Vài phút sau, Hiểu Thanh và Trương Dương sóng vai nhau đi đến cổng trường, Trương Dương hỏi: “Cậu còn nhớ không? Lần tan học đầu tiên sau khóa huấn luyện quân sự của lớp 10, chúng ta cùng nhau đi đến bến xe buýt.”

Tất nhiên Hiểu Thanh nhớ.

“Lúc mới vào học tớ đã thấy cấp ba cũng giống như cấp hai, thầy cô nghiêm khắc, học sinh thì nghe lời, mọi người vẫn còn trẻ con và ồn ào như vậy.”

“...”

Trương Dương nhìn vẻ nghẹn lời của Hiểu Thanh: “Sự thật mất lòng phải không?”

Hiểu Thanh có chút hối hận vì đã đợi cậu ta: “Nếu cậu muốn dùng cách làm mất lòng người khác này để bản thân không cảm thấy buồn phiền nữa thì tớ chúc cậu ngày nào cũng buồn phiền.”

“Này.”

“Tớ tưởng cậu đi cùng tớ là vì muốn nói chuyện với tớ, nhưng hình như cậu coi tớ như mục tiêu để công kích, hay là thái độ thường ngày với các bạn trong lớp của cậu cũng như vậy?”

Giọng điệu của Trương Dương thờ ơ: “Bản thân tớ thấy thoải mái là được.”

“Vậy cậu thoải mái chưa? Lúc nãy là ai nói với tớ “buồn phiền thật” thế?”

Trương Dương bị cô đâm chọt, tự cảm thấy mình không chiếm được lợi ích nào từ cô. Cậu ta đưa cô ra khỏi cổng trường, vẫn thản nhiên nói: “Bố mẹ tớ luôn hy vọng tớ có thể thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại, hy vọng càng lâu, tớ càng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Tớ có năng khiếu trong việc học, nhưng học xong ra ngoài thì có thể làm gì, không ai thi điểm cao hơn tớ. Thi vào cấp hai hạng nhất, thi vào cấp ba cũng hạng nhất, ngay cả khi tớ không có năng khiếu, không được cộng điểm, điểm thi chắc chắn vẫn sẽ đứng đầu. Tớ chưa từng nghĩ sẽ ra nước ngoài, về cơ bản là nghiêng về phía Thanh Bắc, nhưng ở hai ngôi trường này cũng có rất nhiều chuyên ngành, tớ học chuyên ngành nào cũng được, cũng có vẻ chuyên ngành nào cũng không được.”

Nếu như không phải Hiểu Thanh biết được tâm trạng cậu ta không tốt, Hiểu Thanh sẽ cho là cậu ta đang khoe khoang: “Cậu không muốn học thì có thể không học.”

“Vậy không phải 10 năm nay của tớ đều lãng phí rồi sao?”

“?”

“Vậy nên cậu thấy đấy, cho dù tớ có hành động như một thiên tài lạc loài, nhưng thực tế tầm nhìn của tớ vẫn còn hạn hẹp, tớ vẫn phải đi trên con đường được mọi người công nhận. Có lẽ cậu sẽ nói không phải ai cũng có thể đi trên con đường này, nhưng dù tớ có đầu óc mà lại không có mục tiêu chuẩn bị rõ ràng để hiện thực hóa thì thật ra cũng là một dạng thất bại.”

Hiểu Thanh trầm mặc: “Vậy là cậu hoàn toàn không có mục tiêu gì cả hay là có quá nhiều mục tiêu, cậu lại không muốn từ bỏ cái nào? Cậu không có chuyện mình thích nhất, chuyện mình muốn làm nhất sao?”

“Tớ thích nhất là đối chọi với ai đó, vậy có tính không?”

“...” Giọng điệu của Hiểu Thanh chua loét: “Tính, sao lại không tính? Lần này không phải cậu vừa đối chọi với giáo viên sao? Kết quả là cái bản kiểm điểm 800 chữ.”

“Nói cứ như cậu chưa từng viết vậy… Ồ, cậu chưa từng viết thật, cậu công khai đối chọi với thầy Hoàng, kết quả không có thua.”

Hiểu Thanh cũng nhanh chóng nhớ lại trải nghiệm không được vui đó: “Đến thư viện vui hơn nhiều so với làm bài tập Vật lý trên lớp, tớ không sai.”

“Vậy tớ chơi bóng rổ cũng không có gì sai.” Trương Dương nói: “Cậu không cảm thấy lãnh đạo nhà trường có bệnh sao? Những tháng cuối cùng năm cấp ba của học kỳ trước mới hủy tiết thể dục, nhưng đến lượt chúng ta thì hủy luôn trong học kỳ này. Bọn họ vốn không tôn trọng, cũng không quan tâm nhu cầu của chúng ta, họ chỉ coi chúng ta như những cỗ máy luyện thi, còn không cho chúng ta khiếu nại.”

“Vậy sao cuối cùng cậu lại viết bản kiểm điểm?”

“Bởi vì thầy Hoàng thúc giục tớ nhiều lần, thầy ấy là vị vua độc ác, nhưng lại bị nhân cách phân liệt, trước bốc lửa sau dập lửa, có thể bày ra dáng vẻ người bố hiền từ như vậy, tớ nghĩ thầy ấy cũng không dễ dàng gì.” Trương Dương nói: “Thật ra các thầy cô đều khá tốt, vừa dạy học vừa ở bên cạnh chăm sóc chúng ta, từ bỏ rất nhiều thời gian riêng của mình, nhưng mà họ cũng bị thuần hóa bởi môi trường giáo dục và môi trường làm việc khắc nghiệt, giống như tớ vậy, rõ ràng là đã phản kháng nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.”

Hiểu Thanh nhớ ra gì đó: “Vậy còn những người khác đâu?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Trần Kỳ nói thầy Hoàng bắt viết 800 chữ, nhưng thật ra cậu ta không đếm được, cho nên đề nghị mọi người tự viết một đoạn rồi chép bài lẫn nhau.” Trương Dương không đồng ý, cậu ta không giống Trần Kỳ, tự phụ, thật thà, ghét sự lừa dối, còn Trần Kỳ lại dễ gần, đầy sức sống, sẽ không tự làm khó mình.

Hiểu Thanh nghe xong liền mỉm cười: “Cậu ấy là như vậy, thường hay ra vẻ “sao cũng được” nhưng suy nghĩ lại rất kiên định, vì thế nên không có gì buồn phiền trong lòng.”

“Vậy… đây là nguyên nhân cậu thích cậu ấy?”

Bỗng dưng bị hỏi như vậy, Hiểu Thanh không khỏi đỏ mặt: “Cậu ấy rất tốt, không làm khó mình, cũng không làm khó người khác, sao tớ không thích cho được?”

Nghe giọng điệu của cô trở nên mềm mỏng hơn, trong lòng Trương Dương thấy chua: “Cũng chỉ có người không có mắt nhìn như cậu mới thích cậu ta.”

Sắc mặt Hiểu Thanh thay đổi: “Cậu mới không có mắt nhìn người!”

Trương Dương nghĩ thầm, tớ thích cậu là không có mắt nhìn người à? Nhưng nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn bảo vệ của cô, cậu ta lười cãi với cô: “Bỏ đi, tớ không cãi nhau với cậu.” Cậu ta nhìn các cửa hàng xung quanh, cố tình già mồm: “Diệp Ngọc Linh nói là cậu sống gần trường, cũng sắp tới hướng bến xe rồi, tớ không đưa cậu về nhà đâu đó.”

“Không cần cậu đưa.” Hiểu Thanh nghĩ thầm, lẽ nào cậu ta cho rằng cô nói chuyện với cậu ta đến nỗi mất trí, quên mất đường về? Nếu không phải thông cảm cho cậu ta không có ai đi cùng, cô sớm đã quay đầu bỏ đi rồi.

Vì thế Trương Dương giả vờ câm điếc, tiếp tục đưa cô về phía trước, gần đến bến xe cậu ta mới hỏi: “Đúng rồi, sau này cậu muốn học ngành gì?”

Hiểu Thanh thành thật khai báo, đổi lại được một câu của cậu ta: “Thật viển vông.”

“...”

Trương Dương không muốn chọc giận cô nên nói: “Thật ra các ngành khối xã hội đều khá giống nhau. Nếu cậu muốn học báo chí thì tốt nhất nên chọn một trường đại học tổng hợp có tiếng, ít nhất cũng phải hơi có uy tín, có sự đảm bảo của các cơ quan và nền tảng, dù là để nắm bắt các tin tức nóng hổi hay để làm báo cáo chuyên sâu, dù để tranh lượng truy cập hay là để tìm kiếm sự thật, sự đảm bảo này chính là giấy thông hành của cậu, dù sao thì cậu cũng không nên dễ dàng cúi đầu, cái khác không nói, nhưng làm trong ngành báo chí thì chắc chắn phải có đạo đức nghề nghiệp.”

