Thứ bảy tan học, Trần Kỳ đạp xe về nhà. Những bông hoa nguyệt quế trong sân đã tàn. Hôm nay ánh nắng tinh khiết, cải khô ngâm vào năm ngoái đang phơi trên những chiếc chiếu tre dưới đất. Trần Kỳ nghĩ may là trên cây quýt chỉ còn lại lá, nếu không hương thơm thuần khiết của hoa bị trộn lẫn mùi cải chua thì có chút đáng tiếc.

Cậu đỗ xe, mỉm cười bước vào nhà. Trên bàn đã bày sẵn đồ ăn. Sau một tuần ông bà nội mới được gặp cháu trai một lần, trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ cháu đói. Bà nội vịn mép bàn Bát Tiên: “Húp canh trước đi, ông nội của cháu cho muối vào canh sườn rong biển, nếu mặn thì trách ông ấy.”

Trần Kỳ mỉm cười, húp xong chỉ nói không mặn, sau đó dùng một thủ thuật nhỏ, biến ra một đồng xu trong lòng bàn tay.

Mắt bà nội sáng lên: “Từ đâu ra thế?”

“Còn có thể từ đâu được?” Ông nội cười vẻ ngạc nhiên của bà nhà mình: “Bà chưa thấy một đồng bao giờ à?”

Trần Kỳ giống như đã đoán được ông nội sẽ nói như vậy, cậu đặt bát đũa xuống, động tác linh hoạt mà biến ra liên tiếp thêm vài đồng xu. Bà nội nhìn đến hoa mắt, hào hứng vỗ tay: “Ai da! Cháu biết ảo thuật à?”

Trần Kỳ rất đắc ý, sau khi ăn uống no nê với mọi người thì ra đồng với ông nội. Sau khi trở về, cậu tắm rửa vào phòng đọc sách, cuốn đầu tiên cậu lấy ra là sách luyện nghe tiếng Anh.

Dù trong nhóm khối có bài luyện nghe vào chiều thứ năm hàng tuần nhưng rõ ràng là chưa đủ đối với cậu. File nghe đã được tải xuống điện thoại, cậu lật đến trang 30, dành 20 phút để làm xong một phần đề. Sau khi đối chiếu đáp án, cậu nghe lại lần nữa. Đợi khi kết thúc, cậu không khỏi nghĩ đến Hiểu Thanh.

Thật ra cậu có thể hiểu được sự đau khổ của Hiểu Thanh khi đối mặt với môn Toán, cũng giống như cậu không biết nhiều từ vựng tiếng Anh, không thể kiên nhẫn mỗi khi giải đề, nhưng điểm khác là các dạng đề tiếng Anh sẽ cố định, cần ít tư duy, ngay cả phần cậu ghét nhất là đọc hiểu thì vẫn có thể mò đúng được vài câu bằng cách đối chiếu các sự lựa chọn với văn bản gốc, còn với môn Toán, một khi bị kẹt ngay từ đầu, tư duy sẽ bế tắc, cảm giác trống rỗng trong đầu thật sự khiến người ta thấy nản lòng.

Lần trước Hiểu Thanh nói đề thi môn Toán giữa kỳ dễ, đúng là cũng không khó. Trương Dương được điểm tuyệt đối, cậu được 148 điểm, trong khi Hiểu Thanh chỉ có 118 điểm. Khoảng cách lớn như vậy chắc chắn không phải là vì cô bất cẩn, mà là vì có rất nhiều câu cô không biết làm.

Trần Kỳ rất muốn đưa cho Hiểu Thanh một cuốn bí kíp giống như các điểm kiến ​​thức Vật lý cậu sắp xếp rồi đưa cho cô, tuy nhiên, chưa nói đến số lượng kiến thức phải sắp xếp, chỉ xét về tác dụng, cậu càng cho rằng nó vô dụng. Hiểu Thanh muốn trở nên giỏi giang như thế, chắc chắn sẽ tập trung phần lớn sức lực vào môn Toán, mà trong giai đoạn cuối cùng, nếu không có gì tiến triển thì cô có thể thuyết phục mình chấp nhận không?

Học kỳ này vẫn chưa kết thúc, Diệp Ngọc Linh đã chuẩn bị tìm gia sư dạy kèm trong kỳ nghỉ hè. Hiểu Thanh chắc chắn sẽ không tìm, cô luôn thông cảm cho bố mẹ, không dám đưa tay xin tiền, nhưng nếu không cần học thêm mà chỉ dựa vào chính mình, thành thật mà nói, sự tiến bộ chắc chắn sẽ bị hạn chế. Đến lúc đó, khi cậu lại an ủi cô có một số người không thích hợp học Toán, an ủi cô thi không tốt cũng không sao, khả năng cao cũng vô ích mà thôi.

Hiểu Thanh không biết Trần Kỳ đang lo lắng cho cô, ban đêm, cô nhận được tin nhắn WeChat từ cậu, hỏi cô đang làm gì.

“Tớ vừa ăn tối xong, mẹ tớ làm cá kho cho tớ.” Hiểu Thanh thích ăn cá nhất, nhưng cô lại không biết làm, mỗi lần cho cá vào nồi là cô lại lùi lại.

Trần Kỳ suy nghĩ một chút: “Tớ nói với cậu chuyện này.”

Hiểu Thanh: “Cậu nói đi.”

“Dùng Voice Chat được không?”

“Được.”

Vì vậy Trần Kỳ lập tức gửi Voice Chat, nói với cô Khương Vĩ Hàng quay lại trường rồi.

Khương Vĩ Hàng là anh chàng lớp 12 đã làm vỡ kính vào năm ngoái, có chỗ nói thầy Hoàng đã trò chuyện với anh ấy và bố mẹ anh ấy rất lâu trong văn phòng, cuối cùng có thể sẽ bị chuyển xuống lớp số 5 khối 11.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hiểu Thanh: “Sau khi anh ấy gặp chuyện vẫn luôn không đi học sao?”

“Chắc là không.”

Hiểu Thanh trầm mặc một lát: "Vậy anh ấy sẽ thi đại học cùng chúng ta, nếu tớ là anh ấy, tớ sẽ cảm thấy rất khó chịu.”

Trần Kỳ biết ngay cô sẽ nói “nếu tớ là anh ấy”, còn cậu từ trước đến giờ đều sẽ không có suy nghĩ như vậy.

Một tuần sau, quả nhiên Khương Vĩ Hàng bị thầy Hoàng dẫn đến lớp số 5. Anh ấy có vẻ béo hơn năm ngoái, ánh mắt nhìn người khác cũng không mấy thiện chí. Trần Kỳ nhân cơ hội đi đến cạnh anh ấy: “Cùng ăn trưa chứ?”

Khương Vĩ Hàng không nhìn cậu, cũng không nói gì.

“Anh không nhận ra em nữa à? Em, Trần Kỳ, năm lớp 10 từng đánh bóng rổ với anh, anh còn là trọng tài.”

Khương Vĩ Hàng mới nhìn thẳng vào cậu: “Cậu thay đổi rồi?”

“...” Trần Kỳ phì cười: “Xem ra em chơi bóng rổ chưa đủ tốt.”

Khương Vĩ Hàng ngơ ngác nhìn cậu một hồi: “Anh bị bệnh, luôn nằm trong bệnh viện, có một số chuyện nhớ không rõ.”

Trần Kỳ hơi sửng sốt, Khương Vĩ Hàng lại chìm vào im lặng.

Một người trầm tĩnh trước giờ không thể tạo bọt sóng được, cũng vì vậy mà sự tò mò và bàn tán về anh ấy trong lớp nhanh chóng biến mất. Trong tiết thể dục ngày hôm đó, giáo viên nói mọi người chạy xong thì tự do hoạt động. Trần Kỳ và các bạn cùng lớp đi đến căng tin để mua đồ ăn, lúc đang đi về phía lớp học thì nhìn thấy Khương Vĩ Hàng đang đứng ở một bên, hai tay đút túi quần, xem trận bóng rổ cách đó không xa.

Trần Kỳ gọi anh ấy một tiếng: “Anh muốn chơi bóng rổ không?”

Khương Vĩ Hàng lắc đầu: “Không quen tay.”

“Có không quen tay thì vẫn chơi giỏi hơn em, em chưa từng quen tay bao giờ.” Trần Kỳ khoác vai anh ấy: “Đi thôi, qua đó xem thử.”

Với cái khoác tay này của Trần Kỳ, khoảng cách về thể xác và tâm lý giữa hai người được rút ngắn lại. Bên trong nhà thi đấu, Trương Dương không khỏi nhướng mày khi nhìn thấy họ đi đến.

Cậu ta ném bóng về phía Trần Kỳ: “Sao hôm nay cậu đổi giới tính rồi?”

Trần Kỳ nhận lấy, lại ném cho Khương Vĩ Hàng. Khương Vĩ Hàng do dự một lúc, nhưng vẫn quyết định tham gia. Về thể lực, anh ấy không có ưu thế, may mắn là kỹ năng đủ mạnh, Trương Dương không kịp phòng bị, cùng những người khác nhìn chằm chằm anh ấy, còn Trần Kỳ, phần lớn thời gian đều chỉ xem náo nhiệt, đợi Khương Vĩ Hàng ném một cú ba điểm vào rổ mới qua đó đập tay với anh ấy.

“Cái anh Khương Vĩ Hàng đó chơi bóng rổ giỏi vậy à?” Sau đó, Diệp Ngọc Linh nghe bạn cùng bàn nói về diễn biến trên sân thì tỏ ra nghi ngờ sâu sắc: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.”

Bạn cùng bàn biết cô ấy gắn filter cho Trương Dương: “Cậu không tin thì hỏi Trần Kỳ.”

Diệp Ngọc Linh không hỏi Trần Kỳ mà hỏi người trong cuộc. Trương Dương nhìn cô ấy một cái: “Cậu hiểu luật chơi?”



“Tớ hiểu hay không không quan trọng, quan trọng là cậu đừng so sánh mình với người khác.” Lời này vừa nói ra, cô ấy thấy hơi ngại ngùng, Trương Dương lại không cho là đúng: “Không phải ai cũng có thể so với tớ.”

“Cậu đừng có kiêu ngạo như vậy.”

“Cậu không thích tớ kiêu ngạo?”

Diệp Ngọc Linh bị cậu ta đâm chọt cũng không chịu thua kém: “Dù sao Triệu Hiểu Thanh cũng không thích.”

“Tớ đối với cậu ấy nhiều nhất cũng chỉ là có thiện cảm, đừng nói như kiểu tớ có tình cảm sâu đậm với cậu ấy.” Trương Dương nhớ ra cậu ta đã gặp Hiểu Thanh trong thư viện hai ngày trước, cậu ta chào hỏi cô, cô cũng chào lại, nếu như cô có thể cầm được buông được thì cậu ta cũng có thể.

Diệp Ngọc Linh còn chưa kịp nói thêm lời nào, cậu ta lại lộ ra vẻ mặt lạnh lùng. Cô ấy tức tối nhưng lại không thể làm gì được. Kẻ mạnh đều cao ngạo, nếu tính tình cậu ta tốt và có mối quan hệ rộng như Trần Kỳ thì ông trời thật sự là đang thiên vị.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dù mạnh miệng như vậy nhưng trong tiết thể dục tiếp theo, cô ấy vẫn cùng các bạn trong lớp đến nhà thi đấu làm khán giả. Trước đây cô ấy sợ Trương Dương nói cô ấy là “âm hồn bất tán”, còn bây giờ có thể mượn cơ hội xem Trần Kỳ và Khương Vĩ Hàng mà đứng trong đám người. Đương nhiên, cô ấy không cảm thấy Khương Vĩ Hàng chơi bóng rất giỏi, tiếc là cô ấy xem chưa được mấy lần thì môn thể dục đã bị hủy bởi vì sắp kết thúc học kỳ - trước kỳ thi, tất cả những môn không quan trọng đều bị dẹp sang một bên.

“Cuối kỳ là đề thi chung của mười trường, mọi người nên chú ý. Thay vì nói đây là bản tổng kết hai năm học qua thì chi bằng nói nó là kỳ thi thử, cho chúng ta biết khoảng cách giữa mình và học sinh các trường khác…” Buổi phát thanh động viên vẫn tiếp tục, học sinh trong lớp lắng nghe một cách nặng nề. Trên thực tế, họ không xa lạ với đề thi chung, cũng không bài xích, dù sao thì các yêu cầu của đề thi chung cũng gần giống với đề thi đại học, cho dù miệng vẫn phàn nàn, rất ít người thật sự xem nổi loạn là con đường đúng đắn, xem xếp hạng như một trò đùa.

Chỉ có điều, ngay cả giáo viên cũng không ngờ đề thi cuối kỳ lại khó đến như vậy: Không chỉ ba môn chính mà các môn theo khối cũng có nhiều câu hỏi rất hóc búa.

Kết quả là, đề thi không theo lẽ thường này đã đánh lừa mọi người, Hiểu Thanh đương nhiên cũng không thoát khỏi, mặc dù điểm các môn khác không tệ nhưng điểm Toán của cô chỉ có 96 - thật sự chỉ có 96.

Cô nhìn tờ đáp án mà như mắc xương trong họng. Những lời tự an ủi, động viên, thuyết phục đó như một cái boomerang, đâm vào tim cô.

Giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục thông báo thời gian học bù, không khỏi an ủi: “Đề thi đại học không phải để so sánh mười trường, mà là so sánh với học sinh cả tỉnh, các em đừng tin tưởng một cách mù quáng, cũng đừng tự coi nhẹ mình, từ lúc này trở đi cố gắng hết mình vẫn còn kịp.”

Trong lớp không có ai trả lời, đợi khi thầy giáo rời khỏi, mọi người thu dọn đồ đạc về nhà. Như thường lệ, Hiểu Thanh ở lại đến cuối giờ, nhưng hôm nay cô không có bài tập về nhà, chỉ có thể ôn đi ôn lại môn Toán, chép đi chép lại đáp án, kết quả cô càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng thấy khó chịu, kìm nén đến nỗi ngực rung lên, mắt đỏ hoe, cuối cùng chán nản mà nằm gục xuống bàn, giống như một cánh buồm bị gió thổi bay.

Sao cô lại kém cỏi đến thế, dễ bị tổn thương đến thế?

Không biết qua bao lâu, cô lại ngẩng đầu lên, đôi mắt thoáng chốc mờ đi vì áp lực.

Khi nghe thấy có người gọi mình, cô quay lại, không nhìn rõ mặt người đó nhưng cô chắc chắn là Trần Kỳ.

Chẳng vì lý do gì, cô càng cảm thấy tủi thân.

Trần Kỳ thấy khóe miệng cô hạ xuống, bước tới hỏi: “Cậu thi Toán không tốt?”

Hiểu Thanh nói: “Ít hơn 6 điểm nữa là tớ không đủ điểm.”

Trần Kỳ ngồi xuống chỗ Chu Viên Viên: “Bây giờ ở đây không có ai, nếu cậu muốn khóc thì tớ đi đóng cửa lại.”

“Tớ không muốn, khóc cũng vô dụng.” Giọng điệu Hiểu Thanh giận hờn, thừa nhận mình ngu ngốc thật sự là một chuyện đau khổ: “Trong tiết ôn tập giáo viên có giảng câu hỏi tương tự, nhưng lúc thi tớ vẫn không làm được. Lúc nãy tớ đã nhìn đáp án rất nhiều lần, bây giờ không nhìn, vẫn không làm được.”

Trần Kỳ đặt cặp sách xuống: “Đề thi đại học sẽ không khó như vậy đâu.”

Hiểu Thanh dường như không nghe thấy, quay mặt đi.

Trần Kỳ lấy tờ đáp án ra, lại nghe cô hỏi: “Cậu thi được mấy điểm?”

“141 điểm.”

“...” Hiểu Thanh nắm chặt cây bút đỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ chỉ có những cây thông cao lớn và xanh tươi. Cô không nhìn thấy bãi cỏ dưới chân cây thông, cả con đường cạnh bãi cỏ, cũng không thấy hàng cây hoa hòe thấp bé được cắt tỉa bên đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play