Trọng Liên đang nhìn tôi đầy hoài nghi.

Tôi cười khan hai tiếng, huýt sáo, “Đại mỹ nhân, đứa bé gái thật giống ngươi, nói thật đi, có phải là bên ngoài đánh dã chiến sinh ra không?”

Trọng Liên hòa nhã nói, “Một bàn tay vỗ không thành tiếng.”

Tôi sửng sốt một chút, rồi cười nói, “Những người nguyện ý gả cho ngươi ta thấy có dùng bao bố đựng thì cũng phải vài ngàn vạn cái bao, sao lại nói thế chứ. Nhưng mà đứa bé này thật khó nhìn, nếu như là ngươi sinh thì mẹ của con bé cũng thật xấu xí.”

Trọng Liên khe khẽ dỗ dành Tiểu Tuyết Chi đang dần yên tĩnh trong ngực hắn, “Hoàng Nhi, vài ngày trước ta ở ngoài rìa Đăng Phong nhìn thấy một nam tử bị rắn cắn, lấy đá đập rắn, rắn chạy thoát, nhưng hắn lại không cẩn thận đập trúng chân mình.”

Tôi gãi gãi đầu mình, “Người không nên ghi thù, phải không.”

Trọng Liên cười gât gật đầu.

Đến khi trở về tôi mới nhớ ra cuộc đối thoại giữa Bách Thôi Hoa và Hồng Đinh Lão Quái khi Lâm Vũ Hoàng còn nhỏ, rùng mình một cái, chỉ hy vọng tất cả chỉ là những lời bàn luận bậy bạ.

Dù sao Trọng Liên cũng không cấm tôi ở nơi này, thế là tôi liền giở trò bất lương ở lì lại.

Mỗi tối đều vạch kế hoạch phải len lén chuồn ra ngoài điều tra, thế nhưng ngày nào cũng ngủ như chết, thật hận bản thân mình không ra gì.

Lại một ngày mặt trời phơi đến muốn lộn da mặt.

Đang ngủ trưa trong phòng mình, “rầm” một tiếng cửa phòng bị đá văng.

Tôi vội xoay người lại, lấy chăn đắp lên người, rống ra ngoài cửa, “Bạo lực nữ, cô thật sự là háo sắc đến cực điểm rồi!”

Bộ y phục đỏ rừng rực của Chu Sa, tôi nhìn mà cảm thấy vốn đã rất nóng rồi nay còn nóng hơn.

Chu Sa nhìn thân thể để trần một nửa của tôi, khuôn mặt lập tức đỏ lên, mắt nhìn về nơi khác, “Ngươi lập tức mặc y phục vào cho ta, để ta giết chết ngươi!”

Tôi tiếp tục nằm trên giường, rút quạt ra dùng sức quạt, “Chẳng lẽ ta là heo, chạy đến để ngươi giết?”

Chu Sa rống lên, “Cút ra ngoài! Thiếu cung chủ có chuyện muốn tìm ngươi!”

Tôi lại trở mình lần nữa, “Thiếu cung chủ? Chu Sa à, hôm nay cô phát sốt rồi, trở về thăm đại phu đi.”

Chu Sa tự giận chính mình, Chu Sa không thèm đếm xỉa.

Xông về phía tôi, ném y phục sang, “Là thiếu cung chủ muốn lấy món đồ, chúng ta đều không lấy được, nhất định phải là ngươi đi!”

Tôi trợn trắng mắt, “Van ta thì ta đi.”

Đao thép ra khỏi vỏ, kề nơi cổ tôi.

Tôi nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo đàng hoàng, nhìn thẳng nói, “Chu Sa tỷ tỷ, thiếu cung chủ ở nơi nào.”

Chu Sa nói, “Hồng Hoa Viện.”

Cằm tôi “cạch” một tiếng rơi xuống đất, “Hồng… Hồng Hoa Viện?”

