Tôi ôm Tuyết Chi núp dưới một mái nhà tranh dột nước.
Tuyết Chi an nhiên nhắm mắt, thân thể sạch sẽ ấm áp, còn tôi thì hoàn toàn trở thành một con chuột lột.
Tuyết Chi càng ngày càng xinh đẹp, nhưng lúc này nhìn mặt con bé tôi lại cảm thấy khó chịu cực kỳ. Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng càng ngày càng giống cha của con bé.
Con bé thế mà lại là con gái của tôi…
Con gái của tôi và Trọng Liên.
Chỉ cần nghĩ đến đấy, trái tim sẽ đập cuồng loạn.
Nếu như tôi và hắn yêu nhau, tôi nhất định sẽ nhào đến hôn hắn ngấu nghiến, nói với hắn rằng tôi vui biết nhường nào.
Chỉ là tự tin thì tự tin, nhưng tôi vẫn tự biết thân biết phận.
Không có khí phách phong độ của Vũ Văn công tử, không có dung mạo khuynh thành của Ban Tư Tư.
Không nên oán trách ai cả, hắn không thể nào động lòng với tôi được.
Tôi ôm chặt thân thể Tuyết Chi, đầu chắn trước mặt con bé, nước mưa nhỏ giọt từ trên nóc nhà dột, cái đầu vốn đã ướt sũng của tôi lại bị dội nước thêm lần nữa.
Tôi quả thực không dám nghĩ đến ngày đó.
Rời khỏi thế gian này, rời xa Tuyết Chi, rời xa Liên.
Đó không phải tạm biệt, không ngày gặp lại.
Đường núi không một bóng người. Cuồng phong cuốn mưa nặng hạt, thế như dời non lấp bể gột rửa cái nóng oi ả.
Trời mù mịt, không biết lúc nào sẽ lại trời quang mây tạnh.
Mũi ngưa ngứa, hắt hơi một cái thật mạnh.
“Chi Nhi, tuy cứ thích học vẹt, lại thích ăn hiếp Nhị phụ thân của con là ta, nhưng mà…” Vỗ về thân thể mềm mại của con bé, “Nhị phụ thân thật muốn nhìn thấy con trưởng thành…”
Nhị phụ thân thật sự rất muốn lưu lại nơi đây, nhìn con khôn lớn.
Nhìn con, chầm chậm khôn lớn.
Cách không xa, có một hồ sen nhỏ.
Ráng hồng nhuộm thắm ngàn sen, dập dìu trong gió như là đang say.
Ả phù dung, yếm đỏ cùng váy biếc, hương ngát thoảng quanh đây, ngậm sương rũ như ngủ.
Tôi ôm chặt Tuyết Chi, nhìn những bông sen ngàn cánh tầng tầng lớp lớp, kềm không được mà cười khẽ, quả thực người tựa hoa.
Sờ sờ hông mình, lấy ra một phiến hổ phách lạnh lẽo trong vắt.
Mặc dù dưới ánh sáng mờ mờ này, hổ phách vẫn lóe lên ánh nâu nhạt bóng loáng.
Nhất thời, tôi tựa như nhớ lại tất cả mọi chuyện liên quan đến Lâm Hiên Phượng.
Hình như là trước cửa Phích Lịch Đường.
Sau lưng một gốc cây khô, mấy phiến lá vàng trên ngọn cây lay động theo gió.
Tôi vội vàng tránh khỏi vòng tay của Lâm Hiên Phượng, cười khan nói, “Ha, ha, hôm nay tâm tình của sư phụ cũng rất tốt, ra ngoài chơi đấy à.”
Thất Sát Đao ngoài cười nhưng trong không cười, “Hôm nay gọi ta là sư phụ rồi à, có mánh khóe gì ư.”
Nụ cười của tôi sắp sửa không giữ được nữa, “Hôm nay trông sư phụ thần sắc sảng khoái, gọi tiếng sư phụ, tinh thần càng phấn chấn hơn.”
Ánh nhìn của Thất Sát Đao dời đến người Lâm Hiên Phượng, “Ngày mai ngươi đi.”
Mặt của Lâm Hiên Phượng lập tức biến sắc.
Y chưa từng cãi lại mệnh lệnh của ba vị sư phụ, đây là lần đầu tiên.
Giản đơn một chữ, “Không.”