Hiểu Thanh cảm thấy mừng vì mình đã không ngắt lời cậu ta: “Cậu nói một đoạn dài như vậy, chỉ có mấy câu cuối là còn nghe được.”

“Vốn dĩ tớ định cười cậu, nhưng nghĩ lại thì thôi, dù sao đây cũng là mục tiêu của cậu, người có mục tiêu như cậu tốt hơn nhiều người không có mục tiêu như tớ.” Trong lòng Trương Dương biết cô liều mạng thi như vậy chắc chắn không phải muốn tìm bừa một trường đại học để sống qua ngày.

“Triệu Hiểu Thanh.”

“Ừm.”

“Cậu cảm thấy tớ thích hợp học ngành gì?”

“Làm sao tớ biết được?” Hiểu Thanh Thái không dám tùy tiện dạy đời người khác: “Cậu cứ từ từ nghĩ, từ từ tìm đi, rồi sẽ có ngày cậu biết thôi.”

“Sẽ có ngày là ngày nào?”

“Sớm nhất là trước khi thi đại học, trễ nhất là sau khi thi đại học.” Hiểu Thanh cười: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ngày phòng tuyển sinh Thanh Bắc gọi cho cậu, cậu chắc chắn sẽ phải nói cho họ biết cậu muốn học trường nào.”

“...” Trương Dương cũng cười: “Cảm ơn lời nói cũng như không này của cậu, tới lúc đó mà tìm không ra thì tớ tìm cậu tính sổ.”

Hiểu Thanh nghĩ trong lòng, được rồi đó: “Đừng làm tớ đau mắt đỏ.”

Trương Dương cười ha ha.



Trần Kỳ nhận được tin nhắn từ Hiểu Thanh khi đã về đến nhà. Nhìn thấy “sự quan tâm” liên tiếp này của cô, cậu cũng cẩn thận trả lời: “Ừm, chỉ chơi bóng một lát, bị mắng, viết bản tự kiểm điểm, phía thầy Hoàng cũng bỏ qua.”

“Vậy lần sau cậu còn dám không?”

“Ừm… tớ chuẩn bị trước mấy bản kiểm điểm vậy.”



Hiểu Thanh không hiểu nổi: ‘Chơi bóng rổ vui lắm sao?”

“Không vui, tớ chỉ muốn chơi thôi, sân bóng sửa xong thì sao lại không được chơi? Trải nhựa ra đó để phơi nắng không lãng phí sao?”

Nghe cậu nói như vậy, Hiểu Thanh cũng không xoắn xuýt nữa. Lý do nổi loạn của cậu và Trương Dương khác nhau, nhưng động cơ thì giống nhau. Đến tối, Hiểu Thanh nhận được tin nhắn từ Diệp Ngọc Linh, hỏi cô có nói chuyện với Trần Kỳ chưa, cô nói rồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Diệp Ngọc Linh lại gửi tin: “Bị bọn họ làm ầm lên như vậy, tớ không dám xin nghỉ học nữa. Bữa liên hoan Tết Dương lịch năm nay, khó khăn lắm tớ mới được làm MC, nhưng đến Trương Dương thầy Hoàng cũng phạt, rõ ràng là đang giết gà dọa khỉ!”

Sau khi đàn chị đài phát thanh tốt nghiệp, Diệp Ngọc Linh cũng trở thành gương mặt quen thuộc của đài. Lúc trước MC của bữa liên hoan đều là học sinh lớp 11, nhưng cô ấy muốn mặc một chiếc váy thật lộng lẫy, trang điểm thật đẹp trên sân khấu, còn muốn được ghi vào VCR để làm kỷ niệm nên đã nỗ lực giành lấy cơ hội này.

Hiểu Thanh nghĩ cô ấy nói năng lưu loát, người cao lớn xinh đẹp, rất thích hợp làm MC, chỉ là: “Không phải lớp 12 không được tham gia sao?”

“Thế nên tớ mới đau đầu, cho dù thầy Hoàng có cho phép tớ đi thì cũng không có người nào biết tớ đến hiện trường xem tớ hết.”

Hiểu Thanh hiểu rõ ý của cô ấy: “Cậu muốn tớ đi?”

“Tớ không dám kỳ vọng lớp số 5, nhưng lớp cậu nhiều học sinh năng khiếu nên chắc là giáo viên không quản quá nghiêm đâu.” Diệp Ngọc Linh lại nhắc đến lời thoại MC của mình: “Đợi sắp xếp xong thứ tự các tiết mục thì cậu lại giúp tớ sửa thoại nhé.”

“Được.”

Diệp Ngọc Linh: “Giọng điệu này của cậu có chút giống Trần Kỳ.”

“Vậy sao?” Hiểu Thanh lại không nhận ra.

“Này, cậu ở nhà làm gì vậy?”

“Làm bài tập Toán.”

“Tháng 1 phải thi môn tự chọn rồi, cậu vẫn còn đặt trọng tâm vào môn Toán à.”

Hiểu Thanh cảm thấy ba môn đó không phải là vấn đề lớn nhưng môn Toán lại là kẻ thù truyền kiếp của cô: “Không học tớ không làm được”.

“Được rồi, vậy tớ không phiền cậu nữa.” Diệp Ngọc Linh nhắn xong thì cũng đi vào phòng học Vật lý. Làm MC là sở thích của cô ấy, nhưng ôn bài lại là công việc chính, cô ấy biết nặng nhẹ, đồng thời cũng biết chỉ khi điểm số ổn định, thầy Hoàng mới không còn lý do làm khó cô ấy.



Trước thềm nghỉ Tết Dương lịch, bữa liên hoan vẫn được tổ chức theo đúng kế hoạch.

Tuy giáo viên chủ nhiệm lớp số 13 không nóng nảy như thầy Hoàng nhưng khi nghe Hiểu Thanh xin nghỉ học, cô ấy vẫn đưa ra lời khuyên chân thành cho cô. Sau đó, Hiểu Thanh xuất hiện tại nhà thi đấu, có chút có lỗi: “Có lẽ tớ không chụp được nhiều hình.”

“Không sao, quan trọng là mở màn.” Diệp Ngọc Linh đưa máy ảnh cho cô, nhanh chóng dạy cô trong vài phút: “Không chụp cả người cũng không sao.”

Cô ấy càng nói như vậy, Hiểu Thanh càng không thể làm cô ấy thất vọng. Sau khi rời khỏi hậu trường, cô vội vàng luyện tập một chút rồi đi tìm chỗ ngồi để chụp hình. Vị trí camera tốt nhất là ở trung tâm, trên bàn đã có sẵn máy quay phim. Hiểu Thanh và các học sinh khác đã vào hội trường, đang định nằm vùng thì phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc: “Lúc này còn mặc đồng phục, cậu không sợ giáo viên bắt được à?”

Quay đầu nhìn lại, đúng là Trần Kỳ. Ngoài cậu ra còn có Ngô Hạo, Trương Dương và một anh bạn cao cao hơi béo.

“Sao các cậu lại tới đây?”

Trần Kỳ: “Xem tiết mục, Diệp Ngọc Linh đã có lòng tuyên truyền suốt một tháng rồi.”

“Vậy… các cậu là lén lút đến đây?”

“Không thể nói như vậy, chúng tớ chỉ ra ngoài đi vệ sinh, thời gian ngồi xổm trong nhà vệ sinh đủ để xem hai tiết mục.” Ngô Hạo nói lại.

“...” Hiểu Thanh có nhiệm vụ nên không nói nhiều với bọn họ, ngay khi bữa liên hoan bắt đầu, cô lập tức đi vào hàng ghế khán giả. Tiếng nhạc vang lên, ánh đèn lóe sáng, Diệp Ngọc Linh lả lướt đi ra. Hiểu Thanh hướng ống kính về phía sân khấu, đằng sau cô, Trần Kỳ lùi vào đám đông, nhưng ánh mắt không rời khỏi cô.

Không biết sao cậu lại thấy rất vui vì tối nay đã đến đây.

Vài phút sau, Hiểu Thanh chụp xong cảnh mở màn bèn trốn ra phía sau, cô nhìn nhìn thấy Trần Kỳ cất điện thoại.

“Cậu cũng chụp ảnh à?” Hiểu Thanh nghĩ thầm cao tốt thật: “Cho tớ xem với.”

“... Quên đi.”

“Quên đi?”

Trần Kỳ còn chưa kịp trả lời, Trương Dương nhàn nhạt liếc nhìn hai người, đưa tay về phía Hiểu Thanh: “Đưa máy ảnh cho tớ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play