Một chén trà sấy thanh đạm, một luồng trăng sáng như nước, một cây nến đỏ mảnh nhỏ.
Trà đã lạnh, trăng cũng lạnh như nước.
Nến đỏ rơi lệ.
Tầm tã mưa nặng hạt bay.
Nhà trúc Phượng Hoàng trống trãi đen đặc, không một chút hơi ấm.
Đêm khuya mưa nặng hạt, thường nghe tiếng trúc gãy.
Tôi nằm trên giường nhỏ mềm mại, cuộn thành một đống, Tuyết Chi trong lòng buồn ngủ đến bắt đầu dụi mắt, da thịt non mềm dưới ánh nến tựa hồ như bạch ngọc ánh sắc hồng.
“Nhị phụ thân, lúc nào thì chúng ta đi ngủ?”
Tôi vươn tay sờ sờ mái tóc mềm mại của con bé.
“Chi Nhi, Nhị phụ thân kể một câu chuyện cho con nghe, được không.”
Tuyết Chi dụi dụi mắt, “Nhị phụ thân, Chi Nhi buồn ngủ rồi.”
Tôi cười bất đắc dĩ, vỗ vỗ đầu con bé, “Vậy con vừa nghe vừa ngủ nhé.”
Tuyết Chi mở hé nửa con mắt gật gật đầu.
Mưa trút trúc ướt sũng.
Tôi phải kề bên tai con bé nói chuyện để tiếng nói của mình không bị tiếng mưa nuốt chửng.
“Có một thôn làng, những người sống tại đó đều là kẻ xấu xa, thế nhưng mé bên cạnh làng này có một dòng suối nhỏ trong lành vô cùng, trong đó còn có ba con ếch đang sống…”
Mắt của Tuyết Chi đã cười thành một khe hẹp, “Ba ếch, mẹ ếch và bé ếch con.”
Tôi mỉm cười một cái, nói tiếp, “Có một hôm, ba con ếch ra ngoài chơi, nhưng gặp phải một con sóng cực kỳ lớn, lớn đến mức đám ếch bị tách ra…”
Tôi ôm chặt lấy thân thể của Tuyết Chi, vùi đầu vào hõm cổ con bé, hít sâu một hơi.
Lông mày của Tuyết Chi nhăn lại thành một đống, “Mấy con ếch đáng thương quá, bọn chúng phải làm thế nào đây?”
“Sau đó, ếch nhỏ nói, chúng ta dứt khoát xếp lại với nhau thành một đống đi, như thế chúng ta sẽ không bị tách ra nữa. Sau đó ếch lớn cõng ếch nhỏ, ếch nhỏ cõng ếch bé con. Ba con ếch cùng nhau nhảy nhảy nhảy, nhảy đi thật xa thật xa… Cuối cùng, ếch bé con nhảy lên bờ… sau đó, nó đột nhiên phát hiện, phát hiện…”
Đệ xem, nơi đây có mấy con ếch này.
Ếch thì có gì hay ho mà nhìn?
Không, nhìn kỹ vào. Ba con ếch xếp chồng lên nhau. Ếch lớn cõng ếch con, ếch con lại cõng ếch bé con…
À, đúng thật nhỉ, thú vị quá.
Con ếch lớn kia chính là sư phụ, ếch nhỏ chính là ta, ếch bé con sẽ là ai thế nhỉ.
Đầu đau kinh khủng.
Nhắm mắt lại, ôm Tuyết Chi ngồi lên trên đùi.
Mùi sữa riêng biệt của con nít thoang thoảng.
Năm ngón tay mềm nhũn túm lấy ngón trỏ của tôi, kéo nhè nhẹ, “Nó phát hiện ra gì ạ?”
Tôi hít vào một hơi, một lát sau mới nói, “Nó phát hiện, ếch nhỏ… không còn đó nữa.”
“Vậy ếch nhỏ đi đâu mất rồi?”
Hai bàn tay một lớn một nhỏ rịn mồ hôi con.
Tôi trở mình, nâng mắt nhìn ra ngoài song cửa.
Rừng thưa lay gió, mưa mờ chợt nhỏ.
Bãi xa sương lạnh mỏng mảnh, mái chèo khua nước bóng người dần xa, thuyền trôi ẩn hiện như chiếc lá.
“Ếch nhỏ không còn nữa… Ếch nhỏ bị nước sông cuốn mất rồi, ếch nhỏ nói với ếch bé con rằng, ta cõng đệ, dù cho nước sông có lớn hơn, chúng ta cũng sẽ không thể nào bị tách ra. Thế nhưng, ếch nhỏ không còn đó nữa. Ếch nhỏ, không còn đó nữa…”
Gió yên mưa tạnh.
Đom đóm lập lòe giữa trúc xanh, dế gáy rỉ rả ngoài bãi rêu.
Tôi ôm lấy Tuyết Chi, khe khẽ lắc lư.
“Chi Nhi, ếch nhỏ không còn nữa, hắn không còn nữa, làm sao đây. Ếch bé con nên làm sao đây… Ếch nhỏ không còn nữa. Không còn nữa. Không còn nữa…”
Mưa nhỏ tí tách từ mái hiên, rơi trúng mặt tôi, thuận theo gò má tôi chảy dài xuống.
Ếch nhỏ không còn nữa.
Ếch nhỏ không còn nữa.
“Nhị phụ thân, người khóc hả?”
Bàn tay nhỏ như chung rượu của Tuyết Chi đặt lên gò má tôi, lau đi lệ nhòa.
“Nhị phụ thân không có khóc, là nước mưa trên cửa sổ thôi.”
Tôi nhắm mắt lại, vén chăn cẩn thận.
Ếch nhỏ không còn nữa.
Không còn nữa…
“Chi Nhi, Nhị phụ thân không có khóc, đó chỉ là nước mưa trên cửa sổ thôi.”
Đôi ngươi đào hoa như gương, quyễn rũ đa tình, nốt ruồi mỹ nhân giữa mày, đỏ thẫm tựa máu.
Dưới ánh trăng, khuôn dung trắng nõn như thể tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Y cứ thế mỉm cười nhìn tôi không chớp, mắt cong như trăng non.
Nhất thời, không khí chung quanh như bị cướp mất, không thể hít thở.
Tôi không biết tôi đứng tại đó bao lâu, chỉ là, không dám dụi mắt.
Sợ mình vừa động, y liền lập tức tan biến.
Y đưa hai tay ra, ôm lấy tôi vào lòng.
Tôi nín thở, ánh mắt vẫn không dám rời khỏi y.
Giữa rừng trúc, sương trong suốt, gió lướt vi vu cạnh hai người.
Rốt cục tôi cũng không kềm được.
Môi run rẩy, vùi đầu vào vòm ngực của y, khẽ tiếng gọi, “Hiên Phượng ca…”
Thân thể của y hơi chấn động, không nói chuyện, chỉ siết tôi chặt thêm một chút.
Tôi vòng tay ôm lấy y.
Từ bấy chẳng rơi lấy một giọt nước mắt, nhưng lúc này lại khóc nấc lên.
“Tại sao lại phải lừa ta…”
Y không nói.
Tôi ngẩng đầu lên, tính sẽ hỏi y thêm một lần, nhưng toàn bộ thân thể trong phút chốc tựa như rơi xuống đáy cốc.
Người trước mắt không phải Lâm Hiên Phượng, mà là Trọng Liên.
Trọng Liên chỉ im lặng nhìn tôi, không lên tiếng.
Con ngươi tím sậm im lìm bất động.
Tôi mê man chớp chớp mắt, khẽ giọng nói, “Ta… ta nhận nhầm người rồi.”
Tiếng nói đặc giọng mũi.
Trọng Liên gật gật đầu, vẫn không lên tiếng.
Trong đêm đen, đuôi mắt hơi xếch lên, tựa như kéo dài đến tận chân tóc.
Rõ ràng là dạng mắt nhìn hơi chút tà mị, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng tịch mịch.
Đầu óc càng lúc càng choáng váng, trong tai không ngừng vang lên tiếng ù ù.
Đêm đầu thu nhiệt độ hơi thấp, từng trận gió lạnh thổi qua, ngoại trừ đầu càng lúc càng nặng nề, thế nhưng lại chẳng cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại, lại cảm thấy vô cùng mát mẻ.
Giống như một cái lò đang đốt lửa phừng phực, bị một chậu nước hắt xuống.
“Ngươi làm sao tìm được đến nơi này?”
Cổ họng ngưa ngứa, giống như bị trút một mớ cát vào, không lên được mà xuống cũng không xong.
Che miệng lại, nín hơi mà hắng hắng giọng, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Trọng Liên.
Trọng Liên không trả lời tôi, chỉ áp mu bàn tay của hắn lên trán tôi, đoạn thu tay lại, rồi lại túm lấy y phục tôi xem thử một chút, đầu mày lập tức nhíu lại, “Em chưa thay y phục?”
“Chưa thay, tại sao phải thay.”
Trên đầu như có tảng đá to đè nặng, nói chuyện cũng chẳng rõ ràng.
Trọng Liên nhíu mày càng chặt, “Em đã dầm mưa suốt mấy ngày.”
Tôi liếc mắt nhìn ra rừng trúc bên ngoài cửa, cỏ non hương thoảng, mọi vật tiêu điều hứng mưa đêm. [3]
“Đa tạ ngươi qua tâm, ta chẳng sao cả.”
Rời khỏi vòm ngực của hắn, lùi một bước.
Đàn nhạn thu điểm xuyết nền trời sao.[4]
Gió thu lướt qua, lá trúc xào xạt, gió cuốn đất bùn cùng bụi bặm.
Trọng Liên than một tiếng, “Thôi bỏ đi, không trách em. Là lỗi của ta.”
“Sao có thể trách ngươi.”
Tôi phát hiện ra mình thật chẳng mặt mũi để tiếp tục sống tạm bợ thêm nữa.
Đến cuối, những người khác đều không sai.
Người sai chỉ duy nhất có mình tôi mà thôi.
Hơn nữa, sai lầm tôi phạm, vĩnh viễn vĩnh viễn, không cách nào đền bù.
Trên thế gian này, có hai người quan trọng quan trọng nhất.
Một người, cách biệt sống chết.
Một người, gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Giờ đây người duy nhất có thể ràng buộc Lâm Vũ Hoàng thì đã chết, tôi có thể chiếm đoạt thân xác này, mặc kệ Trọng Liên liệu có thích tôi hay không, đều có thể đeo bám hắn mà sống một đời, còn có Tuyết Chi, tôi có thể chăm sóc cho con bé mãi.
Thế nhưng tôi lại chưa từng muốn rời đi như lúc này.
Đã luôn sắm cái vai kẻ xấu ngông cuồng, nhưng thậm chí ngay cả tư cách rơi nước mắt tôi cũng không có.
Muốn quên đi tất thảy mọi thứ, rất muốn rất muốn.
Mỉm cười, nhắm mắt, đầu không tự chủ mà ngửa về sau.
Trọng Liên vội vàng đưa tay ra đón lấy tôi, “Em phát sốt rồi.”
Một luồng gió lạnh lọt vào miệng, cổ họng lại giống như bị thiêu đốt, đau tựa bị dao cứa, cơ thể như muốn tách rời, muốn ôm lấy cổ hắn, muốn dựa gần vào người hắn.
Thế nhưng tay đặt giữa chừng lại cứng đờ thu hồi lại.
Mùi hương cơ thể của Trọng Liên tản ra, tôi lại càng suýt chút thì quên mình đang ở chốn nào.
Hắn ôm tôi lên giường, nhưng lại không ngồi xuống.
Đứng ở cạnh giường, khe khẽ nói, “Hoàng Nhi, nói ta biết, em thấy không khỏe ở đâu.”
Tôi lắc lắc đầu, hai mắt như thiêu cháy, không muốn nói thêm gì nữa.
Một đôi tay đặt nơi cổ áo tôi, những ngón tay lạnh cóng chậm rãi mơn trớn da thịt nóng rẩy của tôi, đoạn cởi bỏ tiết khố tiết phục đã bị mưa làm ướt nhẹp.
Tôi giang rộng tứ chi nằm trên giường, tựa như vốn đang bị trói buộc, nháy mắt đã được phóng thích.
Cách một hồi, tôi đã tiến vào trạng thái chập chờn ngủ.
Bên cạnh chợt có cảm giác ấm nóng, một cơ thể trần truồng cũng nằm xuống theo.
Hắn kéo chăn bao bọc thân thể hai người, vươn đôi tay ra ôm lấy tôi vào trong lòng.
Trong màn mưa lất phất, mùi thơm càng lúc càng nồng, tôi hớp lấy hớp để không khí mấy lượt, hạ thân lại không cẩn thận chĩa vào nơi nào đó đã ngóc đầu dậy của hắn.
Hắn khẽ hít một hơi, lại chậm rãi thở ra, dùng sức ôm lấy lưng tôi.
Thân thể dán chặt lấy nhau túa ra mồ hôi nhớp nhúa, cũng chẳng biết là của ai.
Tôi cực kỳ không tự tại vặn người một cái, tựa đầu vào hõm vai của của hắn, đưa tay ôm lấy hông hắn.
Tiếng hô hấp của hắn lớn hơn một chút, tim đập cực nhanh.
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
“Hiên Phượng ca, ta, ta khó chịu quá…”
“Để ta xem… sao thế này, đệ phát sốt rồi!”
“Hiên Phượng ca, ta sắp phải, sắp phải đi rồi, huynh, huynh phải tự bảo trọng cho tốt, đừng để các sư phụ, lo lắng, lo lắng đấy…”
“Tên ngu ngốc này, lúc này còn nói đùa với ta, đi xem đại phu đi.”
“Không đi, trừ phi huynh hôn ta.”
Chụt.
“Hôn rồi, có thể đi được chưa?”
“Không đi, trừ phi huynh hôn ta thêm cái nữa.”
Chụt chụt.
“Bây giờ được rồi chứ?”
“Lâm Vũ Hoàng, làm nũng cũng phải có giới hạn thôi, đệ đã xong chưa!”
“Chưa xong!”
“…”
Khóe miệng tôi chẳng biết tự lúc nào đã xếch lên thành một nụ cười cực khó coi, đôi môi đã thuận theo cần của cổ hắn di chuyển lên trên, một hồi mới lần mò được đến bờ môi của hắn, khẽ khàng mổ một cái.
Bàn tay ôm lấy tôi hơi cứng lại.
“Hôn thêm cái nữa, ta nhất định sẽ đi…”
Tôi nhắm mắt lại, cười ngốc nghếch một hồi, lại hôn một cái lên môi hắn.
Tôi hài lòng thỏa dạ dựa vào người hắn.
“Hiên Phượng ca, Hiên Phượng ca, Hiên, Phượng, ca…”
Một luồng ánh mặt trời đầu thu chọc thủng tầng tầng lớp lớp mây, len vào theo chấn song.
Tôi gắng sức mở mắt ra, ngồi dậy.
Người bên cạnh đã không còn, Tuyết Chi cũng biến mất.
Đầu giường đặt tiết phục đã thay ra, mà trên người tôi, đã khoác lên một bộ mới tinh.
Tôi sờ sờ trán mình, đã hạ sốt, nhưng cổ họng thì vẫn khàn khàn.
Toàn thân vô lực xụi lơ dựa vào vách tường, ót thì tựa vào cạnh cửa sổ.
Lúc này, cửa bị đẩy mở.
Người bước vào mặc một thân vân sam xanh thẫm, dung mao tuấn mỹ, thần thái lại cao ngạo băng lạnh.
Lưu Ly nói, “Cung chủ nói ngài ấy đã đi Niết Bàn Cốc, bảo Lâm công tử đợi ở nơi này, sau khi vật đến tay, thuộc hạ sẽ thay cung chủ mang đến đây.”
Tôi gật đầu mà mặt chẳng cảm xúc.
Qua một hồi, Lưu Ly lại nói, “Cung chủ cũng mang theo thiếu cung chủ đi rồi, nếu như khi nào Lâm công tử còn muốn gặp cô bé, chúng tôi cũng sẽ đưa thiếu cung chủ đến.”
“Hắn không đến nữa sao.”
Giọng nói khàn khàn, tựa như chẳng phải của mình.
Lưu Ly nói, “Phải.”
Tôi lại gật gật đầu, y liền lập tức ra ngoài.
Mắt tôi chẳng tiêu điểm mà lướt một vòng qua vật dụng trong nhà, những chai chai lọ lọ cũ kỹ.
Quay đầu đi, xuyên qua khung cửa, nhìn bóng lưng xanh lục của Lưu Ly dần dần biến mất trong rừng trúc.
Lá trúc đã bắt đầu tàn úa.
Giống như vài năm tháng không cách nào vãn hồi.
Liên…
Tôi bật người dậy xuống giường, cũng mặc kệ có mặc y phục hay không, trực tiếp xông ra ngoài cửa.
Một trận cuồng phong ngẫu nhiên thổi qua, lá trúc rối rít xoay tròn rồi đáp xuống.
Tiết phục trắng tuyết trên người tôi bị gió thổi phấp phới tung bay.
Phân ly thống khổ, tụ họp lâu lại phân ly, quá nặng.
Chỉ là tôi thà chịu đựng.
Điên cuồng xông về phía trước, giẫm lên vô số phiến lá tàn, đất bùn ẩm, xông thẳng đến cửa thôn Loạn Táng.
Vô hạn gió thu thổi tung tóc xanh, nhưng không một bóng người.
Tôi nghĩ rốt cuộc tôi cũng đã bỏ lỡ.
Tôi nhìn con đường biến mất ở nơi xa xa, kiệt sức ngã quỵ trên mặt đất.
Sau lưng, tiếng vó ngựa lộp cộp từ xa tiến lại gần, tốc độ rất nhanh.
Tôi kinh hoàng đứng dậy, chuẩn bị tránh sang mép đường, nhưng phần eo hông đã bị người quơ lấy, nhấc bỗng lên, ngồi trên yên ngựa.
[3] Raw là [风物凄凄宿雨收] trích trong “Đồng Đề Tiên Du Quan” của Hàn Hồng, thời Đường.
[4] Raw là [星河秋一雁] trích trong “Thù Trình Diên Thu Dạ Tức Sự Kiến Tặng” của Hàn Hồng, thời Đường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT