Hiểu Thanh trở lại lớp, mang quýt đi phân phát cho các bạn ở gần đó, mọi người đều khen ngon, Chu Viên Viên thích nhất, cũng lấy nhiều nhất, khi biết là Trần Kỳ đưa, cô ấy đột nhiên mỉm cười: “Con người cậu ấy rất tốt bụng, tớ đi cảm ơn cậu ấy.”
Được cô ấy nhắc nhở Hiểu Thanh mới nhớ ra đến một câu cảm ơn mình cũng chưa nói, mà Viên Viên đi ra ngoài vài giây rồi lại quay về: “Quên đi, chuyện nhỏ nhặt này mà tìm cậu ấy, bị cậu ấy cười cho… lại nói những thứ này là cậu ấy tặng cậu, tớ cảm ơn cậu là được.”
Hiểu Thanh nhận ra sự ngượng ngùng của cô ấy, cô muốn hỏi điều gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Viên Viên cũng nhìn cô như vậy: “Nhà cậu và Trần Kỳ ở gần nhau à?”
“Xem là gần đi.”
“Vậy các cậu cùng nhau đi học và về nhà sao?”
“Ừm.”
“Cảm giác hai cậu rất thân thiết ấy.”
Đây là lần đầu tiên Hiểu Thanh nghe ai đó dùng từ “thân thiết” để miêu tả cô và Trần Kỳ. Hai từ này đối với cô hơi xa lạ, nhưng đối với Trần Kỳ thì hẳn là quá quen thuộc đi. Cô mỉm cười không trả lời, Chu Viên Viên lại xem như cô thừa nhận. Các chàng trai và cô gái tuổi mười tám, có người chậm chạp, có người nhạy cảm, có người thích điều tra, có người thích suy đoán.
Chu Viên Viên ngửi thấy có gì đó bất thường, nhưng cũng không đào sâu vào, chỉ chuyển chủ đề sang đại hội thể thao: “Tổ chức sau Quốc khánh, gần mười ngày không phải lên lớp, cảm giác khá là tuyệt đấy.”
Cô ấy bắt đầu tưởng tượng về những ngày không phải lên lớp nhưng biểu cảm của Hiểu Thanh lại rất điềm tĩnh. Học tập là một nhiệm vụ được đặt lên hàng đầu, cô chỉ có thể đẩy nhanh tiến độ trong khi những người khác đang nghỉ ngơi, vì vậy dù là ở trường hay ở nhà, cô đều không thể hoàn toàn thả lỏng.
Căng thẳng trong thời gian dài thật ra khá nguy hiểm, khi Hiểu Thanh cho rằng mình đã nỗ lực rất nhiều nhưng kết quả lại không như ý, sự chán nản sẽ khiến cô mất đi động lực học hành chăm chỉ, mà cô đã quen với một môi trường tương đối ổn định, một khi môi trường thay đổi, một người với khả năng thích nghi kém như cô có thể bị phản ứng ngược. Cô từng dành chút thời gian suy ngẫm thử, cả ngày lấy đề thi làm bạn, không chơi điện thoại, không hâm mộ người nổi tiếng, là vì không muốn hay không dám? Một ngày ba lần đều ăn ở nhà ăn, đến đặt đồ ăn ngoài thế nào cũng không biết, là do lười biếng hay không muốn tiêu tiền? Nếu cô đến một môi trường tự do không có kỷ luật, liệu cô sẽ tuân theo và duy trì những ham muốn thấp kém như mọi khi hay sẽ giải phóng hoàn toàn con người mình?
Hiểu Thanh phát hiện cô không có sở thích nào khác ngoài đọc sách, vậy nên khi không ai nói cô biết cô cần làm gì, cô sẽ không biết nên làm gì cả, khi có nhiều thời gian để lấp đầy và làm phong phú bản thân, tính cách và kỹ năng của cô chỉ khiến cô lãng phí thời gian của mình. Cô có lẽ sẽ trở nên chán ghét việc học, sẽ không thể rời xa chiếc điện thoại và sẽ dùng thức ăn để thỏa cơn thèm ăn, trở nên tham lam với cảm giác được thỏa mãn đó... Mọi chuyện đảo lộn, nếu tính kỷ luật tự giác dễ dàng biến mất thì sự sa đọa sẽ càng trở nên không có điểm dừng.
Chu Viên Viên nhìn dáng vẻ yên tĩnh của cô, không biết cô đang nghĩ gì. Sau một thời gian dài tiếp xúc, cô ấy cảm thấy Hiểu Thanh là một người rất thu mình, nhàm chán và khép kín nhưng lại bí ẩn và đặc biệt.
Cô ấy nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy bài văn của Hiểu Thanh ở lớp số 8, vừa lúc Trần Kỳ đứng cạnh cô ấy.
“Giỏi lắm đúng không, bạn cùng bàn lúc trước của tớ.”
Giọng điệu lười biếng nhưng trên mặt lại nở một nụ cười. Lúc đó, Chu Viên Viên mới quen biết cậu, khó có thể phản bác lời cậu nói, thật ra cô ấy không cảm thấy Hiểu Thanh giỏi, ngoài chữ viết đẹp hơn chút, viết văn lưu loát hơn chút, có trích dẫn của người nổi tiếng nhiều hơn chút, thì hình như cũng không còn điểm nào đặc biệt nữa, vì vậy cô ấy nói với Trần Kỳ: “Lúc trước tớ cũng là lớp phó môn Ngữ văn, thi Ngữ văn phải dựa vào may mắn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sự thật chứng minh, vận may của lớp phó môn Ngữ văn này không bằng Hiểu Thanh. Điểm mạnh của Hiểu Thanh không chỉ nằm ở điểm số mà còn ở sự tập trung. Chu Viên Viên nhìn bàn học của cô, cuốn ngoài cùng bên trái chặn sách là “Khế ước xã hội”: “Hiểu Thanh, cậu còn đọc mấy cái này à?”
“Tớ đọc không nổi nữa, cứ ngắt nghỉ mãi tới bây giờ còn chưa đọc xong, đầu óc tớ không đủ dùng.” Hiểu Thanh đưa tay lấy sách, nhưng Viên Viên vội vàng từ chối.
“Không cần đâu, tớ không có hứng thú.” Cô ấy nhìn Hiểu Thanh đang cầm cây bút giữa các ngón tay: “Tay của cậu khá đẹp đấy.”
“Đẹp à?” Hiểu Thanh nghi hoặc.
“Ừm, tay của cậu to hơn của tớ, nhưng ngón tay lại thon dài, mu bàn tay cũng gầy hơn, mu bàn tay của tớ mềm mềm mũm mĩm, trông đáng yêu hơn chút.” Chu Viên Viên hình như rất có lòng: “Theo kinh nghiệm của tớ, con trai cũng có rất nhiều người tay đẹp.”
“Vậy sao?”
“Đúng vậy, tay Trần Kỳ đó. Cậu ấy có thể quay bút, quay sách, còn biết quay bóng rổ. Cậu ấy rõ ràng không thích chơi bóng rổ, nhưng khi chạm vào bóng thì rất khéo léo và linh hoạt. Có lần cậu ấy lên bảng đen để làm một câu, cầm viên phấn, bàn tay trông vừa gầy vừa có lực. Có lần khi tớ bước vào lớp, cậu ấy tình cờ đứng sau tớ, lúc đẩy cửa cho tớ nhìn rất bắt mắt…”
Hiểu Thanh nghe xong cảm thấy kỳ lạ: “Người khác thường chú trọng khuôn mặt, sao cậu lại chú ý đến tay thế?”
Chu Viên Viên buồn phiền vì nhanh miệng, nhất thời lỡ nói ra tâm tư của mình, nhưng Hiểu Thanh cũng không hỏi chi tiết, trước mắt cô là hình ảnh Trần Kỳ nhanh chóng xoay khối Rubik, ừm... Cô chỉ nhớ đến những khối màu quay tròn bay lượn, lại nhớ đến lúc cậu nắm chặt tay cầm xe đạp, ừm… Hình như cậu ấy không có cái chuông ở phía trước xe... Được rồi, Hiểu Thanh từ bỏ, ngưỡng mộ nói: “Trí nhớ cậu tốt thật, kỹ năng quan sát cũng rất tốt.”
Chu Viên Viên mỉm cười, đưa tay ra trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Tớ muốn làm móng tay trong dịp nghỉ lễ Quốc khánh, cậu thấy tớ hợp màu gì, hồng, xám hay đen?”
Hiểu Thanh suy nghĩ một chút: “Hồng đi, đen dễ bị giáo viên bắt, với lại giống như trúng độc vậy.”
”…” Chu Viên Viên mở to hai mắt, ha ha cười lớn.
—
Vào ngày khai mạc đại hội thể thao, Diệp Ngọc Linh ngồi trong phòng phát thanh phía sau bục.
Cô ấy cho rằng giọng nói của mình cũng hay chẳng kém ai nhưng không biết sao lúc tuyển người mới phía phát thanh lại từ chối cô ấy, vì vậy cô ấy không thể sử dụng tài năng của mình tại đại hội thể thao năm ngoái, MC cho buổi liên hoan tết Dương lịch cũng không phải cô ấy. Cơ hội năm nay là cô ấy tự mình giành được, sau khi bám theo đàn chị hồi lâu, bảo đảm sẽ không phạm lỗi thì mới được phép nói nửa ngày.
Trong nửa ngày, cô ấy đọc được hàng chục bản thảo, sau khi trở lại khán đài, các bạn nam trong lớp liền khen ngợi: “Cậu giỏi lắm, không hề thua kém những người chuyên nghiệp chút nào.”
“Tớ chuyên nghiệp mà.” Diệp Ngọc Linh tự tin nói.
Cô ấy lấy chai nước dưới đất lên: “Trương Dương đâu?”
“Đi chơi bóng rổ rồi.”
“Á? Vậy không phải là không nghe thấy thông báo của tớ sao?” Diệp Ngọc Linh có chút thất vọng, thấy sân vận động vẫn náo nhiệt, cô ấy quay lại lớp học lấy thẻ ăn.
Trần Kỳ đang ngủ tại chỗ của cậu, cô ấy bước tới vỗ nhẹ: “Cậu lẻn về khi nào thế?”
Trần Kỳ mở mắt: “Có chuyện gì à?”
“Không có.”
“Vậy đừng làm ồn tớ, Chu Viên Viên mới đi.”
“Chu Viên Viên? Cậu ấy đến tìm cậu à?” Diệp Ngọc Linh thấy lạ, nhưng lại hết lạ khi nhìn thấy chiếc bánh trên bàn: “Bây giờ cậu khá nổi tiếng đấy, tớ thấy cậu với cậu ấy là thân nhất lớp số 8 rồi.”
“...”
“Triệu Hiểu Thanh còn bảo tớ tìm cậu nói chuyện, kết quả là cậu ấy nhìn nhầm cậu rồi, cậu rất bận đấy chứ.”
“Cậu ấy bảo cậu tìm tớ?” Trần Kỳ ngồi thẳng dậy.
“...” Diệp Ngọc Linh hừ một tiếng, nhìn tờ bài làm trên bàn, mới phát tối hôm qua mà đã làm xong toàn bộ ba môn lý hóa sinh rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cậu muốn tranh hạng nhất với Trương Dương sao? Cậu ấy còn không chăm chỉ bằng cậu.”