Diêu Chương Long là giáo viên môn khoa học lớp số 8, thầy ấy vừa tốt nghiệp đại học, lần đầu tiên chủ nhiệm đã chủ nhiệm từ lớp 7 đến lớp 9, vì vậy luôn chứa đầy những tình cảm mới mẻ bền bỉ đối với những đứa trẻ này. Thầy ấy cũng xuất thân từ nông thôn, biết rằng trẻ em ở nông thôn không có nhiều sự lựa chọn, mà trường cấp ba trọng điểm trong huyện chỉ có trường Trung học số một, việc có thể thi đậu vào Trung học số một hay một trường cấp ba bình thường khác hay không sẽ quyết định số phận của những đứa trẻ vùng nông thôn này cùng với tiền thưởng, danh tiếng của những giáo viên dạy khối lớp 9 như bọn họ, vì vậy thầy ấy buộc phải tuân theo chỉ thị, nghe chỉ huy và làm theo các quy tắc do những giáo viên giàu kinh nghiệm hơn đặt ra.

Thầy ấy cầm trên tay danh sách xếp hạng kỳ thi cuối kì, sau một lúc duy trì trật tự và giải thích lý do rồi mới cho từng học sinh một lần lượt vào chọn chỗ ngồi.

“Trần Kỳ.” Thầy ấy thân thiện xoa đầu cậu học sinh: “Em là người đầu tiên.”

Trần Kỳ đi vào, theo sự chỉ dẫn của giáo viên, chọn chỗ ngồi hàng thứ hai ở giữa.

“Diệp Ngọc Linh.” Diêu Chương Long gọi tên, một cô gái mặc áo ngắn tay màu xanh lá mỉm cười tiến vào ngồi cùng bàn với Trần Kỳ.

Triệu Hiểu Thanh theo sau Diệp Ngọc Linh, trực tiếp đi qua hàng thứ hai đến hàng cuối cùng, làm Diêu Chương Long phải thốt lên một tiếng.

Trần Kỳ quay đầu lại nhìn cô.

Triệu Hiểu Thanh tiếp tục thu dọn cặp sách.

Đợi đến khi lựa chọn chỗ ngồi kết thúc, Vương Dĩnh tràn trề thích thú nắm lấy cánh tay của Hiểu Thanh: “Sao cậu không chọn ngồi ở vị trí tốt hơn mà lại ngồi ở đây? Cậu là vì tớ sao?”

Suy nghĩ của Triệu Hiểu Thanh là vì cô cao nên nếu ngồi phía trước sẽ cản trở các bạn ngồi sau nhìn thấy bảng đen: “Không phải.”

Lần này, Từ Vĩ Kiệt xếp thứ 21, cậu ấy vẫn chọn ngồi trước Triệu Hiểu Thanh. Cậu ấy là một người sống rất nội tâm, cũng rất chăm chỉ, trong chớp mắt đã quay đầu lại, tò mò và ôn hòa nói với Triệu Hiểu Thanh: “Bọn họ lại ngồi chung rồi.”

Từ Vĩ Kiệt rất quan tâm đến điểm số của mình, tuy rằng cậu thậm chí còn chưa từng lọt vào top 10 của lớp nhưng cậu đều nhớ rất rõ ràng mỗi một người trong top 10.

Triệu Hiểu Thanh nhìn chỗ ở giữa, bỗng dưng thấy buồn cười, phía trước phía sau hai bên trái phải của Trần Kỳ là tám cô gái, cậu ta bị vây kín như bưng.

Bằng cách nào đó, Trần Kỳ đột nhiên quay người nhìn ra sau. Hiểu Thanh bắt gặp ánh mắt không rõ ràng của cậu, thờ ơ nhìn đi nơi khác.

Tình cảnh của Trần Kỳ rất nhanh đã bị Vương Tư Tề phát hiện, cậu ta là người thứ hai cười cợt cậu là điểm xanh ở giữa ngàn hoa, Diệp Ngọc Linh cũng cười: “Cậu ấy không thể tìm được ai trong lớp để nói chuyện nữa rồi.”

