Hốt hoảng chạy trở về khách điếm.

Tâm trạng rối loạn đến cực điểm, chỉ muốn sớm chút ngủ một giấc, coi như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Đương ngang qua phòng của Hoa Di Kiếm, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng leng ca leng keng.

Tôi khẽ khàng bước tới, đẩy cửa hé ra một kẽ nhỏ.

Đao quang huyết ảnh, múa kiếm thành sông.

Ánh nến chập chờn, chớp mắt tích tắc, trên vách tường trắng tuyết, hai bóng hình đan xen nhau, kiếm hoa tung bay lả tả.

Hai thanh kiếm mảnh dài va nhau loảng xoảng, một thanh lông vũ trắng di chuyển như múa, một thanh bướm xanh bích chân xiêu chân vẹo.

Hoa Di Kiếm thân mặc tiết phục, Lâm Hiên Phượng áo mũ chỉnh tề.

Vừa nhìn đã biết cái tên Lâm Hiên Phượng này đánh úp người ta.

Aiz, Lâm Hiên Phượng, ta phải nói thế nào với người đây.

Thất Sát Đao thuận mồm buông một câu ngươi đã thật sự chạy đi giết người, còn đánh lén.

Ngươi không xấu hổ thì ta cũng xấu hổ dùm ngươi.

Lâm Hiên Phượng nhảy lên bàn gỗ, kiếm Phượng Linh từ trên lả tả đâm xuống, kiếm pháp chớp nhoáng, như mưa tuôn sấm rền.

Hoa Di Kiếm hơi nghiêng mình, giơ cao Cam A, chặn được một đòn vừa nhanh vừa mạnh đó.

Lâm Hiên Phượng nhấc chân đá thẳng vào chỗ hiểm trên người Hoa Di Kiếm.

Hoa Di Kiếm lại lần nữa tránh được, thu hồi Cam A, cản được nhát kiếm Lâm Hiên Phượng đâm về phía ngực mình.

Keng! Một tiếng động chói tai cực lớn!

Ngân quang bắn ra bốn phía, hai người đều buộc phải thối lui một bước.

Lâm Hiên Phượng soạt một cái lại vung kiếm lên, sẵn sàng lần nữa đâm tới.

Hoa Di Kiếm thế nhưng lại đột ngột tra kiếm vào vỏ.

Giơ cao vỏ kiếm, chỉ thủ không công.

Lâm Hiên Phượng liên tiếp đánh y hơn mười chiêu, Hoa Di Kiếm vẫn là không tổn cọng tóc.

Cuối cùng Lâm Hiên Phượng buộc phải dừng lại, nói, “Tại sao ngươi không đánh trả?”

Hoa Di Kiếm không nói, chỉ lẳng lặng đặt kiếm lên đầu giường.

Y ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Hiên Phượng.

U lam hồ điệp nơi khóe mắt như băng.

Lâm Hiên Phượng lại giơ kiếm lên, khẽ giọng nói, “Ta là muốn lấy tính mạng của ngươi.”

Hoa Di Kiếm nói, “Cớ gì ngươi lại phải giết ta.”

Lâm Hiên Phượng nói, “Sư mệnh khó trái.”

Hoa Di Kiếm bỗng bật cười, “Ngươi giết không nổi ta.”

Lâm Hiên Phượng trầm mặc một hồi, nói, “Ta biết. Ban nãy nếu như ngươi đánh trả, ta đã chết không dưới mười lần.”

Hoa Di Kiếm nói, “Thất Sát Đao phải không.”

Lâm Hiên Phượng hơi sững người, “Làm sao ngươi lại biết.”

Hoa Di Kiếm nói, “Thất Sát Đao giết người vô số, ỷ mình biết một bộ Thí Hỏa Thương rồi xem mạng người như cỏ rác, an nhiên nhẫn tâm làm bao điều tàn độc. Ta không diệt trừ y đã là nhượng bộ đủ điều rồi. Thế mà Thất Sát Đao lại ở bên ngoài nói với người khác là sống chết có số, nếu như người nào có thể lấy được mạng y, y sẽ tâm phục khẩu phục, tại sao lại phái ngươi đến giết ta?”

Lâm Hiên Phượng nói, “Ngươi biết ta đến từ Phích Lịch Đường.”

Hoa Di Kiếm cười lạnh, nói, “Nếu không phải tính cách của Lâm Vũ Hoàng thật sự quá rõ ràng, thì ta làm sao biết được Lâm Hiên Phượng công tử đại danh đỉnh đỉnh của Linh Kiếm sơn trang lại là đồ đệ được Thị Huyết Tam Quái dạy dỗ mà nên chứ.”

Lâm Hiên Phượng nói, “Ngươi hại sư phụ ta tàn phế, nếu ngươi không giết ta thì cũng sẽ có một ngày ta lấy mạng ngươi.”

Nói xong, đá văng băng ghế kế bên mình, rầm một tiếng.

Ta bảo chứ Tiểu Phượng à, sao ngươi lại không hiểu chuyện như thế chứ, người ta nhường ngươi rồi, ngươi còn muốn giết người ta.

Mới vừa nghĩ như thế, cửa lập tức bị kéo mở.

Mắt to trừng mắt nhỏ.

Tôi chớp chớp mắt, mỉm cười nói, “Phượng các cách, chào buổi tối…”

Lâm Hiên Phượng ngạc nhiên nói, “Không phải ngươi ra ngoài rồi sao.”

Ặc, mình tưởng mình đã đủ bí mật rồi chứ.

Vẫn là bị phát hiện.

Tôi miễn cưỡng toét miệng ra cười, “Ờ ờ ờ, cái đó, ta đi ngủ đây.”

Xoay người bỏ đi.

Lâm Hiên Phượng nói, “Đứng lại.”

Tôi như đã làm chuyện thẹn với lòng, quay đầu lại nhìn y.

Lâm Hiên Phượng nghi ngờ nói, “Sao mặt ngươi lại đỏ như vậy, trúng phong hàn à?”

Tôi…

Mặt tôi đỏ ư? Mặt tôi đỏ ư?

Mặt tôi, đỏ, ư?

Tôi lại chớp chớp mắt, nói rất vô tội, “Không có đâu, Phượng các cách nghĩ nhiều rồi.”

Lâm Hiên Phượng nói, “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Nói đi.”

Lâm Hiên Phượng nhìn nhìn Hoa Di Kiếm ở sau lưng, cảnh giác kéo lấy tôi, lôi tôi vào phòng của mình.

Đóng cửa lại, bầu không khí nhoáng cái có phần hơi ngượng ngùng.

Lâm Hiên Phượng đứng trước mặt tôi, xoay lưng lại ánh trăng, không thể nhìn rõ được nét mặt y.

Tôi nhỏ tiếng nói, “Có… có chuyện gì?”

Lâm Hiên Phượng nhẹ nhàng sờ sờ đầu tôi.

Lại thuận theo đầu sờ đến trán, khóe mắt, má, khóe môi…

Thế mà tôi lại không dám lảng tránh.

“Ta cứ nói tại sao người mà ta thích đột nhiên lại trở nên lôi thôi lếch thếch, cẩu thả bừa bãi vậy. Cái gì cũng đã nghĩ, nhưng lại chưa từng đến… hóa ra không phải là cùng một người.”

Tôi không biết nên trả lời thế nào.

Y khe khẽ thở dài một hơi, “Sau này ta nên gọi ngươi thế nào.”

Tôi cười cười, “Ta cũng không biết. Ta quên mất tên của mình rồi.”

Mắt y nhoáng qua một tia sửng sốt, rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh, “Vậy… Sau này ta gọi ngươi là Vũ Hoàng?”

Tôi nói, “Cứ tùy tiện đi, họ tên chẳng qua chỉ là một danh hiệu.”

Y nói, “Ngươi muốn tìm món đồ gì.”

Tôi nói, “Hai món bí bảo. Trên mình người mạnh nhất, đẹp nhất. Một món có liên quan đến “liên”, một món có liên quan đến “mai”.”

Y nói, “Liên quan đến “liên”, lại là người mạnh nhất đẹp nhất. Hóa ra nguyên do ngươi muốn tìm Trọng Liên là đây à.”

Tôi gật gật đầu.

Y suy nghĩ một hồi, nói, “Món bảo vật đó có khả năng chính là. Món còn lại thì ta không biết. Người nổi tiếng khắp thiên hạ bởi mỹ mạo và võ công, ngoại trừ Trọng Liên thì chỉ có Hoàn Nha Văn và Hoa Di Kiếm. Thế nhưng họ lại chẳng liên quan đến bảo bối “mai” đó.”

Tôi nói, “Tìm được cái nào hay cái đó, ngươi cũng hy vọng Hoàng đệ của ngươi sớm ngày trở lại, cho nên ngươi nhất định phải giúp ta.”

Y ngơ ngẩn nhìn tôi rất lâu rồi mới gật gật đầu.

Hai người đều im thin thít.

Tôi bỗng nói, “Đúng rồi, ngươi từng nghe qua cái tên “Hải Đường” chưa.”

Y nói, “ “Hải Đương” một trong giang hồ Tam Đại Mỹ Nữ?”

Tôi kinh ngạc nói, “Tam Đại Mỹ Nữ?”

Nhưng mà nghĩ thì cũng phải.

Dung mạo của Hải Đường đích thật đủ để trở thành thiên hạ vô song.

Y nói, “Chính là danh kỹ Tuyên Uyển Nhi của Trường An; con gái của trang chủ Linh Kiếm sơn trang Lâu Tần Kha; Hải Đường – một trong Tứ Đại Hộ Pháp của Trọng Hỏa Cảnh, ba nữ tử này.”

“Cái gì, ngươi nói cái gì, một trong Tứ Đại Hộ Pháp của Trọng Hỏa Cảnh?!”

Y nói, “Đúng, tại sao đột nhiên ngươi lại nghĩ tới chuyện này.”

Ta nói, “Vậy “Thủy Kính” thì sao, nàng ta là người thế nào?”

Y nói, “Đại đệ tử của Trọng Hỏa Cung.”

Trợn mắt hốc mồm.

Hồi lâu sau, tôi mới gặng từng chữ, “Ta biết rồi, cám ơn ngươi. Ngươi trở về ngủ đi.”

Y nhìn tôi với ánh mắt không hiểu mô tê gì, gật đầu nói, “Được thôi, có chuyện đừng giấu trong lòng, ta có thể giúp ngươi.”

Sau khi Lâm Hiên Phượng bước ra, tôi nằm trên giường của khách điếm, hồi lâu sau cũng chưa thể vào giấc.

Một người là một trong Tứ Đại Hộ Pháp.

Một người là đại đệ tử.

Địa vị của hai cô gái này trong Trọng Hỏa Cung không cần nghĩ cũng biết được.

Nhưng gã trai kia mới nói một câu, họ đều răm rắp nghe theo.

Trọng Hỏa Cảnh không có vị cung chủ thứ hai.

Gió đêm lạnh lẽo, cửa sổ đột nhiên bị cuốn mở ra.

Tôi khoác thêm cái áo ngoài, đứng dậy, đi đến bên cửa số toan đóng cửa lại.

Tay vừa chạm đến cánh cửa, trước mắt chợt loáng qua một cái bóng.

Dụi dụi mắt, lại lắc lắc đầu, tưởng rằng mình bị hoa mắt.

Vừa đóng cửa lại, xoay người, sợ đến hô nhỏ một tiếng.

Tôi kinh ngạc đến há to miệng.

Đại mỹ nhân.

Không phải Liên Hoa đại mỹ nhân kia, là Hải Đường đại mỹ nhân.

Tôi lại tưởng rằng mình bị hoa mắt.

Lắc mạnh đầu, nhưng cô ta vẫn đứng nơi đó.

Không chỉ cô ta, còn có ba người khác.

Trong đó có một cô gái mặc một thân xiêm y màu lửa đỏ.

Màu sắc đó không giống với trang phục bình thường, vô ý liếc mắt, cứ giống như một khối liệt hỏa bỏng mắt người.

Cho nên tôi rất dễ dàng nhớ cô ta, chuẩn xác mà nói là y phục của cô.

Cô ta từng xuất hiện cùng Hải Đường ở đình nghỉ mát trong Hồng Liên Viện.

Chỉ là lúc đó không nhìn thấy mặt cô nàng.

Hiện tại nhìn, cô ta không tuyệt mỹ như kiểu của Hải Đường, nhưng lại có một gương mặt búp bê, trông cứ giống như một thiếu nữ chừng mười tuổi, trong trẻo vô hại.

Làm tôi kinh ngạc chính là, còn có một người tôi đã từng gặp qua.

Chính là gã trai gặp được khi ở gần Trọng Hỏa Cảnh.

Cũng chính là tên mỹ nam tử áo xanh đánh bị thương đùi của tôi, khiến tôi đến giờ vẫn còn có chút tập tễnh.

Vẻ mặt của y vẫn như cũ, không mang theo tia cảm tình gì.

Một người nữa chính là một gã trai mặc toàn thân xiêm y màu trà.

Tướng mạo bình bình, vóc dáng hơi cao.

Trên cổ quấn một vòng băng vải màu ngà.

Vẻ mặt có phần chậm chạp vô thần, đôi mắt giống như chẳng có tiêu điểm.

Trông ánh mắt của bốn người này đều khiến tôi nhớ đến nam tử đồ đằng kia.

Hoặc là nói, chính là cung chủ của bọn họ.

Quả nhiên là nghe quen tai cũng có chút ảnh hưởng, mỗi ngày đều ở cùng với gã trai khoe thân kia, nói thế nào cũng có chút biến đổi.

Họ đại khái chính là Tứ Đại Hộ Pháp của Trọng Hỏa Cung rồi.

Tôi vô cùng miễn cưỡng cười cười, “Chào, chào mọi người.”

Hải Đường liếc mắt nhìn tôi một cái, hờ hững nói, “Trông tóc của y kìa, hẳn chính là y.”

Tôi vội nói, “Đợi đã, đừng giết ta. Tóc của ta thì thế nào chứ hả.”

Cô gái áo đỏ nói, “Ngươi có hai lọn tóc màu đỏ. Nói, ngươi tự tiện xông vào Trọng Hỏa Cảnh là có ý đồ gì?”

Hải Đường nói, “Chu Sa, đừng nói nữa, trực tiếp lôi về đi.”

Chu Sa có hơi nóng nảy, “Không, y hại Cung chủ thành như thế, ta muốn giết y!”

Rút đao thép tinh luyện ra, giơ lên cao, bổ về phía tôi!

Cô ta rõ ràng dùng là đao, theo lý mà nói thì đao khá là kém linh hoạt, lúc quơ múa cần lực đạo cực lớn, con gái bình thường căn bản giơ lên không nổi, thế nhưng cô nàng lại có thể nhanh đến cảnh giới như vậy.

“Bạo lực nữ á, toi rồi toi rồi chết mình rồi!”

Tôi đau đớn rú lên một tiếng, ôm lấy đầu.

Mắt nhìn thấy cây đao kia sắp chia tôi thành hai nửa, một cây nhuyễn tiên đột nhiên bay ra!

Đỏ rực như lưỡi rắn, quấn chặt lấy cây đao thép.

Hóa ra là Hải Đường đã cứu tôi.

Tôi cảm động đến chỉ thiếu chút nữa là khóc rống nước mắt nước mũi tèm lem, “Hải Đường tỷ tỷ, cám ơn tỷ lắm, tỷ thật là Quan thế âm Bồ Tát cứu thế, vừa xinh đẹp lại độ lượng, tốt hơn nhiều so với cái cô bạo lực tên Chu Sa đó… Hu hu…”

Lời này vừa nói, mặt của hai cô gái kia đều đỏ lên.

Hải Đường là đỏ do ngượng, Chu Sa là đỏ do tức giận.

“Ngươi, tên tiểu tử lỗ mãng ngươi đang nói bậy gì đấy?”

Câu này là Hải Đường nói.

“Hôm nay ta sẽ đánh cái miệng thối tha của ngươi!”

Câu này là Chu Sa nói.

Tôi vội vàng chạy đến bên cạnh Hải Đường tránh núp, “Hải Đường tỷ tỷ, tỷ thật sự rất xinh đẹp, tỷ có biết người trên giang hồ đều nói tỷ là một trong ba đại mỹ nữ không, hai nữ tử kia ta cũng chưa nhìn thấy, nhưng họ làm sao mà xinh đẹp bằng tỷ chứ? Đứa gái tên Chu cái gì đó cũng chớ có so với tỷ nữa…”

Mặt của hai người càng đỏ hơn.

Chu Sa giận dữ nói, “Trước nay ta chưa từng nghĩ tới chuyện so bì với Hải Đường! Ngươi chết cho ta!”

Nói xong dùng sức vứt bỏ sự trói buộc của Hải Đường, vung đại đao, móc lấy người tôi!

Tôi lại khóc thét một tiếng.

Trong bụng cứ niệm đi niệm lại, Lâm Hiên Phượng ơi, ngươi nói thế nào cũng nên đến cứu ta chứ.

Bình thường ngươi ngủ tỉnh như thế, bên này động tĩnh lớn như vậy ngươi không nghe thấy sao?

Tiểu Hồ Điệp ơi Tiểu Hồ Điệp, ngươi cũng chẳng có lương tâm gì cả.

Tốt xấu gì hai ta cũng cấu kết với nhau làm việc xấu, à không, là đồng bạn hợp tác với nhau mà.

Keng!

Đao của cô ta lại bị cản lại.

Lần này là dao găm của anh chàng áo trà.

Tôi càng lúc càng bội phục đám cao nhân của Trọng Hỏa Cảnh rồi, dùng cả dao găm để cản đao!

Anh chàng áo trà nói, “Cung chủ có lệnh, bắt sống, chớ giết.”

Anh chàng áo trà nhẹ nhàng đẩy đao của Chu Sa ra, “Hải Đường, Chu Sa, các cô đừng để y lừa, y đang dùng kế ly gián.”

Mặt của Chu Sa vẫn tức đến đỏ bừng, “Ta sẽ thỉnh Cung chủ giết chết y.”

Hải Đường im lặng gật gật đầu.

Đưa ngón cái ngón giữa ra, điểm mạnh một cái lên cổ tôi.

Toi rồi toi rồi, chết tôi thật rồi.

Hình như là ở một tửu quán.

Trong tửu quán ngồi đầy khách khứa, đôi mắt tôi lại luôn dán dính vào một đại hán vạm vỡ.

Mặt và mũi của đại hán kia đều đỏ au, giống như là đã uống say khước.

Sau lưng có một giọng nói thô khàn thấp giọng nói với tôi, Vũ Hoàng, đi đi.

Tôi không quay đầu lại, tiến thẳng về phía y.

Trong tay vẫn luôn cầm một thứ gì đó lạnh ngắt, nhưng tôi lại không nhìn thấy.

Dần dần, đôi mắt say đến tèm nhèm của đại hán kia đột nhiên trở nên tỉnh táo.

Y nhìn tôi, không ngừng lùi về phía sau.

Ánh mắt của y van nài tôi.

Tuyệt vọng lại vừa thê lương.

Thế nhưng tay tôi giống như không thể điều khiển, bất thình lình đâm cái vật lạnh lẽo kia vào người y.

Nhất thời máu tươi văng khắp ra từ phần bụng phì nhiêu của gã đàn ông đó.

Nhuộm đỏ tay tôi, nhuộm đỏ y phục trắng tuyết của tôi.

Lúc này tôi mới nhìn rõ đồ vật trong tay mình.

Một cây đồ đao.

Mà tay tôi giống như không thể ngừng lại, rút đao ra, lại cắm đao vào người y.

Đôi mắt y dần dần mất đi ánh sáng.

Toàn thân đều là máu, đều là máu…

Sau giây lát kinh hoàng, người xung quanh đều sợ như ong vỡ tổ.

Toàn thân tôi bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Tôi kêu thảm một tiếng, điên cuồng xông ra khỏi tửu quán.

Giây phút chạy ra ngoài, tôi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói thô khàn kia.

Trên mặt có một vết sẹo dữ tợn.

Hồng Đinh Lão Quái.

Lão toét miệng cười.

Vũ Hoàng, cuối cùng ngươi cũng đã giết người.

Vũ Hoàng, sinh tồn trong giang hồ, nếu như ngươi không giết người thì chỉ có bị người giết. Hồng Đinh thúc thúc muốn ngươi tốt, sau này, ngươi sẽ hiểu.

Tôi tựa như mất hồn, chạy như điên về phía trước.

Thế nhưng mặc cho tôi chạy nhanh cỡ nào, trước mắt vẫn hiện lên vẻ mặt đáng sợ lúc bỏ mạng của đại hán kia.

Tôi giết người rồi…

Tôi giết người rồi!!

Tôi cũng không biết rốt cuộc mình đã chạy bao xa, xông thẳng lên trên núi.

Đến khi đêm khuya người vắng, trong núi vang vọng tiếng sói hoang tru rú.

Nhìn thấy một suối nước nóng.

Sương mù lãng đãng, nước trong thấy đáy.

Tôi yên ắng đi đến bên suối nước nóng, nhìn thấy bên dưới là một bóng ngược.

Một gương mặt dính máu.

Cơ thể lại bắt đầu run lên.

Tôi run lẩy bẩy vươn tay ra, vốc một vốc nước suối, rửa mặt mình.

Thế nhưng máu đó giống như càng lúc càng nhiều, lau mãi cũng không thể sạch được.

Tại sao, tại sao… Tôi rất muốn tẩy rửa sạch sẽ bản thân…

Cuối cùng nhịn không được nữa, khóc rống lên.

Không biết khóc hết mấy canh giờ, dường như đã tê dại, cổ họng đã không còn phát ra chút tiếng động.

Một đôi tay ấm nóng nhẹ nhàng đặt lên vai tôi.

Tôi kinh ngạc xoay người lại, nhìn thấy một gương mặt dịu dàng.

Thiếu niên 17, 18 tuổi, phong nhã hào hoa.

Mi tâm là một nốt ruồi mỹ nhân đỏ thẫm, cười tươi như hoa.

Y cười dịu dàng, hất cằm tôi lên.

Giống như đã mất đi trái tim, tôi kêu khóc nói, “Hiên Phượng ca!”

Ôm lấy y như phát rồ phát dại, hôn lên môi y như phát điên phát cuồng.

Trái tim tôi thét lớn, đừng, tôi không thích đàn ông, tôi không muốn thân mật với anh ta!

Thế nhưng không cách nào khống chế.

Hai người cùng ngã vào suối nước nóng, toàn thân ướt đẫm.

Thứ dục vọng vô hình tựa như hơi nước bồng bềnh trên mặt hồ, bất tri bất giác đã bay vọt lên.

Tôi và y bắt đầu say sưa vuốt ve lẫn nhau, cởi bỏ y phục của đối phương…

“Không, đừng, đừng, tôi không phải đoạn tụ, tôi không muốn!”

Điên cuồng hét rồi bật dậy.

Cảnh sắc xung quanh chớp mắt thay đổi.

Không có rừng rậm đen kịt, không có suối nước nóng sương mù lơ lửng.

Giống như một cung điện, trang hoàng sơn son thếp vàng, nguy nga tráng lệ.

Bên cạnh có một âm thanh êm tai cực độ khe khẽ vang lên, “Cuối cùng cũng tỉnh rồi.”

Âm thanh đó dường như là thứ dễ nghe nhất mà kiếp này tôi đã từng nghe, cho nên bất luận thế nào cũng không thể quên được.

Chỉ là lúc này nghe thấy, mồ hôi lạnh lại túa đẫm thân.

Xoay đầu qua, đối diện thẳng với đôi ngươi màu tím sậm kia.

Tôi cúi đầu nhìn xuống, thế mà mình lại ngồi trên một chiếc giường lớn viền tơ vàng.

Chiếc gường này lớn đến mức có thể sánh ngang với hồ tắm.

Gã trai đó đang nằm trên giường, chỉ tùy ý khoác chiếc áo mỏng trắng tuyết, một mảng chăn mỏng đắp hờ trên người.

Mắt còn ngái ngủ, dường như mới tỉnh dậy.

Ánh lửa vàng lù mù sáng tỏ chiếu rọi lên phần da thịt để trần của hắn, đồ đằng hoa sen sắc máu đỏ trông càng vô cùng yêu dị diễm lệ.

Chỉ là trông hắn vẫn mang mấy phần uể oải.

Không biết liệu có phải do luyện công bị tôi cắt ngang hay không.

Tôi chậm rãi ngồi dậy, toét miệng ra cười, để lộ một hàm răng trắng tuyết, “Chào Liên cung chủ.”

Hắn nhẹ nhàng vén chăn, nói, “Trông bộ dạng thì ngươi cũng không đần độn đến thế, còn biết ta là ai.”

Tôi lập tức cười đến vô cùng xán lạn, “Liên cung chủ phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong, võ công cái thế độc bộ thiên hạ, làm người hiền lành bình dị dễ dần, đây là chuyện mà ai cũng biết, sao ta lại không biết được chứ.”

Trọng Liên mệt mỏi gật đầu, lông mi cực dài khẽ rung động, “Ngươi tên là gì.”

Tôi ngẩn người, rồi nói, “Mã Đại Đầu.”

“Mã Đại Đầu? Đây là cái tên gì.” Hắn chớp mắt hai cái, cười đến vô cùng quyến rũ.

Con ngươi trong suốt mang sắc tím lan tử la lưu chuyển thứ ánh sáng dịu dàng mà rực rỡ.

Lần này tôi lại nhìn đến nghệch mặt.

Vì thế cho nên tôi hoàn toàn quên mất mục đích hắn bắt tôi đến nơi này.

Hắn mỉm cười một lúc lâu mới dịu giọng nói, “Lâm Vũ Hoàng, làm gì có phụ mẫu nào lại đặt cái tên của chuồn chuồn cho con mình chứ?”

Tôi cười híp mắt nói, “Hóa ra Liên cung chủ biết Mã Đại Đầu là chuồn chuồn đấy.”

Nhưng lại lập tức phản ứng lại với lời nói của hắn ta.

Sau đó thì nụ cười kia cứ đông cứng trên gương mặt tôi.

Sắc mặt dần dần, dần dần, biến thành sắc màu tro tàn rất khó coi.

“Tại sao ngươi lại biết tên của ta.”

Trọng Liên nói, “Muốn tra tên một người còn không dễ dàng sao.”

Tôi nói, “Làm gì nhanh như vậy…”

Trọng Liên nói, “Bây giờ ta không phải là nói với ngươi về chuyện này, Vũ Hoàng, ban nãy ta nghe ngươi nói mớ mình không phải đoạn tụ.”

Tôi có hơi ngượng ngùng, nói, “Ta đã gặp ác mộng.”

Trong đầu lại tái hiện cảnh tượng cùng Lâm Hiên Phượng trần truồng ôm ấp nhau.

Mình đang nghĩ cái quỷ gì chứ.

Lắc lắc đầu.

Trọng Liên dịch lại một chút, dùng ngón tay gẩy phần tóc xổ ra của tôi, nhẹ nhàng đùa nghịch, “Ngươi không nhìn ra được ta là nam à.”

Nhất thời tôi sợ đến chỉ muốn chạy thẳng ra ngoài.

Đại ca, huynh đang chòng ghẹo con gái hả, động tác ái muội như thế kia.

Miệng thì vẫn nói, “Làm sao nhìn không ra chứ, Liên cung chủ có tư vị đàn ông đến thế.”

Nói trái với lương tâm sẽ không bị sét đánh chứ.

Hắn hờ hững hỏi, “Ngươi không phải đoạn tụ, lại cớ gì phải hôn ta?”

Trúng ngay chỗ hiểm.

Đại mỹ nhân, giữa người với người thì không nên chọc vào chỗ khó nói của người khác chứ.

Ta cớ làm sao lại hôn ngươi?

Chính ta cũng muốn hỏi bản thân mình đây!

Trời đánh chứ, lúc đó chắn chắn là tôi bị Lâm Vũ Hoàng dựa rồi.

(Dựa/ nhập: ở đây ý bảo bị vong hoặc ma quỷ ‘mượn tạm’ thân xác.)

“Cái đó, thật ra, lúc đó ta đã xem ngươi như nữ tử.”

Thà chết cũng không thừa nhận mình là đoạn tụ.

Hắn khẽ giọng thì thầm, “Đại mỹ nhân, ngươi mà là cô nương thì khá là ưa nhìn đấy.”

Tôi giật mình.

Hắn lại cất cái giọng khiến xương cốt người ta mềm nhũn, không nhanh không chậm thì thầm, “Mỹ nhân ơi mỹ nhân, nếu ngươi là cô nương thì ta sẽ cưới ngươi.”

Câu này thật quen tai, tôi đã nghe qua ở đâu rồi nhỉ?

Không phải là tôi nói đấy chứ.

Tôi gãi gãi đầu, nói, “Hí hí, trí nhớ của Liên cung chủ thật tốt, tiểu nhân thật sùng bái ngài.”

Lời còn chưa dứt, kinh hô một tiếng.

Trọng Liên khẽ nghiêng người, đè lên người tôi.

Mẹ của con ơi, mẹ của con ơi!

Người của thế giới này chẳng lẽ đều là đoạn tụ?

Ông trời phù hộ đừng có như kiểu con nghĩ, là con sắc quá rồi, là con sắc quá rồi.

“Cái đó, Liên cung chủ à, chúng ta không còn là con nít nữa, không thể làm cái loại động tác này được nữa đâu…”

Tôi cười khan hai tiếng, ý đồ thuyết phục hắn.

“Ta thích nữ tử hơn, dù sao nữ tử cũng mềm mại chút…”

Chất giọng du dương của Trọng Liên cứ lởn vởn bên tai tôi.

Không cẩn thận chạm phải ánh mắt của hắn, muốn tránh né, phát hiện mình lại lần nữa chẳng dời mắt được.

Tựa như hôn mê vậy.

Thứ gì cũng nghe chẳng lọt.

“Thế nhưng ngươi không giống với nam tử bình thường, ngươi mềm mại hơn bọn chúng nhiều.”

Tay hắn vừa khẽ khàng cởi vạt áo của tôi ra, vừa dùng một thứ chất giọng cực kỳ mê người nói, “Tuy ngươi hại ta tán công, nhưng ta rất thích ngươi, làm tình nhân của ta, ngươi bảo có được không?”

(Tán công: chính là không cách nào sử dụng võ công của bất kỳ môn phái, nhưng có thể di động và dùng khinh công.)

“Được…”

Cái gì, là ai, là ai đang nói thứ lời hèn nhát thế này!

Ông trời ơi, con đã nói cái gì vậy!

Sao tôi nhất thời lại bị ma mê quỷ ám thế này!

“Cái đó, Liên cung chủ, kỳ thật ta không phải _____ Ư… ưm ưm…”

Thứ cảm giác này và cảm giác lúc tôi hôn hắn hoàn toàn không giống nhau.

Cảm giác như bị cưỡng gian.

Nhất định là tôi đang nằm mơ.

Tôi xác định, là tôi đang nằm mơ.

Con gái trên thế gian này đều chết sạch cả rồi sao? Tại sao mấy thằng đực rựa này cứ thích làm chuyện bậy bạ với trai thế hả?!

Một Lâm Hiên Phượng còn chưa đủ, bây giờ còn tới thêm một Trọng Liên.

Cuối cùng đã kết thúc.

Còn may là chưa đưa lưỡi vào, nếu không tôi sẽ điên mất.

Trọng Liên ngồi dậy, chỉnh trang thắt lưng và mái tóc dài.

“Liên cung chủ, kỳ thật ta chỉ tùy tiện nói thôi, ngài đừng xem như ____”

Kết thúc rồi.

Hắn điểm một cái lên cần cổ tôi, tôi liền không thể nói chuyện nữa, phỏng chừng bị đã bị điểm huyệt câm.

Tôi trợn to mắt, không dám tin nhìn hắn.

Hắn muốn làm gì…

Hắn cởi y phục làm cái gì?!

Không, không, tôi phải lý trí, đàn ông và đàn ông không thể làm loại chuyện này.

Cùng lắm thì sờ cho hắn một chút, dù sao hắn cũng là Cung chủ cao cao tại thượng, lại là một đại mỹ nhân, tôi không bị lỗ, chẳng có gì ghê gớm cả.

Hắn thong dong cởi áo ngoài của mình, để lộ ra đồ đằng hoa sen đỏ sắc máu.

Một cảm giác nguy cơ chậm rãi xâm chiếm trái tim tôi.

Tôi đang sợ cái quái gì chứ.

Trọng Liên lấy từ đầu giường ra một cái bình màu xanh, ngón tay phết vào bên trong.

Chấm chút thứ gì đó màu trắng, hình như là thuốc mỡ.

Hắn mỉm cười dịu dàng với tôi.

Tôi lắc lắc đầu, không thể tiếp tục bị mê hoặc nữa.

Càng lúc càng khẩn trương.

Trực giác nói tôi biết chuyện xảy ra tiếp sau đây sẽ chẳng tốt lành gì.

Tôi dùng sức lắc đầu với hắn, hắn nhìn mà như không thấy.

Cúi người xuống, tóc lại xõa lên người tôi.

Hắn có chút mất kiên nhẫn, vén vén tóc lên, xé một sợi tơ lụa, lỏng lẻo cột tóc lên sau đầu.

Sau đó hắn nâng hông tôi lên.

Ngón tay thon dài lạnh ngắt chọc thẳng vào hậu huyệt của tôi.

Thân thể tôi như bị rút gân, bắt đầu co giật.

Ngón tay của hắn cứ đâm chọc mãi nơi cửa hậu của tôi, tôi đau đến toàn thân run lên, hít sâu liên tục.

Tôi kêu không ra tiếng, chỉ có mồ hôi lạnh chảy mãi không ngừng.

Cách một hồi lâu, cuối cùng hắn cũng rút ngón tay ra khỏi người tôi.

Thở phào một hơi thật nhẹ nhõm.

Tiếp sau đó tôi đã cảm thấy chuyện gì đó.

Hắn… hắn hắn không phải muốn nhét cái đó, cái đó của hắn… vào trong tôi chứ?

………

Trọng Liên, ta đào mồ mả 18 đời tổ tông của nhà ngươi!

Đã sinh Hoàng sao còn sinh Liên.

Bụng tôi lẳng lặng ai điếu cho chính mình.

Tin rằng Trọng Liên không nhàm chán đến thế chứ, nhiều nhất chỉ là dọa dọa người mà thôi.

Trọng Liên phất tay một cái, ánh nến trong phòng nhất thời tắt ngóm.

Một mảnh tối đen.

Cười không nổi nữa rồi.

Duy chỉ có bóng trăng ngoài song cửa chiếu lên thân hình thon dài của hắn.

Lờ mờ có thể nhìn thấy bông sen sắc máu đang biến thành màu đỏ tía trong đêm đen.

Một bàn tay bỗng lôi thắt lưng của tôi qua.

Thân thể lập tức dán lên một mảng da thịt ấm nóng trơn nhẵn.

Táng đởm kinh hồn.

Muốn thét, nhưng không phát ra chút âm thanh nào.

Sợi tóc lạnh đến thấu xương.

Vừa đụng phải tóc của hắn, liền giống như chạm phải tia mắt của hắn.

Cuộn lấy người tôi thật chặt, không thể hít thở.

Thứ kinh hoàng phát ra từ nội tâm này vượt xa tưởng tượng của tôi.

Trong bóng tối vươn tay ra chẳng thấy ngón, hai phiến môi hơi lạnh đặt xuống.

Tôi rụt về sau, nhưng bị hắn ấn sau ót lại.

Nhất thời đầu óc mê muội, trước mắt đều là đôi đồng tử tím sậm mê hồn đoạt phách.

Hôn đến càng lúc càng sâu.

Cơ thể càng giống như muốn cháy phừng.

Cho đến khi ý loạn tình mê, cho đến khi mơ màng không rõ, cho đến khi quên cả phản kháng, quên mất bản thân là ai.

Nụ hôn dài miên man sâu lắng đột ngột kết thúc.

Tôi bị vứt lên giường một cách nặng nề.

Chân bị túm lên.

Sợ hãi đến toàn thân co rúm.

Tuy rằng tôi chưa từng làm cái việc kia với người khác, nhưng tôi cũng biết, làm loại chuyện này cần phải có màn tiền hoan.

Nhưng hắn chẳng làm gì cả, trực tiếp đâm thẳng vào cơ thể tôi.

Đau.

Không phải kiểu đau khi bị ngoại thương.

Lúc nhỏ bị ngã gãy chân, toàn bộ thần kinh nhạy cảm nhất của con người ta đều ở nơi đó.

Nhưng tôi cũng nhẫn nhịn được.

Có vài nỗi đau có thể chịu đựng, nhưng có thứ đau lại không thể.

Khoảnh khắc khi hắn tiến vào, chỉ cảm thấy nơi không thể để lộ nhất đã bị người ta làm nhục, nơi không thể để người khác chạm vào nhất đã bị xé đến thương tích chất chồng.

Đâm thủng không chỉ riêng thân thể tôi.

Còn có vài thứ sâu thẳm trong đáy lòng, cũng theo đó mà vỡ nát.

Cả người bị hắn va chạm đến đầu váng mày choáng, vài lần muốn nôn mửa.

Trên lưng không ngừng túa ra mồ hôi lạnh.

Chẳng một tia khoái cảm.

Chỉ có nỗi đau của tự tôn và kiêu ngạo bị xé rách cứ lởn vởn không tan.

Từ nhỏ đã không ngừng có người nói với tôi, tôi chính là một đứa da dày thịt béo, thần kinh thô đến bất bình thường.

Cho nên tôi luôn cảm thấy mình là một người vô tư vô lự.

Tôi chưa từng cảm thấy tuyệt vọng, cho dù là khoảnh khắc khi người tôi thích nhất bỏ tôi mà đi.

Thế nhưng lúc này tôi lại cảm thấy sống không bằng chết.

Sống không bằng chết.

Trận dày vò chẳng kéo dài dằng dặc, hắn cũng chẳng dùng phương pháp biến thái nào để hủy hoại tôi.

Thế nhưng nửa canh giờ ngắn ngủi đó, đã khiến tôi chết đi rất nhiều lần.

Hóa ra đây chính là thứ được gọi là giao hợp.

Sau nửa canh giờ, cả căn phòng đèn đuốc sáng choang.

Huyệt câm đã được giải.

Tôi nằm trên giường, khẽ động một chút, hạ thân cũng sẽ đau đến khiến tôi phải cắn chặt răng lại.

Một nha hoàn bưng mâm bước vào.

Trọng Liên ngồi bên mép giường, đón lấy rượu mà cô ta đổ xuống.

Rượu Tiêu Trường.

Tính mạnh, thơm thuần, vị đẹp mà nùng đặc.

Truyền thuyết nói kẻ uống rượu này đều cảm thấy mê đắm mất hồn, người vui sướng tâm tình thêm khoan khoái, kẻ bi sầu nỗi buồn càng xé gan.

Trọng Liên khẽ nâng ly rượu, tỉ mỉ nếm thử một ngụm.

“Uất ức lắm sao, bây giờ ngươi có thể khóc rồi.”

Hắn nâng rượu với tôi, mỉm cười.

Tôi túm chặt tấm chăn, cách lớp chăn mà da thịt vẫn bị móng tay đâm đau nhói.

Không khóc.

Tôi muốn cười lớn ba tiếng như thời dĩ vãng, không phải chỉ là bị đàn ông đè thôi sao, không hề gì hết.

Nhưng căn bản là không cách nào cười nổi.

Tôi nằm ngửa trên giường, lẳng lặng nhìn lọng che sặc sỡ điểm trang vô số hoa văn rồng phượng.

Nhắm mắt lại, hít vào thật sâu một hơi.

Ngồi dậy, nhưng vẫn không kiềm được mà nhìn xuống cơ thể mình.

Toàn thân trắng trọc.

(Trọc trong ô trọc, nghĩa là nhơ bẩn)

Bầu không khí xung quanh cũng lãng đãng một mùi hương nhàn nhạt, pha tạp với mùi của dịch thể màu trắng nhờ.

Cơn buồn nôn như dời sông lấp bể lại lần nữa cuộn trào mãnh liệt.

Loại cảm giác này… khiến tôi nhớ đến giấc mơ đó.

Giấc mơ giết người đó.

Sắp hít thở không thông.

Bỗng nhiên tất thảy mọi thứ đều trở nên mờ mịt, mặc cho ánh lửa chói mắt đang thiêu đốt xa xăm.

Tôi đưa tay đè lên lồng ngực mình, thể nào cũng không biện pháp tống khứ thứ cảm giác buồn nôn đó ra ngoài.

Trọng Liên nhìn tôi cười.

Ôn hòa đến mức tựa như tất thảy mọi chuyện xảy ra đều không liên quan đến hắn.

Cũng thật giống một đóa hồng liên thánh khiết sinh ra từ nước bùn mà chẳng lấm chẳng nhơ.

Hắn khẽ vỗ tay nói, “Người đâu.”

Hai gã trai trong Tứ Đại Hộ Pháp tiến vào, cung kính đứng một bên.

Trọng Liên nhẹ nhàng hất cằm lên, “Lưu Ly, ném y ra ngoài cho ta. Xà Cừ, ngươi kêu người thay cho ta tấm ga giường.”

Gã trai áo xanh tên gọi Lưu Ly đi đến bên cạnh tôi, một phắt xách cánh tay tôi lên.

Bởi vì miệng vết thương nơi hạ thân bị rách, kềm không được mà hừ khẽ một tiếng.

Lưu Ly thoáng dừng lại, nói, “Cung chủ, hình như y không đi được.”

Trọng Liên nói, “Ném đi.”

Lưu Ly đáp lại một tiếng, lấy từ trong ngực ra một mảnh vải đen, bịt mắt tôi lại.

Tiếp theo thì ôm ngang cả người tôi lên.

Tôi không phát ra tiếng, lắc lắc đầu, sau đó nữa thì không còn nghe thấy tiếng động gì.

Chỉ biết Lưu Ly cứ đi miết, mỗi bước đi, thân thể sẽ theo đó mà rung lên một lần, hạ thân lại một hồi đau buốt dữ tợn.

Không biết là đi bao lâu, bước chân đột nhiên dừng lại.

Bịch.

Tôi bị ném vào trong bụi cỏ.

Sau đó là tiếng bước chân đi xa dần.

Tôi mờ mịt kéo mảnh vải bịt mắt ra.

Vắng vẻ không bóng người.

Lại là cánh rừng của Trọng Hỏa Cảnh.

Chung quanh vẫn đen ngòm một mảnh, bụi cỏ không ngừng vang lên tiếng côn trùng kêu vang.

Gió đêm man mát, trên người hình như không mặc y phục.

Khẽ động một cái, trong cơ thể vẫn có dịch thể màu trắng ồ ạt trào ra như cũ.

Ôm thật chặt cánh tay đến ngơ ngẩn.

Giây phút này tôi mới phát hiện mình thật sự là quá nhớ nhà.

Không biết đã qua bao lâu, sắc trời hình như gần sáng.

Tôi cắn chặt môi dưới, miễn cưỡng đứng dậy, chống đỡ vách đá loạng choạng đi về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play