Ngày đầu tiên đến trường, Trương Dương nhìn thấy Hiểu Thanh ở cửa lớp số 5.

Thấy cô đang cẩn thận quan sát, ban đầu cậu ta cố tình không để ý đến cô, một lúc sau, cậu ta phát hiện cô vẫn còn ở đó, liền giả vờ có chuyện đi ra ngoài rồi đi ngang qua cô: “Cậu có nhầm không? Đây không phải lớp cậu.”

“Tớ biết.” Hiểu Thanh nói.

“Vậy cậu đứng ở đây làm gì?”

“Tìm người.”

“Tìm ai?”

“Dù sao cũng không phải cậu.”

“...” Trương Dương cảm thấy thú vị: “Bây giờ sao cậu lại lạnh lùng với tớ thế? Tớ hoan nghênh cậu về thăm lớp cũ, nhưng thái độ của cậu là thế nào đây?”

Hiểu Thanh nghĩ thầm, nếu không phải cô cần phải đi một chuyến này, cô chắc chắn sẽ không có hứng thú về thăm lớp cũ. Cô không nói gì, Trương Dương đã nhìn thấy thứ trong tay cô. Đúng lúc cậu ta đang định cười nhạo về con mắt thẩm mỹ của cô thì Trần Kỳ từ trên cầu thang đi đến.

Khi nhìn thấy Hiểu Thanh và Trương Dương đứng cùng nhau, cậu vô thức cau mày, nhưng Hiểu Thanh lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm trước sự xuất hiện của cậu.

“Trần Kỳ.” Cô gọi cậu, lời ít ý nhiều: “Cái này cho cậu.”

Thứ được đưa là một chiếc bình giữ nhiệt.

Vẻ mặt Trương Dương nghiền ngẫm: “Là quà khai giảng à, tớ có phần không?”

Hiểu Thanh thấy Trần Kỳ không nhận: “Không đắt đâu.”

Trương Dương: “Không đắt thì sao tớ không có?”

“Sao cậu cứ chen ngang thế? Tớ không có nói chuyện với cậu.” Hiểu Thanh không vui.

Trương Dương bị cô mắng nên cảm thấy không vui: “Tớ nói mà, sao cậu lại vô duyên vô cớ chạy đến đây chứ? Cậu thật sự nghĩ học khối xã hội thì không cần đọc sách nữa à?”

Hiểu Thanh bị lời châm chọc của cậu ta kích động: "Sao hôm nay cậu lại giận đùng đùng thế? Tớ trêu chọc gì cậu à?”

“Cậu nói xem có không?”

“...” Trong chốc lát, Hiểu Thanh bày ra dáng vẻ “tớ lười nói với cậu”, cô đặt bình nước vào tay Trần Kỳ rồi xoay người đi lên lầu. Trần Kỳ gọi cô vẫn không dừng lại, sau đó nghe Trương Dương nói:

“Cậu ấy cũng không thích nói chuyện với cậu đó.”

Ngày khai giảng đầu tiên, cậu thậm chí còn chưa kịp chào Hiểu Thanh đàng hoàng, Trần Kỳ nhìn tên đầu xỏ: “Cậu có chuyện gì à?”

“Có chuyện gì đâu, chọc cậu ấy thôi, cậu không cảm thấy phản ứng của cậu ấy rất thú vị sao?”

“Chỉ những đứa con nít ranh chưa tốt nghiệp mẫu giáo mới cảm thấy bất lịch sự là thú vị thôi.”

“...”

Ánh mắt họ gặp nhau, Trương Dương rõ ràng đang cười, nhưng hiếm khi Trần Kỳ tỏ ra lạnh lùng ghét bỏ. Cậu và Trương Dương không thân với nhau, nếu cậu không bị xếp vào lớp số 5 thì đã không trở thành bạn bè, đương nhiên, cho dù cậu có bị xếp vào lớp số 5 thì sau này cũng không chắc sẽ trở thành bạn bè.

Trương Dương nhìn Trần Kỳ tìm chỗ ngồi xuống, trong lòng không vui, đồng thời nảy ra một trò chơi khăm.

Chỉ có điều, khi nghĩ đến bộ mặt ngốc nghếch và hổ báo của Triệu Hiểu Thanh, cậu ta thoáng do dự.



Giáo viên chủ nhiệm lớp số 13 là một giáo viên nữ lớn tuổi. Buổi học đầu tiên, bà ấy bước lên bục, nhìn sự mất cân bằng nghiêm trọng giữa nam và nữ trong lớp, mỉm cười rồi kết luận:

“Các bạn nam lớp chúng ta không nên cảm thấy mình yếu thế, mặc dù chúng ta khuyến khích các bạn nam phải ga lăng nhưng sẽ không có quy định phụ nữ phải được ưu tiên trong mọi việc. Ở đây, chúng ta nói đạo lý, không nói đặc quyền, nói hiệu suất, không nói vũ lực. Có thể sẽ có một số học sinh có lựa chọn đầu tiên không phải là ba môn này, nhưng hy vọng mọi người có thể trân trọng duyên phận trước mắt, cô rất mong chờ có thể tiến bộ cùng mọi người, các em thì sao?”

“...” Bà ấy vừa dứt lời, cả lớp không một tiếng động.

“Sao lại không nói gì, các em không mong chờ sao?” Bà ấy cười, hỏi lại một lần nữa.

“Chúng em cũng rất mong chờ, thưa cô.” Lần này có một cô gái hợp tác nói.

Trái tim của Hiểu Thanh nhẹ nhàng được xoa dịu bởi câu trả lời này.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trong mỗi tập thể đều có những “người phá băng”, số lượng có thể ít nhưng lại có tác dụng rất lớn, họ luôn mang đến và hưởng ứng một cách dịu dàng.

Sau khi giới thiệu bản thân, giáo viên chủ nhiệm cũng tự giới thiệu xong, các học sinh bắt đầu đổi chỗ ngồi. Khi mọi việc đã ổn định, Hiểu Thanh phát hiện ra rằng người bạn cùng bàn mới luôn nhìn chằm chằm vào cô.

Cô cảm thấy hơi không thoải mái.

“Tớ biết cậu, tớ đã đọc bài văn của cậu, nên nói là chúng tớ đều đã đọc bài văn của cậu.” Cô gái ngồi cùng bàn mỉm cười nói: “Tớ tên là Chu Viên Viên, vốn học lớp số 8.”

Hiểu Thanh cũng cười: “Ồ, vậy chắc cậu biết Trần Kỳ và Diệp Ngọc Linh.”

“Ừm.” Chu Viên Viên vẫn nhìn chằm chằm vào cô .

Hiểu Thanh không nhịn được: “Sao cậu cứ nhìn chằm chằm tớ thế?”

Chu Viên Viên ngượng ngùng đứng dậy: “Tớ cũng không biết.”

Cô ấy từ chối thẳng thừng, nhưng Hiểu Thanh dần nhớ ra điều gì đó. Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua bên ngoài lớp học, mặc dù chỉ nhìn thấy cô ấy và Trần Kỳ đứng cạnh nhau trong thư viện, nhưng trong lòng Hiểu Thanh lại mơ hồ có cảm giác Chu Viên Viên hẳn là cô gái thường xuyên ở bên cạnh Trần Kỳ mà cô không nhớ mặt.

“Trước đây cậu để tóc ngắn à?” Hiểu Thanh hỏi.

“Đúng vậy.”

“Tớ cũng thế.” Hiểu Thanh nói.

“Ừm, tớ đã từng thấy cậu để tóc ngắn.” Chu Viên Viên nói: “Nhưng bây giờ tóc cậu dài hơn tớ một chút.”

Hiểu Thanh gật đầu: “Đây là giới hạn của tớ, nếu để dài hơn thì khi sấy sẽ rắc rối lắm.”

Hai người tớ một câu cậu một câu, dần dần trở nên thân thiết với nhau. Điểm Vật lý của Chu Viên Viên gần bằng điểm Hiểu Thanh, điểm các môn khác lại không bằng Hiểu Thanh, nhưng trạng thái của cô ấy càng bình tĩnh hơn: “Nếu mọi người đều có thể được hạng nhất, kỳ thi sẽ trở nên vô nghĩa, nếu tớ có thể làm tốt bài kiểm tra vào tuần tới, phát huy không tồi, điều đó có nghĩa là nơi này thích hợp với tớ hơn.”

Hiểu Thanh đồng ý: “Chúng ta phải có niềm tin vào bản thân.”

Nói thì nói như vậy, Hiểu Thanh là đang động viên bản thân nhưng đồng thời cũng không dám lơ ​​là trong việc học. Cô đã từng bị bài thi thử chèn ép đến choáng váng, bây giờ đang ở một điểm khởi đầu mới, cô hy vọng rằng kết quả bài thi sẽ chứng minh cô đã lựa chọn đúng. Thật ra, nhờ cô không quá buông thả trong kỳ nghỉ hè nên tuy các điểm kiến ​​thức chưa ăn sâu vào trong tâm trí cô nhưng cũng quá đủ để điền vào phiếu trả lời, đến ngày có điểm số, cô nhìn vào hạng 4 toàn lớp của mình, cảm thấy lồng ngực cồn cào, gần như rệu rã.

Cách bố trí bảng thành tích bên ngoài tòa nhà lớp học đã thay đổi, chỉ công bố top 20 điểm cao nhất mỗi lớp và top 50 điểm cao nhất mỗi môn. Như thường lệ, Hiểu Thanh chạy tới ngay lập tức, nhìn thấy Trần kỳ đã đạt được 148 điểm môn Toán và đạt điểm tối đa môn Vật lý và Hóa học. Điều đáng sợ hơn nữa là tổng điểm trung bình của 20 học sinh đứng đầu lớp số 5 cao hơn nhiều so với các lớp khác, Trương Dương chỉ thua 35 điểm trong tổng 7 môn học, khiến cậu trở thành kẻ bất bại trong cả khối.

“Tớ lại thua cậu, Triệu Hiểu Thanh.” Trương Dương không biết đã đứng sau cô từ khi nào: “Lần nào cũng đè đầu tớ, cậu cố ý à?”

Bài thi Ngữ văn của Hiểu Thanh đạt 133 điểm, hơn Trương Dương 5 điểm: “Cái gì mà cậu thua tớ chứ, tớ chỉ hơn điểm cậu có một môn.”

“Hơn một môn vẫn là hơn.”

“Thi đại học chỉ thi một môn à?”

“...” Trương Dương vẫn cười như không cười.

Hiểu Thanh phớt lờ cậu ta, nhanh chóng đi lên lầu. Diệp Ngọc Linh ở một bên nhìn thấy điệu bộ của Trương Dương, vừa tức vừa bất lực, nhưng cô ấy lại không dám chất vấn Trương Dương, chỉ có thể đuổi theo Hiểu Thanh: “Tại sao lần nào Trương Dương cũng tìm cậu nói chuyện? Cậu ấy đã nói gì với cậu? Cậu ấy nói chuyện với cậu vui vậy sao?”

“Vui ư? Theo tớ thấy là có tính cạnh tranh thì có, cậu ta rất tàn nhẫn với chính mình, tổng điểm hạng nhất vẫn không được, còn muốn môn nào cũng phải được hạng nhất.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Cậu cũng rất giỏi.”

Lần này Hiểu Thanh không khiêm tốn: “Giỏi hơn trước một chút.”

“Điều đó cho thấy cậu cũng có tính cạnh tranh.” Diệp Ngọc Linh học lớp số 5, cô ấy nghĩ bản thân đã học tập rất chăm chỉ nhưng kết quả vẫn không như ý muốn, đừng nói là lọt top 20, cho dù cô ấy có lọt vào top 10 hay top 5 thì cũng có lẽ không thể lọt vào mắt Trương Dương.

Hiểu Thanh dừng bước chân: “Cậu sao vậy?”

Diệp Ngọc Linh kéo cô đến bệ nghỉ ngơi bên cạnh, dùng giọng rất nhẹ nói: “Hai ngày nay tớ cảm thấy rất khó chịu, Trương Dương không thích tớ làm tớ cảm thấy khó chịu, nhưng điểm của tớ thụt lùi càng khiến tớ khó chịu hơn, điều này có phải cho thấy tớ không phải thật sự là thích cậu ấy đúng không?”

Hiểu Thanh rất bất ngờ khi đột nhiên bị hỏi một câu như vậy.

Diệp Ngọc Linh nói thêm: “Thật ra tớ không giỏi sinh lý hóa, nhưng vì một lòng muốn được học cùng lớp với cậu ấy, đến cuối cùng chỉ chứng minh tớ làm chuyện ngu ngốc rồi.”

“Thái độ của Trương Dương với cậu không tốt sao?”

“Vẫn ổn, cậu ấy ngồi phía bên trái trước mặt tớ.”

“Vậy cậu…” Hiểu Thanh không biết nên phân tích thế nào cho cô ấy: “Lần sau cố gắng làm tốt hơn nhé.”

“Tớ chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.” Diệp Ngọc Linh nói: “Thật ra gần đây tớ đều là ngủ sớm dậy sớm, nhưng vẫn dễ mệt mỏi.”

“Đó có thể là do cảm xúc mệt mỏi.” Sinh lý và tâm lý có mối liên hệ với nhau, Hiểu Thanh cũng từng có cảm giác tương tự. Sự từ chối và oán hận của cô đối với Triệu Bân, sự thất vọng và chán nản đối với chính mình, theo thời gian, giống như nhốt cô vào một cái kén không thể thoát ra được: “Có phải cậu mới đến lớp số 5 nên chưa quen không? Tìm người trò chuyện, hoặc đọc sách thư giãn một chút.”

"Những bạn nữ mà tớ thân đều học lớp khác, bây giờ lớp số 5 nhiều học sinh nam hơn.”

“Vậy cậu tìm Trần Kỳ thử xem?”

“Quên đi, hình như bây giờ cậu ấy rất được yêu mến, giỏi lắm đấy, hơn nữa tính cách cũng tốt hơn Trương Dương, tớ không muốn xếp hàng tìm cậu ấy như những bạn nữ khác.”

Hiểu Thanh cảm thấy có lý, nhưng tiếc là lúc này bản thân không có cách nào an ủi cô ấy, nên chỉ có thể đi lên lầu với cô ấy. Không ngờ vừa đến chỗ rẽ của cầu thang, cô đã nhìn thấy Trần Kỳ đang nói chuyện với một cô gái ở hành lang. Cậu hơi cúi đầu, cười toe toét, như thể vừa nghe thấy điều gì đó buồn cười, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng nhanh chóng thu lại.

Diệp Ngọc Linh qua đó chào hỏi, rồi đánh cậu như thể cô ấy đã quen với việc gây loạn. Trần Kỳ cười ha ha, cũng không có phản kháng, cậu lại ngước mắt lên, nhìn thấy Hiểu Thanh đang đứng trên cầu thang.

Cô gái đối diện cậu cũng lập tức quay lại.

Khi Hiểu Thanh nhìn thấy là Chu Viên Viên, cô ra dấu cho cô ấy, sau đó ánh mắt rơi vào tay Trần Kỳ, chiếc bình nước thể thao dung tích lớn cậu đang cầm vẫn còn đó.

Đúng rồi, bình nước không bị vỡ nên vẫn có thể sử dụng, miễn là không bị hư. Hiểu Thanh lẩm bẩm.

Một lúc sau, Chu Viên Viên cũng quay lại lớp, cô ấy không nhắc đến Trần Kỳ, Hiểu Thanh đương nhiên cũng không hỏi. Tuy nhiên, không hiểu sao nụ cười của Trần Kỳ lại hiện lên trước mắt Hiểu Thanh - hóa ra cậu vui vẻ và tốt bụng với mọi người, nhưng lại luôn gây gổ với Diệp Ngọc Linh, nói chuyện thân thiết với Chu Viên Viên như vậy.

Hiểu Thanh không hề nhận ra bản thân đang tức giận, mà đợi khi phát hiện ra, cô không khỏi tự hỏi: Chẳng lẽ mày cũng muốn gây gổ với Trần Kỳ sao? Mày cũng muốn được nói chuyện thân thiết với cậu như vậy à? Nếu mày không muốn, mày so đo mấy cái này làm gì?

Cô tháo đầu bút ra, thay ruột bút vào.

Triệu Hiểu Thanh, điều mày cần quan tâm phải là các câu hỏi về Sinh học, Toán và tiếng Anh, chứ không phải Trần Kỳ, người phớt lờ mày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play