Trong mắt Thất Sát Đao lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ băng lạnh, “Ngươi không đi?”
Lâm Hiên Phượng lại lần nữa kiên định mà rằng, “Không đi.”
Gió thu như lưỡi dao bén, gió nổi lá rụng cành côi.
Thất Sát Đao giơ thanh trường thương trong tay lão lên, đầu thương chậm rãi chĩa về phía tôi.
“Ngươi không đi, được. Nó chết.”
Bình thường tôi chưa từng để mình phải chịu thiệt, nhưng lần này không thế.
Đầu óc hồ đồ, thế mà lại dám đi chống lại Thất Sát Đao, “Tại sao kêu huynh ấy đi? Bởi vì huynh ấy là hoàng tử? Bởi vì các người không muốn bị huynh ấy liên lụy phiền phức? Các người làm như thế thật quá mất nhân tính!”
Thất Sát Đao âm trầm nhìn tôi, trong mắt vụt qua một tia nguy hiểm.
Đầu thương như liệt hỏa, nhanh như điện đâm về phía tôi, những nơi quét qua, ngay cả không khí dường như cũng cháy hừng hực.
__ Sí Hỏa Thương ba mươi sáu thức!
Tôi hoảng sợ lùi sau một bước, đụng phải gốc cây lớn phía sau lưng.
Đầu thương tựa hồ khạc ra lửa, đang đánh vào mặt tôi!
Tôi ôm lấy đầu mình, lập tức ngồi thụp xuống.
Bỗng nhiên, một vệt máu lóe lên!
Tà dương kỳ ảnh, lá phong ngợp trời thu, xoay tròn bay lượn, lác đác như tàn điệp.
Một thân thể ấm áp nhào lên người tôi.
Lưng tôi va mạnh vào thân cây, cơn đau gần như xé rách cả cơ thể, dịch thể nóng hổi trào ra, thứ màu đỏ thẫm nhuộm dần lên xiêm y của tôi.
Nhưng không phải máu của tôi.
Cúi đầu xuống, Lâm Hiên Phượng ngã vào lòng tôi, nhìn tôi chăm chú với ánh mắt yếu ớt nhưng thâm tình.
Thoi thóp.
Kinh ngạc nhìn phía trước, một hồi sau cũng chưa nói thành lời.
Hồi sau, hồi sau.
Y chậm rãi khép mắt lại.
“Hiên Phượng ca –!!”
Tiếng thét thê lương phá thủng trời cao, tôi siết chặt lấy thân thể của y, toàn thân run rẩy kịch liệt.
Giây phút đó tôi đã không cách nào suy nghĩ được bất cứ thứ gì.
Chỉ biết rằng, thế giới trong nháy mắt đã sụp đổ.
Rốt cục cũng biết khởi nguồn của động lực kia, khi nhìn thấy Chu Sa huơ đao giết Lâm Hiên Phượng, tôi đã chẳng chút do dự nhào đến đỡ đao thay y.
Chuyện thế này, Lâm Hiên Phượng cũng đã từng làm.
Tôi không phải Lâm Vũ Hoàng, thế nhưng ký ức này không chỉ khắc tạc trong lòng Lâm Vũ Hoàng.
Mà dung nhập vào thân thể của tôi, máu thịt của tôi.
Từ đó về sau, Thất Sát Đao không hề hỏi về chuyện của chúng tôi nữa.
Mạng của Lâm Hiên Phượng dĩ nhiên giữ được, nhưng thân thể của y từ đó về sau đã sụp vỡ, không thể nào luyện võ lại được.
Không biết đã bao lần lòng đau như cắt ôm lấy y, nói với y rằng, Hiên Phượng ca, sau này ta sẽ bảo vệ huynh.
Cuối xuân năm thứ hai, một người lạ mặt đến thôn Loạn Táng.
Ở miết trong khách điếm, cũng chẳng đi ra ngoài.
Vốn không lưu tâm đến chuyện này, nhưng tôi gặp y xong, trái tim như hẫng nhịp.
Ngày hôm đó y đứng bên ngoài khách điếm, xiêm y mộc mạc, phong tư phi phàm.
Một nam tử khoảng ba mươi, mi thanh mục tú, hai mắt sáng ngời hữu thần, sống mũi cao thẳng, quả thực là một mỹ nam tử.
Chỉ là vừa liếc nhìn, liền cảm thấy y và tôi có ràng buộc rất sâu.
Muốn qua hỏi y mấy câu, nhưng cứ luôn chẳng hiểu tại sao mà chùn bước.
Sau này qua quá trình nghe ngóng, mới biết y là phó bang chủ của Thái Liên Đỉnh.
Một lần y gọi tôi lại, hỏi tôi tên gì, tôi nói: Vũ Hoàng.
Ánh mắt của y chợt trở nên vô cùng hiền từ, “Ta là Lâm Lập Đường.” [1]
***
Khi tôi còn là một đứa bé bị vứt bỏ ở cửa thôn Loạn Táng, trên người có một tấm danh bài.
Cho nên từ khi sinh ra tôi đã có tên họ.
Khi người đàn ông này nói y cũng họ Lâm, trái tim tôi gần như ngừng đập.
“Ông là thân thích của tôi?”
Người đàn ông đó gật đầu, nhưng trong mắt lại chẳng chút vui sướng khi nhận thân, “Mấy năm nay con cực khổ rồi, ta đến đưa con đi.”
Không giống những gì tôi nghĩ, hoàn toàn không giống.
Từ nhỏ đã luôn tưởng tưởng đến cái ngày gặp lại người thân.
Có thể phụ thân tôi không anh tuấn bằng y, không khí độ như y, nhưng nhất định phải khiến tôi vừa nghe ông nói chuyện tôi liền muốn về nhà.
Mà lúc này nhìn y, tôi chỉ cảm thấy xa lạ, chẳng hề có một chút cảm giác ấm áp.
Bấy nhiêu năm nay chẳng hề chăm sóc tôi, đợi tôi khôn lớn mới nhớ ra có đứa con trai này.
Tôi nhếch miệng cười, “Lâm thúc thúc, ông phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái như thế, sao có thể có quan hệ với một tên côn đồ đầu đường xó chợ như ta chứ, nếu con trai của ông lớn lên tại một chốn như thế này, e rằng đã sớm bị sói hoang tha mất rồi.”
Nói xong xoay người đi vào Phích Lịch Đường.
Đúng lúc này, một ánh chớp lam nhạt nhoáng qua –
Tôi vô thức nhìn về phía ánh chớp, đó là một nữ nhân.
Nàng ta nhẹ nhàng đáp xuống cạnh bên Lâm phó bang chủ, mỗi hành động cử chỉ đều bộc lộ khí chất cao qúy tao nhã, đôi mắt hồ ly tuyệt đẹp lại khiến nàng ta trông yêu mị dị thường.
Đời này tôi chưa từng gặp qua người đàn bà nào đẹp như thế, nhất thời nhìn đến ngây dại.
Nàng ta nhướng đôi mày cong cong lên, khẽ khàng du dương cất giọng, “Phó bang chủ, con trai của ngài thật chẳng dễ nhận đâu.”
Đầu của Lâm phó bang chủ rũ xuống.
Nàng ta đi về phía tôi, đôi mắt hẹp dài chậm rãi quét qua mặt tôi, “Hóa ra ngươi chính là Lâm Vũ Hoàng. Không tệ, không tệ. Tướng mạo rất khôi ngô, cha ngươi cũng chẳng đẹp bằng ngươi.”
Tuy tôi thích mỹ nữ, nhưng rất ghét loại phụ nữ khoe khoang lẳng lơ.
Cảm giác ghét bỏ không cách kiểm soát bộc lộ ra mặt.
Nàng ta cười ngả ngớn, “Ôi chao, biểu cảm gì thế này. Tiểu ca ca, nếu không thì, bỏ người cha vô dụng của ngươi theo ta đi, ta nuôi ngươi. Nhà ta còn có năm vị ca ca nữa, ngươi làm người thứ sáu, thế nào hả?”
Cười tuy rằng phóng đãng, nhưng lại đẹp đến khiến người ta chẳng thể thu hồi ánh mắt.
Bàn tay lạnh như băng của nàng ta chầm chậm vuốt ve gương mặt tôi, tôi vô ý thức lùi sau một bước.
Kết quả đụng vào ngực một người.
Quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt có chút tiều tụy của Lâm Hiên Phượng.
Lâm Hiên Phượng nhìn chúng tôi một cái, nói với cái giọng yếu ớt, “Hoàng đệ, có người đến à?”
Thân mình mảnh khảnh trông gầy yếu khác thường, trái tim tôi thắt lại, “Hai người này tìm sai cửa, chúng ta vào trong nghỉ ngơi đi.”
Cửa chưa đóng, người phụ nữ đó lại đột nhiên bước đến trước mặt chúng tôi.
Nàng ta chăm chú nhìn Lâm Hiên Phượng chẳng nhúc nhích, vẫn cái đức hạnh phóng túng đấy, cảm giác lại thật khác biệt.
Lâm Hiên Phượng nói năng vô cùng lễ phép, “Xin hỏi cô có chuyện gì.”
Nàng ta cứ mãi miết nhìn chằm chặp vào đôi mắt y, lẩm bẩm nói, “Ngươi… có một đôi mắt rất đẹp.”
Tôi vốn tưởng người phụ nữ này sẽ nói những lời y chang với Lâm Hiên Phượng, nhưng nàng ta chỉ xoay đầu qua cười quyến rũ với y rồi rời khỏi.
Lại qua mấy ngày.
Nhà nhỏ trong rừng trúc Phượng Hoàng.
Gió xuân ấm áp, măng non thấm hương.
Nắng trong phủ rừng trúc.
Tôi ngồi bên bàn, uống một ngụm rượu Hoa Quế giành được từ bên Súp Lơ Nhỏ, suýt chút thì nhổ ra.
Lâm Hiên Phượng nằm trên giường giả vờ ngủ say.
Suối tóc dài xõa bên gối thơm, tựa dòng nước chảy, đẹp đến khiến người ta muốn giày vò một phen.
Tôi đặt bầu rượu lên bàn, ngồi xuống bên cạnh y.
Lông mi của y khẽ chớp, mở mắt ra, nhưng bởi vì ánh dương chói mắt mà lại nhắm lại.
Tôi liền nhảy lên giường, đè lên người y, vừa khéo chặn được ánh mặt trời.
Lâm Hiên Phượng mở nửa con mắt, nhìn tôi với ánh mắt ngái ngủ, “Hoàng đệ, phải về rồi à?”
Tôi luồn tay vào y phục của y, mò tới lưng của y, “Để ta nhìn lưng huynh một chút, được không?”
Lâm Hiên Phượng xoay đầu qua chỗ khác, nhắm mắt vờ ngủ, “Lưng có gì hay mà nhìn.”
Tôi nhảy xuống khỏi người y, túm lấy y lắc lắc, “Để ta nhìn, để ta nhìn đi.”
Y thở dài một hơi, ngồi dậy, cởi xiêm y của mình ra.
Dưới ánh dương ám áp, Lâm Hiên Phượng trút bỏ sống áo, da dẻ trơn nhẵn như ngọc, mịm màng vô cùng.
Thế nhưng sau lưng lại nổi lên một vết sẹo thật dài.
Tôi khẽ vuốt vết thương của y, lòng bức bối đến khó chịu.
Lâm Hiên Phượng nghiêng nửa đầu, mỉm cười nói, “Không sao cả, bây giờ đã không đau nữa.”
Tôi lập tức ôm lấy bờ vai thon gầy của y, áp sát vào người y.
“Hiên Phượng ca.”
“Ừm?”
“Cho ta hôn một cái.”
Lâm Hiên Phượng cười có chút ngượng ngùng, nhắm mắt lại xoay mặt qua.
Tôi đưa mặt lại gần, khẽ chạm lên môi y.
Cái hôn này, hô hấp nhất thời liền rối loạn.
Một khắc liền đẩy y ngã xuống giường, hai người ôm siết nhau hôn đắm đuối.
Chính vào lúc này, cửa chợt “rầm” một tiếng bị đẩy ra!
Tôi và Lâm Hiên Phượng hai người hoảng hốt ngồi dậy.
Lâm phó bang chủ đứng ngoài cửa, nhìn chúng tôi với vẻ mặt không thể tin nổi.
Tôi và Lâm Hiên Phượng áo mũ rối loạn ngồi cứng đờ trên giường, mặt hai người lập tức nóng rát.
Tôi cực kỳ bực mình rống một tiếng, “Xin mời ra ngoài!”
Lâm phó bang chủ chợt xông đến trước mặt tôi, một phắt túm lấy tóc tôi, kéo tôi quăng xuống đất!