Vương Tư Tề căn dặn: “Cậu đừng nói chuyện với cậu ấy là được, cẩn thận cậu ấy ảnh hưởng đến điểm số của cậu.”

“Biến đi, biến đi, biến đi.” Trần Kỳ cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.

Hiểu Thanh lười để ý đến sự náo nhiệt ở bên đó, cô mở hộp bút ra, bên trong là những cây bút gel cô mới mua cùng đủ loại ruột bút. Cô quen mua ống chứa mực nhưng không quen mua đầu bi, loại 0.5 màu đen dùng để làm bài tập và bài kiểm tra, loại 0.38 màu đen và xanh pha lê dùng để trích dẫn và ghi chép, còn màu đỏ dùng để sửa lỗi. Những ruột bút đã qua sử dụng và nhiều loại giấy gói khác nhau đã được cô thu thập và trở thành những báu vật rẻ tiền của cô.

Chuông tan học vang lên, Diêu Chương Long đi vào bắt đầu tiết tự học đồng thời cũng gọi lớp trưởng Vương Tư Tề và một số học sinh nam đến lấy sách mới và sách bài tập.

Tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, chiếc quạt đang quay rất mạnh ở trên đầu. Ngày mai sẽ bắt đầu kỳ thi khảo sát đầu năm, Triệu Hiểu Thanh thầm nói với chính mình, từ nay trở đi, cô không được bỏ lỡ bất cứ kỳ thi thử nào.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Thức cả một ngày, ban đêm đúng mười giờ tối tắt đèn. Trần Kỳ cảm thấy bản thân giống như một con heo, không, heo vẫn còn có quyền nhắm mở mắt, nhưng cậu thì lại không. Mặc dù không buồn ngủ chút nào nhưng ngay khi bắt đầu đi học cậu sẽ cảm thấy như bị kiểm soát, thời gian không còn là của riêng mình, điều này khiến cậu cảm thấy không còn gì đau khổ hơn.

Trong ký túc xá có tám người nên không thể nào nhanh chóng trở nên yên tĩnh được, giữa những âm thanh va đập sột soạt, Trần Kỳ mở mắt nhìn lên trần nhà.

Trong số các giáo viên dạy môn chính và môn phụ, câu thích nhất là Diêu Chương Long, ghét nhất là Hồ Lê. Hồ Lê dạy môn Ngữ văn và sắp nghỉ hưu, có kinh nghiệm dạy học lâu năm nên tính tình không được tốt, bà ấy thường nói rằng lớp của cậu “âm thịnh dương suy”.

Nhìn vào điểm số, các học sinh nữ lớp cậu chắc chắn giành chiến thắng áp đảo, nhưng cậu không thích cách Hồ Lê chỉ trỏ, nhất là khi bà ấy chỉ vào các học sinh nam, còn đối với học sinh nữ, đặc biệt là Triệu Hiểu Thanh thì cứ như là “một cơn gió mùa xuân lướt qua sưởi ấm trái tim”.

Chỉ là, ai bảo Triệu Hiểu Thanh giỏi Ngữ văn làm gì. Cho dù Trần Kỳ có bất mãn thì cũng không thể phủ nhận sự thật là tuy rằng biểu hiện cuối học kỳ trước của cậu và Diệp Ngọc Linh cực kỳ xuất sắc, nhưng Triệu Hiểu Thanh chưa bao giờ rời khỏi top 3, người như vậy thật đáng sợ.

Trong lúc cậu đang suy nghĩ lung tung thì tấm ván giường bị đẩy đẩy từ bên dưới.

Trần Kỳ chậc một tiếng: “Làm gì?”

Vương Tư Tề không an phận hỏi: “Ngồi cùng bàn với hoa khôi lớp có cảm giác gì?”

“Cậu cũng không phải là chưa từng ngồi chung.”

“Tớ chỉ ngồi chung có hai tháng, cô ấy còn chê tớ vì đã trợn mắt khi ngủ trưa.” Vương Tư Tề mỉm cười: “Cậu tin tớ, cô ấy rất dịu dàng, hơn nữa cô ấy học môn Toán và môn Tiếng Anh giỏi hơn cậu, cậu gặp may rồi đó.”

Trần Kỳ xoay người nói: “Anh trai, môn Toán tớ được 120 điểm.”

“Hoa khôi của lớp được 119 điểm, cũng gần bằng 120 điểm rồi.”

Trần Kỳ không nói nữa, vào kì thi cuối kỳ, phòng thi đầu tiên chỉ có ba người lớp họ, Diệp Ngọc Linh hẹn cậu cùng đối chiếu đáp án, chẳng qua là vì muốn lấy học bổng mới được đưa ra mà thôi.

Ba người hạng nhất mỗi người 800, năm người hạng nhì mỗi người 500, bảy người hạng ba mỗi người 300, Diệp Ngọc Linh được hạng ba. Sau bài thi Ngữ văn ngày hôm đó, cô ấy cảm thấy không chắc chắn nên đã tìm đến Trần Kỳ muốn cùng cậu đối chiếu từng câu trả lời môn Toán với Tiếng Anh. Trần Kỳ thì sao cũng được, bài thi cuối kỳ cũng không phải là bài thi tuyển sinh cấp ba, chỉ đối chiếu đáp án cũng không tính là chép bài. Ai mà ngờ cậu và Diệp Ngọc Linh xem như thuận lợi khi ngồi gần nhau, nhưng lại làm mất lòng Triệu Hiểu Thanh khi ngồi phía trước cô. Sau khi thi xong môn Toán và rời khỏi phòng thi, cậu liền bị Triệu Hiểu Thanh vịn vào chuyện đó mà mắng một trận, khiến cho sự hứng thú để tiếp tục học Tiếng Anh của cậu cũng tan thành mây khói.

Vì vậy, cậu chỉ biết Diệp Ngọc Linh đạt được học bổng hạng ba nhưng lại không biết liệu Diệp Ngọc Linh có sửa cách tính dựa theo câu trả lời của cậu hay không, mà cho dù không sửa thì việc cô ấy thi được điểm tuyệt đối cũng không có gì lạ. Tất nhiên, dựa vào bộ não của Triệu Hiểu Thanh mà thi được 100 điểm cũng xem như ông trời mở mắt rồi, nhưng trong tình huống cô dù kém hơn cậu 20 điểm môn Toán vẫn có thể phân cao thấp với cậu, Trần Kỳ cảm thấy cô thật đáng sợ.

Vương Tư Tề ngồi bật dậy như một con mèo, bám vào lan can giường trên không buông: “Này.”

Trần Kỳ bị cậu ta dọa sợ đến co người lại: “... Cậu có bệnh à, có chuyện thì mau nói.”

“Thành thật khai báo, có phải cậu nắm được điểm yếu gì của Triệu Hiểu Thanh không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Không có.”



“Không có mà cậu ấy lại cau có với cậu.” Vương Tư Tề định giúp cậu trút giận: “Muốn báo thù không?”

“Báo thù cái gì?”

“Tháng 9 không phải có đại hội thể thao sao? Năm nào tớ cũng phải cầu xin các cậu đăng ký tham gia, năm nay tớ không muốn cầu xin nữa, tớ sẽ tự sắp xếp, đăng ký cho Triệu Hiểu Thanh tham gia chạy 2000m bên nữ.”

“...” Trần Kỳ không nói nên lời: “Vậy thì cậu chờ bị đánh đi.”

“Cậu ấy dám đánh tớ?”

“Người bị cậu đăng ký đều sẽ đánh cậu.” Trần Kỳ dùng chăn bông đập vào đầu cậu ta: “Biến đi, biến đi, biến đi, đi ngủ.”

Vương Tư Tề lưu loát mà trèo xuống, cậu ta muốn đi vệ sinh, lại phát hiện dép đi trong phòng đã không còn.

“Này, ai đá dép của tớ thế?”

“Còn ồn ào nữa! Phòng 302 là lớp số 8 à?” Giáo viên tuần tra bên ngoài gõ cửa một cái, khiến cả phòng giật mình mà im phăng phắc.

Trong bóng tối, Từ Vĩ Kiệt ở cùng ký túc xá lặng lẽ quay lại giường, cố tình giẫm lên dép của Vương Tư Tề một cái.



Kỳ thi khảo sát đầu năm được tổ chức theo đúng kế hoạch. Kỳ thi này có quy mô khác với kỳ thi cuối học kỳ, lần này không cần đổi phòng thi, mọi người giãn bàn ghế ra, thi xong bốn môn chính thì kết thúc. Giáo viên tự ra đề nên Hiểu Thanh không cảm thấy quá áp lực. Quả nhiên, sau khi có kết quả, phiếu làm bài môn Ngữ văn của cô lại được Hồ Lê dán ở cuối lớp. Chữ viết của cô đẹp, phiếu bài làm lại sạch sẽ, điểm số rõ ràng và chính xác, chữ viết bằng phấn trắng trên bảng đen bên cạnh là của cô, chữ viết bằng bút bi nước trên phiếu bài làm cũng là của cô.

Diệp Ngọc Linh lập tức đi về phía sau để đọc bài văn, sau khi trở về chỗ ngồi thì cảm thấy bối rối. Giống như việc cô ấy có thể làm bài thi môn Toán một cách dễ dàng, các bài văn mà Triệu Hiểu Thanh chỉ tùy ý viết là có thể nổi bật trong lớp số 7 và lớp số 8, tại sao giáo viên dạy môn Toán không thể dán những bài thi đạt điểm cao lên tường cho mọi người cùng nhìn chứ? Diệp Ngọc Linh cảm thấy hơi không công bằng.

“Cậu sao vậy?” Trần Kỳ từ ​​nhà ăn trở về, nhìn thấy cô ấy đang nằm ườn trên bàn.

“Không có gì.” Diệp Ngọc Linh đè nén cảm xúc, tự nhủ bản thân phải rộng lượng, lần nào Triệu Hiểu Thanh cũng giả vờ bình tĩnh mãi thành quen, cho nên cô ấy cũng không thể để lộ tâm trạng của mình.

Cô ấy hỏi Trần Kỳ: “Cậu xem bài văn ở đằng sau chưa?”

Trần Kỳ không nghĩ như vậy: “Xem làm gì, tớ cũng có học được đâu.”

Diệp Ngọc Linh cảm thấy cân bằng hơn một chút, những học sinh xếp hạng đầu trong lớp của cô ấy không có ai lại không học lệch cả: “Sau này cậu chỉ tớ môn Toán, tớ chỉ cậu môn Tiếng Anh, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.”

“Cậu đừng chọc tớ, môn Toán của cậu còn cần tớ chỉ?”

Diệp Ngọc Linh tò mò: “Lúc cậu và Triệu Hiểu Thanh ngồi cùng bàn, cậu ấy có từng chỉ cậu môn Ngữ văn không?”

Trần Kỳ giống như nghe được chuyện cười, hồi học lớp 8 cậu và Triệu Hiểu Thanh ngồi cùng bàn với nhau gần nửa năm, cô chê cậu ồn ào, chê cậu luôn cầm gương soi: “Cậu ấy khó ở hơn cậu nhiều.”

“Trần Kỳ!” Một giọng nói lạnh lùng bất thình lình vang lên khiến nhịp tim của Trần Kỳ tạm thời ngừng đập: “Cậu lại nói xấu sau lưng tớ phải không?”

“...”

Sắc mặt của Triệu Hiểu Thanh đanh lại: “Thầy Diêu gọi cậu đến văn phòng.”

Trần Kỳ cảnh giác, qua một thời gian rồi mới tìm cậu tính sổ rất hợp với phong cách của cô: “Này, không phải là cậu nói với thầy ấy…”

“Sợ à? Sợ thì đừng đi.”

“Đi thì đi, ai sợ ai chứ.”

Diệp Ngọc Linh không hiểu hai người họ đang nói chuyện gì, nhưng khi Triệu Hiểu Thanh quay sang nhìn cô ấy, cô ấy lại cảm thấy có chút chột dạ. Triệu Hiểu Thanh phớt lờ cô ấy, ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi về chỗ ngồi của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play