"Lâu Dũng!" Lục Huyền quát lớn, "Ngươi thật to gan, dám làm ra loại chuyện ức h.i.ế.p này!"
Lâu Dũng sợ hãi run lên, vội vàng vừa chỉnh lại quần áo vừa bò dậy. Hắn chắn trước người phụ nữ, giải thích với Lục Huyền: "Tướng quân! Thuộc hạ không dám! Đây là vợ của thuộc hạ, vợ cưới hỏi đàng hoàng!"
Vừa nói, hắn vừa khoác áo khoác của mình lên người phụ nữ phía sau.
Lục Huyền không tin lời này, trầm giọng nói: "Nếu là vợ mình, sao lại lén lút ở chỗ này!"
Lâu Dũng há miệng, không biết giải thích thế nào.
Người phụ nữ nấp sau lưng hắn đã chỉnh trang xong quần áo, vẫn trốn sau lưng Lâu Dũng, cúi đầu.
Lục Huyền chỉ tay: "Ngươi nói."
Người phụ nữ run rẩy, trốn sau lưng Lâu Dũng, ngước mắt sợ hãi nhìn Lục Huyền.
"Phu nhân đừng sợ." Lâu Dũng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, "Tướng quân là người tốt, ngài ấy không đánh phụ nữ đâu."
Người phụ nữ vẫn không dám nói, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâu Dũng núp sau lưng hắn khóc nức nở. Lâu Dũng vội vàng quay lại ôm nàng dỗ dành: "Là lỗi của ta, lỗi của ta, phu nhân đừng khóc nữa, tướng quân kín miệng, sẽ không nói lung tung đâu..."
Lục Huyền:...
Kỷ Vân Chi nhẹ nhàng nắm lấy tay áo Lục Huyền, đợi hắn cúi xuống, nàng nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi?"
Lục Huyền quay đầu ngựa, mặt mày sa sầm bỏ đi.
Lục Huyền vẫn cảm thấy vô cùng khó xử. Chuyện này có thể trách hắn sao? Ai ngờ được có người lại làm chuyện này với vợ mình giữa thanh thiên bạch nhật?
Thật hoang đường! Thật lố bịch!
Lục Huyền cúi đầu, nhìn Kỷ Vân Chi trong lòng. Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Kỷ Vân Chi nâng mi nhìn lại.
Lục Huyền dời mắt đi.
...
Qua khỏi khu rừng này, Thanh Sơn và Trường Hà đã cho xe ngựa chờ sẵn phía trước, Lục Huyền đưa Kỷ Vân Chi lên xe ngựa, tiếp tục đi qua doanh trại.
Bên ngoài vang lên tiếng luyện tập chỉnh tề, Kỷ Vân Chi nghe thấy, trong lòng bỗng nhiên rộng mở, trước mắt dường như hiện lên cảnh tượng nam nhi tung hoành sa trường oai hùng.
Nàng nhẹ nhàng vén một góc rèm xe, với tâm trạng kính sợ nhìn ra ngoài.
Tiếc là những âm thanh đó rõ ràng rất gần, nhưng thực tế lại rất xa, Kỷ Vân Chi không nhìn thấy bóng người nào.
Lục Huyền nhìn vẻ mặt nàng, nói: "Đừng vội, ngày mai ta sẽ dẫn nàng đi xem luyện binh."
"Thật ạ?" Mắt Kỷ Vân Chi sáng lên, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, đôi má lúm đồng tiền lại hiện ra.
Lục Huyền muốn đưa tay sờ lên mặt nàng, nhưng Trường Hà đã dừng xe ngựa bên ngoài - đã đến nơi.
Kỷ Vân Chi theo Lục Huyền xuống xe dưới ánh hoàng hôn, nàng tò mò quan sát căn nhà trước mặt.
Chỗ ở của Lục Huyền không phải là một sân riêng biệt, mà là căn phòng cuối cùng trong một dãy nhà dài, lớn hơn những phòng khác một chút. Chỉ là xung quanh phòng hắn trống trải, không có ai ở.
Trong phòng cũng bài trí đơn giản gọn gàng, hoàn toàn là kiểu cách của quân đội.
Thanh Sơn nhanh chóng mang bữa tối đến, cơm canh trong quân doanh rất đơn giản.
"Ăn quen không?" Lục Huyền hỏi.
Kỷ Vân Chi đang xé một miếng bánh bao to gần bằng mặt nàng nhét vào miệng, không nói được, nàng cong mắt cười gật đầu lia lịa với Lục Huyền.
Nàng vẫn luôn ăn ngon miệng, lại càng không kén chọn, ngay cả những món ăn bình thường trong quân doanh nàng cũng ăn đến ngon lành.
Buổi tối, Kỷ Vân Chi gặp phải rắc rối.
"Làm sao tắm rửa đây?" Nàng hỏi Lục Huyền.
Lục Huyền ngẩn người, nhận ra mình đã quên mất chuyện này. Hắn nhìn Kỷ Vân Chi đang phiền não, nói: "Nước nóng thì có, thùng tắm thì không."
Ngũ quan của Kỷ Vân Chi nhăn lại, nhỏ giọng hỏi: "Lau người sao?"
"Tắm bằng cách dội nước."
Đôi mắt đen láy của Kỷ Vân Chi đảo một vòng, tưởng tượng một chút, rồi gật đầu lia lịa, xoay người đi vào gian nhỏ.
Vào trong gian nhỏ, nàng nhíu mày nhìn nước nóng đang bốc hơi nghi ngút trong thùng gỗ, ngây người ra, không biết bắt đầu từ đâu.
Nàng ngồi xổm xuống, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm vào thùng gỗ. Thầm nghĩ trong lòng - Hay là không tắm nữa?
Không được.
Nàng thở dài một hơi, đứng dậy lấy khăn vải, thả vào nước nóng, không ngờ nước nóng đến vậy, nàng không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn.
Quen với việc nha hoàn điều chỉnh nhiệt độ nước tắm, nàng đã quên mất chuyện pha nước.
Lục Huyền đẩy cửa bước vào, liền thấy Kỷ Vân Chi ngồi xổm bên thùng gỗ, thổi vào tay mình.
Nàng ngẩng mắt nhìn qua, vẻ mặt có chút tủi thân.
Nàng cần giúp đỡ.
# Chương 43: Tắm dội - 043
Lục Huyền bước vào, cầm lấy một cái thùng rỗng bên cạnh, bắt đầu pha nước. Kỷ Vân Chi đứng bên cạnh nhìn, cho đến khi hắn điều chỉnh nước đến nhiệt độ vừa phải.
Lục Huyền ngẩng lên thấy nàng vẫn còn ngây người ra, nói: "Cởi đồ đi."
Kỷ Vân Chi ngẩn người. Hắn không đi sao? Lục Huyền nhìn thẳng vào mắt nàng, hoàn toàn không có ý định rời đi, cũng không có ý định giải thích thêm, vẻ mặt vô cùng đương nhiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT