Đường Tâm không ngờ mình lại gặp Thương Yến Thời ở chỗ này, không phải anh còn đang bận việc hả?
Nhanh thế đã xong rồi à?
Đường Tâm nhìn thấy Phó Ngưng Ngưng vừa hoảng sợ vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn chằm chằm Thương Yến Thời, không biết sao mà cô lại đi đến trước mặt Thương Yến Thời: “Thương Yến Thời.”
Sau đó, cô nhảy lên trên người Thương Yến Thời, cùng lúc đó người đàn ông cũng đón được cô. Cô giơ hai tay ôm lấy cổ của Thương Yến Thời, mắt hạnh cong lên, khóe miệng cong lên nụ cười ngọt ngào: “Thương Yến Thời, sao anh lại đến chỗ này thế?”
Đứng từ góc độ người ngoài sẽ nhìn thấy hai người là mẫu hình tượng vợ chồng tình cảm, còn Đường Tâm là người được Thương Yến Thời cưng chiều mà không kiêng nể gì, là kiểu cực kỳ cực kỳ cưng chiều.
Đương nhiên đây cũng chính là hiệu quả mà Đường Tâm mong muốn.
Ai bảo Phó Ngưng Ngưng giành đồ với cô chứ?
Tuy Phó Ngưng Ngưng là nữ chính, nhưng bây giờ cô mới là vợ hợp pháp của Thương Yến Thời. Dù nam chính có xứng với nữ chính thì cũng phải chờ tới khi cô và Thương Yến Thời ly hôn thì hai người họ mới có thể ở bên cạnh nhau, vậy mới hợp lý chứ?
Khi nãy, Đường Tâm vừa nhìn thấy Thương Yến Thời, bỗng suy nghĩ cẩn thận: mặc kệ sau này Thương Yến Thời có ở bên cạnh ai, dù sao thì bây giờ người đàn ông này cũng đang là ông chồng hờ của cô.
Mà cô lại cần làm cho Thương Yến Thời hôn cô thì cô cần gì phải khách sáo với Thương Yến Thời chứ?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, thì trong lòng Đường Tâm bỗng nhiên dâng lên sự tức giận, sắc mặt thay đổi nhìn Phó Ngưng Ngưng, rồi dùng giọng nói nũng nịu làm nũng với Thương Yến Thời: “Sao mới đó đã nhớ em rồi?”
Sợ Thương Yến Thời không phối hợp với hình thức diễn tình cảm cực mạnh này của cô, Đường Tâm lại ghé sát đến tai anh, nhỏ giọng năn nỉ: “Thương Yến Thời, phối hợp chút nhé.”
“Nếu không em sẽ hôn anh ở trước mặt mọi người đấy?”
Giờ phút này, Đường Tâm đã quên là bây giờ cũng không phải lần đầu tiên cô hôn Thương Yến Thời trước mặt mọi người.
Lần hôn nhau trong bữa tiệc, còn bị người ta chụp lại tung lên mạng đó.
Cũng may Thương Yến Thời rất phối hợp với cô: “Ừm, nhớ em.”
Đuôi mắt của Đường Tâm thể hiện rõ nụ cười tươi xán lạn, cũng quên mất vừa nãy vì để cho Thương Yến Thời phối hợp mà cô đã nói cái gì, không kiềm lòng được nâng mặt người đàn ông lên, hôn một cái thật to lên má của người đàn ông.
Ngay sau đó, trên má của anh hiện rõ một dấu son môi cực kỳ rõ nét và bắt mắt trên làn da trắng trẻo của Thương Yến Thời.
Trước khi ra ngoài Đường Tâm bỗng nhiên nhớ đến thỏi son này nên đã thoa lên, không ngờ nhanh như thế đã dính lên mặt của Thương Yến Thời, cảm giác hình như còn… rất không tệ?
Từ từ, vừa nãy cô đã đồng ý chuyện gì với Thương Yến Thời thế này?
Quả nhiên, ngay sau đó cô lập tức nhận được ánh mắt phức tạp, mang theo chút thâm sâu không thấy đáy của anh.
Đường Tâm xấu hổ cong cong khóe môi, nhỏ giọng nói: “Bỗng nhiên không thể kiềm chế nổi. Cái này, cũng là do em yêu anh quá đó.”
Nói xong, giữa hai người chỉ còn lại sự im lặng ngắn ngủi.
Sau đó, lúc Đường Tâm còn đang lo lắng không biết Thương Yến Thời có vì tức giận mà ném cô xuống đất không thì bên tai đã vang lên giọng nói trầm thấp của anh: “Không sao cả, bà Thương làm gì cũng được.”
“Nhưng bà Thương không tính giúp anh lau vết son môi à?”
Đường Tâm giật mình.
Cô không kịp phân tích ngữ nghĩa ẩn sau câu nói của Thương Yến Thời, nở một nụ cười ngượng ngùng: “Anh, anh có khăn tay không?”
Hình như cô cũng không mang theo khăn giấy.
Thương Yến Thời bình tĩnh từ từ nói: “Anh cũng không có.”
“Thôi vậy.”
Đường Tâm không ngờ lúc ấy Thương Yến Thời lại nói “Thôi vậy”, chẳng lẽ anh định để nguyên vết son đó mà ra ngoài sao?
Chỉ thấy Thương Yến Thời thật sự ôm cô xoay người, không chút để ý bước ra khỏi cửa hàng.
Còn Phó Ngưng Ngưng đang tức đến mức đỏ bừng hai mắt, nhìn đôi vợ chồng này đi xa.
Phó Ngưng Ngưng thật sự không nghĩ ra được là Đường Tâm tốt ở chỗ nào? Rõ ràng cô ta và Thương Yến Thời mới là người đã quen nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, mà Đường Tâm là cái thá gì chứ?
Gia cảnh không bằng cô ta, lại không có quá khứ với Thương Yến Thời, vì sao Thương Yến Thời lại…
Cô ta đứng nhìn hai người họ đi xa, Đường Tâm vẫn còn thỏ thẻ gì đó bên tai Thương Yến Thời rồi nụ cười ngọt ngào cực kỳ chói mắt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phó Ngưng Ngưng tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Kết quả người nhân viên bán hàng đứng bên cạnh cô ta còn chẳng biết điều mà nhỏ giọng nói: “A a a a a, thì ra ông chủ của trung tâm thương mại lại đẹp trai như thế, vừa nãy vợ của ông chủ cũng đẹp thật ha.”
“Đúng thế, đúng thế. Hai người họ thật là trời sinh một đôi ý, hơn nữa còn rất tình cảm nữa. Hâm mộ thật đấy.”
Hâm mộ? Có gì hay mà hâm mộ chứ?
Phó Ngưng Ngưng tức giận nắm chặt tấm thẻ ngân hàng bị từ chối tiêu phí trong tay, trong đáy mắt lộ rõ ngọn lửa ghen tị, vừa tức vừa hận.
Cô ta sẽ nhớ kỹ những lúng túng, khó xử mà Thương Yến Thời và Đường Tâm mang đến cho cô ta.
Cùng lúc đó, cũng giống như Phó Ngưng Ngưng nhìn chằm chằm hai vợ chồng Đường Tâm và Thương Yến Thời, còn có người mặc trang phục khủng long bị bọn trẻ nghịch ngợm bắt nạt nhưng đã được nhân viên trung tâm thương mại kịp thời giúp đỡ.
Lúc người đó được nhân viên bảo vệ của trung tâm thương mại đưa ra ngoài, người đó tháo mũ khủng long ra để lộ gương mặt rực rỡ như ánh mặt trời.
Trong mắt cậu ta là hình ảnh Đường Tâm nở nụ cười ngọt ngào bị người đàn ông cao lớn, trưởng thành mặc tây trang ôm vào trong lòng, nhìn thấy Đường Tâm cười vui vẻ khóe miệng cậu ta cũng bất giác cong nhẹ.
Khoảnh khắc nhìn thấy Đường Tâm bị người đàn ông khác ôm vào lòng, ý cười trong mắt cậu ta bỗng chốc đã bị sự nham hiểm, độc ác thay thế.
“Chị ơi, em về rồi.”
“Không biết, chị còn nhớ em không nhỉ?”
“? Trình Ngôn Chí? A a a, Trình Ngôn Chí.”
Theo tiếng hét vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ của cô gái, cậu ta vội vàng ôm mũ khủng long trong tay, trước khi mấy cô gái đuổi theo đã nhanh chóng chạy sang hướng khác trốn đi.
Bên kia.
Đường Tâm được Thương Yến Thời ôm thẳng về phòng trong khách sạn, mà đó cũng là chuyện của mười phút sau rồi.
Trong phòng không có thay đổi gì, duy chỉ có trên bàn trà đặt mấy bìa tài liệu.
Đường Tâm không nhìn tài liệu, trước tiên cô rút khăn tay giúp Thương Yến Thời lau vết son môi trên mặt, sau đó mới nói: “Đúng rồi Thương Yến Thời, anh đã xong việc rồi thì khi nào chúng ta mới đi hẹn hò đây?”
Đường Tâm đã nghĩ xong hết rồi, nếu thực hiện nhiệm vụ hôn môi trong phòng làm việc nguy hiểm, thế chẳng bằng đợi đến lúc ra ngoài hẹn hò rồi hôn cũng được nhỉ?
Sau đó, Đường Tâm nhìn thấy Thương Yến Thời cầm lấy mấy bìa tài liệu trên bàn trà lên, rồi để hết chúng lên tay của cô: “Chỗ này có mấy phần tài liệu về kế hoạch hẹn hò, em xem thích đi chỗ nào?”
Đường Tâm ngơ ngác nhìn mấy bìa tài liệu trong tay, mờ mịt chớp mắt: “Kế, kế hoạch hẹn hò?”
Hẹn hò cần có kế hoạch luôn hả?
Không phải cứ cùng nhau đi ăn rồi xem phim gì đó, là được rồi sao?
“Hay là anh xem trước đi.”
Thương Yến Thời liếc mắt nhìn tài liệu trong tay Đường Tâm: “Nếu không thích, trong phòng làm việc còn mấy tài liệu nữa.”
Đường Tâm: “...”
Sao Thương Yến Thời lại nghiêm túc bàn bạc như đang làm việc thế, hẹn hò mà phải nghiêm túc thế luôn hả?
Đường Tâm khó chịu lật mấy phần tài liệu trong tay, thật là kỹ càng nha.