Chu Sa nói, “Trước kia Hồng Hoa Viện tên là Dao Tuyết trì, không biết tại sao cung chủ lại đổi thành cái tên này.”

Ngọc lâm dao tuyết đầy núi lạnh, Dao Tuyết trì, rất có ý thơ.

(Dao tuyết [瑶雪] chữ dao có nghĩa là ngọc.)

Nhưng mà, vẫn là cái tên Hồng Hoa Viện mà Lâm thiếu gia đặt nghe hay hơn.

Dao Tuyết linh chi, Tuyết Chi, cũng là một cái tên hay.

Nhiều lần ngẫm lại cái tên của con gái Trọng Liên, không ngờ cái tên này lại mang đến cho tôi cơn chấn động còn lớn hơn tên tự của con bé.

Dao Tuyết trì.

Ánh trong veo của hoa sen vẫy khắp rừng, nhiều đóa hoa nở rộ.

Mặt nước mát rượi phản xạ những sóng ánh sáng có hơi chói mắt, chói đến khiến mắt người ta hơi chút phát đau.

Dưới đình nghỉ màu trắng có Sở Vi Lan, Hải Đường đang ngồi.

Thủy Kính ôm Trọng Tuyết Chi đứng bên hồ sen, Trọng Tuyết Chi khóc rống không ngừng.

Mới biết được họ gọi tôi đến nơi này với mục đích là bảo tôi nhảy xuống hồ sen để hái hoa sen, bởi vì Tuyết Chi cứ nhìn chằm chặp vào hoa sen.

Tuy nước không bẩn, tiết trời lại rất nóng, thế nhưng tôi cũng không có nhu cầu tắm táp.

Chỉ là tiếng khóc của đứa nít quỷ đó thật sự kinh thiên địa khiếp quỷ thần, làm da đầu người ta tê rần.

Mấy cô gái cũng không tiện nhảy xuống làm ướt hết váy áo.

Tôi bước qua sờ sờ gương mặt trắng nõn mềm mại của Tiểu Tuyết Chi, dịu giọng nói, “Tiểu Tuyết Chi, ca ca hái sen cho muội nhé.”

Mấy cô gái bụm miệng cười trộm.

Lại cảm thấy không đúng, thế này thì, tôi chẳng phải còn nhỏ hơn Trọng Liên một vai vế sao?

Chẳng lẽ tôi muốn con bé gọi tôi là chú?

Tôi không muốn đâu, tôi mới 18…

Suy nghĩ nửa ngày thật sự không muốn, trực tiếp nhảy xuống hồ sen.

Hô, mát mẻ quá, thật không muốn ra khỏi nước.

Tôi gạt tóc mình, bơi về phía bông sen to nhất đẹp nhất…

***

Một gian nhà gỗ với ánh đèn vàng tù mù.

Khắp nhà là sương nù nóng hổi mê loạn, một chiếc thùng gỗ nhỏ.

Tôi vươn bàn tay nhỏ bé hơi run rẩy ra, nhẹ nhàng cởi bỏ y phục vì nghịch ngợm cả ngày mà đã dơ bẩn không chịu nổi.

Xoay người lại, lén lút liếc nhìn đứa bé sau lưng.

Một đôi mắt hoa đào vừa to vừa sáng đang nhìn tôi chăm chú chẳng chút kiêng dè.

Tôi vội thu hồi tầm mắt của mình, trợn trắng mắt, ném y phục qua một bên, than thở, “Bẩn thật, lại làm bẩn một bộ, một lát còn phải giặt y phục, aiz, phiền quá…”

Đứa bé dùng cánh tay mảnh khảnh che đậy thân thể trần truồng của mình, bước qua mấy bước, nhặt y phục tôi ném lên.

“Này này, ngươi làm gì thế.”

Tôi phất phất tay với y kiểu ra lệnh.

Y ném y phục của tôi vào trong sọt y phục của mình, “Ta giúp đệ giặt.”

Tôi có hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, không nói gì.

Y cười với tôi một cái, “Đệ không cần cảm ơn ta.”

Câu này lại chọc tôi nổi giận.

Xông qua, búng một phát lên cái đầu có nốt ruồi mỹ nhân của y!

Y đau đớn che đầu của mình, tủi thân nói, “Tại sao đệ lại đánh ta, ta giúp đệ, đệ còn đánh ta…”

Tôi hung dữ túm lấy cánh tay gầy gò của y, “Ta chưa có nói cám ơn ngươi đâu đó!”

Nhìn bộ dáng lại muốn khóc rồi, “Đệ quả thật chính là một tiểu bá vương, ta không giặt giúp đệ nữa!”

Tôi dùng sức nhéo một phát trên da thịt non mềm của y, “Ngươi có giặt giúp hay không?”

Nước mắt trong suốt đảo quanh trong hốc mắt.

Ánh mắt của tôi chầm chậm dời từ mặt y xuống trước ngực.

Chim Phượng, một con chim Phượng màu vàng.

Vỗ cánh muốn bay, trông thật sống động.

Tôi kềm không được vươn tay sờ sờ vòm ngực nhỏ bé của y, “Hiên Phượng ca, đẹp thật đó… Trước nay ta chưa từng nhìn thấy trên mình ai có thứ gì đẹp thế này đấy.”

Thân thể y hơi run lên một chút, nhưng không nói gì.

Lúc lâu sau, ánh mắt của tôi lại dời xuống dưới.

Y cuống quít dùng tay che đậy phần dưới của mình, xấu hổ đỏ mặt nói, “Đệ nhìn gì đấy, nhanh chóng đi tắm đi.”

“Ngươi còn ra lệnh cho ta?”

Phẫn nộ rồi, bắt lấy tay y tách ra, một phắt túm lấy tiểu JJ của y.

Y sợ đến kêu thành tiếng, đánh bay tay tôi, né sang một bên.

Lần này có trò chơi rồi, tôi liền vui vẻ.

Hai đứa nhóc trần truồng trong phòng bắt đầu chơi trò bắt tiểu JJ.

Đột nhiên, “rầm” một tiếng!

Cửa phòng bị đẩy mở.

Hai chúng tôi vốn đang ầm ĩ đến trời long đất lở nhất thời đều lặng phắt như tờ.

Hồng Đinh Lão Quái đứng trước cửa, vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc.

Xông đến, một tay xách một đứa, tất thảy ném vào trong nước vẫn còn khá nóng đến mức hơi nước bốc cuồn cuộn.

“Á, nóng quá, ôi da…”

“Oa! Nóng chết con rồi! Hồng Đinh thúc thúc, Vũ Hoàng sai rồi, tha cho Vũ Hoàng đi, cho con ra ngoài cho con ra ngoài, Hồng Đinh thúc thúc anh tuấn tiêu sái phong lưu lỗi lạc ngọc thụ lâm phong… oa oa…”

“Lâm Vũ Hoàng, ngươi không sao chứ?”

Tiếng nói của Chu Sa đang đứng trên bờ nhất thời cắt ngang mọi chuyện.

Tôi mới phát hiện mình đang cầm đóa hoa sen kia, đờ người ngâm trong nước.

Tôi vội vàng lắc lắc đầu, phất tay với bọn họ, “Ta không sao, hoan hô, ta hái được rồi!”

Trong khoảnh khắc, một cái bóng xanh bích và trắng tuyết giao thoa lướt nhanh qua –

Tôi còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì, thì đã nhìn thấy một thân ảnh cao lớn từ trên ao sen nhẹ nhàng bay tới.

Tóc dài đen tuyền như ngọc phát sáng lấp lánh dưới ánh dương.

Làn gió khiến cho tơ huyền dài đến thắt lưng khiêu vũ không ngớt.

Lướt qua vô số bông sen lá sen, như một con bướm ngọc bay lượn.

Hai chân đưa ra, lông vũ kền kền đính trên đôi giày tím run lên từng cơn, lướt qua con chim Phượng thêu bằng chỉ vàng óng ánh, mũi giày nhẹ nhàng vẽ lên những đợt rung động lăn tăn trên mặt ao.

Tôi dụi dụi mắt mình, vẫn trong quá trình mê mẩn, một đôi tay đã xốc nách tôi lên.

Cả người tôi bị bế bổng lên không trung, y phục ướt sũng cũng thấm ướt tấm áo mỏng của hắn.

Gió hạ lướt qua da thịt, bọt nước trên người lại trở nên ấm áp.

Trong nháy mắt, tựa như bay lượn.

Cho đến khi dừng ở bên bờ, mới ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt tuấn tú hoàn mỹ của Trọng Liên.

Ánh dương chói mắt chiếu lên mặt hắn, đôi mắt hẹp dài chợt đối diện với tầm mắt tôi.

Tôi cũng không biết sợi gân nào của mình đã bị đứt mất, ngay cả lời cảm ơn cũng không nói ra được đã liền vội chạy đến bên cạnh Thủy Kính, nhẹ nhàng vẫy bông sen trong tay mình, “Tuyết Chi, hái được hoa sen rồi này, muội có muốn không nào?”

Luôn cảm thấy ánh mắt của Trọng Liên cứ quét trên người tôi, khiến tôi toát cả mồ hôi lạnh.

Tất cả mọi người đều không nói gì.

Tôi chỉ đành nói, “Muội xem ta hái là bông sen lớn nhất đấy, đẹp tuyệt vời, rất thơm rất thơm nữa.”

Tôi lại huơ huơ đóa sen, còn ngây ngất đặt lên mũi hửi một hơi.

Tiếp đó tôi làm một chuyện, khiến tôi gần như sau này trở về muốn đánh cho mình đến bầm mặt.

Chẳng hiểu sao tôi lại nâng đóa sen đỏ vẫn còn vươn mấy giọt nước lóng lánh kia lên, hôn khẽ một cái lên đóa hoa, rồi mới đặt vào tay Tuyết Chi.

Hoa sen rất thơm, hoa sen cũng rất đẹp.

Chỉ là, Thủy Kính, Chu Sa, Sở Vi Lan, Hải Đường, mắt của các người đều chẳng nhỏ gì, không cần phải trợn lên nữa đâu.

Ngay cả Trọng Liên, ngươi có thể đừng cười nữa được không, suy nghĩ của các người thật quá đen tối rồi đó.

Trọng Liên mặt tràn ý cười nhìn tôi nói, “Các người lui xuống đi.”

Mấy cô gái đều đỏ mặt nhao nhao rời khỏi Dao Tuyết Trì.

Tôi nhìn thân thể ướt nhẹp của mình, hất tóc, nước văng tứ phía.

Trọng Liên dùng mu bàn tay lau mặt cho tôi, tiến đến bên cạnh tôi, cúi đầu nhìn tôi chăm chú, “Cứ ở nơi này?”

Trái tim hoảng loạn, chỉ có thể giả vờ vắt nước trên tóc, “Chuyện gì?”

Một đôi tay từ bên hông khẽ khàng đặt lên eo tôi.

Hơi hơi ngọ nguậy một chút, “Người ta đang ướt, không muốn ướt nhem thì đừng có qua đây.”

Trọng Liên uể oải thổi một câu ở bên tai tôi, “Dù sao cũng sẽ ướt…”

Tiếp đó, liền thổi một hơi vào tai tôi.

Vắt nước vắt đến cần cổ đỏ ửng cả lên.

“Hoàng Nhi, hôm nay ta mới phát hiện mình không đủ hiểu em.” Trọng Liên cười một tiếng, hai cánh tay nhanh chóng xiết lại quanh thắt lưng tôi, tôi khẩn trương đến giống như khúc tượng khắc.

Dao Tuyết Trì trong thoáng chốc chở trên thật nhỏ bé, bầu trời xanh lam mênh mông vô bờ.

Trọng Liên cúi đầu xuống, con ngươi tím sậm chầm chậm khép lại.

Tuy không biết động tác ban nãy của mình gây ra vấn đề gì, dù sao thì hắn cũng đã hiểu lầm ý của tôi.

Nhưng mà, sai thì đã sai rồi, dù sao tôi cũng có ý này.

Tôi đưa tay đè lên đôi môi của hắn, “Có chuyện buổi tối hẵng nói… Đến phòng của ta.”

Tôi khắc chế bàn tay run lẩy bẩy của mình, nâng đầu hắn lên, chạm khẽ lên đôi môi của hắn.

Trọng Liên trợn to mắt, ngây người nhìn tôi chằm chặp.

Tôi cười với hắn, xoay người chạy biến, cũng chẳng biết hắn nghĩ thế nào.

Dù sao khả năng kiềm chế của hắn cũng tốt, vậy tôi chơi cùng hắn, hắn thì được chơi, tôi thì có được món đồ muốn lấy, ai cũng có lợi.

Hắn nói hiện tại hắn mới nhận ra mình không đủ hiểu tôi.

Nhưng tôi rất muốn hỏi hắn, đã lúc nào ngươi từng muốn hiểu ta.

Lúc tôi trở về phòng mình, nghe được tỳ nữ bên cửa phòng đang nói chuyện.

“Thu dọn nhanh lên, hộ pháp Lưu Ly đã nói, tối nay cung chủ sẽ đến đây.”

“Cung chủ đến đây làm gì?”

“Chẳng lẽ ngươi không biết, chính là…” Những lời sau đấy nghe không rõ nữa.

“Không thể nào chứ, ngày trước không phải đều là gọi đến phòng cung chủ sao? Thần thánh phương nào đang ở trong gian phòng này vậy, có thể gọi cả cung chủ đến đây.”

“Ngươi chưa thấy người đó sao? Ta cảm thấy người đó rất giống thiếu cung chủ…”

“Nói không chừng thiếu cung chủ không phải nhặt về, có thể chính là cốt nhục thân sinh của cung chủ đấy.”

“Cái đứa ngu ngốc nhà ngươi, người ở nơi đây là một công tử!”

Tôi khẽ hắng giọng một tiếng, sau đó gõ cửa, hai tỳ nữ bên trong lập tức thu dọn xong xuôi mọi thứ rồi chạy ra.

“Lâm công tử, giường đã dọn xong rồi, xin mời vào nghỉ ngơi ạ.”

Xú nha đầu bị nẻ đầy mặt đó giống tôi? Đệt.

Tôi nằm trên gường, chẳng mấy chốc đã ngủ mất.

Mùa hạ nóng bức.

Cây cối hoa cỏ um tùm khắp núi, cỏ xanh như đệm.

Ve sầu cùng chim chóc tấu lên khúc nhạc vui tai, mặt trời xuyên qua những phiến lá rậm rạp, bỏ lại ven đường những đốm sáng loang lỗ chói mắt.

Tôi nằm trên cành cây, mệt rã rời đến mắt cũng không thể mở nổi.

Ngáp dài một cái, vươn người lười biếng, hoàn toàn bỏ mặc tiếng kiếm phong xoèn xoẹt.

Cảnh sắc trước mắt càng lúc càng mờ nhạt, càng lúc càng mờ nhạt… Chính vào lúc tôi sắp ngủ, âm thanh chợt ngừng lại.

Một cậu bé ở dưới gốc cây lớn tiếng gọi, “Hoàng đệ, phải luyện võ rồi.”

Tôi híp mắt, nhìn xuống phía dưới.

Đứa bé trai chừng sáu bảy tuổi đang nắm một thanh trường kiếm, xiêm y mỏng mảnh đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, mồ hơi thuận theo khóe mắt chảy xuống, gương mặt nhỏ trắng nõn ửng lên sắc hồng nhàn nhạt.

Tôi liếc mắt nhìn thanh đao yên ắng đặt bên tảng đá lớn, dưới ánh mặt trời bỏng mắt, thân đao phát ra ánh sáng bạc chói lóa.

Trở người, tiếp tục ngủ.

Chính vào lúc này, một tiếng nổ chói tai vọng đến.

Có người giẫm phải cơ quan đặt giữa sườn núi, chứng minh có người đến đây.

Tôi cuống quýt nhảy xuống cây, một phắt túm lấy thanh đao thép bị mặt trời phơi đến phát bỏng, bị bỏng đến kêu oai oái.

Thế nhưng động tác trên tay chẳng dừng lại chút nào, liền bắt đầu quơ múa rất ra dáng.

“Bốp bốp bốp.”

Thất Sát Đao vừa vỗ tay vừa đi đến bên cạnh chúng tôi.

Tôi kiêu ngạo cười với lão, “Thất Sát bá bá, có phải là Vũ Hoàng biểu hiện rất tốt không?”

Tiểu Hiên Phượng đứng bên cạnh nhìn tôi choáng váng.

Thất Sát Đao gật gật đầu nói, “Không tệ, cơ quan đó ngươi làm quả thật không tệ. Dự tính thời gian cũng rất khá, thời gian ngươi nhảy xuống vừa khớp ta đi đến đây.”

Thân thể tôi chắc chắn có vấn đề.

Nếu không vì sao mặt trời chói chang treo trên đỉnh mà lưng tôi lại ròng ròng mồ hôi lạnh?

Tiểu Hiên Phượng liếc tôi một cái, ánh mắt đó như đang nói: Tự tạo nghiệt, không thể sống.

Tôi chẳng rảnh để ý đến y, van nài rằng, “Thất Sát bá bá… Vũ Hoàng sai rồi… lần sau Vũ Hoàng không dám nữa.”

Sự thực chứng minh nịnh nọt Thất Sát Đao hoàn toàn vô dụng, vờ đáng thương với lão mà nói cũng vô dụng.

Một câu của Thất Sát Đao đã định đoạt số mệnh của tôi, “Giờ ngọ ba khắc ngày mai nhảy ếch ba vòng quanh thôn Loạn Táng.”

Thất Sát Đao vừa đi, đầu Tiểu Hiên Phượng liền bị đập một cái bốp, “Đều tại ngươi cái tên ngốc này, không nhắc ta sớm hơn!”

Y vô tội đến cực điểm, “Lại liên quan gì đến ta… Đệ, bản thân đệ không luyện công.”

Lại một cú kí đầu, “Nói nhảm, ta nói thế nào là thế nấy.”

Y oán hận nhìn tôi một cái, “Hừ, đệ ăn hiếp ta, ta vốn chuẩn bị đưa đệ đến một hơi hay ho, bây giờ ta không nói đệ biết nữa!”

Tôi cười híp mắt sáp đến gần, cọ tới cọ lui trên người y, “Hiên Phượng ca…”

Tiểu Hiên Phượng nhảy tránh một bước, mặc kệ tôi.

Đại trượng phu co được dãn được. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Tôi lại sáp tới, trước là tóm lấy tay y, rồi lại cọ cọ trên người y, “Hiên Phượng ca ca…”

Cuối cùng đã chịu hết nổi rồi.

Lập tức hất tôi ra, gương mặt vốn đã hơi hồng giờ đỏ bừng lên, “Đưa đệ đi thì đưa đệ đi, đệ đừng có cọ nữa!”

Hóa ra là một khu rừng.

Sâu thẳm trong sơn cốc, bên bờ suối trong veo, cánh rừng trồng đầy trúc phượng hoàng.

Trúc phượng hoàng, giữa đốt trúc màu xanh, có thêm chút đốm trắng.

Trong rừng còn rất nhiều mầm măng nho nhỏ, tất cả đều tươi mới giống như trước nay chưa từng có người ghé qua.

Tiểu Hiên Phượng đi phía trước đột nhiên xoay người lại, cười ha ha nhìn tôi, “Nơi này đẹp lắm đúng không?”

Tôi ngẩng đầu nhìn rừng tre xanh biếc rậm rạp, lẩm bẩm, “Rất đẹp.”

Tiểu Hiên Phượng nói, “Vậy chúng ta đặt tên cho nó đi, gọi là Phượng Hoàng Lâm. Khu rừng chỉ thuộc về đệ và ta, được không?”

Tôi thu hồi ánh mắt, nhìn y có chút gian ác, “Không được.”

Y nghi hoặc không hiểu.

Tôi cười xấu xa nói, “Sau này nơi đây chỉ được một mình ta đến, ngươi không được đến.”

Y há to miệng,

Tôi cười càng xấu xa hơn, “Ngươi mà dám đến nơi này, ta sẽ hành hạ ngươi.”

Mặt y đỏ ửng lên, “Đệ, đệ, đệ cái đứa không lương tâm, võ công của đệ không cao bằng ta!”

Tôi đi đến bên y, ra sức nhéo mặt y một cái, “Võ công ta không cao bằng ngươi, nhưng cái đứa đần nhà ngươi lần nào không bị ta chỉnh?”

Gương mặt vốn hơi đỏ của y bị tôi nhéo càng thêm đỏ.

Mắt của Tiểu Hiên Phượng cong lên, miệng bẹp xuống, nước mắt ồ ạt tuôn như suối phun.

Tôi vui đến vỗ tay, “Hay quá, ha ha ha, ai kêu lúc đầu ngươi muốn gây hấn với ta chứ? Lần sau ngươi còn dám không? Có còn dám không hả?”

Vừa nói còn vừa nhéo mặt y.

Gương mặt nhỏ non mềm nhéo thật là thích.

Thế nhưng y khóc vẫn chưa dứt.

Có lúc phát hiện bản thân thật không tim không phổi, có lúc lại phát hiện bản thân lương thiện gần chết.

Lúc này thì tôi lương thiện.

Ôm lấy tấm thân nho nhỏ gầy gò kia, vỗ vỗ lưng y, “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa.”

Thân thể của Tiểu Hiên Phượng hơi rụt lại, tiếp tục khóc lớn, nước mắt nước mũi trét hết cả lên người tôi.

Dù sao cũng là y giặt y phục, tôi cũng chẳng sợ.

“Ôi ôi, Hiên Phượng ca, ngươi còn là ca ca không thế? Đừng có khóc nữa…”

“Hu hu, hu hu…”

Xong chưa vậy.

Đòn sát thủ lên sàn, “Hiên Phượng ca, Vũ Hoàng sai rồi, lần sau nhất định cùng huynh đến nơi này chơi, huynh biết đệ nói đùa thôi mà.”

Vẫn chưa ngừng, nhưng cánh tay nhỏ đã quấn lên hông tôi.

Khẽ khàng sờ tấm lưng của y, dịu giọng nói, “Hiên Phượng ca biết ai là người thích huynh ấy nhất không.”

Tiểu Hiên Phượng nhướng đôi mắt to ngập nước của y lên, “Là đệ.”

“Không giận nữa à?”

“Không giận nữa.”

Trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, lòng nghĩ: Tên này thật quá dễ giải quyết.

Chợt ngồi bật dậy, trong đầu ngập tràn hình ảnh đáng yêu của Lâm Hiên Phượng lúc còn nhỏ.

Kinh hãi chưa thôi, liền nhìn thấy một người ngồi trong bóng tối, lại sợ đến giật nảy, “Mẹ ơi có ma…”

Trọng Liên túm lấy tay tôi, “Hoàng Nhi, là ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play