

Giống như những gì Chu Kỳ An lo lắng vào ngày hôm đó, họ quả nhiên đã bị trò chơi gắn nhãn. Nhìn quanh, những người chơi khác dường như không biết về điều này.

Đột nhiên, sắc mặt của chàng sinh viên thay đổi.

Sao không thấy Thẩm Tri Ngật đâu? Rõ ràng người vừa mới ở đây.

Nhà thờ.

Mặt đất đầy những vết nước còn sót lại từ giằng co, linh mục bị tra tấn đến mức không ra hình người, hiện tại đang bị giam cầm ngay tại nơi mà ông ta từng dùng để xét xử và giết người.

Sau khi bắt cóc nữ trộm cắp, Thẩm Tri Ngật cũng đã bắt cóc linh mục, giữ lại như một phương án dự phòng.

"Là cậu..." Đôi mắt linh mục mờ đục, bị bóng tối ép ông ta xuống nước thánh lặp đi lặp lại, ông ta giờ đây thậm chí không còn sức để suy nghĩ tại sao Thẩm Tri Ngật lại xuất hiện ở đây.

Thẩm Tri Ngật cúi người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám xịt của linh mục, đôi mắt trống rỗng kinh khủng.

Linh mục cố gắng ngả người ra sau, cố gắng tạo khoảng cách.

"Vở kịch 《Chuông Vang》này, chắc đã diễn đi diễn lại không chỉ một lần, phải không." Thẩm Tri Ngật nắm lấy cổ linh mục, nhưng giọng nói lại bình tĩnh trầm tĩnh: "Trước đây có diễn viên nào mất tích không?"

Không lâu trước đây, cảm giác của Thẩm Tri Ngật với trái tim ác mộng trở nên yếu hơn.

Anh không thể định vị sự hiện diện của Chu Kỳ An, trạm xe khách như bị một kết giới vô hình ngăn cản, không thể di chuyển ra xa hơn.

Toàn thân linh mục run rẩy, tra tấn kéo dài khiến ông ta gần như phát điên, cố gắng cất giọng khàn khàn: "Quy... quy tắc ngầm."

Khi vở kịch thứ ba kết thúc, manh mối đã là: Vua Kịch có một thói quen xấu thực hiện quy tắc ngầm với các diễn viên, không chỉ một lần.

Linh mục không bị trừng phạt vì tiết lộ bí mật, nhưng với ông ta thì không có sự khác biệt, ngâm nước quá lâu khiến máu mũi không ngừng chảy ra, mặt mày dính đầy máu.

Hai mắt dài và hẹp của Thẩm Tri Ngật nheo lại một cách nguy hiểm: "Ý ông là, Vua Kịch sẽ cưỡng ép mang đi những diễn viên xuất sắc?"

Linh mục sợ hãi gật đầu.

Tiếp theo, bất kể Thẩm Tri Ngật có tra hỏi thế nào, linh mục cũng không nói thêm một lời, chỉ khi không thể chịu đựng nổi, ông ta mới thốt ra hai chữ "thời gian."

Xác định không thể hỏi thêm gì nữa, Thẩm Tri Ngật buông tay, đứng thẳng dậy.

Đầu của linh mục nghiêng sang một bên rồi ngất xỉu.

Vẻ mặt Thẩm Tri Ngật lạnh lùng mang theo một chút kỳ lạ.

Đạo diễn sẽ không "quy tắc ngầm" với những diễn viên mà mình ghét, từ cách hành xử của Vua Kịch, điều này giống như một loại đánh giá cao và chú ý.

"Thời gian..."

Ý là chỉ khi đến một thời điểm nhất định, Vua Kịch mới thực hiện được "quy tắc ngầm"? Hay là muốn sử dụng thời gian để gài bẫy người khác?

Hiện tại, vở kịch thứ sáu có vẻ không quá khó khăn, Thẩm Tri Ngật luôn suy đoán tâm lý của quái vật, dường như Vua Kịch muốn nhanh chóng chuyển sang vở kịch thứ bảy.

"Khi vở kịch kết thúc, phải cúi chào." Nếu không kịp cúi chào, có lẽ sẽ bị mắc kẹt vĩnh viễn trong nhà hát.

Thẩm Tri Ngậy suy nghĩ một chút, rồi tháo vỏ ngoài của chiếc đồng hồ.

Đầu ngón tay còn dính máu vặn ngược kim đồng hồ.

Một sức mạnh vô hình đang ngăn cản anh, hai luồng sức mạnh giao thoa, kim đồng hồ chỉ lùi lại một chút rồi nhanh chóng trở về vị trí cũ.

Nhưng Thẩm Tri Ngật không hề chê phiền, tiếp tục lặp lại hành động tương tự.

Kim đồng hồ của chiếc đồng hồ sắc bén đến đáng sợ, trong quá trình vặn chỉnh, nó liên tục cắt vào da tay của Thẩm Tri Ngật, nhưng anh bất ngờ bật cười.

Khi mọi chuyện kết thúc, anh sẽ nghiền xương của vị Vua kịch này thành kim.

......

【00:12:30】

Tại tầng bốn của nhà hát, Chu Kỳ An vừa yên lặng sau khi nhận được thông báo đang sửa chữa lại bất chợt ngẩn ra.

Đếm ngược có thể kéo dài thêm nữa không?

Trong lần chạy đua với thời gian, y cũng không còn tâm trí để nghĩ nhiều, nhanh chóng đẩy cửa ra.

Cửa mở một cách quá dễ dàng.

Đây là một kiểu "bịt tai trộm chuông".

Đằng sau cánh cửa, một người phụ nữ bị trói chặt như cái bánh tét, miệng bị nhét đầy vải, hai bên má phồng lên như con cá vàng, tiếng kêu cứu bị vải chặn lại không thể phát ra.

Cửa không chỉ không khóa, mà thậm chí người bắt cóc còn không thèm giấu con tin, vậy mà vẫn qua mặt được NPC.

Chu Kỳ An lao đến như một mũi tên.

Trong ánh mắt đầy hy vọng của người phụ nữ, y giơ lên chiếc 【cây búa nhỏ】 nhắm vào thái dương của cô ta.

"..."

"Chào buổi sáng, tiểu thư, tôi có thể thả cô tự do."

Người phụ nữ vẫn còn đang sốc vì tên thám tử chính nghĩa trên xe đã biến thành một kẻ hung ác cầm theo cái búa, khi nghe câu này, cô ta không kịp nghĩ nhiều mà lập tức coi đối phương là niềm hy vọng để thoát thân.

Việc thị uy vừa đủ sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian giao tiếp.

Chu Kỳ An: "Cô biết mật mã trong nhà của Vua kịch không?"

Người phụ nữ chỉ vừa mới do dự một chút, đầu búa lạnh lẽo lại áp sát vào thái dương, cô ta quyết định gật đầu lia lịa.

Chu Kỳ An mím môi, có thể tưởng tượng Thẩm Tri Ngật đã để lại một bóng ma tâm lý sâu sắc cho tên trộm này.

Bị giấu trong nhà hát đông đúc mà không ai phát hiện, mỗi ngày lại dần cảm nhận sự sống đang biến mất, đó mới thật sự là điều dày vò lớn nhất.

"Tôi rất đồng cảm với tình cảnh của cô." Chu Kỳ An nhanh chóng xoay cánh tay của người phụ nữ.

Không đau, nhưng tên trộm cảm thấy mình đã bị trật khớp.

Thời gian cấp bách, không có và cũng không kịp để khám người, Chu Kỳ An nhớ rõ dáng vẻ khi cô ta rời khỏi sân khấu vào cuối cảnh diễn một.

Nếu thả ra ngay, chắc chắn cô ta sẽ trốn thoát.

Y cũng chẳng muốn đấu trí với một kẻ chuyên nói dối.

Lấy khăn vải trong miệng người phụ nữ ra, Chu Kỳ An nhanh chóng cởi dây trói, "Bây giờ dẫn tôi đến chỗ ở của Vua kịch."

【00:11:12】

Chu Kỳ An chắc chắn thời gian đang trôi chậm lại.

Có lẽ là do Thẩm Tri Ngật đã có hành động.

"Tốt lắm."

Như vậy thời gian còn lại của y cũng sẽ dư dả hơn một chút.

Chu Kỳ An buộc một đầu lụa trắng vào eo của mình và tên trộm, đầu kia cố định vào một điểm trong tòa nhà, sau đó cả hai trực tiếp nhảy xuống.

Gió lạnh rít qua, mặt tên trộm tái mét.

Cú chạm đất không ảnh hưởng gì đến đôi chân đã tiến hóa của Chu Kỳ An. Y cõng tên trộm lên: "Chỉ đường cho tôi, nhanh lên."

Cánh tay đã bị trật khớp, tốc độ chạy của tên trộm chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, cõng trên lưng sẽ nhanh hơn.

Do tính chất công việc, người phụ nữ rất nhẹ, không đến 80 cân.

Cánh tay vô lực như cọng mì buông thõng trên vai, nhắc nhở về độ tàn nhẫn của người đàn ông này.

Tên trộm khẽ nói: "Rẽ vào ngõ, vòng ra phía sau nhà hát."

Phía sau là một con đường nhỏ âm u.

Chu Kỳ An không ngần ngại lao tới, nhẹ giọng nói: "Nếu tôi chết, tôi sẽ giết cô trước."

Tên trộm cắn chặt môi: "Yên tâm."

Chính xác là con đường này.

Trong khu rừng rậm rạp lại có một cặp tình nhân đang yêu nhau, khi thấy Chu Kỳ An chạy qua, cô gái e thẹn nép vào lòng chàng trai, sau đó móc điện thoại ra.

Người đàn ông cũng làm tương tự.

Chu Kỳ An tiếp tục tiến vào màn mưa.

"Chết tiệt."

Thời tiết thế này người bình thường cũng không ra ngoài tình tứ, bọn họ rút điện thoại ra giống như đang báo cáo tình hình.

Lúc thi lấy chứng chỉ, Vua kịch cũng đã sử dụng điện thoại để thao túng NPC.

Y chỉ có thể cắm đầu mà chạy, tên trộm dường như cũng nhận ra vấn đề.

Băng qua con đường nhỏ sẽ đến một dãy nhà dân, cư dân lần lượt từ trong nhà bước ra, tạo thành một vòng vây đen kịt.

Lụa trắng.

Chu Kỳ An thầm niệm.

Lụa trắng sau khi nâng cấp, hiện tại có thể siết chết hai người cùng lúc, nhưng Chu Kỳ An không định siết người, mà kéo hai cư dân gần đó lại, không chần chừ dùng búa đập mạnh vào họ.

Ngay khoảnh khắc máu tươi bắn ra, những cư dân khác đang tiến tới lập tức khựng lại.

Chu Kỳ An đặt tên trộm xuống, trong vài giây giúp cô ta bẻ lại cánh tay, đồng thời mua một con dao rẻ tiền từ cửa hàng với giá một trăm điểm, rồi đưa cho đối phương.

"Giết đi ra ngoài."

Người phụ nữ vốn là kẻ nhẫn tâm, khẽ hoạt động cổ tay, hiểu rõ lý do đối phương làm vậy.

Chỉ có một cơ hội duy nhất.

Đó là khi cư dân cảm nhận được nỗi sợ hãi nháy mắt ngừng vây quanh, nếu không dùng biện pháp tàn bạo nhất để dọa nạt bọn họ rồi tranh thủ khoảng thời gian đó, thì những cư dân này sẽ ngay lập tức hợp lực tra tấn họ đến chết.

Tên trộm khẽ hoạt động tứ chi, mặc dù kiệt sức nhưng thân thể được rèn luyện của cô ta ra tay rất chính xác.

Chu Kỳ An ẩn mình sau lưng cô ta để bảo toàn sức lực.

Nơi này có lẽ chỉ là rắc rối đầu tiên.

"Cố lên, nhanh lên."

Bây giờ không cần lo lắng về chuyện tên trộm giở trò nữa, họ đã đắc tội chết với NPC, muốn sống sót chỉ có cách hợp sức rời khỏi Cổ Thành.

Đếm ngược còn lại mười phút.

Khi một cư dân khác bị đâm vào thận, máu bắn tung tóe, những NPC còn lại đang tiến tới bỗng dừng lại một chút.

Chính là lúc này!

Hai người chạy thục mạng.

"Chạy đường tắt, hướng tám giờ."

Khóe miệng Chu Kỳ An giật giật, đúng là trộm, toàn chọn đường hẻm nhỏ.

Những nơi hẹp hòi như vậy mà bị bao vây thì rắc rối to.

"Phía trên!" Giọng tên trộm đột nhiên trở nên sắc nhọn.

Chu Kỳ An chẳng thèm ngẩng đầu, cảm nhận được luồng gió không đúng từ phía trên, liền lập tức nép sát vào tường.

Ngay sau đó, tầm nhìn của y cũng bắt đầu run rẩy.

Rất nhiều chậu hoa từ mép tòa nhà bồ câu rơi xuống như tuyết, không lâu sau, bên trong tòa nhà phát ra tiếng cãi vã sắc bén của đôi vợ chồng, trên trời bắt đầu đổ những con dao đáng sợ như trời mưa.

Những đứa trẻ ồn ào chạy nhảy trên hành lang, ném gạch và mảnh sứ vào nhau, tất cả các cảnh tượng hòa quyện lại thành một màn "hợp tình hợp lý" của vật thể rơi từ trên cao.

Tên trộm: "Còn bên kia!"

Sau lần thất bại đầu tiên, tòa nhà bên kia đã chuyển từ ném dao sang quăng dao.

Họ như những tấm bia phi tiêu sống.

Không chờ đến khi bị kẻ địch đâm trúng, Chu Kỳ An đã tự đâm mình trước. Trong tay y bỗng xuất hiện một mũi tên nhỏ, trước ánh mắt kinh hoàng của tên trộm, y nhắm thẳng vào vị trí thận mà đâm vào.

Mũi tên tự động cắm sâu vào trong thịt rồi biến mất.

Đạo cụ bốn sao 【Mũi tên trên dây cung】được kích hoạt.

Chu Kỳ An bùng nổ tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay, lao ra khỏi con hẻm.

"Phía trước có một nắp cống, vào đó."

Chu Kỳ An khựng lại.

"Hãy tin tôi," tên trộm nói, "Tôi cũng không muốn chết, bên trên toàn là người, chúng ta chỉ có thể đi xuống dưới."

Chu Kỳ An mở nắp cống, nhìn qua độ cao, rồi nhảy xuống ngay lập tức.

Người phụ nữ trợn mắt há mồm.

Không, anh rơi tự do như vật thể mà không bị sao ư?

"Mau lên," tên trộm nghe thấy liền nhấn nút ở giữa thắt lưng, giống như trên đường cao tốc, trên người cô ta bật ra túi khí an toàn.

Cống ngầm đầy rẫy chuột, hai người vừa giết vừa tiến về phía trước.

Đồng hồ đếm ngược chạy như bị hỏng, lúc thì chạy, lúc thì dừng, đôi khi lại tăng thêm vài giây.

Tên trộm tưởng sắc mặt của Chu Kỳ An tệ là vì đàn chuột, bèn nói: "Sắp đến rồi, anh có thể thấy số lượng chuột càng ngày càng ít."

Chu Kỳ An cũng nhận ra.

Những con chuột béo núc dừng lại ở một khu vực nhất định, không dám tiến lên nữa, như thể phía trước có thứ gì đó khiến chúng kinh sợ.

Mùi hôi thối trong cống rất khó chịu, Chu Kỳ An gần như nín thở mà di chuyển, còn phía sau, tên trộm không thể nào theo kịp bước chân của y. Khi Chu Kỳ An leo lên trước, y quăng xuống một đoạn lụa trắng.

Lụa trắng luôn ghi nhớ nhiệm vụ của mình, tự động tạo ra một cái rãnh để khóa cổ.

Tên trộm: "..."

Cuối cùng, cô ta phải bám vào cái rãnh đó để được kéo lên.

Khi ánh sáng trở lại, trước mắt không xa, chưa đầy vài chục mét, nơi ẩn náu của Vua Kịch hiện ra.

Chu Kỳ An hít sâu một hơi rồi bất ngờ hỏi: "Cô đã từng vào trong chưa?"

Tên trộm gật đầu, tỏ ra khá bình tĩnh.

Cô ta đã từng lén leo lên mái vòm, nhìn thấy Vua Kịch nhập mật khẩu...

Nói đến giữa chừng, một cây đinh ba chĩa vào cổ họng cô ta.

Tên trộm biến sắc: "Anh..."

Chu Kỳ An: "Mật khẩu."

Tên trộm cảnh giác nhìn y.

Chu Kỳ An: "Tôi không chắc sau khi nhập mật khẩu xong có thể qua được bao nhiêu người."

Ý của y là lo ngại cô ta sẽ chạy trốn sau khi nhập xong mật khẩu.

Tên trộm chớp mắt, vừa định mở miệng, Chu Kỳ An nửa đùa nửa thật bổ sung: "Sau khi vào, tôi sẽ nhập mật khẩu trước, nếu sai mà kích hoạt báo động, cả hai chúng ta sẽ chết."

"...417744."

Không khác gì lúc rời đi, cánh cửa sắt vẫn giữ nguyên trạng thái mở, những bông hoa đáng sợ cũng đã trở lại bình thường.

Tên trộm đi theo sau Chu Kỳ An rất cảnh giác. Theo lý mà nói lúc này không cần lấy vũ khí phòng thân nữa, nhưng tại sao người đàn ông này vẫn cầm đinh ba?

Đồng hồ đếm ngược còn chưa đầy sáu phút.

Thời gian không có dấu hiệu kéo dài thêm, dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đã làm được hết sức có thể.

Ánh mắt của Chu Kỳ An thoáng động, đột nhiên nói: "Cô là một diễn viên rất giỏi."

Tên trộm ngơ ngác.

Chu Kỳ An không nói thêm gì: "Đi thôi."

Không còn nhiều thời gian, nhưng y không lập tức chạy.

Vừa bước vào cánh cửa sắt, chưa đi được vài viên gạch, giọng của tên trộm đột nhiên biến đổi, như thể vừa nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng.

"Những bông hoa này..."

Không cần cô ta nói, Chu Kỳ An cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

Khát khao biến đổi từ trong căn nhà lại ập đến, những bông hoa cao bằng người hai bên mở rộng cành lá, bắt đầu mọc ra từng khuôn mặt người.

Tên trộm đột nhiên hét lên.

Tay chân của cô ta đột nhiên tiến hóa thành cành lá, là một loài nấm không thể miêu tả. Thân cây mờ ảo, các sợi xơ mọc ra từ cơ thể, bay phất phơ theo gió.

"Cứu tôi, cứu tôi với!"

Điều kỳ lạ là trong quá trình biến dị, cô ta lại không cảm thấy đau đớn.

— Cô là một diễn viên rất giỏi.

Những lời của Chu Kỳ An bỗng hiện lên trong đầu cô ta.

Nhiều ký ức bắt đầu trở nên mờ nhạt, hàng loạt ký ức khác chồng chất lên, khiến tên trộm đau đớn rên rỉ.

Mình là ai?

"Tôi, tôi không phải là trộm..."

Tôi là một diễn viên.

Chu Kỳ An thở dài, làm sao Vua Kịch có thể dễ dàng bỏ qua cho kẻ đã dám nhìn trộm mật khẩu của mình chứ m, trừ khi người đó vốn dĩ đã là "người sở hữu" của nơi này. Kể từ khi vào khu vườn, khứu giác của y đã hồi phục phần nào, trong lúc cõng tên trộm chạy trốn, Chu Kỳ An đã ngửi thấy mùi hương hoa trên người cô ta.

Gần như cùng lúc, tên trộm cuối cùng cũng nhớ ra.

Rất lâu trước đây, cô ta đã trở thành một bông hoa trong khu vườn sau của Vua Kịch.

Còn trước đó, khi còn là một diễn viên, dường như cô ta...

Không nhớ được nữa.

Tên trộm chỉ biết rằng, cô ta không muốn làm một bông hoa bị điều khiển, bị nhồi nhét những ký ức khác nhau theo kịch bản nữa.

Ánh mắt lạc lõng vô tình rơi lên người Chu Kỳ An, tên trộm cắn răng, dùng sợi cây mọc ra từ cơ thể để giúp y chặn bớt những đợt tấn công từ các bông hoa khác, đau đớn và khẩn cầu nhìn vào bóng lưng của y, như thể muốn nói điều gì đó.

Hương hoa lan tỏa trong không khí ẩm ướt, những "bông hoa" xung quanh vẫn đang điên cuồng nở rộ, Chu Kỳ An nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Hi trong số đó.

Bất kể có mối thù gì, lúc này Ôn Hi đã hoàn toàn trở thành một công cụ giết người được Vua Kịch điều khiển, mọc lên từ lòng đất.

Chỉ trong một cái nhìn thoáng qua, thậm chí không có thời gian suy nghĩ, Chu Kỳ An đã cầm thánh khí, xoay người đâm xuyên qua cơ thể của tên trộm.

Người phụ nữ chỉ phát ra một tiếng rên khẽ.

Rút lại thánh khí nhuốm máu, Chu Kỳ An hành động một cách gọn gàng, không ngoảnh đầu lại mà chạy thẳng về phía biệt thự.

Máu giảm đột ngột khiến môi y tái nhợt, những rễ cây và dây leo mọc từ dưới đất bao phủ một khoảng không gian đen tối phía sau.

"Cảm..." Tên trộm định nói lời cảm ơn, nhưng thanh niên đã chạy đi xa, dù có nói cũng không nghe thấy.

Khi cô ta ngã xuống đất, một phần rễ cây truy đuổi Chu Kỳ An đã nhanh chóng kéo xác cô ta vào đất để làm phân bón.

Phía trước, Chu Kỳ An chỉ còn cách tòa nhà chưa đầy ba mét, y chuẩn bị nhảy qua thì những dây leo đuổi theo từ phía sau đã nhanh chóng đâm xuyên qua bả vai gầy guộc của y.

Sắc mặt Chu Kỳ An lập tức tái mét, nhưng bước chân y vẫn không ngừng đi chuyển.

Cú đâm từ Ôn Hi cũng không khá hơn bao nhiêu, dây leo lập tức tan chảy một phần, đứt rời và rơi xuống đất, phần cổ tay bị đứt vẫn đang cựa quậy biến thành màu đen.

Những suy nghĩ còn sót lại chỉ còn một khái niệm duy nhất:

Độc thật.

Người đàn ông này thật độc.

Cảnh tượng này rõ ràng đã làm nhụt chí một số bông hoa xung quanh.

Trong khoảnh khắc cuối cùng.

Chu Kỳ An cắn răng, thành công lao vào trong, gắng sức đến trước cánh cửa run rẩy nhập mật khẩu.

[417744]

[Mật khẩu chính xác]

Kèm theo tiếng "cạch," cánh cửa dẫn đến trạm xe khách cuối cùng cũng mở ra trước mặt y.

————

Tại trạm xe khách.

Vừa rồi, vở kịch thứ sáu đã kết thúc. So với những vở kịch trước, lần này thật sự quá dễ dàng.

Hầu hết các người chơi đều có cảm giác như đang mơ, không thể tin nổi.

"Chúc mừng mọi người đã vượt qua một bài kiểm tra kỹ năng nghề nghiệp." Tề tiểu thư mỉm cười phát bằng lái cho từng người.

Chàng sinh viên cố gắng kiểm soát cảm xúc, vài lần len lén nhìn về phía Thẩm Tri Ngật.

Sau khi Thẩm Tri Ngật bất ngờ xuất hiện, anh ám chỉ cậu nên cố gắng trì hoãn tiến độ của vở kịch thứ sáu, nhưng chàng sinh viên đã dốc hết sức lực mà chỉ có thể kéo dài được mười phút.

Cậu không thể nhìn rõ biểu cảm của Thẩm Tri Ngật, và mẹ Chu vừa khéo đứng giữa hai người, che mất phần lớn tầm nhìn, không biết đang lẩm bẩm điều gì.

Chàng sinh viên cẩn thận tiến lại gần hơn, sử dụng đạo cụ thì nghe thấy—

"Con trai cưng biến mất rồi."

"Cầm bằng lái xe, đâm chết hết đám người này thôi."

"Coi như là đồ tùy táng, rồi sau đó lại gả cho con một cô dâu xác ướp."

Chàng sinh viên: "!!!"

Tề tiểu thư hoàn toàn không biết nhân thể hiểm ác, theo quy trình, cô ta tiếp tục hướng dẫn những người còn lại tiến vào vở kịch cuối cùng.

Thiếu đi kẻ đáng ghét nhất, nụ cười chuyên nghiệp của Tề tiểu thư cũng trở nên chân thành hơn vài phần.

"Vở kịch cuối cùng..."

Mới chỉ nói được một câu mở đầu, Tề tiểu thư đột nhiên nhận ra sắc mặt của cô gái tóc đôi ngựa đối diện biến đổi. Ánh mắt của Hạ Chí lướt qua cô ta, như thể nhìn thấy điều gì đó không thể tin nổi.

Tề tiểu thư theo bản năng quay đầu lại, khuôn mặt đang đầy nụ cười của cô ta lập tức bị thay thế bởi kinh ngạc.

Không biết từ lúc nào, phía sau đã xuất hiện một người, người đó như bước ra từ không khí, nét mặt như tranh, hai mắt rực lửa.

"Tôi chưa chết, có phải khiến cô rất thất vọng không?"

Vai của Chu Kỳ An vẫn còn đang chảy máu, nhưng ánh sáng trong đôi mắt y lại rất rực rỡ: "Tiếp tục đi, không phải nói đây là vở kịch cuối cùng sao?"

"Nam chính xuất sắc nhất đã đến rồi đây."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play