Triệu Bảo Hà nhìn bóng lưng Kỷ Vân Chi đi ra, trong lòng tức muốn nổ tung. Đối với hôn sự với Lục Kha, nàng ta một vạn lần không muốn. Nhưng cho dù là hôn sự không muốn, cũng không phải là thứ mà Kỷ Vân Chi có thể xen vào!
Việc hôn lễ bị trì hoãn, để Lục Thiện Hoà thành thân trước, chính là ý của Kỷ Vân Chi. Trong mắt Triệu Bảo Hà, nàng làm như vậy là cố ý gây khó dễ cho nàng ta!
Triệu Bảo Hà căm hận nghĩ: "Đợi đến khi trong cung đưa cặp mỹ nhân Tây Phiên kia cho Lục Huyền, xem ngươi còn vênh mặt được nữa không! Còn dám xen vào việc của người khác nữa không!"
Kỷ Vân Chi về nhà, chia điểm tâm cho Ngôn Khê, Ngôn Tuyền, Xuân Liễu và Xuân Đào. Nàng kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, nhìn lọ thuốc kia với vẻ mặt sầu muộn.
Nàng đứng dậy, đi vào bếp.
Tối nay, nàng định tự mình xuống bếp làm vài món cho Lục Huyền.
Kỷ Vân Chi nghe nói loại thuốc kia... rất hại thân thể. Nàng không muốn Lục Huyền hao tổn sức lực!
Vậy thì... tẩm bổ thôi!
Chương 46: Xé nát
Vì mở Vân Chí phường, Kỷ Vân Chi không chỉ biết ăn điểm tâm mà còn tinh thông việc làm điểm tâm. Nhưng nấu nướng món mặn, Kỷ Vân Chi lại không tinh thông như làm điểm tâm, chỉ có thể nói là tạm được.
Lục Huyền về nhà không thấy Kỷ Vân Chi, nghe nói nàng tự mình xuống bếp, hơi ngạc nhiên.
Kỷ Vân Chi đã lâu không xuống bếp, bận rộn đến tận khuya, lúc làm xong đã muộn hơn thường lệ nửa canh giờ.
"Để nhị gia đợi lâu rồi." Kỷ Vân Chi cong môi cười với Lục Huyền, cũng không ngồi xuống, lập tức vào phòng thay đồ để thay một bộ y phục sạch sẽ.
Chờ Kỷ Vân Chi thay quần áo xong trở lại, Lục Huyền mới đến bàn ngồi xuống, hỏi: "Hôm nay sao lại có nhã hứng tự mình xuống bếp?"
"Chỉ là nhất thời nổi hứng thôi." Kỷ Vân Chi lặng lẽ dời ánh mắt đi, không dám nói thật.
Lục Huyền cầm đũa lên nếm thử. Hắn ăn một miếng, lập tức khen ngợi: "Vị rất ngon."
"Hợp khẩu vị của nhị gia là tốt rồi..." Kỷ Vân Chi cúi đầu, xấu hổ nhấp một ngụm trà hoa.
Lục Huyền tiếp tục ăn. Hắn nhanh chóng phát hiện ra món ăn tối nay không hề thanh đạm, không phải là những món thường ăn vào bữa tối hàng ngày trước đây.
Thịt bò, thịt nai, thịt lừa, canh hải sản cho thêm không ít vị thuốc bắc, món rau duy nhất là hẹ.
Lục Huyền im lặng ăn thêm một miếng thịt lừa.
Kỷ Vân Chi lặng lẽ ngẩng mắt nhìn Lục Huyền, nhỏ giọng nói: "Nhị gia ăn thêm chút nữa đi."
Lục Huyền liếc nhìn Kỷ Vân Chi, bưng bát sữa bò lớn bên cạnh lên. Hắn vừa uống một ngụm đã phát hiện ra mùi vị không đúng, hỏi: "Đây không phải sữa bò?"