“Ta sao lại có loại con trai như thế này! Dám cùng nam nhân… Cái thứ phế vật nhà ngươi!”
Da đầu tôi bị kéo đến tê dại, vừa ngẩng đầu nhìn y thì lại bị y tát cho một bạt tay thật mạnh, đầu váng mắt hoa.
“Còn không bằng ngươi chết đi thì hơn – Sinh ngươi ra có tác dụng rắm gì chứ!”
Tôi đỡ ghế đứng dậy, tức đến cả ngón tay cũng run run, chỉ cửa lớn rống to, “Lâm phó bang chủ, ta thích ở chung với nam nhân đó, ta cũng không phải con trai của ông, cho nên – mời cút ra ngoài đi!”
Vậy mà y lại vung một bạt tay vào mặt tôi!
Đầu tôi chợt đụng vào đầu giường, tai kêu ong ong, nhất thời cảm thấy người này không phải bạo lực, mà là nực cười.
Chính vào lúc tôi chuẩn bị đứng dậy phản kháng, một tiếng vang trầm –
“Bang!”
Chợt ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Hiên Phượng đã dùng bình hoa đập vào đầu Lâm phó bang chủ.
Bình hoa vỡ nát.
Thân thể của Lâm phó bang chủ mềm nhũn, ngã vật ra đất, đầu ồ ạt chảy máu.
Mùi máu tươi tràn ngập căn phòng, tay Lâm Hiên Phượng run lên, lùi sau một bước.
Hai người nhất thời đều không nói nên lời.
Mặt của Lâm Hiên Phượng biến thành một tờ giấy trắng, một hồi lâu mới nói được một câu, “Ta… ta giết người rồi ư?”
Tôi lắc lắc đầu, run giọng nói, “Không, không biết.”
Lâm Hiên Phượng ôm lấy đầu mình, kinh hoàng nhìn tôi, “Ông ta chết, chết rồi?”
Mặt tôi cũng đổi, “Không biết.”
Lâm Hiên Phượng hoảng lên, chán nản ngồi trên giường, nước mắt lưng tròng, “Làm sao đây, ta giết… giết… cha của đệ… ta…”
Tôi đi đến ngồi xuống cạnh y, ôm lấy đầu y.
“Hiên Phượng ca, không sao đâu, không sao đâu. Ông ta không nuôi dưỡng ta, thì không có tư cách đánh ta… chết cũng chẳng sao cả.”
Sự sống chết của người khác với tôi mà nói, không có ý nghĩa.
Sau đó người phụ nữ đó lại xuất hiện.
Nàng ta đúng là đi theo sau Lâm phó bang chủ mà vào.
“Lâm Hiên Phượng, ngươi đã làm chuyện tốt gì thế này. Giết chết nhạc phụ tương lai của mình, ha ha ha.”
Vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu kia khiến người nhìn không kềm được mà rùng mình.
“Ngươi là ai? Sao lại tìm đến được đây?”
Nữ nhân kia nói, “Ta đến để giúp Lâm phó bang chủ trị liệu, thuận tiện để hắn vào Linh Kiếm Sơn Trang.”
Lâm Hiên Phượng quả quyết nói, “Ta không đi!”
Nữ nhân kia mỉm cười, nói, “Ngươi sẽ đi.”
Sau đó nàng ta lại rời khỏi.
Chuyện này vốn tưởng Lâm Hiên Phượng sẽ không nhắc lại, thế nhưng ngày kế, y nói với tôi rằng, y phải đi theo người phụ nữ đó.
Lý do là y phải điều chỉnh tâm tình của mình trước.
Bởi vì y đã giết phụ thân của tôi.
Đó là một mùa hè mặt trời gay gắt, nụ cười của Lâm Hiên Phượng lại nhu hòa tựa gió xuân.
Y nói, một năm sau y sẽ quay lại.
Y nói, sau khi trở về, chúng tôi sẽ quên hết tất thảy mọi chuyện không vui, sẽ sống trong cái thôn nhỏ lụp xụp rách nát này, thỉnh thoảng ra ngoài dạo chơi, rồi trở thành hai ông già.
Y còn nói, đám ếch vĩnh viễn chẳng bao giờ bị tách ra, sẽ luôn dũng cảm đối mặt với dòng nước xiết.
,
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT