Nửa tiếng sau, trợ lý Trần trở lại phòng riêng của nhà hàng.

Đường Tâm vừa thấy trợ lý trở về thì cầm lấy túi xách, nhìn Trình Ngôn Chí và cười lịch sự: “Anh Trình, hợp tác vui vẻ.”

Đây là ý muốn rời đi.

Dù cho cô và Trình Ngôn Chí có quen biết từ nhỏ thì cô cũng không thể bỏ mặc chồng mình thế được.

Huống chi, cô còn cần Thương Yến Thời thực hiện nhiệm vụ hôn môi với cô nữa mà.

Trình Ngôn Chí rất bất mãn với xưng hô này của Đường Tâm, cậu ta ngồi trên ghế, ngửa đầu, yếu đuối nhìn Đường Tâm: “Chị tính sẽ gọi em là thế này mãi sao?”

Suốt cả buổi trưa, cậu ta đều gọi Đường Tâm là “chị”, nhưng Đường Tâm ngoại trừ xác nhận cậu ta là ai lúc đầu ra thì không chỉ không gọi biệt danh cậu ta, thậm chí còn gọi cậu ta là “Anh Trình”?

Đường Tâm: “... Cậu cũng lớn rồi, tôi không thể gọi cậu là Khoai Tây như trước đây được nữa.”

Như thế không chỉ không lễ phép mà nhỡ đâu bị người khác nhìn thấy thì một người không có sức ảnh hưởng như cô sẽ làm hỏng hình tượng ngôi sao của Trình Ngôn Chí. Nếu nó xảy ra thật thì cô đúng là tội đồ.

“Cũng giống thế, anh Trình đây cũng đừng gọi tôi là “Chị” nữa. Chúng ta cũng không phải chị em ruột, xưng hô này thật sự không quá thích hợp.”

“Nhưng cậu yên tâm, tôi nói mời cậu ăn cơm một tháng thì tuyệt đối không nuốt lời đâu. Tôi sẽ thanh toán tất cả hóa đơn ăn uống của cậu trong một tháng sau.”

“Sao nào?”

Khi còn nhỏ có thể gọi “Chị ơi, chị à” nhưng khi trưởng thành rồi vẫn nên giữ khoảng cách nhất định.

Giữ khoảng cách trong xưng hô cũng là giữ khoảng cách.

Hơn nữa không biết có phải do ảo giác của cô hay không, vừa rồi trong quá trình nói chuyện với Trình Ngôn Chí, cô lờ mờ nhận ra được cảm giác Trình Ngôn Chí đối với cô có chút vượt quá loại tình cảm chị em đơn thuần.

Đường Tâm không cho phép chuyện này xảy ra.

Dù cô có độc thân thì cô cũng không muốn tạo ra ảo tưởng đáng lo ngại cho đứa em trai có mối quan hệ tốt khi còn nhỏ với cô.

Cho nên cô cần cắt đứt suy nghĩ đó của Trình Ngôn Chí.

Đương nhiên, nếu cô hiểu lầm thì cũng không sao cả vì như cô đã nói khi nãy, Trình Ngôn Chí đã khác trước kia rồi, cô cũng không thể đối xử với Trình Ngôn Chí như trước kia được nữa.

Tóm lại không thể để bất kỳ ai tung tin đồn được.

Vốn dĩ Trình Ngôn Chí còn đang rối rắm vì Đường Tâm không gọi biệt danh riêng của hai người họ, thì bỗng nhiên chợt nghe thấy Đường Tâm không cho cậu ta gọi cô là “Chị” nữa?

Đây là ý muốn phủi sạch mọi mối quan hệ với cậu ta sao?

Trình Ngôn Chí hoảng loạn đứng bật dậy khỏi ghế: “Vì sao thế?”

“Vừa nãy không phải chúng ta nói chuyện rất vui vẻ sao?”

Đường Tâm không tính tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ mỉm cười gật đầu: “Anh Trình này, chồng tôi còn đang chờ tôi… tôi đi trước nhé? Còn những vấn đề liên quan sau hợp tác chờ Tiểu Trần nói với cậu sau nhé.”

Sau đó, cô không để tâm đến Trình Ngôn Chí nữa, xoay người đi đến gần cửa. Trước khi mở cửa ra thì cô dừng chân, quay đầu, nhìn Trình Ngôn Chí nắm chặt tay, do dự một lát rồi nói: “Thật ra con gấu bông kia chỉ là con gấu bông thôi. Cậu muốn giữ thì cứ giữ đi nhưng cậu cần biết khoảnh khắc tôi không tìm thấy nó nữa thì nó cũng chẳng phải là của tôi rồi.”

“Hẹn gặp lại.”

Nói xong, Đường Tâm mở cửa, rời khỏi phòng.

Để lại Trình Ngôn Chí ngạc nhiên đứng tại chỗ rất lâu, rất lâu không thể bình tĩnh được.

Cái gì mà “khoảnh khắc tôi không tìm thấy nó nữa thì nó cũng chẳng phải là của tôi rồi.”

Đường Tâm có ý gì?

Là nói cho dù để lại con gấu bông này cho cậu ta, thì cũng chẳng liên quan gì đến Đường Tâm sao?

Chắc nửa tiếng nữa là cô có thể an ủi ông chồng của mình…

Khóe mắt Trình Ngôn Chí đỏ ửng, đến cả trợ lý chăm sóc cậu ta cũng không dám mở miệng nói câu nào.

Ở ngoài phòng, Đường Tâm đã đi xa, cô hoàn toàn bỏ mặc Trình Ngôn Chí về lại phía sau đầu.

Bây giờ đầu óc cô đều đang suy nghĩ trễ thế này rồi, Thương Yến Thời không tức giận chứ?

Sau khi Tiểu Trần trở về, vì trong phòng không tiện nói nhiều nhưng cô ấy nhìn cô rồi lo lắng lắc đầu, chứng tỏ rằng Thương Yến Thời không tức giận nhưng chắc là tâm trạng cũng không tốt mấy.

Đường Tâm chỉ lo nghĩ đến chuyện này nên cửa thang máy vừa mở ra là cô nhanh chân đi thẳng ra ngoài. Cô vừa bước ra khỏi cửa thì đầu đã đập vào một lồng ngực rắn chắc.

Đường Tâm lùi về sau theo bản năng: “Ôi, thật xin lỗi, tôi…”

“Thương Yến Thời?”

Đương Tâm ngạc nhiên, che cái trán mình lại: “Anh, sao anh đến đây?”

Thương Yến Thời nhìn thoáng qua sau lưng cô thấy ngoại trừ Đường Tâm thì không còn người nào khác trong thang máy nữa thì mới gật đầu: “Hẹn người ta nói chuyện trong đây.”

Trong mắt anh vẫn còn chút căng thẳng.

Không lâu trước đó, trợ lý của bà Thương nhà anh đi vào văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Thương thị và nói rằng Đường Tâm còn đang bàn một dự án quan trọng, sợ anh chờ lâu nên phải nhờ trợ lý đưa cơm cho anh.

Cô trợ lý còn nhắc đến tên của một người: Trình Ngôn Chí.

Nếu nhớ không nhầm, không lâu trước đó tên của người này đã xuất hiện trong bản hợp đồng với công ty anh.

Khác biệt nhất chính là, sau khi biết những chuyện tiêu cực về Trình Ngôn Chí, thì anh từ chối ký hợp đồng với đối phương.

“Ký hợp đồng à?” Thương Yến Thời hỏi trợ lý Đường Tâm.

Trợ lý Trần: “Đã ký hợp đồng rồi.”

Thương Yến Thời không nói thêm gì nữa mà bỏ công việc trong tay xuống, đi vào nhà hàng này dùng cơm.

Gần đến đây thì gặp Đường Tâm.

Lúc này nguyên nhân khiến Đường Tâm lo lắng chính là đã thất hẹn với anh.

Rõ ràng Thương Yến Thời đã nói ở văn phòng chờ cô nhưng bây giờ anh lại đến đây nói chuyện với người khác hả?

Thật sự tức giận rồi sao? Hay anh lại quay về thời điểm anh không thích nói chuyện với cô trong bữa tối công việc?

Tuy rằng trong khoảng thời gian này, Đường Tâm thành công hôn Thương Yến Thời, cô cũng tính hoàn thành nhiệm vụ hôn môi này nhanh hơn một chút.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng cô không biết sao Thương Yến Thời bỗng nhiên lại không chống đỡ được sự quyến rũ của cô mà bằng lòng hôn cô hết lần này đến lần khác thế.

Đường Tâm không yên tâm: “Anh, anh tức giận rồi hả?”

Đường Tâm lo lắng nói: “Em không cố ý thất hứa. Vừa nãy bận việc nên em không rời đi được, nếu không em chắc chắn sẽ xuất hiện trong văn phòng anh đúng giờ.”

“Thương Yến Thời, em xin lỗi mà. Anh đừng giận em nữa được không?”

Đường Tâm không quan tâm đến cái trán của mình nữa, vươn tay nhẹ nhàng kéo lấy cổ áo của Thương Yến Thời.

Cô lại chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội nhìn anh.

Gần đây Đường Tâm hay dùng chiêu này nhất. Chỉ cần Đường Tâm muốn hôn Thương Yến Thời mà đối phương lại bận việc từ chối cô thì cô sẽ nhìn chằm chằm anh như thế, rồi lại vươn một ngón tay lên làm nũng “Hôn một cái, chỉ hôn một cái là em đi ngủ ngay. Em không làm phiền anh nữa đâu.”

Và rồi cô thành công đạt được nụ hôn môi chạm môi của Thương Yến Thời.

Sau đó Đường Tâm nhìn thấy ánh mắt sâu không thấy đáy của Thương Yến Thời.

Người đàn ông nhìn lướt qua cổ tay áo sơ mi đang bị cô nắm lấy, trong giọng nói mát lạnh lộ ra thứ cảm giác áp bức đã lâu không thấy: “Thì ra là bà Thương bị công việc vướng chân à?”

Đường Tâm gật đầu thật mạnh: “Đúng thế, đúng thế, chắc là Tiểu Trần cũng nói với anh rồi nhỉ? Đừng trách em mà được không?”

“Lần sau em thật sự không như thế nữa.”

Nhìn thấy đôi mắt thành khẩn nhưng thẳng thắn của Đường Tâm, ánh mắt Thương Yến Thời khẽ nhúc nhích.

Nghiêm túc sao, anh không thể nghiêm túc nổi nữa.

Người đàn ông đưa mắt nhìn xuống, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt, rồi lại trở về dáng vẻ bình thường: “Bàn việc gì thế? Có tiện nói với anh không?”

Sau đó, anh nâng tay lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy cổ tay áo anh, rồi nhẹ nhàng như có như không gãi nhẹ vào lòng bàn tay của Đường Tâm, nói thêm: “Nếu em tin anh.”

“Đương nhiên em tin anh rồi.”

Đường Tâm không chút do dự nói: “Anh là chồng em, là người thân thuộc nhất của em, em không tin anh thì tin ai đây.”

Huống hồ khi cô đang nằm viện, không phải đều do Thương Yến Thời giúp cô xử lý công việc hết đó sao?

Vì thế Đường Tâm nhón chân hôn lên môi Thương Yến Thời: “Thế chờ anh xong việc, em sẽ mang hợp đồng hôm nay đến cho anh xem giúp em được không?”

“Tổng giám đốc Thương lo lắng cho em…”

“Chị ơi…”

Một âm thanh mạnh mẽ vang dội từ phía cửa thang máy truyền đến, giọng nói của một cậu thiếu niên như ánh mặt trời đánh thẳng vào lỗ tai Đường Tâm và Thương Yến Thời, cũng cắt ngang lời Đường Tâm nói.

“Phù. May mà chị vẫn còn chưa đi, em vẫn còn thứ chưa đưa cho chị, người này là…”

Thì ra là Trình Ngôn Chí chạy đến đây, cậu ta đứng thở hổn hển rồi làm như vừa mới thấy có người đứng cạnh Đường Tâm, cậu ta nhanh chóng đi qua, tiếp tục nói: “Chị ơi, người này là ai thế?”

Đường Tâm chưa kịp vui vì thấy ánh mắt lạnh lùng của Thương Yến Thời đang dần lui bớt, thậm chí anh còn dịu dàng mà chủ động giúp cô xem nội dung công việc thì bỗng nhiên Trình Ngôn Chí đến phá đám.

Giờ thì hãy rồi, bàn chuyện hợp tác gì chứ, vừa nghe cậu ta nói là biết cô nói dối rồi.

Bởi vì có đối tác nào lại gọi đối phương là “Chị ơi” đâu chứ?

Nửa tiếng trước, Đường Tâm sợ Thương Yến Thời chờ lâu khó chịu, hoặc sợ anh tức giận nên sai Tiểu Trần đến nói cho Thương Yến Thời biết là cô đang bận công việc quan trọng, công việc vừa xong thì cô đến tìm anh ngay

Nhưng cô vẫn chưa nói cho Thương Yến Thời biết đối tác của cô chính là hàng xóm mà cô đã quen từ nhỏ.

Lúc này, Đường Tâm khóc không ra nước mắt, cảm nhận nhiệt độ xung quanh mình đang giảm đi.

Ngay sau đó, cô lập tức nghĩ đến việc giới thiệu Thương Yến Thời cho cậu ta để cậu ta nhận thức rõ thân phận của mình?

Đường Tâm ngại ngùng nhìn Thương Yến Thời, nói với Trình Ngôn Chí: “Người này chính là chồng tôi, người mà tôi nhắc đến với cậu một tiếng trước đó. Chồng của tôi, Thương Yến Thời.”

“Chồng ơi, đây chính là người đại diện phát ngôn cho trang phục nam của công ty bọn em, anh Trình Ngôn Chí. Vừa nãy em cũng mới biết được là em và anh Trình đây đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ và còn làm hàng xóm một khoảng thời gian nữa đó.”

Lúc này cô mới nhìn Trình Ngôn Chí: “Anh Trình, khi nãy tôi đã nói là chúng ta đã lớn rồi, cũng không có quan hệ huyết thống, thật sự không thể như trước kia được nữa. Cậu không thể gọi tôi là ‘Chị’ được.”

Cô đã có một màn giới thiệu kỹ càng về thân phận và mối quan hệ với Thương Yến Thời nhưng đối với Trình Ngôn Chí thì cảnh này thật sự quá mức mỉa mai.

Đặc biệt câu nói cuối cùng của cô làm cho cậu ta giống như đang nằm trên vỉ nướng vậy.

Trình Ngôn Chí không ngờ rằng sẽ có ngày người cứu cậu, luôn dịu dàng mời cậu ta ăn cơm lại đâm chọc tim cậu ta như thế.

Nhưng người “Anh rể” Thương Yến Thời này vẫn từ từ nhìn liếc qua cậu, cực kỳ giống thái độ của người bề trên.

Anh ta hoàn toàn không xem cậu là người để nói chuyện cùng.

Trình Ngôn Chí lặng lẽ nắm chặt đồ trong tay, mu bàn tay hiện đầy gân xanh, nhưng không thể không nở nụ cười, nói:

“Chị ơi, chị nói gì thế? Lúc trên lầu không phải vẫn còn nói chuyện vui vẻ sao? Chị còn nói muốn mời em ăn một tháng mà, sao bây giờ đã thành hàng xóm rồi?”

Trình Ngôn Chí tỏ ra tủi thân nói: “Hơn nữa, em cũng gọi chị là ‘chị’ tám năm lẻ hai tháng rồi, chị không thể vì có chồng mà không cho em gọi bằng ‘chị’ thế được.”

“Chị ơi, thế thì không công bằng với em.”

Đường Tâm bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, cô sống đến bây giờ thì đây là lần đầu tiên cô muốn bịt miệng một người như thế.

Không sai, lúc ấy cô chỉ vì phép lịch sự nên mới đồng ý lời mời Trình Ngôn Chí đi ăn cơm một tháng.

Chà, không lẽ Trình Ngôn Chí chính là trà xanh trong truyền thuyết à?

Không, không thể nào?

Mặc kệ có thế nào, cô cũng không thể để Thương Yến Thời hiểu lầm.

Vì thế không đợi Thương Yến Thời có phản ứng gì, Đường Tâm bước lên chắn trước mặt chồng của mình, nụ cười trên mặt cũng không còn tươi như khi nãy: “Anh Trình này, nếu cậu muốn phá hư tình cảm của vợ chồng tôi thì tôi đành phải thật xin lỗi, cậu không có cửa đâu.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô nói xong thì xoay người, nâng má Thương Yến Thời lên rồi kiễng chân, hôn lên môi anh.

Hôn xong thì cô xoay người, nhìn Trình Ngôn Chí: “Anh Trình không còn gì nói, vậy chúng tôi đi trước nhé.”

Sau đó cô kéo tay Thương Yến Thời, rời khỏi nhà hàng.

Đường Tâm đi rồi?

Người tên Thương Yến Thời cũng đi rồi sao?

Chuyện này không giống những gì cậu ta nghĩ.

Trình Ngôn Chí như bị đóng đinh tại chỗ, sau khi cậu ta phản ứng lại muốn đuổi theo thì hai vệ sĩ cường tráng cản cậu ta lại.

Đằng sau người vệ sĩ là một người đàn ông cao lớn và đẹp trai, chính là Thương Yến Thời vừa bị Đường Tâm lôi đi trước đó.

Vệ sĩ rút lui, Thương Yến Thời đưa mắt nhìn xuống Trình Ngôn Chí: “Tôi nghĩ vợ tôi nói rất rõ rồi. Nếu anh Trình không muốn để vợ tôi biết những thủ đoạn dơ bẩn của anh, thì anh nên nghe lời cô ấy, cách cô ấy càng xa càng tốt.”

“Thương Yến Thời, anh biết gì rồi?”

Trình Ngôn Chí không ngờ Thương Yến Thời sẽ nói những lời này, cậu ta không thể tin được: “Thương Yến Thời, anh điều tra tôi?”

Không thể nào, cậu ta mới đến bên cạnh Đường Tâm thôi, cho dù Thương Yến Thời là chồng của Đường Tâm thì cũng không thể điều tra cậu ta nhanh như thế.

Đáng tiếc người đàn ông ở phía đối diện đã không muốn nói tiếp nữa.

Sau khi nhìn chằm chằm Trình Ngôn Chí một lúc, thản nhiên nói: “Trình Ngôn Chí, tự mình giải quyết cho tốt đi.”

Nói những điều cần nói xong, Thương Yến Thời xoay người, sải bước ra khỏi nơi này.

Sau đó Trình Ngôn Chí còn muốn đuổi theo để hỏi cho rõ ràng thì đã bị vệ sĩ cản lại.

Trình Ngôn Chí trơ mắt nhìn chiếc xe đậu cách đó không xa, Đường Tâm đang ngồi ở ghế sau, khoảnh khắc Thương Yến Thời ngồi lên xe, cô đã chủ động dán lên người anh, dáng vẻ cực kỳ thân thiết và rất ỷ lại.

Cực kỳ giống dáng vẻ ngại ngùng, âu yếm khi nhìn người yêu.

Trên trán Trình Ngôn Chí nổi đầy gân xanh.

Thương Yến Thời là ai cơ chứ?

Cậu ta phải liều mạng của mình mới có thể trở thành dáng vẻ thật tốt đứng trước mặt Đường Tâm, Thương Yến Thời dựa vào đâu bảo cậu ta tránh xa cô chứ?

Cậu ta tức giận ném thú bông trên tay xuống mặt đất, còn hung dữ đạp mấy cái.

Vẫn còn chưa hết giận.

Mà khung cảnh này đã bị Phó Ngưng Ngưng đang đứng cách đó không xa nhìn thấy hết.

Cô ta cười lạnh nhìn đôi vợ chồng đang lái xe rời đi, trong đáy mắt xuất hiện một tia thâm độc, rồi từ từ đi đến cạnh Trình Ngôn Chí.

Phía bên kia, một chiếc xe sang trọng đã rời khỏi nhà hàng, Đường Tâm tựa lên vai Thương Yến Thời và làm lơ việc anh chặn Trình Ngôn Chí lại.

Nói thật, bây giờ cô không dám làm gì cả, cô rất sợ Thương Yến Thời tức giận mà đẩy cô ra. Cô không muốn công sức mình kiếm củi ba năm mà lại bị đốt hết trong một giờ này.

Mà người đàn ông bên cạnh

Giờ phút này Đường Tâm đang rối rắm vì không biết Thương Yến Thời có thật sự bận hay không.

Dù sao lúc ấy cô lo lắng quá nên muốn nhanh chóng kéo anh đi, Thương Yến Thời cũng không từ chối mà? Hơn nữa sau đó anh cũng không tiếp tục trở lại nhà hàng.

Nhưng nếu thật sự không có việc, thì sao Thương Yến Thời lại xuất hiện ở đây?

Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ thì người đàn ông bỗng dựa sát lại gần cô, môi anh gần như sắp dính sát vào môi cô.

Đầu óc Đường Tâm bỗng nhiên trống rỗng.

Chẳng lẽ Thương Yến Thời muốn hôn cô sao?

Đường Tâm không nghĩ được gì vội chu môi lên vì không muốn bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào.

Và cô thấy ánh mắt của người đàn ông đang tiến sát đến gần chăm chú nhìn cô, và đưa tay ra phía sau lấy dây an toàn.

Đường Tâm ngạc nhiên, môi người đàn ông mấp máy: “Anh thắt dây an toàn giúp bà Thương, bà Thương làm gì thế?”

Hơi thở ấm áp mang theo chút tươi mát dừng lại phía trên môi Đường Tâm, mang đến chút tê dại.

Cứ nói ra mấy lời này thật khiến người ta thấy xấu hổ.

Môi Đường Tâm còn đang cong lên, nhận lấy ánh mắt nhàn nhạt của Thương Yến Thời, chỉ trong chớp mắt, thế mà cô cảm nhận được người đàn ông này đang cố ý dựa đến gần cô.

Vì thế Thương Yến Thời thắt dây an toàn xong, cong môi, trở về ngồi lại vị trí của mình, Đường Tâm ôm lấy cổ đối phương dùng sức mà hôn lên môi anh.

Hai môi dán vào nhau, không hiểu sao Đường Tâm cảm thấy kiên định hơn.

Bởi vì người đàn ông này không vì Trình Ngôn Chí mà đẩy cô ra, thế chẳng phải chứng tỏ là anh không tức giận chuyện vừa nãy… sao?

Đường Tâm thăm dò thả môi Thương Yến Thời ra, thấy ánh mắt đối phương không có gì thay đổi cả ---

Vẫn là ánh nhìn xa cách, thản nhiên, không hề có tình dục là được.

“Bà Thương…”

Thương Yến Thời còn chưa nói xong, Đường Tâm đã lại hôn lên đối phương một lần nữa.

Lúc này, đầu lưỡi mềm mại của cô bỗng dùng sức lớn hơn cuốn lấy cánh môi của anh, rồi mới bỏ ra.

“Không được…”

Đường Tâm lại giữ lấy môi Thương Yến Thời lần nữa.

Lúc này đây, đầu lưỡi mềm mại của cô tăng lớn lên dùng sức cuốn lấy cánh môi của anh, rồi mới buông ra.

“Đường Tâm…”

Đường Tâm lại lần nữa lần nữa hôn lên môi Thương Yến Thời.

Lúc này đây, cô bắt đầu có chút mệt mỏi trực tiếp dùng răng nanh khẽ cắn lên đôi môi mềm mại của anh, thừa lúc đối phương bị đau mà cô đầu lưỡi lập tức dò xét cánh môi đối phương.

Khi cô cảm nhận được anh muốn đáp lại thì nhanh chóng rút lui.

Đôi mắt to dịu dàng trong sáng khẽ chớp chớp, hiểu rõ nói: “Em cảm ơn ông Thương đã giúp em thắt dây an toàn, ông Thương làm gì thế?”

Vẻ mặt của Đường Tâm cực kỳ vô tội.

Ngay sau đó, gáy của cô bị bàn tay to lớn của anh giữ lấy, tấm chắn trong xe cùng lúc được bỏ xuống, người đàn ông cúi đầu đặt một nụ hôn nóng bỏng xuống môi Đường Tâm.

Mọi thứ đều thoát khỏi tầm kiểm soát của cô rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play