Bên trong quan tài, nhiệt độ quá thấp khiến các khớp ngón tay của Chu Kỳ An đỏ lên vì lạnh, sau khi nhắn tin xong, y không đụng đến điện thoại nữa.

Điều này là để ngăn chặn thay đổi tốc độ của trò chơi khi vào quan tài, hơn nữa càng ở lâu bên trong, y có thể không nghe thấy tiếng chiêng.

Càng nghĩ, khả năng này càng có thể xảy ra, và lý do cũng rất hợp lý: chẳng hạn như lượng oxy giảm, hiệu quả truyền âm thanh bị suy giảm.

Sau bốn lần tham gia phó bản, Chu Kỳ An ngày càng nắm bắt được quy luật của phó bản.

Bóng tối vô tận dễ dàng làm hao mòn ý chí của con người, y mở mắt để tự cổ vũ:

"Không vội, khả năng người chơi tìm đến là rất lớn."

Dựa vào việc Văn gặp quỷ, rồi bị dịch chuyển đến nơi khác cũng không kém phần nguy hiểm. Và ngay cả khi họ thành công tìm được quốc lộ, cũng không thể dễ dàng đến trạm xe khách.

Vì đã quy định thời gian đến, trò chơi sẽ tìm cách trì hoãn.

Hoặc là tiếp tục gặp quỷ, hoặc gặp khó khăn kiểu như gặp quỷ đánh tường.

Đã một thời gian kể từ khi quan tài bị niêm phong.

Trong trường hợp cố tình kiểm soát hô hấp, Chu Kỳ An vẫn cảm thấy ngạt thở.

Lần này trò chơi có vẻ kéo dài khá lâu, y nghĩ một lúc, rồi nhanh chóng vào cửa hàng tìm mua một món đạo cụ tăng cường thính giác.

Sau khi kích hoạt đạo cụ, khoảng một phút sau, Chu Kỳ An nghe thấy tiếng cheng khẽ vang.

"..."

Trò chơi chó má, quả nhiên đã làm trò với âm thanh.

Không kịp phàn nàn, Chu Kỳ An tranh thủ lúc còn cử động được, điều khiển ngón tay cứng ngắc gõ lên màn hình.

[Nhóm Thiếu Hai Người]:

[Chu Kỳ An]: Nếu đến muộn, tôi sẽ bật dậy tập gập bụng đấy.

[...]

Đây là đề phòng có ai đó cố ý kéo dài thời gian, chờ y bị ngạt chết rồi mới xuất hiện.

Chu Kỳ An thấy cần phải nhắc nhở cho bọn họ nếu người chơi chết đi mang theo oán hận, là sẽ hóa thành quỷ tới trả thù.

Sau khi gửi đi lời đe dọa sẽ xác chết bật dậy, y bắt đầu vòng thứ hai nằm như người chết của cá mặn.

Chẳng mấy chốc, lượng oxy tự nhiên ít ỏi sắp cạn kiệt hoàn toàn. Mặt Chu Kỳ An đã chuyển màu vì thiếu oxy, y anh phải kiểm soát tay chân, không được có bất kỳ phản ứng giãy giụa theo bản năng nào.

Toàn thân cảm thấy choáng váng, nhưng cái lạnh trong quan tài khiến người ta lạnh đến tận xương tủy.

Cạnh tranh là về thời gian.

Nhưng y không chỉ cạnh tranh thời gian của mình, mà còn của người khác.

Mỗi giây đều kéo dài vô tận, Chu Kỳ An không cảm xúc nghĩ: So với Vua Kịch, hiểm ác thực sự của phó bản này chính là những người chơi.

Những người chơi này đều có mục đích đến đây, ngay từ đầu đã nội chiến, trong khi thiết kế của phó bản lại cần hợp tác trong ngoài.

Dường như là cố ý đẩy đám người này vào chỗ chết.

Nghĩ lại, là một căn cứ huấn luyện NPC, phó bản nhất định sẽ cố gắng "tuyển dụng" mọi lao động.

Ngay khi Chu Kỳ An bắt đầu thấy mắt hoa lên, toàn bộ quan tài đột ngột trầm xuống.

Di chứng của việc thiếu oxy khá nghiêm trọng, y không nghe rõ tiếng động bên ngoài, nhưng có thể dựa vào sự rung lắc của quan tài để xác định có chuyện gì đó xảy ra.

Rung động vẫn tiếp tục, vụn gỗ từ trên rơi xuống.

Bên ngoài không biết từ lúc nào đã mưa, hơi ẩm lùa vào không gian vốn kín mít qua khe hở của nắp quan tài. Ban đầu là mùi ẩm mốc, sau đó là một gương mặt quen thuộc hiện ra trong tầm mắt.

"Thẩm Tri Ngật?"

Khi Chu Kỳ An nói, há mồm hít một lượng lớn không khí.

Hai ánh mắt chạm nhau, Thẩm Tri Ngật gật đầu, rồi nhảy vào.

Trên người anh còn mang theo hơi nước lạnh ẩm, nhưng khi anh vào trong, quan tài dường như không còn lạnh như trước.

【Đong】

Không đợi Chu Kỳ An mở miệng hỏi, Thẩm Tri Ngật đã đáp: "Hiện tại là tiếng cheng thứ hai."

Xác nhận không khí mới đã tràn vào, anh y đóng nắp quan tài lại, yên tĩnh nằm xuống.

Rõ ràng quan tài đủ rộng rãi để nằm hai người, thậm chí còn dư chút không gian, nhưng sau khi Thẩm Tri Ngật nằm xuống, anh cứ nằm sát vai Chu Kỳ An.

"Ngủ đi," anh nhẹ giọng nói, "Tỉnh dậy là đến nơi rồi."

"..." Chu Kỳ An vẫn chưa an tâm đến mức đó, lỡ nói mớ hoặc cử động lung tung một chút, chẳng phải sẽ chết rất buồn cười sao?

Thẩm Tri Ngật nhạt giọng: "Chỉ cần ngủ, sẽ không có vấn đề gì."

Anh có thể gieo vào ý thức không được cử động vào trong giấc mơ.

Những điều này Chu Kỳ An không biết, giờ đây khi đã có người đến, cơ thể y không tự chủ mà thả lỏng hơn nhiều.

Kỳ thi lúc trước tại trạm xe khách, Chu Kỳ An đã từng gặp cơn mưa lớn đột ngột.

Kỳ thi kết thúc, mưa mới dừng lại.

Hiện tại cơn mưa này báo hiệu rằng môi trường bên ngoài ngày càng không an toàn, sau đó sẽ càng có nhiều người chơi đến tìm quan tài.

【Đong】

Sau lần cồng thứ ba, bên ngoài quan tài vang lên tiếng đóng đinh quen thuộc.

Trong quan tài chìm trong bóng tối, tiếng thở của nhau được khuếch đại vô tận. Qua một khoảng thời gian mơ hồ nữa, bên ngoài lại có tiếng động.

Ánh sáng rọi vào, Đông Lập và Văn cùng xuất hiện.

Nhận ra lại có thể cử động, Chu Kỳ An nhướn mày: "Tìm đến bằng cách nào?"

"Tiếng cheng." Đông Lập nói: "Chúng tôi nghe thấy tiếng cheng rất mờ nhạt, rồi lần theo nguồn âm thanh tìm thấy đoàn đưa tang."

Diện tích quan tài tuy rộng, nhưng thêm người nữa vào chỉ có thể xếp chồng lên nhau.

Chu Kỳ An thở dài: "Đáng tiếc chúng ta không thể biến thành khối trong game Tetris."

Như vậy có thể tiết kiệm không gian rồi.

"..." Cậu tiếc cái gì vậy?

Chu Kỳ An nghĩ có lẽ nên để hai người kia cuộn lại ngồi ở đáy quan tài, hoặc để y và Thẩm Tri Ngát nằm nghiêng, hai người còn lại tự tìm cách xếp vào các góc.

Xếp thành hình gì thì còn tùy vào vận may của họ.

Khi y đang suy nghĩ, Thẩm Tri Ngật lên tiếng: "Chặt tay chân đi."

"..."

Bầu không khí đột ngột căng thẳng.

Chu Kỳ An không cần nhìn cũng biết vẻ mặt của Văn và Đông Lập lúc này, nhẹ ho một tiếng nói: "Đừng đùa, sắp đến giờ người gỗ rồi."

Không từ chối thẳng, mà ám chỉ thời gian không thích hợp.

Thẩm Tri Ngật tự mình phân tích thái độ của Chu Kỳ An, khi cần thiết, có thể xem đám đồng đội không hợp tác này như vật phẩm tiêu hao. Anh bình tĩnh chuyển hướng: "Tôi đã sử dụng đạo cụ cách ly, các cậu có thể vào thẳng."

Anh nằm ngửa, trong ánh sáng và bóng tối khuôn mặt như có cảm giác ảo ảnh trắng sứ, ánh mắt như có thể nhìn thấu mọi thứ.

Đông Lập và Văn bị nhìn từ góc độ này không hiểu sao lại nổi da gà.

Thời gian không cho phép họ suy nghĩ thêm.

Cả hai không hề do dự, lần lượt vào trong.

Chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Không hề có cảm giác bị đè nặng, mà giống như đang nằm trên một tấm ván gỗ, như thể bên trong quan tài đã có một lớp ngăn cách.

Văn không khỏi nhíu mày.

Đương nhiên, trong phó bản có tồn tại các đạo cụ cách ly.

Trong nhà thờ, đạo cụ mà Ôn Hi sử dụng để giam cầm Châu Kỳ An chính là một trong số đó, nhưng tất cả các đạo cụ cách ly đều có thời gian hiệu lực rất ngắn. Vì quá quý giá, người bình thường không thể nào sử dụng chúng trong hoàn cảnh như thế này.

Chẳng lẽ người đàn ông này có nhiều kỹ năng? Ví dụ như kỹ năng chia cắt không gian.

Nhưng lại không giống như vậy.

Rất lạnh, cái lạnh gần như thấm vào từng kẽ xương. Văn không biết phải diễn tả cảm giác đó như thế nào, cứ như thể âm khí đã ngưng tụ thành thực thể, hình thành một bức tường ngăn cách ở giữa.

Nắp quan tài lại bị đóng chặt một lần nữa.

Trên con đường, những hành khách đang khiêng quan tài đột ngột dừng lại, nụ cười trên mặt họ cứng đờ, áo tang bị gió thổi phần phật.

Mẹ nó, nặng quá.

Khóe miệng của từng người một từ nhếch lên chuyển thành mím chặt, hiệu ứng kinh dị đạt đến cực điểm, nhưng tiếc thay diễn viên kiêm khán giả đều đang ở trong quan tài, không ai có thể chiêm ngưỡng.

Những người trong quan tài còn khổ sở hơn.

Văn và Đông Lập lạnh đến mức gần như run rẩy, chỉ nhờ vào ý chí mạnh mẽ mà họ mới có thể chống lại phản ứng sinh lý.

Đoàn đưa tang tiếp tục đi trên con đường, tiền giấy bay tán loạn, thế giới tĩnh lặng đến mức dường như chỉ còn lại đoàn người này.

Họ di chuyển rất nhanh, như những bóng ma.

Cho đến khi tiếng cheng tiếp theo vang lên, cả đoàn đồng loạt dừng lại, không nhúc nhích.

Quanh hàng rào bảo vệ phát ra tiếng động, đó là chàng sinh viên đã chờ đợi từ lâu.

Trước đó cậu nhìn thấy quan tài, nhưng không thể di chuyển, giờ đây cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội. Hàng rào bảo vệ giống như một đường phân cách, đường quốc lộ nguy hiểm, bên ngoài có quỷ, cậu vô tình mắc kẹt ngay trên đường phân cách đó.

May mắn không bình thường này khiến chàng sinh viên cảm thấy bất an.

Dù có ngốc đến đâu cậu cũng biết sự may mắn như vậy là quá phi lý, thậm chí còn mang đến cảm giác như là thảm họa.

Khi đoàn người dừng lại, cậu nhanh chóng chạy đến bên cạnh quan tài, rìa nắp quan tài đầy lỗ thủng, có thể hình dung quá trình nó bị lật lên và đóng xuống lặp đi lặp lại.

Việc cạy đinh không khó, có rất nhiều đạo cụ tương ứng trong cửa hàng.

Chỉ là trong quá trình cạy, không biết có phải do ảo giác hay không, ánh mắt của những hành khách càng lúc càng trở nên đáng sợ.

Sau khi mở nắp quan tài, chàng sinh viên đột ngột lùi lại một bước.

Văn và Đông Lập trông như hai xác chết nổi lên trên, cả hai tham lam hít lấy không khí.

Chàng sinh viên nói: "Tôi, tôi vào đây."

Không vào cũng không được, vì cậu đã bị lộ trước mắt những hành khách, sau khi cạy nắp quan tài, không còn nhiều thời gian nữa.

"Có thể phân chia thêm nữa không?" Văn hỏi.

Cậu không nghe thấy câu trả lời của Thẩm Tri Ngật.

Tầng này từ nằm ngửa, biến thành nằm nghiêng, ba người nằm thành một hàng.

Tầng dưới có đủ không gian, Chu Kỳ An không cảm thấy gì khác lạ, vẫn đang mải mê suy nghĩ về khả năng của Thẩm Tri Ngật.

Tiếng chiêng lại vang lên.

Lần này, đoàn đưa tang không lập tức đóng chặt nắp quan tài, họ bám vào rìa quan tài, những người khiêng quan tài cười như không cười: "Tiện nhân, đừng quá đáng."

Vì nằm nghiêng, những người khác không nhìn thấy biểu cảm của người khiêng quan tài.

Mỗi câu thoại của diễn viên đều đáng để suy ngẫm, chủ ngữ không có thêm từ "nhóm", chắc chắn không phải là đang mắng họ.

Còn đang mắng ai, mọi người đều có cùng một đáp án trong lòng.

Ban đầu chỉ có hai người khiêng quan tài, sau đó thành bốn người, bây giờ là sáu người.

Chớp mắt đã mười phút trôi qua.

【Đong】

Sau khi tiếng cheng lại vang lên, người đầu giữa cua đuổi theo từ phía sau, vừa mở ra nhìn, hai mắt trợn trừng.

Nhiều người quá.

Hắn vội vàng nhắn tin cho Hạ Chí: Đừng đến nữa, đã quá tải rồi.

Nói là quá tải, nhưng hắn vẫn nhảy vào.

Người đầu húi cua không có lựa chọn nào khác.

Hành khách: "..."

Mẹ nó, còn chưa đủ nữa à?

Khi người đầu húi cua đi vào, thời gian của "người gỗ" vẫn chưa hết, hắn bị chèn ép đến mức khuôn mặt biến dạng, lo lắng nói: "Hình như còn một đoạn đường nữa mới đến trạm xe khách, mọi người có chịu nổi không?"

"Anh nằm mơ à?"

Giọng của Chu Kỳ An vang lên, ngữ điệu bình thản, không có bất kỳ dấu hiệu nào bị chèn ép.

Y dường như đã nắm rõ quy tắc của trò chơi này.

Mặc dù khung cảnh trò chơi khác với lúc tập dượt, nhưng cốt lõi là giống nhau.

Cách thoát khỏi lễ rửa tội là sự phối hợp từ trong ra ngoài, điều này tương ứng với cách phá giải khi bị nhốt trong quan tài.

Nhìn theo cách này, thử thách tiếp theo có lẽ sẽ liên quan đến 【phán xét】, tương ứng với nghi thức xưng tội.

"Chẳng phải thường có những cảnh quen thuộc sau khi chết gặp phán quan, hỏi một câu: "Ngươi có biết tội lỗi mình gây ra khi còn sống không?" Rồi đọc từng tội ác của người đó, cuối cùng là xử phạt."

Khi sống thì cùng chịu tội, chết rồi vẫn phải bị công khai trừng phạt, thật là một cuộc đời tệ hại.

Người chơi nghe vậy không khỏi giật giật khóe miệng.

Có người không nói nên lời: "Cậu là linh mục à? Sao thuộc lời thoại thế?"

Chu Kỳ An: "Tôi muốn làm mà, lúc đó mấy người không cho tôi làm."

"..."

【Người Gỗ】

Khi tiếng nhắc nhở vang lên, tất cả mọi người cùng lúc ngừng trao đổi.

【Không được cử động nha】

Chiếc quan tài nặng nề lại tiếp tục lên đường.

Đoàn đưa tang không đi lâu, quãng đường này ngắn hơn bất kỳ lần nào trước đây, trong bóng tối, mọi người vẫn chưa cảm thấy đau đớn vì ngạt thở thì nắp quan tài đã được mở ra.

Sau khi đặt quan tài chính xác vào một vị trí, hành khách không tiếp tục di chuyển nữa.

Mưa càng lúc càng lớn, mưa như trút nước tràn vào, nước trong quan tài ngày càng nhiều, dù còn đang phân vân không biết có thể cử động hay không, người chơi cũng buộc phải rời khỏi quan tài.

Gió cuốn từng đợt lạnh buốt qua từng không gian, trên đường cao tốc không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một trạm xe khách. Một người mặc áo choàng đen đứng giữa đường.

Người đó rất gầy, gió thổi qua, chiếc áo choàng gần như bao phủ toàn bộ cơ thể.

Chiếc mũ rộng thùng thình bị gió thổi lệch sang một bên, cái bóng của nó thoáng nhìn trông giống như một lưỡi hái.

Người đầu tiên bước ra khỏi quan tài là người đầu húi cua, hắn bất ngờ nhìn thấy Thần Chết trong mưa, vốn dĩ nên cảm thấy sợ hãi.

Thần Chết cất tiếng: "Ngươi có biết tội lỗi mình đã phạm phải khi còn sống không?"

Nhưng hắn lại không thấy sợ nữa.

Thậm chí cả lời thoại cũng giống hệt như những gì Chu Kỳ An đã nghĩ.

Không, hoàn toàn giống hệt.

Về bản chất, phiên tòa này thực sự tương ứng với nghi thức xưng tội của nhà thờ.

Hàng rào bảo vệ giống như khung viền của bức tranh, cả con đường cùng với Thần Chết đều bị đóng khung trong bức tranh đó. Thần Chết với vai trò là nhân vật quan trọng, giọng nói của ông ta lạnh lẽo như mùa đông: "Ta sẽ xét xử tư tưởng."

Chàng sinh viên bước ra khỏi quan tài.

Không ngờ vẫn còn người, Thần Chết chậm lại một chút nhưng vẫn giữ vẻ uy nghiêm: "Ta sẽ xét xử lời nói."

Văn và Đông Lập đứng dậy cùng lúc, rồi leo ra khỏi quan tài.

Thần Chết: "... Ta sẽ xét xử hành vi."

Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật im lặng bước ra khỏi quan tài.

"!"

Chu Kỳ An đang vuốt phẳng nếp nhăn trên áo nheo mắt, thì thấy Thần Chết đang nhìn Thẩm Tri Ngật đầu tiên, đây là lần đầu tiên y phát hiện một NPC tỏ ra quan tâm đến ai đó hơn cả mình.

Rõ ràng là hôm qua linh mục không để ý đến người này, tại sao nhân viên an ninh lại đột nhiên chú ý đến đối phương?

Chu Kỳ An thấy trong mắt nhân viên an ninh hiện lên một chút tham lam không thể che giấu.

Tham lam cái gì?

Chiếc đồng hồ.

Y gần như lập tức liên tưởng đến trung tâm của tất cả các màn diễn.

Nhưng chiếc đồng hồ không phải mới xuất hiện trên người Thẩm Tri Ngật ngày đầu tiên, trước đó các NPC khác không hề bộc lộ bất kỳ dấu hiệu gợi ý nào.

Chiếc đồng hồ này chắc chắn không phải là vật tầm thường.

Nó thực sự bắt đầu thể hiện công dụng từ tối qua, khi đó các người chơi ở trong thế giới của chiếc đồng hồ, tốc độ thời gian rõ ràng đã thay đổi, khi ra khỏi đó trời Cổ Thành đã tờ mờ sáng.

Vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu, nhưng trên mặt chỉ thể hiện vài cái chớp mắt.

Bỏ qua những nghi ngờ, giờ đây Chu Kỳ An có chút khó chịu với mưa, tầm nhìn bị che khuất, những sợi tóc ướt rượt của y bị vuốt ngược ra sau, để lộ trán trơn bóng.

Mọi người tự động nhường đường cho y.

Chàng sinh viên lo lắng đối phương không nghe rõ, lặp lại nhỏ giọng: "Hắn nói sẽ xét xử tư tưởng, lời nói, hành vi của chúng ta."

Mặc dù đã che bóng và tăng độ sáng, Chu Kỳ An vẫn nhận ra khuôn mặt gầy guộc đó, cái gọi là Thần Chết này rõ ràng chính là nhân viên kiểm tra an ninh tại trạm xe khách.

Một cây đinh ba xuất hiện trong tay y, ánh sáng vàng xua tan màn mưa âm u.

Cộp.

Tiếng vang do Chu Kỳ An tạo ra khi đáy của cây đinh ba nhẹ nhàng chạm đất, nước mưa bắn lên, đôi mắt xanh thẳm của y dưới trời mưa trông như phủ một lớp sương mờ.

Y nhìn chằm chằm vào nhân viên kiểm tra an ninh đóng vai Thần Chết, ánh mắt đầy chế giễu.

"Xét xử tôi?"

Ông là cái thá gì.

"..."

Một kẻ mang ác tâm từ ánh sáng, một kẻ tự xưng là ánh sáng trong bóng tối.

Bất kể cảm nhận thường ngày của mọi người về Chu Kỳ An như thế nào, vào lúc này người chơi buộc phải thừa nhận, so với thanh niên cầm thánh khí, Thần Chết trông giống như một nhân viên địa ngục ngoài biên chế.

Dù về phần cứng hay phần mềm, Thần Chết đều không sánh được, thậm chí giọng nói cũng không hay bằng.

Chu Kỳ An bắt chước hành động của linh mục, tay kia liên tục vẽ hình thánh giá, miệng đọc kinh văn.

Thần Chết: "..."

Đối diện quả thật nhìn chính thống hơn hẳn.

Bỏ qua những suy nghĩ phi lý, Thần Chết không thiện ý tiến lại gần, gió lạnh thổi bay những giọt mưa, như kim châm đâm vào xương Chu Kỳ An, cơn đau khiến y tạm ngừng đọc kinh.

Thẩm Tri Ngật định tiến lên, nhưng Chu Kỳ An khẽ lắc đầu.

Y muốn Thần Chết đến gần mình.

Khi khoảng cách giữa hai bên thu hẹp lại, Chu Khải An quả quyết sử dụng 【Mũi Nhọn Nội Liễm】. Độ sáng trên bề mặt cây đinh ba dần dần mờ đi, y đúng lúc lộ ra vẻ ngạc nhiên, lo lắng nhẹ nhàng vỗ vào cây đinh ba, như thể muốn làm nó sáng trở lại.

Diễn xuất đó, những người quen thuộc không khỏi kinh ngạc.

Nhưng cái đinh ba màu vàng đã hoàn toàn trở nên bình thường.

Áp lực do thánh khí mang lại đột ngột biến mất, Thần Chết mỉm cười lạnh lẽo, tiếng cười vang dội khắp trời đất: "Tội một, không được mang vũ khí khi nhận xét xử."

Chu Kỳ An phản xạ muốn giấu cây đinh ba ra sau lưng.

Nhìn thấy hành động đó, Thần Chết càng nhanh hơn, cánh tay xanh trắng thò ra từ ống tay áo rộng, ngay lập tức nắm chặt "vật chứng."

"A—"

Giây tiếp theo, tiếng hét gần như làm nứt vỡ những hạt mưa dưới đất.

Lạnh đến cực điểm, ngược lại giống như cảm giác bị bỏng rát, toàn bộ da dẻ xuất hiện các vết loét lớn.

Da của mình!

Chu Kỳ An không thay đổi sắc mặt, liếc nhìn những người chơi phía sau.

Khi chứng kiến tình trạng thảm hại của nhân viên kiểm tra an ninh, nét mặt của những người này đều không tốt. Chu Kỳ An giết người đâm tâm, lại liếc nhìn chàng sinh viên, người này lập tức bước lên phía trước nói nhỏ: "Xin chào, ông có cần điều trị không? Giá cả thương lượng."

Chiếc mũ đã rơi xuống trong tiếng hét đau đớn trước đó, mất đi bầu không khí u ám của bóng tối, nhân viên kiểm tra an ninh đóng vai Thần Chết ngay lập tức mất đi phần lớn khí chất.

Lịch sử luôn có xu hướng lặp lại, ngày trước nhân viên kiểm tra an ninh bị bỏng, chàng sinh viên đến thu phí chữa trị.

Bây giờ cũng là một cảnh tương tự.

Nghĩ đến điều này, khuôn mặt của nhân viên kiểm tra an ninh càng trở nên méo mó.

Chu Kỳ An nhìn nhân viên kiểm tra an ninh ướt đẫm như một con gà rơi xuống nước, chậm rãi thốt ra bốn chữ: "Này, kem nền bị lem rồi."

"!"

Muốn chấm dứt cơn mưa này, cách duy nhất là nhanh chóng kết thúc vở kịch này.

Mỗi khi nguy hiểm qua đi, thời tiết cũng sẽ tốt hơn.

Sau khi đã chuẩn bị đủ, Chu Kỳ An cười nhạt: "Lần này phí chữa trị là để chúng ta kết thúc trò chơi Người Gỗ một cách vui vẻ, thế nào?"

Mưa vẫn không ngừng rơi.

Giữa đất trời có một sự yên lặng khác lạ, bởi vì không ai lên tiếng.

Vài giây sau, chàng sinh viên thì thầm: "Bị mưa làm ướt thì vết thương càng khó lành, dễ để lại sẹo."

Ngay cả một người không nhạy cảm với quy tắc như cậu cũng hiểu một điều: đối với diễn viên, quan trọng nhất là khuôn mặt, nắm được điểm yếu này thì họ sẽ có lợi thế.

Trong khoảng thời gian nhân viên kiểm tra an ninh im lặng, Chu Kỳ An giơ cánh tay lên, cây đinh ba trong tay hắn lại phát sáng lấp lánh.

Ánh sáng vàng đột ngột mang đến một áp lực vô hình.

Y chủ động tiến gần về phía Thần Chết: "Ông nhìn thử cây đinh ba của tôi..."

Trước khi câu nói kết thúc, nhân viên kiểm tra an ninh hoàn toàn không thể giữ được vẻ lạnh lùng giả tạo nữa, cơn đau ở cánh tay vẫn còn đó, ông ta nhìn chằm chằm vào Chu Kỳ An.

Cả hai bên cứng ngắc đối đầu nhau.

Trong lòng Chu Kỳ An thực ra cũng không chắc chắn.

Diễn tập chính là để ngăn chặn những sai sót trong buổi biểu diễn chính thức, đã dùng thánh khí vượt qua nghi thức xưng tội rồi, vậy tại sao Vua kịch lại không chỉnh sửa kịch bản?

Có phải là bị giới hạn bởi quy tắc?

Hay là vì lý do nào khác, chẳng hạn như... Chu Kỳ An chợt nghĩ, sau đó còn có cái bẫy nào khác đang chờ y không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play