"Ừm, là sữa nai." Kỷ Vân Chi vội vàng bổ sung một câu, "Hương vị thơm ngon hơn."
Lục Huyền lặng lẽ đánh giá Kỷ Vân Chi, nàng vốn ăn rất nhiều, nhưng tối nay lại ăn rất ít. Lục Huyền liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nàng có tâm sự.
Lục Huyền thu hồi ánh mắt, im lặng tiếp tục ăn.
Kỷ Vân Chi bảo hắn ăn nhiều, hắn liền ăn hết những món này. Ngay cả bát sữa nai lớn kia cũng uống hết không còn một giọt.
Kỷ Vân Chi cười, lộ ra đôi má lúm đồng tiền: "Nếu nhị gia thích, sau này ta sẽ làm cho nhị gia mỗi ngày!"
Lục Huyền nhìn Kỷ Vân Chi với vẻ mặt đầy ẩn ý, hắn đưa tay nới lỏng cổ áo, khẽ cười một tiếng, gật đầu nói được.
Các nha hoàn đi vào dọn dẹp bát đũa, sau đó lại đi chuẩn bị ở phòng tắm. Đợi bọn họ đều đi xuống, Lục Huyền thuận tay cài then cửa phòng.
Đợi Kỷ Vân Chi tắm rửa xong đi ra, Lục Huyền đã nằm trên giường chờ nàng.
Kỷ Vân Chi đi đến bên giường, theo bản năng liếc nhìn ngăn kéo tủ đầu giường, do dự một chút, rồi mới nhỏ giọng hỏi: "Tối nay nhị gia còn uống thuốc không?"
"Tối nay không cần uống."
Kỷ Vân Chi lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy không uổng công nàng bận rộn trong bếp lâu như vậy. Nàng đang nghĩ tối mai sẽ làm gì thì cổ tay đã bị Lục Huyền nắm lấy.
Lục Huyền dùng sức kéo một cái, kéo Kỷ Vân Chi lên giường.
Kỷ Vân Chi loạng choạng ngã vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn, nàng ngước mắt nhìn Lục Huyền trong vòng tay hắn.
Lục Huyền không nhìn nàng, đang cởi thắt lưng của nàng.
Kỷ Vân Chi không biết có phải mình ảo giác hay không, sao lại cảm thấy sắc mặt của Lục Huyền có chút khó coi?
"Nhị gia?"
Lục Huyền không đáp, kéo thắt lưng của nàng ra, sau đó động tác không hề dịu dàng cởi quần áo của nàng. Vạt áo bị kéo về phía sau, siết chặt cánh tay nàng. Kỷ Vân Chi rụt vai lại, nhỏ giọng đổi cách gọi: "Ca ca?"
Lục Huyền lúc này mới đưa mắt nhìn nàng. Hắn đưa tay ra, bàn tay to lớn thô ráp chậm rãi vuốt ve gò má Kỷ Vân Chi.
Bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Vân Chi bỗng cảm thấy ánh mắt của Lục Huyền có chút xa lạ. Nàng không hiểu Lục Huyền đang nghĩ gì, hắn đang vui hay đang buồn.
Kỷ Vân Chi rất nhanh không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, cả người đã bị Lục Huyền ném vào trong giường. Quần áo nàng nửa che nửa hở, tay chống giường muốn ngồi dậy, còn chưa kịp ngồi dậy, Lục Huyền đã đè lên.
"Sẽ không để phu nhân thất vọng." Giọng Lục Huyền rất trầm.
"Xé" một tiếng, là tiếng y phục của Kỷ Vân Chi bị xé rách. Trong lúc lắc lư, Kỷ Vân Chi dùng sức bám vào vai Lục Huyền, mơ mơ màng màng kinh ngạc, tẩm bổ lại lợi hại như vậy sao?
Ngày hôm sau, Kỷ Vân Chi tỉnh dậy cũng đã là buổi chiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT